LÚC BỐN GIỜ, TORI vào phòng, có vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi vẫn nằm trên giường.
“Cậu ở đây suốt buổi chiều à?” Cô ta nói. “Tôi tưởng cậu ra ngoài chơi với bọn con trai.”
“Tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?”
“Chuyện tôi lau nhà.”
Tôi không cười không được.
“Cậu tưởng tôi đùa chắc?”
“Không. Tôi nghĩ nếu sống ở đây thì bọn mình phải đảm đương việc này thôi. Không thể trông mong chú Andrew giúp bọn mình dọn dẹp được.”
Tori trợn mắt. “Cậu thực sự tưởng chú Andrew sẽ sai bọn mình làm việc nhà à? Chú ấy chẳng xin lỗi mãi là nhà không sạch và chưa sẵn sàng đón khách đó ư? Chỉ vì muốn tỏ ra tốt bụng nên tôi xin dọn dẹp hộ thôi.”
Thấy tôi làm thinh, Tori lắc đầu. “Câu cuối là đùa đấy. Chú Andrew trả tôi một khoản tiền bằng đúng tiền thuê quản gia, dù tôi chậm rề rề, hoàn thành công việc lâu gấp đôi một quản gia chuyên nghiệp. Tôi tính thế cũng tiện vì lúc này chúng ta chưa đến nỗi bận túi bụi, tôi còn có tiền xài. Vậy giờ tôi chính thức là quản gia nhà này. Nếu thấy có khăn mặt ướt rơi dưới đất, tôi sẽ nhét vào giữa đống chăn của cậu.”
Hai tuần trước, nếu có người bảo Tori sẵn lòng lau dọn nhà cửa – dù được trả thù lao – tôi không đời nào tin. Tôi không thể hình dung cảnh Tori cầm cây lau nhà trông sẽ ra sao. Nhưng tôi hiểu Tori rất khổ sở khi phải chạy trốn cùng chúng tôi mà không có một xu phòng thân. Dù đây không phải cách kiếm tiền lý tưởng của Tori, nhưng rõ ràng là cô ta thà cọ toa lét còn hơn chìa tay xin tiền bố thí.
Nghĩ đến đây, tôi lại lo. Sau khi chuyện này qua đi, Tori sẽ ra sao? Liệu cô ta có bà con thân thích nào có thể cưu mang không? Liệu lúc này, Tori có nghĩ đến khả năng đó chưa? Phải chăng cô ta đang cuống cuồng lo kiếm tiền phòng thân?
“Gwen về rồi,” Tori bảo. “Chị ấy đang gặp chú Andrew để nói chuyện. Phải thú thật là tôi mong có buổi học này trước cả khi cậu thực hành.”
“Cậu sẽ ổn thôi. Đừng nổi quạu với chị ấy là được.”
Tori mỉm cười. Tôi nhận ra là dù hồi hộp, cô ta không thể giấu được vẻ háo hức. Tori muốn học cách sử dụng khả năng của mình một cách đúng đắn. Bọn tôi đều biết mỗi đứa đều là một mối nguy, dù không đứa nào muốn thế. Tại sao người lớn không hiểu điều đó nhỉ? Tại sao họ cứ coi chúng tôi như lũ con nít cẩu thả vô tâm?
“Cậu sao vậy?” Tori chợt hỏi.
“Chẳng sao cả.”
Cô ta rút từ túi quần sau một mảnh giấy gấp nhỏ.
“Chắc cái này sẽ làm cậu vui hơn.”
Tôi giở ra xem. Giấy trắng tinh. Lúc ở nghĩa trang sau khi ghi chép lại lời nhắn của hồn ma nọ, tôi trả lại mẩu giấy chưa dùng này cho Tori.
“Nhất định quanh đây phải có bút chì,” Tori nói.
“Bút chì để làm gì?”
“Thì làm giống như trong phim ấy. Trong phim, chuyện gì sẽ xảy ra nếu có người viết lên một tập giấy rồi xé tờ đầu tiên mang đi?”
Tôi cười. “Dùng bút chì tô lên những vết hằn của tờ giấy trước.”
“Tôi nghĩ rằng họ sẽ chẳng đời nào đưa bọn mình đến bưu điện. Nhưng nếu có cơ hội, cậu vẫn có thể gửi thư.”
“Cảm ơn cậu.”
Tori đi ra ngoài. Một lát sau, nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân, tôi tưởng Derek quay lại. Nhưng hóa ra là Tori đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến giường mình và chán nản ngồi phịch xuống.
“Tôi không được học rồi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Muốn nghe phiên bản của chú Andrew không? Người lớn quyết định hoãn cuộc huấn luyện cho tới khi họ hiểu hơn về khả năng của chúng ta. Nói cách khác, bọn mình đã làm họ sợ mất mật.” Tori lắc đầu. “Chú Andrew tốt bụng thật, nhưng lại… tốt quá. Cậu hiểu chứ?”
