Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 19: Q.3 - Chương 19: Ngoại truyện: Cái Tết khó khăn nhất trong lịch sử Khai Phong Phủ




Lại là một mùa xuân nữa đang về, hoa tuyết bay rợp trời…

Ngày Mười tám tháng Chạp, năm mới sắp đến, khắp chốn trong thành Biện Lương đều là cảnh tượng vui tươi náo nhiệt, trên đường lớn, trong ngõ nhỏ, khu buôn bán phố Ngự, đều bày bán hàng tết, câu đối, môn thần, tranh tết, đèn lồng treo đầy đường, gà, vịt, cá, thịt, các loại gia cầm, súc vật tràn ngập trong chợ, kẹo lạc, bánh tổ, bánh trôi, đồ ăn vặt gì cũng có, quả là: Biện Kinh rực rỡ muôn màu sắc, trăm nhà nô nức ngóng xuân sang.

Một đoàn ba người thoăn thoắt đi xuyên qua đám đông, dẫn đầu là người mặc áo lam, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, hai người theo sau, tinh thần phơi phới. Họ đi đến đâu cũng được bách tính đều rạng rỡ đón chào, cung kính vạn phần.

“Triển đại nhân, hôm nay không cần phải trực ban nữa rồi.”

“Triển đại nhân, mấy ngày nay tiết trời trở lạnh, ngài hãy mặc thêm áo ấm nhé!”

“Triển đại nhân, trứng gà này là do con gà mái nhà tôi đẻ đấy, ngài hãy cầm lấy mấy quả nhé? Chỉ mấy quả trứng thôi, Bao đại nhân sẽ không nói gì đâu!”

“Triển đại nhân, con gà này ngài hãy cầm đi! Cầm lấy, cầm lấy! Nếu ngài không cầm thì chính là không nể mặt lão đây.”

Hai người Trương Long, Triệu Hổ theo phía sau Triển Chiêu, nhìn bóng áo lam trước mắt đang ôn hòa uyển chuyển từ chối chúng bách tính đầy nhiệt tình kia, tuyệt không nhận nửa phần lễ vật, không khỏi lộ ra vẻ tự hào, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ngay cả đi trên đường cũng mang theo nét oai phong.

“Chưởng quỹ, chưởng quỹ, cứu mạng!”, đột nhiên, một tiếng khóc nức nở vang lên.

Hả?

Chúng nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm sang nam tử bận trang phục tiểu nhị, loạng choạng vạch đám đông chạy ra, nửa chạy nửa bò nhanh đến trước một nam tử trung niên đang chọn tranh tết cách đó không xa.

Chỉ thấy nam tử trung niên kia đầu đội mũ vải, râu dài đến ngực, mặc áo bằng gấm, nhìn qua là biết dân buôn bán.

Còn tiểu nhị kia, mặt mũi tang thương, tóc tai rối bù, hô hấp tán loạn, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.

“Đó không phải là Từ chưởng quỹ của tiệm bán trang sức ở phía nam thành sao?”, có người nhận ra thân phận của nam tử trung niên nọ.

“Hốt hoảng cái gì?”, Từ chưởng quỹ cả giận mắng.

Chỉ thấy tiểu nhị kia nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Là, là là Kim…”.

“Kim cái gì mà kim, là trâm vàng hay vòng vàng?”, Từ chưởng quỹ sốt ruột hỏi.

“Là Kim hiệu úy của Khai Phong phủ đến tiệm mua đồ trang sức…”, tiểu nhị òa khóc.

Bỗng nghe bách tính xung quanh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Từ chưởng quỹ tràn ngập vẻ thương hại.

“Cái gì?!”, Từ chưởng quỹ nhất thời kinh hô lên một tiếng, vứt tranh tết xuống chạy vội đi.

“Chưởng quỹ đợi tiểu nhân với!!!”, tiểu nhị cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau.

“Kim hiệu úy? Trang sức?”, Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu, mặt đầy vẻ khó hiểu, “Cho dù là Kim hiệu úy đi mua trang sức, cũng không đến mức như vậy…”.

Chúng bách tính nhìn hai người cuốn gió rời đi đám đông liền xôn xao một trận.

“Này này, đó không phải là ‘Từ hàng giả’ ở phía nam thành sao?”

“Chính là lão! Không ngờ lão cũng có ngày hôm nay, thật là hả hê quá đi mất!”

“Chính thế chính thế, ai bảo lão ‘Từ hàng giả’ này chuyên dùng hàng giả để đi lừa gạt người khác, gặp phải Kim hiệu úy thì cũng như gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác!”

