Tại Nhuyễn Hồng đường Thu Nương kêu oan.
Vì báo tin Trương Triệu phải hồi kinh.
Bên ngoài cửa nhà giam nữ của phủ nha Trần Châu, một đám ngục tốt bị Triển Chiêu điểm vào hôn huyệt mà mê man nằm la liệt dưới đất. Chỉ còn một tên ngục tốt vẫn trong trạng thái tỉnh táo, có điều hắn đang bị thanh Cự Khuyết kề cổ, thực chỉ muốn ngất như đồng bạn cho xong.
Khuôn mặt Triển Chiêu quá sức lạnh lùng, sắc mặt đen sì quả thực có thể sánh được với Bao đại nhân của Khai Phong phủ.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngục tốt bị thanh Cự Khuyết kề cổ sắc mặt trắng bệch, cứ run lập cập mãi mới lập lại được câu mình vừa nói: “Tiểu… tiểu nhân nói là trong đại lao không có nữ phạm nhân nào tên là Thu Nương cả”.
Cự Khuyết thoáng động lại càng gí sát vào cổ hắn thêm vài phần.
“Ngươi nhớ kỹ lại xem, nữ phạm nhân đó là Hoàng thị, Thu Nương, bị phán tội thông dâm mà đưa vào đây”.
Toàn thân ngục tốt run lẩy bẩy, run giọng nức nở nói: “Vị… vị anh hùng này, trong… trong đại lao quả thực không có nữ phạm nhân nào tên gọi Thu Nương cả”.
Triển Chiêu nghe vậy, đôi mày lưỡi mác càng nhíu chặt, bất giác nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền cũng vô cùng khó hiểu, lắc lắc đầu.
Triển Chiêu đánh giá tên ngục tốt trước mặt mình mấy lần, thấy hắn bị dọa cho mồm miệng cứng đờ cả ra, không thể nào có gan mà bịa chuyện được, mới thu lại thanh Cự Khuyết, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có biết gì về vụ án Trương Tụng Đức hạ độc hại chết Hoàng Đại Hổ không?”.
Ngục tốt thấy lưỡi kiếm sắc bén đã cách xa cái cổ của mình thì thở phào một tiếng, nhưng cũng không dám làm trễ nải chuyện của vị anh hùng trước mặt, vừa nghe thấy câu hỏi liền vội vàng đáp: “Có… có biết, vụ án này hầu như ai ở Trần Châu cũng đều biết”.
“Vậy ngươi có biết thê tử của Hoàng Đại Hổ không?”
“Thê tử của Hoàng Đại Hổ…”, ngục tốt ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên cao giọng nói: “Ai da, tiểu nhân nhớ ra rồi, thê tử của Hoàng Đại Hổ tên gọi Thu Nương, chẳng là người mà anh hủng hỏi chính là cô ta?”.
Triển Chiêu gật đầu nói: “Cô ấy đã bị phán tội thông dâm, theo lý thì phải bị giam ở đây chứ”.
Ngục tốt lắc đầu đáp: “Anh hùng, nếu người mà ngài tìm chính là cô ấy thì ngài đã tìm nhầm chỗ rồi, ngài phải tới Nhuyễn Hồng đường mà tìm mới đúng”.
Triển Chiêu ngẩn người: “Nhuyễn Hồng đường?”.
“Đúng thế, mặc dù Thu Nương bị phán tội thông dâm nhưng vừa mới bãi đường thì đã bị người của phủ Hầu gia đưa đi rồi, căn bản không hề bị giam trong đại lao”.
“Cái gì?!”
Lúc này không phải giọng Triển Chiêu nữa mà là tiếng kêu đầy kinh ngạc của Kim Kiền.
Ngục tốt cho rằng Kim Kiền không tin, liền vội vàng tiếp lời: “Vị… vị tiểu anh hùng này, tiểu nhân tuyệt đối không dám dối gạt ngài, cô Thu Nương đó dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, ắt hẳn đã bị An Lạc hầu nhìn trúng, nên nói chuyện với tri phủ đại nhân và đưa cô ta đi cũng chưa biết chừng”.
