NHÌN THEO BÓNG SIMON dần khuất, tôi đưa tay áo chùi nước mắt rồi quay lại đi về phía ánh sáng hắt từ trong nhà. Vừa mới rời bìa rừng, tôi đã thấy cửa sau tòa nhà bật mở. Một bóng to lù lù đứng chắn sáng ngay ngưỡng cửa.
“Đừng,” tôi khẽ nói. “Giờ không phải lúc. Trở vào đi…”
Cửa đóng rầm, tiếng ồn vang vọng trong lúc Derek xăm xăm đi qua mảng sân sau, dáng đi quả quyết.
Tôi nhìn quanh, tuyệt vọng tìm đường thoát nhưng không có, tiến lên đối mặt với Derek, hoặc quay đầu chạy theo Simon để rồi phải đối mặt với cả hai. Tôi đành cứ đi tiếp vậy.
“Simon đâu?” Anh ấy gắt.
Tôi nhẹ cả người. Sợ sẽ không thể nói nên lời, tôi chỉ tay vào rừng.
“Nó bỏ em một mình ngoài đây? Giữa đêm tối thế này ư?”
“Cậu ấy đánh rơi thứ gì đó,” tôi vừa lí nhí đi qua mặt Derek để vào nhà. “Simon chưa đi xa đâu.”
Không nói một lời, Derek đứng ngay trước mặt tôi, chặn không cho tôi đi.
“Em khóc đấy à?”
“Đâu có. Em…” Tôi cố nhìn lảng đi. “Chỉ là bụi thôi. Em bị lúc ở ngoài đường đất. Simon ở ngoài đó.”
Tôi cố đi qua anh ấy, nhưng Derek một mực cúi xuống nhìn cho tỏ mặt tôi. Khi tôi nhất định không cho, anh ấy nắm cằm tôi. Tôi hất đầu, co rúm người khi tay anh chạm vào da thịt, con tim giãy giụa như con chim sa bẫy.
Tôi tự nhủ Simon sai rồi. Tôi đâu có khờ đến độ đi phải lòng Derek. Nhưng đó là sự thật. Đứng quá gần Derek như lúc này, lòng dạ tôi xốn xang khó tả. Cảm giác ấy không phải sợ hãi. Tôi chưa bao giờ sợ anh ấy hết.
“Em khóc thật kìa,” giọng anh dịu lại. Sau đó anh nín thở, mắt lại quắc lên và gằn giọng. “Simon đã làm gì…?” Derek im bặt, mặt đỏ bừng như thể anh ấy ngượng chín người dù chỉ nghĩ đến khả năng Simon là thủ phạm.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Derek hỏi.
“Không có gì. Chỉ là chuyện không thành.”
“Không thành ư?” Derek nói chậm như đang cố giải mã một ngôn ngữ xa lạ. “Tại sao thế?’
“Anh đi mà hỏi Simon ấy.”
“Anh đang hỏi em cơ mà. Em với Simon sao vậy?”
Tôi sụt sịt. Chỉ mỗi Derek đoán đúng. Người gây chuyện là tôi, không phải Simon. Tôi làm tổn thương cậu ấy. Mà vì cái gì mới được? Chỉ vì phải lòng một gã suốt ngày đi theo tôi rầy rà này nọ. Chắc lẽ tôi là hạng con gái người lịch thiệp nhã nhặn không muốn, lại cứ muốn lao đầu vào yêu loại con trai thô lỗ, cọc cằn?
“Tại em làm hỏng chuyện. Giống lần trước. Em biết anh ngạc nhiên lắm. Giờ thì cho em vào nhà…”
Derek ngang ngạnh chặn đường. “Vậy em định thế nào, Chloe?”
Tôi bước tránh sang bên. Derek cũng bước qua một bước.
“Em thích Simon, đúng không?” Derek nói.
“Ừ. Em thích cậu ấy. Chỉ là không…?
“Không cái gì?”
“Anh hỏi Simon ấy. Chính cậu ấy tưởng…”
“Tưởng cái gì?”
Tôi bước sang, Derek lại chặn đường.
“Simon tưởng cái gì?”
“Tưởng có người thứ ba,” buột miệng trước khi kịp kiềm chế, tôi run rẩy vội hít sâu vào. “Cậu ấy cho rằng em thích người khác?”
“Ai thế?”