Xì xà xì xào, xì xà xì xào… cứ thế cứ thế…

Những tiếng rì rầm bàn tán rất tự nhiên một chữ cũng không sót, toàn bộ đều lọt vào tai Triển Chiêu.

Tuần tự rõ ràng, nhưng một hồi sau lại không hiểu gì.

Triển Chiêu vẻ mặt nghi hoặc, rảo bước đi đến trước mặt nam tử đang bị mọi người vây xung quanh, ôm quyền hỏi: “Vị nhân huynh này xin hỏi vì sao lại gọi vị Từ chưởng quỹ kia là ‘Từ hàng giả’?”.

Nam tử nọ vừa thấy Triển Chiêu hỏi mình, kích động tới nỗi lạc cả giọng, nhất thời líu lưỡi: “Bẩm, bẩm Triển, Triển đại nhân cái lão Từ chưởng quỹ này bình thường toàn bán đồ trang sức giả chất lượng không đảm bảo cho những người từ nơi khác đến mua, lừa gạt những người không biết cách xem hàng, cho, cho nên bách tính trong thành đều gọi lão là ‘Từ hàng giả’…”.

“Vậy Kim hiệu úy là…”

Nam tử kia vừa nghe Triển Chiêu nhắc tới Kim Kiền là hai mắt lập tức phát sáng: “Kim hiệu úy không hổ danh là thuộc hạ đắc lực của Triển đại nhân, bách tính trong thành Biện Lương chúng tôi thực là vô cùng cảm kích Kim hiệu úy!”.

“Đúng, đúng!”, một đại thẩm chen lên, gạt nam tử kia sang một bên, mặt đầy vẻ sung sướng nói: “Kể từ tháng trước sau khi Kim hiệu úy đến tiệm của Lý chưởng quỹ bán đồ cổ giả ở phía đông than, Lý chưởng quỹ đem toàn bộ đồ cổ giả đập nát trên đường, còn chỉ tay lên trời mà thề rằng nếu sau này lại bán dù chỉ một nửa món đồ giả nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!”.

Triển Chiêu kinh ngạc, nhíu mày nhớ lại.

Tháng trước… hình như là Công Tôn tiên sinh nói trong thư phòng của đại nhân còn thiếu một cái bình hoa, phái tạo dịch đi mua… Sau đó dường như Công Tôn tiên sinh còn hết lời khen ngợi tạo dịch đi mua bình hoa kia có mắt nhìn, bình hoa mua về có vẻ như danh phẩm đời Đường gì đó…

“Còn có một tiệm bán rượu giả ở phía bắc thành nữa, tháng trước nữa Kim hiệu úy đến đó một lần, sau đó ông chủ liền ném hết rượu giả đi…”

Tháng trước nữa… dường như là chuột bạch đến Khai Phong phủ kiếm chuyện… khụ, làm khách, còn cầm một vò rượu nghe đâu là nữ nhi hồng vị bằng hữu nào đó tặng cho, chuốc say mấy chục người Khai Phong phủ…

“Còn có một tiệm ở phố Đông…”

“Một tiệm ở ngoại thành…”

Bô bô ba la, bô bô ba la… cứ thế cứ thế…

Triển Chiêu càng nghe càng cảm thấy những vật trong các cửa hàng bán đồ giả mình đều biết, Trương Long, Triệu Hổ thì càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Triển đại nhân, nếu không chúng ta cũng đi xem xem?”, Triệu Hổ bộ dạng nóng lòng muốn chứng kiến.

Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đi xem xem thế nào”.

Trương Long, Triệu Hổ nhất thời bừng bừng phấn khích, theo Triển Chiêu đi về phía nam thành.

Chúng bách tính phía sau còn cao giọng hô:

“Triển đại nhân đi thong thả…”

“Nhớ cho chúng tôi gửi lời hỏi thăm Kim hiệu úy!”

***

Phía nam thành, phố Chu Tước, các cửa hàng trang sức chiếm đa số, phần lớn là buôn bán đồ trang sức phụ kiện của nữ tử, bình thường nơi đây rất phồn hoa náo nhiệt, nhưng đám người Triển Chiêu vừa đến đây lại phát hiện con phố này hôm nay rất không bình thường.

Trên phố yên tĩnh một cách kì lạ, ngoại trừ một cửa hàng ở phía cuối đường ra thì các cửa hàng còn lại đều vắng tanh vắng ngắt, hệt như chùa Bà Đanh.