Kim Kiền đánh mắt sang Triển Chiêu, chỉ thấy hai mắt Triển Chiêu ẩn chứa nộ khí, đôi con ngươi đen nhánh như đang phát sáng, nhất thời đáy lòng lạnh đi phân nửa, thầm nghĩ: Ôi chao ơi, lần này phiền phức to rồi, vốn cứ tưởng rằng chẳng qua chỉ là đi đến đại lao của phủ nha thăm viếng một chuyến thôi, bây giờ xem chừng tám phần là lại phải đêm tối đi du ngoạn cái nơi “Nhuyễn Hồng đường” khỉ gió kia rồi…
“Vậy Nhuyễn Hồng đường nằm ở nơi nào trong thành?”
“Ở ngoại ô phía tây nam”.
Triển Chiêu xoa xoa cằm, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, điểm một cái, tốt ngục liền ngã lăn ra đất, sau đó quay sang ra lệnh cho Kim Kiền: “Kim bổ khoái, chúng ta đi thám thính Nhuyễn Hồng đường một chuyến”.
Chậc chậc… quả nhiên là thế…
“Nhuyễn Hồng đường”, nghĩa cũng như tên, là nơi giam lỏng hồng nhan[1], tuy nằm ở ngoại ô nhưng cũng là ngói xanh cột đỏ, lầu gác cao ngang trời, so với những đại viện của các phú hào còn khí thế hơn mấy lần, mới nhác tới gần đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc bay ra, gay cả mũi.
[1] Nhuyễn Hồng đường nguyên văn chữ hán, ở đây “nhuyễn” có nghĩa là giam lỏng, quản thúc, còn “hồng” là màu đỏ, chỉ những cô gái có tư sắc.
Kim Kiền đứng bên ngoài bức tường cao ngất của Nhuyễn Hồng đường, thầm tặc lưỡi: Chậc chậc, quả nhiên là con trai độc nhất của Bàng gia, tiền đè chết người, ngay cả nơi nuôi tình nhân mà kiến trúc cũng bề thế như vậy.
Lại nhìn đến Triển Chiêu, thân hình thẳng tắp, gió đêm hây hây thổi tới chẳng qua chỉ làm tà áo bay bay nhưng lại giống như gió bão ập đến, u ám khiến người ta phát sợ.
Triển Chiêu vừa vào địa phận Trần Châu, tuy chưa gặp được cảnh tượng bi thảm như trong lời nói của Trương Tụng Đức, nhưng cũng chứng kiến cuộc sống của bách tính trong Trần Châu phủ chưa phải là sung túc no đủ, giờ đây lại thấy được Nhuyễn Hồng đường hết sức xa hoa lộng lẫy, tiền của lãng phí vô cùng, không khỏi nổi giận đùng đùng, xiết tay thật chặt, dưới chân phát lực, thân hình trở nên nhẹ bẫng mà bay vút lên, giống y như một chú mèo, lặng lẽ đáp xuống mái ngói một căn phòng trong đại viện.
Vừa mới đột nhập vào đại viện, Triển Chiêu liền cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi phát hiện Kim Kiền vẫn bám theo phía sau bỗng không thấy tung tích đâu. Triển Chiêu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Kim Kiền vẫn còn đứng một mình bên ngoài đại viện, cúi đầu xuống không biết là xé thứ gì.
Triển Chiêu đang định lên tiếng nhắc nhở thì lại thấy Kim Kiền xé toạc hai vạt áo, nhảy lên nóc nhà, đi vài bước tới bên Triển Chiêu, đưa cho Triển Chiêu một trong hai vạt áo đó.
Triển Chiêu nhận lấy vạt áo, nhìn Kim Kiền, đôi mày lưỡi mác khẽ nhíu lại.
Kim Kiền thấy Triển Chiêu cứ nhìn mình, nhất thời không biết làm thế nào, thầm nghĩ: Con mèo này ở nha môn lâu ngày thành mèo ngố rồi sao? Hiện tại mình đang đêm thăm viếng Nhuyễn Hồng đường, rõ ràng là đang tìm vận xui ở chỗ quốc cữu đương triều, hơn nữa tướng mạo Tiểu Miêu lại khiến người ta nhìn một lần là chẳng bao giờ quên, ngộ nhỡ thất thủ, há chẳng phải là làm liên lụy đến một người của thế giới hiện đại là mình sao. Còn không mau chóng bịt mặt lại, sửa soạn một chút, tránh cho sau này bị người ta tóm được đuôi… Haizz chẳng lẽ con mèo này chỉ biết bắt trộm chứ không biết cải trang thành trộm? Thôi đi, mình sẽ làm mẫu cho Tiểu Miêu trước vậy.