“Giống tôi không?”
“Cậu tốt kiểu khác. Dù biết chú ấy đang cố giúp chúng ta, nhưng thực lòng tôi chỉ ước giá chú ấy…” Tori không biết nên dùng từ nào cho đúng.
“Cứng rắn hơn?” Buột miệng xong, tôi ngượng đỏ cả mặt. “Tôi… tôi không cố ý…”
“Thấy chưa, kiểu ‘quá tốt’ của cậu là vậy. Cậu không muốn người khác phật ý, ngay cả khi vắng mặt họ. ‘Cứng rắn,’ nói đúng lắm.” Tori ngả lưng dựa trên giường. “Mà thôi, nói mãi chuyện đó chán lắm. Như mọi khi, Simon đang đi tìm cậu. Đi chơi đi, Chloe. Tôi sẽ giữ ấm cho cái ổ của bọn mình.”
Simon quả có đi tìm tôi thật. Có thể thấy rõ sáng nay hai anh em họ không đi xuống tầng hầm. Chú Andrew nài nỉ cùng chơi nên ba người ra ngoài thi nhau đá hoài một trái banh.
Giờ chú Andrew đã mang máy tính xách tay vào phòng đọc sách và đóng kín cửa ngồi trong đó, vậy nên Derek lén xuống tầng hầm. Simon có nhiệm vụ canh chừng nên nếu có người ở cùng anh ấy, công việc của anh sẽ không bị gián đoạn. Hai đứa đang trong một phòng bỏ trống xem những tấm hình treo trên tường thì chú Andrew đi ngang qua. Chú ấy nhìn thấy hai đứa bọn tôi đang xem hình.
“Ảnh của chủ cũ ngôi nhà này đấy,” chú ấy bước vào phòng. “Như các cháu cũng thấy, trong ảnh không có ai thuộc nhóm của chú.”
“Phải vất vả trốn tránh mà chú,” Simon nói.
Chú Andrew gật đầu. “Chloe này, đó cũng là điều người có khả năng siêu nhiên luôn phải nghĩ đến. Bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra chuyện vô tình để lộ danh tính, khiến người khác phải chú ý. Thậm chí việc giao du với ai có khả năng siêu nhiên như tôi cũng là tai họa. Nói thế không có nghĩa các cháu không được kết bạn có khả năng phi thường. Rồi đây, các cháu sẽ có nhiều bạn bè như thế, và điều đó rất có ích. Nhưng chúng ta luôn phải cẩn thận.”
Tôi đáp rằng mình rất hiểu điều đó.
“Giờ chú giới thiệu về mấy tấm hình người chủ cũ của căn nhà. Đó là Todds Banks. Ông ấy là cha đẻ của dự án Genesis. Ý tưởng ban đầu thuộc về tiến sĩ Lyle, nhưng tiến sĩ đã chết trước khi việc cải tiến gen bắt đầu. Chính Todds, hay tiến sĩ Banks, đã tiếp nhận ý tưởng và bắt tay thử nghiệm. Ông ấy cũng là người đầu tiên rung chuông báo động về những tiềm tàng nguy hiểm của dự án. Ông ấy đã cảnh báo những nguy hiểm cho Hội Genesis, nhưng do bị mờ mắt bởi những khả năng kỳ diệu của việc biến đổi gen nên họ đã không thừa nhận mình đã phạm sai lầm. Rời Edison, tiến sĩ Banks tập hợp các nhân viên cũ lo lắng về kết quả của dự án và lập nên nhóm của chú. Cách đây mười năm, trước khi qua đời, ông ấy lập di chúc để lại căn nhà này cho các chú.”
Trong lúc nghe chú Andrew giảng giải, tôi thấy có một bức ảnh của tiến sĩ Banks… với mái tóc đen chải lật trông như một thiếu niên. Người trong ảnh khoảng mười ba, nhưng tôi không thể nhầm khuôn mặt kia với ai được. Hắn chính là hồn ma bán yêu Volo.
“Đây có phải con trai tiến sĩ Banks không ạ?” Tôi vờ hỏi bâng quơ.
“Là cháu trai của tiến sĩ. Cậu ta tên là…” Chú Andrew nhíu mày. “Chú không nhớ rõ. Chú chưa bao giờ giáp mặt cậu ta, nhưng chú biết cậu ta từng sống trong nhà này cùng cậu mình và em họ một thời gian. Cậu này lớn hơn. Sở dĩ chú đoán được là bởi cậu em kia tóc vàng.”
Tôi nhớ đến cái xác nằm cạnh giường. Xác chết bầm dập tơi tả… của một cậu bé có mái tóc màu nhạt, nhỏ hơn hồn ma tôi từng gặp chừng vài tuổi.