Mà trước cửa gian hàng ở cuối đường kia, dân chúng lại xúm đen xúm đỏ, vòng trong vòng ngoài, ai nấy đều nghển cổ, căng tai, mặt đầy kích động như đang xem tuồng.

“Triển đại nhân, đây…”, Trương Long nhìn đám đông một cái, có chút do dự.

Triển Chiêu nghĩ một lát, liền cùng hai người Trương Long, Triệu Hổ lặng lẽ đi đến sau cây cổ thụ bên cạnh tiệm, vừa vặn có thể nhìn rõ tình hình trong tiệm, lại có thể kín đáo giấu mình.

Vừa mới đứng vững, thì bỗng nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.

“Một câu thôi, năm lượng, bán hay không?!”

Chúng nhân sửng sốt, chăm chú nhìn vào trong tiệm, chỉ thấy một bóng hình gầy nhỏ khí thế bừng bừng đứng dạng chân quát lên với Từ chưởng quỹ mặt mũi tang thương như nhà có đám.

Từ chưởng quỹ kia rất muốn khóc, vừa gạt mồ hôi to như hạt châu trên trán vừa nói: “Kim hiệu úy, cây trâm ngọc cẩn ngọc trai này là trang sức tổ truyền của tiệm chúng tôi, nói ít cũng đáng giá năm trăm lượng, năm lượng này… cũng quá…”.

“Tổ truyền? Cái gì mà tổ truyền?”, Kim Kiền vỗ cái rầm lên mặt quầy, chỉ vào đồ trang sức trong tủ sắc bén nói: “Tiểu nhị tiệm của ông vừa cho ta xem những đồ trang sức này, cũng nói vật tổ truyền, ông cũng rõ rồi đấy, tất cả đều là hàng giả!”.

“Vừa rồi là tiểu nhị tiệm chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn…”, Từ chưởng quỹ tiếp tục lau mồ hôi.

“Được rồi, được rồi! Ta cũng lười tính toán, ta không rảnh mà chọn thứ khác, lấy cây trâm giả này vậy, năm lượng, một tay giao tiền một tay giao hàng!”, Kim Kiền khoát khoát tay, sốt ruột nói.

“Kim hiệu úy, ngài đây là không phải là muốn tính mạng của tôi sao?”, Từ chưởng quỹ mặt trắng như giấy.

“Chẳng qua chỉ là hàng giả, năm lượng cũng coi như nhiều rồi đấy.”

“Cây trâm này là đồ thật không phải đồ giả?”, Từ chưởng quỹ thề thốt.

“Thật không phải hàng giả?”, Kim Kiền nhướng mày.

“Thật!”, Từ chưởng quỹ gật đầu như bổ củi.

“Chậc…”, Kim Kiền trịnh trọng gật đầu, xắn tay áo thu gom đám đồ trang sức dỏm bên cạnh.

“Kim, Kim hiệu úy, ngài đây là làm gì?”, Từ chưởng quỹ nhất thời kinh hoàng thất sắc, chụp lấy cánh tay Kim Kiền.

Kim Kiền liếc nhìn chưởng quỹ, có chút ngại ngùng nói: “Chưởng quỹ, thực không dám giấu, Kim mỗ vốn cũng tính mua một vài món đồ quý giá tặng giai nhân, khốn nỗi trong túi lại kẹp lép, chỉ đành đưa ra hạ sách này, mua đồ giả mà tinh xảo để đổi lấy một nụ cười của giai nhân…”.

Lời mới nói được một nửa, chúng nhân đột nhiên cảm thấy xung quanh mình dâng lên một luồng hàn khí lạnh thấu xương, không khỏi run rẩy toàn thân.

Kim Kiền chỉ cảm thấy luồng hàn khí này tựa hồ rất quen, nhất thời cả kinh, vội vàng mở to mắt ngó nghiêng bốn phía xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, lúc này yên tâm trở lại, gãi gãi đầu tiếp tục nói: “Cả người Kim mỗ chỉ mang theo có năm lượng bạc, vốn muốn mua một cây trâm cẩn ngọc trai giả… Nếu chưởng quỹ đã không muốn từ bỏ thứ yêu thích, thì Kim mỗ chỉ đành chọn thứ khác, lựa mấy cây rẻ rẻ, kiểu dáng tuy không tinh tế bằng nhưng nhờ vào bàn tay tài hoa của Công Tôn tiên sinh trong phủ, tùy ý tân trang một chút, khẳng định có thể biến đồ bỏ trở thành tuyệt phẩm… Haizzz, nếu đây là cây trâm cẩn ngọc trai kia, Kim mỗ cũng không cần phải nhờ tới Công Tôn tiên sinh…”.