Kim Kiền lấy vạt áo cầm trong tay bịt chặt lên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn ngó bốn phía rồi mới hạ giọng thì thào: “Triển đại nhân, che mặt lại như thế này sẽ không để lộ sơ hở”.
Triển Chiêu nắm vạt áo trong tay, bỗng có chút dở khóc dở cười. Nghĩ mà xem, Nam hiệp Triển Chiêu, thành danh trên giang hồ từ thưở niên thiếu, sao lại không biết đạo lý nửa đêm đi thăm viếng biệt phủ thì phải bịt mặt để che giấu thân phận chứ. Chỉ là vừa rồi trên nóc nhà chàng đã quan sát trong viện một lượt, vẫn chưa phát hiện thấy thủ vệ canh gác, cũng không phát giác ra người nào có võ công cao cường cả, vậy nên chỉ dựa vào khinh công của mình và Kim Kiền tất nhiên sẽ an toàn mà thoát ra. Nhưng hiện tại nom nét mặt của tiểu bổ khoái này, thì hình như cho rằng mình không rõ đạo lý thường tình trên giang hồ, có ý tốt nhắc nhở mình.
Lại nhìn Kim Kiền, đôi con ngươi lấp lánh phát sáng, nhìn thẳng vào khuôn mặt mình, cứ như thể chỉ hận một nỗi là không thể xé rách da mặt mình xuống vậy.
Nhất thời Triển Chiêu chẳng biết làm thế nào, chỉ còn cách là bịt mặt mình lại rồi mới tung người nhảy vào trong viện. Kim Kiền giờ mới an tâm, nhảy xuống theo.
Hai bóng người lướt nhanh như chớp, không bao lâu sau đã đi gần hết một vòng trong viện. Nhưng trong Nhuyễn Hồng đường này, lầu gác, sương phòng nhiều vô số, hai người tìm rất lâu rồi mà vẫn không có chút thu hoạch nào. Đúng lúc cả hai đang nôn nóng thì vừa vặn thấy một gã gia nô đang đi ở phía trước không xa, thân hình Triển Chiêu khẽ động liền xuất hiện phía sau lưng gã gia nô, ngón tay điểm một cái, cả người gã bất động.
“Thu Nương đang ở đâu?”
Gã nô gia chỉ thấy một bóng đen lóe lên trước mặt rồi cả người mình cứng ngắc như đá, vốn ngỡ mình đụng phải ma, nhất thời bị dọa cho sợ mất mật, đến cả một câu cũng không sao nói được rõ ràng.
“Ma… ma đại ca, Thu… Thu Nương nào… tôi… tôi không biết, ngài đi tìm người khác đi…”
“Ngươi hãy nhớ kỹ lại xem, đó là thê tử của Hoàng Đại Hổ, Hoàng thị, Thu Nương”.
Gã gia nô nghe xong những lời này, bỗng ngẩn ra, nghĩ bụng: Bây giờ khẩu khí của ma quỷ đều ấm áp như thế này à? Tám phần không phải là ác quỷ đến lấy mạng, có lẽ là một con ma tốt đến tìm người thôi.
Nghĩ vậy, gan gã gia nô cũng lớn hơn mấy phần, đầu cũng tỉnh táo không ít, lại nghe Triển Chiêu thúc giục, liền cố nhớ lại rồi vội vàng đáp: “Người ngài hỏi có phải chính là vợ của tên làm nghề đồ tể đó không?”.
“Đúng thế”.
“Cô ta bị giam ở tầng trệt tòa lầu phía kia…”
Triển Chiêu, Kim Kiền liền nhìn theo ánh mắt của gã gia nô, thì thấy ở góc viện phía đông bắc, một lầu các ba tầng đang hòa mình trong ánh trăng, cả tòa kiến trúc đen thẫm trong bóng đêm toát ra khí thế âm u đáng sợ.
Triển Chiêu điểm hôn huyệt của gã gia nô, dẫn theo Kim Kiền gấp rút chạy về phía tòa lầu các đó.
Hai người vừa tới phía dưới lầu các thì thấy phía trên của tầng trệt có tầng tầng lớp lớp những dây xích khóa, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Ghé sát người vào cánh cửa, Triển Chiêu thấp giọng hỏi: “Bên trong có ai không?”.
Phía trong tĩnh lặng hồi lâu mới nghe thấy một giọng nữ yếu ớt nói: “Đi về bẩm báo với Hầu gia của các ngươi ta thà chết chứ không theo hắn, các ngươi đừng có phí công vô ích nữa…”.