“Chú vừa nói tiến sĩ Banks để căn nhà này cho nhóm của chú. Thế hai người kia thì sao ạ?’
“Hai cậu ấy về sống với một người họ hàng khác. Hình như là một người chúng gọi bằng ông thì phải.”
Tôi thừa biết cả hai người đều đã chết. Tôi chỉ thắc mắc liệu chú Andrew có biết chuyện đó xảy ra hay không? Hay chú ấy chỉ nghe người khác nói lại?
Hai người đó có tham gia dự án Genesis không? Có vẻ như là có. Nhưng người tôi gặp có vẻ như lớn tuổi hơn tôi, Dù ông chú có chết trước, anh ta cũng qua đời cách đây chừng vài năm thôi. Cứ nhìn tấm hình này thì biết. Thế có nghĩa nếu còn sống đến giờ, anh ta sẽ lớn hơn Derek vài tuổi. Trong khi đó, người ta lại bảo Derek là một trong những đối tượng thí nghiệm đầu tiên.
“Hồi đó trong nhà có người phụ nữ nào ở cùng không chú?” Simon tò mò.
“Gì cơ?” Chú Andrew phẩy tay ra hiệu cho chúng tôi rời khỏi phòng.
“Đêm qua Chloe nghe thấy tiếng phụ nữ. Chúng cháu đoán đó là một hồn ma. Ngày trước nhà này có phụ nữ không ạ?”
“Theo chú biết thì không. Nhưng rất có thể chú nhầm. Giờ chú phải đi lo bữa tối đây. Simon, chú biết cháu phải ăn đúng giờ. Chú còn biết cháu có một kế hoạch đặc biệt sau bữa tối nữa kìa.” Chú Andrew nháy mắt với tôi. Tôi tin chắc là hai má mình đã đỏ rần.
Khi chú ấy vào bếp, Derek len lén từ tầng hầm đi ra. Ba chúng tôi cùng lên lầu, vào phòng ngủ của hai tên con trai và đóng cửa lại.
“Dưới đó là nhà kho,” Derek nói. “Hai phòng lớn chất đầy đồ đạc và một cánh cửa khóa chặt.”
“Có cửa khóa à?” Simon ngẩng phắt lên.
“Anh tông bật cửa đó rồi. Đó là một cái xưởng nhỏ. Chẳng có gì ngoài mấy dụng cụ linh tinh.”
“Vậy cần gì phải khóa nhỉ?” Tôi hỏi.
“Tớ rất muốn nói là chuyện này rất đáng ngờ,” Simon trả lời. “Có điều nếu ông Banks ở cùng hai cậu cháu trai thì chẳng có gì bất ngờ cả. Tuy cha tớ không chăm sửa chữa vặt trong nhà, nhưng hòm đồ dùng của ông bao giờ cũng khóa chặt. Cha mẹ nào chả thế. Thật đúng là hoang tưởng.”
“Phải đấy,” Derek thêm vào. “Nhất là sau khi cậu con trai đập bẹp đầu ngón tay chỉ vì muốn đóng đinh treo tranh lên tường!”
“Này, thế vẫn chưa thông minh bằng cái người nghĩ ra sáng kiến ấy.” Simon liếc sang tôi. “Băng keo bị mất độ bám dính, vậy mà Nhà Khoa Học Trẻ giải thích là giấy nặng quá băng keo dính không giữ nổi. Có thế tớ mới phải đi kiếm đinh chứ.”
Derek trợn mắt.
“Chỉ có thế thôi ư?” Tôi hỏi sang chuyện khác. “Kho chứa đồ và phòng để dụng cụ gia đình? Không có manh mối gì sao?”
“Anh có nói vậy đâu. Dưới đó có ba thùng dán tên đựng quần áo và đồ dùng. Ba cái tên là Todd, Austin và Royce. Thùng tên Todd đựng đồ người lớn.”
“Là tiến sĩ Bank,” Simon nói. “Ông ấy là chủ cũ nhà này. Để em đoán xem nhé, hai thùng kia đựng đồ của hai thiếu niên.”
Khi nghe tôi nhắc lại những gì chú Andrew vừa kể, Derek gật đầu. “Nếu thế, Royce là tên gã bán yêu của em. Quần áo của hắn rộng hơn, Chú Andrew bảo sau khi ông chết, hắn chuyển đi rồi à? Chắc sau đó hắn bị giết rồi quay về nhà.”
“Không phải. Chắc chắn cái xác em nhìn thấy tối qua là của Austin. Em không nhầm được.”
Cả gia đình chết hết. Trong đó bao gồm cả hai thiếu niên. Họ đều có dính dáng với Edison, có thể với cả dự án Genesis nữa. Vậy mà giờ chúng tôi đang tị nạn trong chính căn hộ của họ.
“Hiện tại chúng ta lại không thể đi đâu,” Derek nói.