Thân hình Từ chưởng quỹ đột nhiên run lên.

Kim Kiền ngẩng phắt mặt lên, vẻ mặt chân thành nhìn Từ chưởng quỹ nói: “Chưởng quỹ an tâm, cho dù đến lúc đó Công Tôn tiên sinh có truy hỏi xuất xứ, Kim mỗ cũng tuyệt đối không tiết lộ nơi mua những đồ dỏm đó đâu. Nên biết mua bán hàng giả có thể sẽ phải chịu ngục lao, chưởng quỹ nuôi gia đình sống tạm qua ngày cũng thực không dễ dàng gì, Kim mỗ tuyệt đối sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng đâu!”.

Từ chưởng quỹ lại run lên, mồ hôi to như hạt châu rơi xuống cánh tay đang nắm tay Kim Kiền, hồi lâu sau mới khổ sở thốt ra một tiếng: “Kim hiệu úy, kỳ thực cây trâm cẩn ngọc trai này chỉ là đồ giả!”.

Kim Kiền vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng là đồ giả sao?”.

Từ chưởng quỹ gật gật đầu: “Thật sự là đồ giả!”.

“Gói lại đi!”, Kim Kiền vung tay, hào sảng nói.

“Gói, gói lại đi!”, Từ chưởng quỹ run run nói.

Kim Kiền lôi ra năm lượng bạc trong người ra đặt lên mặt quầy.

Từ chưởng quỹ da mặt giật giật: “Kim hiệu úy khách khí rồi, chẳng qua là đồ dỏm, coi như là lễ vật tiểu nhân tặng ngài!”.

Kim Kiền nhíu mày: “Chưởng quỹ sao lại nói như vậy? Làm đồ dỏm cũng không dễ dàng gì đâu, Kim mỗ sao có thể tước đoạt tiền mồ hôi nước mắt của ngài?!”.

Từ chưởng quỹ mí mắt giật giật nhìn xuống chỗ bạc, lại cung kính đưa cây trâm đã gói lại qua, run giọng nói: “Kim hiệu úy đi nhé!”.

“Không cần tiễn đâu!”, Kim Kiền dáng vẻ rộng lượng, thẳng người đi ra khỏi cửa, lại còn nở một nụ cười chói mắt với chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, có thời gian Kim mỗ sẽ thường xuyên lui tới!”.

Nói đoạn, liền cất bước rời khỏi.

Cho đến khi không thấy bóng dáng Kim Kiền, Từ chưởng quỹ đột nhiên quăng hết đám đồ trang sức dỏm ra ngoài cửa, ngửa đầu lên trời hú dài:

“Năm trăm lượng, năm trăm lượng aaaaaaaa! Từ mỗ từ hôm nay xin thề với trời, nếu sau này bán dù chỉ nửa món đồ trang sức giả, sẽ như cây trâm này!”

Nói đoạn, liền bẻ cây trâm ngọc trong tay rắc một tiếng thành ba đoạn.

Một mảnh tĩnh lặng như chết.

Đột nhiên, những người vây xung quanh xem bỗng như bùng nổ, một trận hô quát vang lên.

“Tiểu Lý Tử, mau đem mấy hộp phấn ngọc trai giả của tiệm chúng ta quăng đi, nhanh lên nhanh lên!”

“Chưởng quỹ, mấy cái vòng ngọc trong tiệm…”

“Giữ lại những đồ thứ phẩm ấy làm gì, còn không mau xử lý chúng đi!”

“Lão Trương, mau về tiệm kiểm tra một lượt, xem xem có hàng giả thứ phẩm gì không.”

“Ông chủ, trong tiệm chúng ta lấy đâu ra hàng giả cơ chứ?”

“Vậy cũng phải tìm kỹ lại, tuyệt đối không được chủ quan!”

Ầm ầm ào ào, ầm ầm ào ào, cứ thế cứ thế…

Mà hai người Trương Long, Triệu Hổ giấu mình sau cây cổ thụ đã sớm trợn tròn mắt há hốc mồm.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy Kim Kiền mua đồ…”, Trương Long ngơ ngác.

“Chuyện này… việc đó…”, Triệu Hổ không biết nói gì.

Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà đồng thời thốt lên một câu: “Nói mới nhớ, Kim Kiền mua cây trâm đồ dùng của nữ nhân làm gì?”.

Lời còn chưa dứt, hai người lại đồng thời run lên.