Triển Chiêu khẽ cao giọng hơn mấy phần, hỏi tiếp: “Người ở phía trong, có phải là thê tử của Hoàng Đại Hổ, Hoàng thị, Thu Nương không?”.
Bên trong thoáng im lặng, rồi một loạt những tiếng bước chân chạy từ xa tới gần, tiến sát cạnh cửa, lại nghe thấy nữ tử đó nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại biết tên của ta?”.
Triển Chiêu, Kim Kiền nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ. Triển Chiêu bèn rút thanh Cự Khuyết ra, nhắm vào những dây xích kia mà chém xuống, một tia hàn quang xẹt qua, nhất thời tia lửa bắn ra tứ phía, nhưng mấy sợi xích kia không biết dùng chất liệu gì mà chế luyện thành, bị thanh Cự Khuyết chém sắt như bùn chém xuống mà chẳng mảy may hao tổn gì.
Chợt nghe Thu Nương phía trong khe khẽ nói: “Người ở bên ngoài, ngài không cần phí công nữa. An Lạc hầu khi khóa cánh cửa đó đã từng nói, xích khóa này được đúc bằng hàn thiết, trừ phi có chìa khóa, nếu không thì cho dù là thần khí trời ban cũng không cách nào chém đứt được nó”.
Triển Chiêu nhíu chặt đôi mày lưỡi mác, tra thanh Cự Khuyết vào vỏ, ngừng một chút rồi lại hỏi: “Hoàng thị, vì sao cô lại bị giam giữ ở đây?”.
Bên trong thoáng truyền ra âm thanh nức nở, rồi nghe Thu Nương nghẹn ngào nói: “An Lạc hầu muốn làm ô nhục tôi, nhưng Thu Nương thề chết cũng không thuận theo, hắn bèn bắt giam tôi vào nơi này”.
“Thực là coi trời bằng vung, lớn mật làm càn!”, Triển Chiêu nghiến răng, tức giận quát lên.
Kim Kiền chỉ cảm thấy sát khí bên cạnh sườn tựa như lưỡi đao, xẹt qua khiến da thịt đau nhói, thầm nghĩ không hay rồi: Không phải Tiểu Miêu nhất thời phẫn nộ không kiềm chế được, xách kiếm đi tìm cái tên An Lạc hầu khỉ gió đó mà bổ cho hắn vài nhát đó chứ…
Về phần Triển Chiêu, tuy hai mắt sung huyết, sắc mặt xanh mét, nhưng lại không có hành động gì, chỉ im lặng đứng đó, hồi lâu sau mới thu liễm nộ khí và sát khí, tiếp tục trầm giọng hỏi: “Hoàng thị, tại hạ hỏi cô, Hoàng Đại Hổ phu quân của cô có phải bị Trương Tụng Đức sát hại không?”.
Tiếng nức nở bên trong thoáng dừng lại, rồi chợt nghe Thu Nương kích động nói: “Đương nhiên là không phải, Trương đại phu chữa bệnh cho phu quân không lấy tiền chẩn trị, lại còn tặng thuốc bổ, người tốt như thế sao có thể hại người được?”.
“Vậy rốt cuộc Hoàng Đại Hổ bị kẻ nào hại chết?”
“Việc này… tôi thật sự không biết…”
“Hoàng Đại Hổ có từng kết oán với ai không?”
“Phu quân là người trung hậu, chưa từng kết oán với ai bao giờ”.
“…”, Triển Chiêu trầm ngâm không nói.
Bỗng bên trong phát ra tiếng “bộp” một cái, là do Thu Nương quỳ gối xuống đất.
“Vị anh hùng này, tuy Thu Nương không biết thân phận của anh hùng, nhưng hiện giờ Thu Nương lỗ mãng, kính xin anh hùng hãy giúp Thu Nương rửa sạch oan khuất, giải oan cho Trương đại phu, Thu Nương xin dập đầu cúi lạy ngài…”.
Dứt lời, bên trong truyền ra tiếng khấu đầu binh binh.
Triển Chiêu thở dài nói: “Cô không cần phải làm như vậy, nếu thực sự hai người trong sạch, nhất định sẽ có một ngày lại thấy được ánh mặt trời. Chỉ là lúc này cô đang nằm trong hang cọp, lại không có cách nào cứu cô thoát khỏi bể khổ…”.