Tôi đang định nói. “Em không biết. Chắc Simon tưởng một bạn học cũ của em.” Nhưng nét mặt Derek cho thấy anh ấy đã biết rõ câu trả lời. Những gì biểu lộ trên mặt anh khi đó… Lúc trước tôi bẽ bàng khi nghe Simon chụp mũ tôi thích Derek. Nhưng cảm giác ấy không thể sánh với cảm giác của tôi khi đọc những cảm xúc trên mặt Derek bây giờ. Anh không chỉ ngạc nhiên, mà là sốc thực sự. Vừa bàng hoàng vừa kinh hãi.
“Anh ư?” Derek nói. “Simon bảo nó nghĩ anh và em…?”
“Không, không phải thế. Cậu ấy biết bọn mình chưa…?”
“Tốt. Vậy chứ nó nghĩ thế nào?”
“Cậu ấy bảo em thích anh.”
Một lần nữa, lời nói cứ tuôn ra trước khi tôi kịp chặn chúng lại. Lần này, tôi mặc kệ. Tôi thấy trống trải và xấu hổ khi vừa tự bôi xấu bản thân. Tôi chỉ muốn mỗi một thứ: làm sao để anh đừng đứng chắn trước mặt tôi. Nếu nói vậy có khiến anh phát hoảng quay đầu mà chạy thì cũng tốt.
Nhưng Derek không chạy. Anh ấy chỉ tròn mắt nhìn tôi: thế còn quá tội. Tôi mang cảm giác của một con bé thảm hại nhất trường đi gặp anh chàng đẹp trai nhất trường thú thật lòng tôi với anh ta. Derek há hốc miệng như thể anh không tin vào tai tôi.
“Không phải vậy đâu,” tôi vội nói. Tôi nói trôi chảy bởi ngay lúc này, đó là lời nói thật. Thấy anh cứ trố mắt nhìn mãi không thôi, tôi đay lại. “Em không có.”
“Tốt hơn nên là thế,” giọng Derek ồm ồm. Cuối cùng, anh lùi lại, vẻ mặt lại cau có như lúc trước. “Nên thế. Chloe, Simon thích em.”
“Em biết.”
“Từ hồi mười hai tuổi, ngày nào con gái cũng đến cửa kiếm Simon. Ở trường con gái toàn theo nó. Thậm chí có người còn làm thân với anh chỉ để tìm cách bắt chuyện với Simon. Toàn các cô gái xinh xắn. Những cô nàng nổi tiếng cả trường.”
“Thế ra em nên sướng rơn khi một người như cậu ấy đá lông nheo về phía em chứ gì?”
“Đương nhiên là không rồi. Anh không có ý…”
“Ồ, em biết anh định nói gì rồi. Em phải tự biết rằng mình có phước lắm nên trời mới run rủi cho được ở bên Simon trong lúc xung quanh cậu ấy không còn ai mà chọn. Bởi nếu không, em làm gì có cơ hội.”
“Không phải thế… Anh không bao giờ nói…?”
“Anh muốn nói gì thì tùy.”
Tôi quay ngoắt, vùng vằng đi về hướng ngược lại. Derek chặn ngang đường.
“Chloe, Simon thích em. Phải, nó từng có nhiều bạn gái. Nhưng nó thật lòng thích em. Anh cũng tưởng em cũng thích nó.”
“Em có mà. Chỉ là… không như anh nghĩ. Chắc vậy.”
“Nếu vậy thì đừng khiến Simon tơ tưởng nữa.”
“Thế anh tưởng em nuôi ảo tưởng cho Simon chắc? Để làm gì mới được? Để sau đó đá cậu ấy ư? Em còn chưa đủ chuyện để lo hay sao mà còn đi bỡn cợt người tốt, khiến cậu ấy hi vọng rồi sau đó cười nhạo và nhảy chân sáo bỏ đi? Làm sao em biết tình cảm của mình cho tới khi hai đứa em đi chơi, rồi thì…” Tôi im bặt. Có nói thế nào thì cuối cùng tôi cũng thua. Có giỏi biện hộ đến đâu, tôi cũng vẫn là con bé độc ác vừa làm em trai anh ấy đau khổ.
Tôi quay lưng, dợm bước về con đường ven bìa rừng.
“Em đi đâu vậy?” Derek gọi với theo.
“Anh không cho em vào nhà. Em chắc Simon cũng không muốn em ở bên. Vậy chắc có lẽ em đi dạo trong rừng vậy. May mà đêm nay có trăng.”
“Không được. Em không được vào đó.” Derek nhào tới trước mặt tôi. “Tối rồi, em không được đi thơ thẩn một mình. Không an toàn đâu.”