“Ôi chao ơi, hôm nay sao lại lạnh như vậy?!”

“Đúng thế, cơn gió này sao thổi lại hệt như dao cắt vậy!”.

***

Tết ông Táo, ngày Hai mươi ba tháng Chạp.

Toàn bộ Khai Phong phủ chìm trong cảnh bi thảm.

Nha dịch Tam ban tụ tập trong sân viện của Tam ban viện, đang châu đầu trao đổi về những chuyện quái dị gần đây trong Khai Phong phủ.

“Này này, các huynh có cảm thấy gần đây Triển đại nhân có chút kỳ quái không?”

“Đúng thế đúng thế, ngày nào mặt mũi cũng sầm sì nghiêm nghị y như sắt vậy, nom thật dọa người!”

“Mặt mũi nghiêm nghị thì cũng thôi đi, lại còn luôn phát tán ra sát khí một cách khó hiểu. Hôm qua trong nhà ăn, chẳng qua Kim hiệu úy hỏi Vương đại thẩm trong phòng bếp một câu là những cô nương trẻ tuổi thường thích ăn loại điểm tâm nào, Triển đại nhân liền phát ra sát khí kinh người, ngay cả bàn cũng nứt luôn!”

“Đây là cái gì? Bữa trước Kim hiệu úy chạy tới chỗ Công Tôn tiên sinh mượn dược thảo, nói cái gì mà muốn tặng hương liệu cho cô nương dùng, kết quả vừa đúng lúc Triển đại nhân đi ngang qua, sát khí đó… nếu không phải tôi nhanh vội đỡ được Công Tôn tiên sinh, chắc hẳn Công Tôn tiên sinh ắt ngã dập đầu rồi!”

“Triển đại nhân rốt cuộc bị sao thế nhỉ?”

“Haizzz…”

Chúng nhân thở dài một trận.

Im lặng được một lúc, lại có người nói: “Nói như vậy mới nhớ ra, mấy hôm nay Kim hiệu úy cũng có chút kỳ quái!”.

“Đúng vậy, vì sao Kim hiệu úy cứ luôn vô duyên vô cớ hỏi thăm các cô nương thích cái gì?”

“Còn có, hôm qua Trịnh Tiểu Liễu than phiền với tôi, nói rằng Kim hiệu úy nửa đêm canh ba không ngủ, luôn mồm lẩm nhẩm mấy câu khó hiểu.”

“Mấy câu gì?”

“Hình như là cái gì hoa xuân, trăng thu, nhành liễu… đúng rồi, còn có một câu, dường như là cái gì… quan quan tương hộ, mỹ nữ khó cầu…”

“Là quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu[1]!”

[1] Nguyên văn chữ Hán là bài Quan thư trong Kinh Thi nghĩa là, con chim thư cưu hót ngoài bãi sông, có nàng thục nữ u nhan, xứng đôi cùng chàng quân tử.

“Đúng đúng đúng, chính là câu này! Hả?!”

Chúng nha dịch lịch bịch tản ra, mặt đầy kinh hoảng nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện.

“Bạch thiếu hiệp?!”

“Chư vị, đã nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe cả chứ?!”

Áo trắng như tuyết tiêu sái, tóc đen mượt như thác đổ, đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, chúng nha dịch liền đỏ hồng hai má.

“Chào, chào Bạch thiếu hiệp!”, chúng nha dịch vội vàng đáp lễ.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười: “Vừa rồi mọi người nói ai nửa đêm ngâm thơ vậy?”.

“Là, là Kim hiệu úy!”

“À…”, ngữ khí cuối câu cao hẳn lên, chúng nha dịch bỗng cảm thấy xương cốt như tê dại cả đi, “Tiểu Kim nửa đêm ngâm thơ…. Không biết cú mèo có nghe thấy không nhỉ…”, dứt lời đôi mắt hoa đào liếc liếc về phía bên ngoài cửa viện.

Một bóng đỏ thẫm vút qua.

Chúng nha dịch đồng thời run lên cầm cập.

“Mùa đông năm nay lạnh khác thường!”

Bạch Ngọc Đường khẽ cười: “Quả nhiên rất lạnh…”.

***

Ngày Hai mươi tư tháng Chạp, Bao đại nhân vâng lệnh truyền gọi của Thánh Thượng nhập cung, đàm luận với đương kim Thánh thượng trọn một canh giờ, lúc trở về mang theo thánh chỉ của Thiên tử, vừa mới vào cửa liền lập tức tuyên đọc.