Lời còn chưa nói hết, bỗng có tiếng bước chân lẫn tiếng ồn ào. Triển, Kim hai người lập tức nín thở ngưng thần, rồi tựa như hai làn khói lướt khỏi mặt đất, lầu các liền khôi phục lại sự tĩnh lặng tịch mịch vốn có.
Chẳng bao lâu sau, hai tên gia đinh hộ viện hớt hải chạy tới, nhìn thấy dây xích lẫn ổ khóa vẫn còn nguyên trên cửa mới an tâm rời đi.
Về phần Triển, Kim hai người, rời khỏi Nhuyễn Hồng đường liền phi ra ngoài, hướng nội thành mà chạy, nhanh tới mức chân không chạm đất, không lâu sau đã tới bên ngoài Dục Lạc lâu mà ban sáng họ nghỉ chân. Thân hình vừa dừng lại thì có hai bóng người thi lễ nói: “Triển đại nhân!”.
Kim Kiền định thần nhìn kỹ, thì ra người đến chính là hai đại kim cương Trương Long, Triệu Hổ.
Triển Chiêu gật đầu đáp: “Nhị vị huynh đệ, điều tra thế nào rồi?”.
Trương Long bước lên trước một bước, trả lời: “Đại nhân, chúng thuộc hạ đã đến nhà của Hoàng Đại Hổ điều tra. Mẹ của Hoàng Đại Hổ một mực cho rằng con dâu mình đã cấu kết với người ngoài hại chết con trai bà ta; mà nhân chứng trên công đường là một phụ nữ hàng xóm với nhà họ, khai rằng bà ta đã tận mắt chứng kiến Trương Tụng Đức cùng Hoàng thị làm chuyện mờ ám. Có điều không biết vì sao, từ đầu chí cuối bà ta chỉ nói chừng ấy, không nói thêm dù nửa chữ”.
Triển Chiêu nghe vậy khẽ nhíu mày trầm ngâm, lại hỏi: “Có tìm được vật chứng không?”.
Triệu Hổ bước lên, đưa lên một cái siêu sắc thuốc, nói với Triển Chiêu: “Chiếc bát đựng đầy thuốc kia đã bị tri phủ Trần Châu dùng làm vật chứng trên công đường, nhưng lại quên mất cái siêu sắc thuốc này, chúng thuộc hạ đã phát hiện được ở hậu viện của nhà Hoàng Đại Hổ. Còn tờ giấy này, được tìm thấy trong bụi cỏ ở hậu viện, mép ngoài tờ giấy còn có tên hiệu thuốc”, dứt lời, Triệu Hổ rút từ trong người ra một tờ giấy, đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu tiếp nhận siêu sắc thuốc cùng tờ giấy, nhíu chặt mày, đưa lên đưa xuống quan sát kỹ vài lần rồi lại đưa cho Kim Kiền nói: “Kim bổ khoái, ngươi thử xem trong này có thể có manh mối gì không?”.
Kim Kiền cầm lấy siêu sắc thuốc đưa lên mũi ngửi. Dựa vào mùi mà phán đoán, đích xác đây là thuốc bổ, sau đó lại rút một cây ngân châm từ bọc vải trong người ra, nhúng vào trong siêu sắc thuốc để thử, ngân châm hiện lên màu đen, là dấu hiệu của chất kịch độc. Kim Kiền lại mở tờ giấy ra, quan sát kỹ trong ngoài, chỉ thấy ở trên mép ngoài tờ giấy có đóng một con dấu màu đỏ, viết “Nhân Huệ đường”, mép bên trong còn dính một chút bột phấn màu trắng, chú ý phân biệt kỹ thì đây đích xác là thạch tín.
“Triển đại nhân, bã thuốc trong siêu sắc thuốc này đúng là thành phần của thuốc bổ giống với thành phần trong đơn thuốc mà Trương Phúc Tùng đưa, có điều trong đó lại thừa ra một vị, đó chính là chất kịch độc, thạch tín”.
“Vậy tờ giấy này…”
“Trên tờ giấy này còn dính một chút bột thuốc, màu trắng vô vị, chính là thạch tín”.
Triển Chiêu nheo mắt, trầm ngâm mấy khắc, lại nói: “Kim Kiền, ngươi hãy bảo quản hai vật chứng này cho tốt”.