Tất nhiên tôi với Simon cũng nghĩ như anh. Chạy trốn. Nhưng chạy đi đâu? Tất nhiên chẳng ai nghi oan cho chú Andrew thông đồng với Hội Edison giữ chân chúng tôi ở đây và lấy cớ đang lên kế hoạch tinh vi để tấn công họ. Nhưng tiến sĩ Banks, Royce và Austin đã gặp chuyện gì? Chuyện của họ có liên quan gì đến nhóm chúng tôi không?
“Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm. Có lẽ bọn mình nên hỏi chú Andrew vài chuyện. Hai đứa…” Derek lên tiếng.
“Ăn tối xong bọn em sẽ ra ngoài một lát,” Simon ngắt lời Derek.
“Ồ, ra thế. Được thôi.” Ánh mắt Derek thoáng lia về phía tôi, nhưng tôi chưa kịp đón lấy thì anh đã quay sang Simon. “Thế, ừm, chú Andrew đồng ý chưa?”
“Rồi. Anh thua cược rồi nhé. Đúng là chú ấy dặn dò đủ thứ - nào là đi bộ trong rừng, không ra đường cái, Chloe không được vào tiệm… Nhưng quan trọng là chú ấy cho phép bọn em đi.”
“Hừm.” Derek ngoái nhìn ra sau, như thể hi vọng chú Andrew sẽ bảo đi như thế không an toàn. Một lát sau, anh ấy đành gật đầu. “Được rồi.”
“Từ giờ đến bữa tối chúng ta phải làm điều gì đó giết thời gian,” Simon đề nghị. “Hay ta đi luyện vài chiêu tự vệ?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói. “Để tớ đi gọi Tori… Trông cậu kìa, đừng bày ra vẻ mặt đó. Tớ sẽ đi tìm Tori. Derek, anh đi với bọn em nhé?”
“Không,” Derek quay lưng đi xuống cuối hành lang. “Mọi người cứ đi đi.”
Ra ngoài sân sau, Simon dạy Tori và tôi cách tự vệ, chẳng hạn như khóa tay chân đối phương. Vì có bùa trói, Tori cho rằng đòn đó chẳng có tác dụng gì. Nhưng cô ta chỉ tỉ tê với tôi, không dám nói thẳng với Simon.
Trong khi học, có một lúc Simon chỉ Tori thế khóa chân đối thủ. Ngồi trên ghế kê ngoài thềm nhìn họ đứng sát bên nhau, tôi thầm nghĩ: rất có thể họ có quan hệ huyết thống. Tôi không biết họ giống nhau ở điểm nào nhất, nhưng có lẽ là đường nét khuôn mặt, hay gò má, khuôn miệng. Mắt họ đen như nhau, chiều cao bằng nhau và thân hình đều gầy gò như nhau.
Nhưng khi Simon bước ra xa, tôi lại nghĩ khác. Chắc do tôi chỉ thấy có vài nét tương đồng rất mơ hồ. Còn lại đều là sản phẩm của óc tưởng tượng.
Đã đến giờ ăn tối. Rồi bữa tối trôi qua. Tôi lên lầu sửa soạn.
Trước nay, tôi toàn cho đó là chuyện không đâu, không đáng nghĩ đến: nào buổi hẹn đầu tiên, nào nụ hôn đầu tiên. Xin đừng hiểu nhầm. Tôi cũng thích chứ bộ. Chỉ có điều tôi không ngồi mơ về ngày trọng đại ấy, cũng chưa từng nghĩ trong ngày đó tôi sẽ mặc gì và xử sự ra sao. Nhưng không hẳn thế.
Hóa ra tôi vẫn luôn nghĩ về lần hẹn hò đầu tiên. Trong ngày đó, hoặc tôi sẽ mua bộ đồ mới, hoặc cắt kiểu tóc mới. Trang điểm nhất định phải có, thậm chí có thể sơn cả móng tay. Nói tóm lại, tôi phải trông xinh hơn bình thường, và khi mở cửa đón anh bạn trai đầu tiên, tôi muốn nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong ánh mắt và nụ cười của cậu ấy.
Khi Simon gõ cửa phòng ngủ, tôi mới chải lại đầu và thoa chút Vaseline thay cho son bóng. Thậm chí tôi không thể tắm vòi sen bởi Tori đang cho chạy máy giặt. Về quần áo, tôi vẫn mặc chiếc quần jeans và áo sơ mi từ thời trốn khỏi phòng thí nghiệm. Tuy nhiên, tôi có giặt sạch tay áo, tẩy vết ố do dính nước sốt của bánh pizza… dù chưa sạch hẳn.
Thế nhưng, khi tôi mở cửa cậu ấy nhìn tôi mỉm cười giống hệt như những gì tôi hằng mơ ước, tôi biết mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.