Về phần nội dung…

Nói chung là rất thỏa đáng, rất hoa lệ, rất quan tâm săn sóc.

Tóm lại nội dung tư tưởng chính là: Triển hộ vệ thực vất vả, tinh thần thực không tốt, Thánh thượng thực đau lòng, để bảo đảm cho chất lượng công tác năm sau, đặc biệt ân chuẩn cho Triển hộ vệ nghỉ phép mười ngày, thư giãn đầu óc, chuẩn bị tốt cho năm sau lại tiếp tục “chiến đấu”. PS: Đặc biệt là nhiệm vụ luân phiên trực ban trong cung, kiên quyết ngăn Triển hộ vệ không cho đi làm trong thời gian nghỉ phép, một khi phát hiện, tuyệt không nhân nhượng.

Cho nên, thời gian Triển đại nhân ở trong phủ chờ lệnh tăng lên, nhiệt độ không khí của Khai Phong phủ một đường thẳng tắp lao xuống.

***

Ngày Hai mươi sáu tháng Chạp, đồng chí Trịnh Tiểu Liễu phát hiện dưới gối của Kim Kiền có mấy tờ giấy ghi những câu thơ kinh điển nói về tình yêu trung trinh chẳng đổi, trùng hợp thay lại bị Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp đi ngang qua Tam ban viện bắt gặp.

Tối đó, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp luận bàn võ nghệ trên nóc công đường của Khai Phong phủ, Khai Phong phủ trắng một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Công Tôn tiên sinh phát động nhân viên toàn phủ khẩn cấp tu sửa lại mái công đường, tranh thủ hoàn công trước ngày Ba mươi Tết.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch thiếu hiệp có vết bầm xanh, vừa thấy Triển đại nhân liền thối lui, so với trước đó hễ thấy động vật họ mèo là lập tức xông lên làm mọi cách để khiêu chiến, thì bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy.

***

Ngày Hai mươi tám tháng Chạp, Bạch thiếu hiệp biến mất không thấy tăm tích.

Triển đại nhân đóng của không ra ngoài, nhiệt độ trong Khai Phong phủ hạ xuống mức thấp nhất trong lịch sử cùng kỳ những năm trước.

***

Ngày Hai mươi chín tháng Chạp, hoàng hôn.

“Tiểu Miêu, Tiểu Miêu, lần này quả thật chứng cứ vô cùng xác thực!”, Bạch Ngọc Đường cất tiếng ầm ĩ dọc đường xông thẳng đến sương phòng của Tứ phẩm thị vệ, túm lấy cánh tay Triển Chiêu kéo ra ngoài.

“Buông tay!”, Triển Chiêu sa sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Ai da, lúc này rồi mà ngươi còn ầm ĩ cái gì, đừng có giãy ra!”, Bạch Ngọc Đường giậm chân nói, “Đây có thể là tin vui đến không thể vui hơn, nếu chậm chạp, tin tức này có thể bị người khác nhanh chân đoạt mất đấy!”.

Nói đoạn, không giải thích gì thêm liền kéo Triển hộ vệ ra khỏi cửa.

Xông ra Khai Phong phủ, xẹt qua Chu Tước môn, chạy thẳng ra ngoại ô phía nam thành.

Chỉ chưa đầy một tuần trà, hai người đã ở trong một tòa thôn trang nằm ở ngoại ô phía nam.

“Chính là cô nương đó!”, Bạch Ngọc Đường khom người ngồi xổm trên một đống cỏ khô, chỉ vào hai bóng người bên sông, vẻ mặt đắc ý nói.

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn hai bóng người phía ngoài xa kia, người bên trái là một thiếu nữ trẻ, tóc đen mượt như tơ, mắt hạnh môi son, một thân áo vải giản dị cũng không che lấp được khí chất thư hương, lúc này đang e thẹn nhìn người đối diện.

Người đối diện thiếu nữ, thân hình gầy gò, mắt nhỏ mày rậm, đang cầm một bức thư thao thao bất tuyệt ngâm đọc, khuôn mặt tràn ngập ý cười xán lạn.

©STE.NT

Ánh tà như lụa chiều hôm, nhuộm cả sông kia một dải mây, thiếu niên thiếu nữ, hai thân hình trong ráng chiều rực rỡ thực có chút chói mắt.

Chợt nghe Bạch Ngọc Đường không ngừng lải nhải:

“Cô nương này họ Cao tên Thúy Lan, là con gái một gia đình thuần nông, đã đọc sách mấy năm rồi, cũng coi như là tri thư đạt lý, đẹp người đẹp nết… Ha, không ngờ Tiểu Kim cũng có mấy phần nhãn quang.”