“… Vâng”, Kim Kiền đáp. Bụng lại thầm kêu giời: Chao ơi, ngày trước đã phải cõng ô bồn mấy ngày liền, mệt gần chết, giờ lại đến siêu sắc thuốc… Lẽ nào, mình đường đường một con người hiện đại, chạy đến cổ đại lại chỉ chuyên môn làm cu li thôi sao?!
Trương Long, Triệu Hổ nhìn nhau một cái. Chỉ thấy Trương Long cất tiếng: “Triển đại nhân, chúng thuộc hạ trong quá trình điều tra vụ án, phát hiện thấy trong thành tuy trên đường lớn người qua kẻ lại vẫn như bình thường, nhưng trong các con đường, hẻm nhỏ, lại tuyệt không thấy bóng người. Đi đến mấy nhà tra án lại càng thấy kỳ quái hơn, dường như họ rất sợ chúng thuộc hạ bước vào cửa, tựa hồ có điều gì đó giấu giếm”.
Triệu Hổ cũng chen lời: “Ngoại trừ những tửu lâu, quán trọ, tiệm cơm bắt đầu bằng hai chữ ‘Dục Lạc’ ra, thì những cửa tiệm khác cơ hồ như không thấy buôn bán gì, trong những sạp hàng trên phố cũng không thấy bán thực phẩm, các loại rau củ gì khác”.
“Còn nữa”, Trương Long tiếp lời nói: “Gia đình nào cũng đều có người chết, tuy không thấy ồn ào ầm ĩ, nhưng xác thực các nhà đều đang làm lễ tang”.
Hai người họ lại nhìn nhau, đồng thanh nói: “Triển đại nhân, cứ theo như những gì thuộc hạ thấy, trong Trần Châu này quả thực đúng y như những gì Công Tôn tiên sinh nói, tình hình hạn hán vô cùng nghiêm trọng”.
Triển, Kim hai người nghe vậy, lòng liền sáng tỏ.
Triển Chiêu lập tức ra lệnh cho hai vị Hiệu úy: “Trương Long, Triệu Hổ, đến khi trời sáng hai người hãy lập tức khởi hành, gấp rút quay về Khai Phong, đem tình hình vụ án này nhất nhất bẩm báo với đại nhân, nói rõ tình hình hạn hán nghiêm trọng tại Trần Châu, thỉnh đại nhân mau xin ý chỉ, đến Trần Châu phát lương cứu trợ thiên tai”.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Trương Long, Triệu Hổ ôm quyền đáp.
Kim Kiền nghe vậy, nhất thời hoan hỉ, hỏi: “Triển đại nhân, khi nào thì chúng ta xuất phát về Khai Phong?”. Thầm nghĩ: Hiện giờ xem ra tình hình chiến sự giữa Bàng gia và Khai Phong phủ hết sức căng thẳng, nơi đây không nên ở lại lâu. Thật không ngờ hôm nay Tiểu Miêu lại hiểu biết thế, biết được đạo lý quân tử phòng thân cơ đấy.
Triển Chiêu nghe vậy lắc đầu nói: “Kim bổ khoái, ngươi còn phải cùng Triển mỗ ở đây điều tra vụ án của Trương Tụng Đức, sao có thể trở về Khai Phong được?”.
Kim Kiền ngẩn ra, liền buột miệng kêu: “Cái gì?”.
“Vụ án của Trương Tụng Đức còn chưa điều tra rõ ràng, sao có thể quay về kinh hồi báo? Huống hồ, ở lại đây chúng ta cũng có thể theo dõi tình hình hạn hán, trợ giúp đại nhân một tay”.
“Khụ… Triển đại nhân, thuộc hạ nguyện đi thay hai vị đại nhân Trương Long, Triệu Hổ, để hai vị đại nhân ở lại đây trợ giúp Triển đại nhân, còn thuộc hạ sẽ hồi kinh báo tin”.
“Trên dưới Khai Phong phủ, chỉ có khinh công của Kim bổ khoái là tương đương với Triển mỗ, tất nhiên phải ở lại đây cùng Triển mỗ tra án rồi”.
Những lời này vừa thốt ra, Kim Kiền bỗng cảm thấy bốn ánh mắt căm phẫn bắn thẳng vào lưng mình như bốn thanh kiếm sắc nhọn, chẳng chút lưu tình, bắn cho chẳng còn một mảnh.