Tôi ngước nhìn anh. Đôi mắt xanh lục bảo của Derek lấp lánh trong ánh đêm, trông như mắt mèo phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc. Vẻ cau có biến đâu mất. Nét bướng bỉnh cũng không còn, nhường chỗ cho đôi môi mím chặt và bóng mây âu lo vẩn trong ánh mắt. Thấy anh thay đổi nhanh như vậy, tôi chỉ muốn…
Tôi chẳng biết mình muốn gì nữa. Đá thẳng vào ống đồng Derek nghe có vẻ là ý hay. Rủi thay, khả năng tôi sẽ òa khóc dễ xảy ra hơn, bởi gốc rễ của rắc rối vẫn còn đó. Tôi chẳng thể làm gì để giải quyết mâu thuẫn nội tâm của Derek, dù đã cố hết sức.
Vừa mới mắng tôi như tạt nước, khiến tôi tự thấy ngu xuẩn và vô dụng xong, anh đã lại có thái độ như bây giờ: ghé sát lại ân cần, quan tâm và tỏ ý lo cho tôi. Tôi luôn nhủ thầm đó chỉ là bản năng của loài sói, rằng dù muốn dù không, anh vẫn luôn bảo vệ tôi. Nhưng trông nét mặt anh lúc này, như thể anh giục giã tôi quá đáng và giờ anh đang hối hận vì điều đó… Nét mặt anh cho thấy anh thực lòng quan tâm.
Tôi quay lại rừng và đi tiếp. “Em sẽ cẩn thận. Tối nay sẽ không có xác chết nào bị dựng dậy đâu. Derek, anh trở vào nhà đi.”
“Em tưởng anh chỉ lo mỗi chuyện em vừa nói thôi ư? Hội Edison…?”
“Có thể đang cắm trại ngoài kia, đón lõng nếu chúng ta dám liều mạng vào sâu trong rừng tối. Nếu quả có nghĩ thế, không đời nào anh cho Simon ra ngoài.”
“Anh đâu có thích cho nó đi. Nhưng nó hứa cả hai sẽ về trước khi trời tối. Chính vì thế lúc nãy anh mới đứng sẵn ở cửa, chuẩn bị đi tìm hai đứa về.” Derek chộp cánh tay tôi, nhưng vội buông ngay, chỉ nắm tay áo. “Chỉ là…”
Anh ấy ngưng bặt. Tôi quay lại, thấy anh ấy chăm chú quan sát khu rừng, mắt hơi ngẩng lên, cánh mũi phập phồng, nét mặt căng thẳng.
“Anh đừng làm thế,” tôi nói.
“Làm gì cơ?”
“Vờ như anh ngửi thấy cái gì ở ngoài đó. Hay một người nào đó.”
“Không. Anh tưởng…” Anh ấy hít sâu trở lại, lắc đầu thật mạnh. “Anh nghĩ chắc chẳng có gì đâu. Chỉ là…?”
Derek xoa gáy, khẽ nhăn mặt. Tôi chợt nhận ra mặt anh lấm tấm mồ hôi, bóng lên dưới ánh trăng. Hai mắt anh sáng hơn bình thường, Vẻ mặt bừng bừng của người bị sốt. Cuộc chuyển hóa lại sắp xảy ra.
Giờ không phải lúc. Không phải bây giờ. Tôi sẽ không biết xoay xở thế nào cả.
Anh ấy buông tay áo tôi ra. “Được, giờ anh cùng đi dạo với em.”
Tôi bắt đầu đi, nhưng cũng chỉ loanh quanh trong sân. Tôi không ngốc đến độ hùng hổ lao vào rừng chỉ để chọc tức anh. Đi chừng hai mươi bước, tôi liếc ra sau xem anh đi về hướng nào. Hóa ra Derek chỉ đi sau tôi năm bước, chân anh không hề gây tiếng động.
“Derek…” Tôi thở dài.
“Anh cần chút không khí trong lành. Cứ đi tiếp đi.”
Thêm hai mươi bước nữa. Anh ấy vẫn đi theo tôi. Tôi ngoái đầu, quắc mắt nhìn anh ấy. Derek dừng lại, đứng yên, mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi,” tôi lên tiếng. “Em vào nhà đây. Giờ anh có thể truy tìm Simon trước khi Hội Edison tìm đến vồ lấy cậu ấy mang đi.”
Derek theo tôi đến tận cửa, chờ tôi vào hẳn rồi mới lên đường tìm em trai mình.