Nói đến đây Bạch Ngọc Đường ngừng lại một chút, liếc nhìn Triển Chiêu vẫn một mực trầm mặc không lên tiếng, tiếp tục: “Haizzzz, cái gọi là trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, bình thời ngươi quản Tiểu Kim quá chặt rồi, cũng lo lắng nhiều quá! Ngươi an tâm đi, Ngũ gia ta đã điều tra rất rõ ràng, cô nương này gia thế trong sạch, tâm địa thiện lương, tuyệt đối chẳng phải hạng lẳng lơ không đàng hoàng, bén duyên cùng Tiểu Kim một bụng quái gở là vừa khéo, chúng ta cứ chờ uống rượu mừng thôi”.

Triển Chiêu vẫn không nói y như trước, con ngươi đen kịt lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người bên sông, hồi lâu sau mới chậm chậm rũ rèm mắt xuống, đứng lên quay người, lưng thẳng như cán bút đi về phía cửa nam thành Biện Lương, dần dần, đi bộ biến thành chạy bộ, chạy bộ trở thành chạy nhanh, chạy nhanh biến thành khinh công bay vút lên, chớp mắt một cái đã không thấy tung tích.

“Hả? Tiểu Miêu, đi nhanh như vậy, chờ ta với…”

***

Ngày Ba mươi tháng Chạp, bữa cơm tất niên.

Không khí nặng nề, rất nặng nề.

Bao đại nhân hóp bụng, đen mặt liếc Công Tôn tiên sinh một cái.

Công Tôn tiên sinh lại liếc Bạch Ngọc Đường đối diện một cái, đầu mày giật giật.

Bạch Ngọc Đường liếc thị vệ áo đỏ bên cạnh Công Tôn tiên sinh một cái, gãi gãi mũi, lại cúi xuống.

Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ ngơ ngác, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không dám nói gì, chỉ đành yên lặng nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt.

Triển Chiêu lặng lẽ ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp hệt như cái cột cờ, một tay nâng bầu rượu, tay kia cầm chén rượu, cứ rót một chén lại uống cạn một chén, động tác thuần thục dứt khoát, chúng nhân nhìn mà da đầu tê dại cả đi.

“Cái này… khụ khụ… Triển hộ vệ…”, Bao đại nhân ho khan hai tiếng chuẩn bị đọc diễn văn chúc mừng năm mới.

Đột nhiên, cánh cửa kêu rầm một tiếng bị đẩy ra, một người mang theo gió tuyết chạy xộc vào, trên tóc, lông mày, lông mi đều là tuyết đọng, mặt mày hớn hở, đôi mắt nhỏ híp cả lại.

“Có tin vui! Vui không thể vui hơn!”

Chúng nhân trong phòng kinh ngạc.

Chén rượu trong tay Triển Chiêu rắc một tiếng nứt một vệt mảnh.

Công Tôn tiên sinh và Vương Triều ngồi bên cạnh Triển Chiêu không khỏi run lên.

“Tin tốt gì?”, Mã Hán run giọng hỏi.

Kim Kiền cười he he một cái: “Khai Phong phủ chúng ta sắp có hỷ sự rồi!”.

Vết nứt trên chén rượu dần dần lan rộng.

Công Tôn tiên sinh, Vương Triều bắt đầu né sang hai bên.

“Hỷ sự?!”, Mã Hán đứng lên.

“Chúc mừng tôi đi!”, Kim Kiền ưỡn ngực.

Chén rượu vỡ ra làm đôi theo đường nứt, loảng xoảng hai tiếng rơi xuống đất.

Công Tôn tiên sinh mí mắt run lên, Vương Triều nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi.

“Ý của ngươi là?”, Mã Hán mặt đầy vẻ kinh ngạc mừng rỡ.

Kim Kiền cười tít mắt, ôm quyền: “Chúc mừng Mã đại ca, cuối cùng thì Thúy Lan cô nương đã đồng ý gả cho huynh rồi!”.

Hả?!

Bạch Ngọc Đường thoáng cái nhảy dựng lên, mặt mày kinh ngạc.

Triển Chiêu ngẩng phắt lên, mặt không chút cảm xúc nhìn Kim Kiền.

Mã Hán mặt mũi đỏ bừng, hoa chân múa tay sung sướng: “Đều nhờ vào Kim huynh, đều nhờ vào Kim huynh cả…”.