Kim Kiền rùng mình một cái, vừa mới định nói lung tung vài câu thì lại thấy Triển Chiêu chậm rãi lắc đầu nói: “Huống hồ Kim bổ khoái không biết cưỡi ngựa, sự việc lại cấp bách như vậy, sao có thể giao phó cho ngươi được?”.
Bốn thanh kiếm sắc nhọn tức thì biến mất, thay vào đó là bốn ánh mắt dương dương tự đắc.
Kim Kiền nghẹn lời, miệng cứ lúng búng cả một lúc lâu cũng không sao đáp lại được, chỉ có thể giương mắt nhìn Trương Long, Triệu Hổ hai người liếc mình đầy khiêu khích rồi hoan hoan hỉ hỉ đi về phía cổng thành.
Triển Chiêu thấy hai người họ rời đi, vốn muốn đến phủ Hầu gia thăm dò, nhưng vừa liếc mắt sang thì thoáng thấy sắc mặt mệt mỏi, hai mắt trắng dã của Kim Kiền, lại nghĩ đến hôm nay mệt nhọc cả ngày cũng chưa nghỉ ngơi lấy một khắc, dáng vẻ Kim Kiền mảnh khảnh, gầy gò, e rằng khó có thể chịu được. Nhìn sắc trời đã dần chuyển sang trắng, Triển Chiêu liền thay đổi ý định, dẫn Kim Kiền đến khách điếm Dục Lạc, dự định nghỉ ngơi nửa ngày.
Chẳng ngờ khi đến khách điếm, hai người mới bàng hoàng phát hiện ra khách điếm này giá phòng đắt kinh người, tiền trên người cả hai, trừ chi phí tất yếu cần phải dùng ra thì số ngân lượng còn lại chỉ đủ để thuê một gian phòng. Triển Chiêu đành phải lấy một gian phòng ngủ cho hai người vậy. Kim Kiền tuy cảm thấy không ổn, nhưng dù thế nào thì nàng cũng mệt mỏi rã rời, cả người như bị hầm nhừ tử, lại nghĩ đến Tiểu Miêu là một con mèo ngoan lại thật thà, chắc cũng chẳng làm gì thất thố khiến mình lộ ra sơ hở đâu, bởi vậy nàng cũng không đưa ra ý kiến phản bác.
Nhưng bước vào phòng, thấy chỉ có duy nhất một cái giường gỗ, trong lòng Kim Kiền lập tức vang lên tiếng chuông báo động.
Liếc thấy Nam hiệp Triển Chiêu bên cạnh, tuy cả người đầy bụi đường mệt mỏi nhưng khí độ nho nhã lại chẳng mảy may suy giảm, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, đang tắm mình trong ánh dương buổi sớm, tựa như cây quỳnh cành dao thanh cao sáng ngời, tựa như ngọc thụ[2] cao quý, còn thần thái chàng thì anh tuấn, hào sáng.
[2] Ngọc thụ còn có tên gọi khác là cây cảnh thiên, yến tử chuông, có nguồn gốc từ Nam Phi, được trồng bằng cách dâm cành, rất dễ sống, nhưng đặc biệt nó rất hiếm khi ra hoa, nhiều người cho rằng hoa của cây ngọc thụ là điềm báo chỉ sự may mắn. Vậy nên mới có câu “Vạn tuế nghìn năm chửa ra hoa, ngọc thụ vạn năm chẳng nở hoa” là vì thế.
Kim Kiền không tự giác nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ: Ở chung một phòng với sắc đẹp như vậy, hừ hừ… Đúng là khiêu chiến với định lực của mình đây mà…
Triển Chiêu đi tới trước giường, nhanh nhẹn cởi áo ngoài ra, nhưng lại chẳng thấy Kim Kiền đâu, quay lại thì thấy tiểu bộ khoái đang mở to mắt nhìn đăm đăm, như thể đang đi vào cõi thần tiên.
Triển Chiêu chỉ cho rằng Kim Kiền kính sợ, lo lắng vì thân phận Tứ phẩm hộ vệ của mình, lại thấy thần sắc kỳ quái của Kim Kiền, bất giác cảm thấy có chút buồn cười, nhất thời mỉm cười nói: “Kim Kiền, không cần quá mức câu nệ, buổi chiều còn phải đi tra án, nên sớm nghỉ ngơi một chút đi”.
Kim Kiền chỉ cảm thấy choáng váng, nụ cười của Triển Chiêu tựa như gió xuân phớt qua mặt, thoáng chốc đã thổi bùng lên tế bào văn học vốn đã ngủ yên rất nhiều năm của mình:
Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son[3]…
[3] Bản dịch của Tản Đà. Nguyên văn: Hồi mâu nhất tiếu bách nhị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc… trích từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Nhiệt huyết trong đầu dâng lên, dưới chân Kim Kiền trở nên hư thoát, liền vội vàng khép mắt lại, chuyển ánh nhìn về phía chiếc giường gỗ, rồi lập tức tiến lên để nguyên quần áo mà nằm vật ra giường.
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng nằm xuống giường.
Mùi hương cỏ xanh từng đợt từng đợt bay vào mũi Kim Kiền.
Lúc này Kim Kiền chính là mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim[4], mắt không liếc ngang liếc dọc, miệng thì lẩm nhẩm: Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, trên đầu chữ “sắc” có một con dao, ngủ, ngủ…
[4] Nguyên văn: Nhãn quan tị, tị quan khẩu, khẩu quan tâm, vốn là một phương pháp tu tập võ công, cũng là cách tụng niệm của Phật gia để được an tĩnh, lòng không tạp niệm.
Cũng không biết là câu niệm đó có tác dụng hay không mà chỉ chưa đầy nửa tuần trà, Kim Kiền đã ngủ rất say sưa rồi.
Mà Triển Chiêu lại trằn trọc trăn trở, khó có thể ngủ yên. Lòng không ngừng suy nghĩ về vô vàn những điểm đáng ngờ trong vụ án của Trương Tụng Đức, lại lo lắng đến tình hình hạn hán ở Trần Châu, về chuyện no ấm của bách tính, lại nghĩ đến chuyện Bao đại nhân xin ý chỉ để cứu trợ thiên tai, trong đầu có nghìn đầu vạn mối, rối như tơ vò.
Bỗng nhiên nghe thấy bên tai vang lên một tiếng sấm, nhất thời bị giật mình, Triển Chiêu bèn quay đầu sang nhìn, hóa ra là tiếng ngáy khò khò của Kim Kiền.
Chuyến này đến Trần Châu, đã mấy ngày rồi Kim Kiền chưa được nghỉ ngơi thoải mái, hiện giờ đầu vừa đặt xuống gối, người vừa nằm xuống giường, mắt đã dính chặt lại, ngáy khò khò như sấm rền mùa hạ, tiếng tiếng xuyên tai.
Đáng ra phải đánh thức Kim Kiền dậy, nhưng thấy Kim Kiền ngủ ngon lành như vậy, Triển Chiêu cũng không nỡ quấy rầy, đành trở dậy tiếp tục suy nghĩ về vụ án.
Lại liếc mắt một cái, Triển Chiêu nhìn thấy cánh tay Kim Kiền vắt ra ngoài chăn, sợ Kim Kiền bị cảm lạnh, Triển Chiêu bèn nhấc cổ tay Kim Kiền, định đặt vào trong chăn.
Nhưng vừa mới chạm vào cổ tay hết sức nhỏ nhắn kia, Triển Chiêu bất giác bàng hoàng.
Tuy rằng trước đây cũng cảm thấy dáng hình Kim Kiền so với người bình thường thì có vẻ như gầy yếu hơn mấy phần, nhưng Triển Chiêu cho rằng do tuổi cậu ta còn nhỏ, lại lang thang không nhà không cửa, ăn uống không đảm bảo. Có điều lúc này chạm vào cánh tay Kim Kiền, Triển Chiêu phát hiện da thịt cậu ta rất mềm mại, khung xương nhỏ nhắn, tựa như cánh tay của nữ tử vậy, nắm trong tay lại khiến lòng người ta bất giác rung động.
Nhưng nhìn khuôn mặt say sưa ngủ của Kim Kiền, miệng mồm thì há hốc, ngáy thì liên thanh, làm sao có nửa phần giống nữ tử chứ.
Triển Chiêu nhìn cổ tay nhỏ nhắn trong tay mình, nhất thời cười khổ, thầm nghĩ: Xem ra mình thực sự quá mệt mỏi rồi, thế nào mà lại có những ý nghĩ hoang đường như vậy chứ.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đặt tay Kim Kiền vào trong chăn, còn mình cũng nằm xuống giường, tịnh tâm lại, không bao lâu sau, chàng đã chìm vào giấc mộng trong những tiếng khò khò.
Mà giấc ngủ này lại kéo dài cho tới chạng vạng.