“Đó là đương nhiên!”, Kim Kiền mặt mày hớn hở đắc ý, “Nếu không phải tôi giúp huynh chọn trâm, son phấn, bánh điểm tâm, còn có cả phấn hương độc nhất bí truyền của tôi nữa, lại thức suốt ba ngày ba đêm viết ra những vần thơ tình rung động lòng người, Thúy Lan cô nương sao có thể nhanh như vậy đã đồng ý gả cho huynh?”.

“Đều nhờ vào Kim huynh, đều nhờ vào Kim huynh cả!”, Mã Hán chắp tay thi lễ với Kim Kiền một hồi, đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội vàng quay người hướng mấy vị đang ngồi thông báo tin mừng: “Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân, Bạch thiếu hiệp, Vương đại ca, Trương huynh đệ, Triệu huynh đệ, Mã Hán sắp thành thân rồi, Mã Hán sắp thành thân rồi!”.

Chúng nhân vẫn còn đang chìm trong trạng thái đờ đẫn.

Đột nhiên, Triển Chiêu đứng lên ôm quyền khẽ mỉm cười, hệt như gió xuân lướt qua mặt, làm tan băng tạnh tuyết, cả căn phòng như sáng bừng lên.

“Chúc mừng Mã đại ca.”

“Đa tạ Triển đại nhân, đa tạ Triển đại nhân!”, Mã Hán rưng rưng nước mắt.

Lúc này chúng nhân mới hoàn hồn lại, vội vàng đứng dậy chúc mừng Mã Hán.

Trong một thoáng, không khí vui mừng ngập tràn trong phòng, ý xuân phơi phới.

Kim Kiền xáp lại bên cạnh Mã Hán, xoa xoa tay thấp giọng nói: “Mã đại ca, tiền lì xì cho bà mai này…”.

Mã Hán cười nói: “Tám mươi lượng bạc, một phân cũng không thiếu cho Kim huynh đệ!”.

“Được! Rất sảng khoái!”, Kim Kiền vỗ tay một cái.

“Kim hiệu úy”, Triển Chiêu khẽ cười nói, “ngồi xuống ăn cơm tất niên đi”.

“Cảm tạ Triển đại nhân!”, Kim Kiền vội chen đến vị trí bên cạnh Triệu Hổ ngồi xuống.

Triệu Hổ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Chỉ thấy Triển Chiêu lại cười nói: “Mã đại ca, huynh nên kính Bạch thiếu hiệp một chén”.

“Hả?”, Mã Hán rất đỗi ngạc nhiên.

“Bạch thiếu hiệp vì hôn sự của Mã đại ca, còn dụng tâm đi thăm dò gia thế của tẩu tử, có thể nói là hao tâm tổn sức”.

“Bạch thiếu hiệp…”, Mã Hán cảm động một hồi, vội kính rượu Bạch Ngọc Đường, “Đã để Bạch thiếu hiệp nhọc lòng rồi…”.

“Mã đại ca khách khí rồi”, Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng, gắng sức uống cạn chén rượu.

Triển Chiêu gật gật đầu, con ngươi đen láy lại hướng về phía Kim Kiền, khóe môi nhướng lên: “Kim hiệu úy, nghe nói cây trâm ngươi mua giúp Mã đại ca là trân phẩm tuyệt thế…”.

“Triển đại nhân!”, Kim Kiền đứng phắt dậy, cầm chén rượu bước hai bước xáp lại bên cạnh Triển Chiêu hô, “Kim Kiền cầu chúc cho Triển đại nhân sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi!”.

Triển Chiêu cười uống cạn chén rượu, ánh mắt liếc sang chỗ Vương Triều vừa mới nhảy dựng ra khi nãy nói: “Ngồi luôn đây đi”.

“Hả?”

Đôi mày lưỡi mác hơi nhướng lên.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Kim Kiền vội vàng đặt mông ngồi xuống.

Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã ý xuân nhàn nhạt khẽ dâng lên, nhìn chúng nhân vẫn đang trong cơn hoảng hốt.

Trong phòng, yến tiệc linh đình, rộn rã tiếng cười, tiếng hoan hô, bên ngoài, tuyết rơi lất phất, đất trời chìm trong sắc trắng.

Bao đại nhân thở phào một tiếng, nhìn những bông tuyết rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt đen uy nghiêm hiện lên ý cười: “Lại một năm nữa đã qua…”.

“Đúng vậy…”, Công Tôn tiên sinh cầm chén rượu lên khẽ nhấp môi một ngụm, “Mùa xuân tới rồi…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.