“ANH KHÔNG…” DEREK NÓI TRƯỚC.
Anh ấy loay hoay chui ra từ phía dưới thi thể của Liam. Xác người sói đổ vật, xuội lơ, đầu ngật sang bên bởi cổ đã bị gãy.
Derek nuốt khan. Tiếng anh ấy nuốt ực vang lên rõ mồm một, bởi xung quang im lặng như tờ.
“Anh không – anh chỉ - anh chỉ cản hắn đừng đánh anh thôi.”
Tôi nhỏ nhẹ đáp lời, “Anh không cố ý giết người. Kẻ cố ý là hắn.”
Derek nhìn sang tôi bằng ánh mắt bàng hoàng, thảng thốt.
“Nếu không chết, Liam đã giết anh rồi. Nếu thế, cả anh và em đều bị hắn giết. Đúng là anh không cố ý, nhưng…”
Tôi im bặt. Đúng là không có Liam, thiên hạ bớt được một mối họa. Nhưng chúng tôi biết vấn đề không phải ở chỗ Liam có đáng chết hay không, mà là Derek có đáng bị cắn rứt lương tâm khi giết người hay không. Anh ấy không đáng phải chịu nỗi day dứt ấy.
“Anh đâu định sống mái với hắn. Chính hắn nhất định không chịu đội trời chung với anh đấy chứ.”
Derek gật đầu, xoa gáy và nhăn mặt khi chạm vào vết xước.
“Anh có sao không?”
“Anh không sao. Chỉ bị vài vết cắt sâu và bầm tím thôi. Vết thương của anh mau lành lắm. Chắc chỉ cần khâu một, hai mũi…”
Derek nhìn xuống vết thương rớm máu bên sườn… đến lúc ấy anh mới nhớ mình chưa mặc quần áo. Tôi sẽ nói dối nếu bảo rằng tôi không nhận ra điều đó trước anh. Mọi thứ đều bày ra trước mắt tôi mà. Hình như vì vội ngăn Liam không làm hại tôi, anh không kịp tìm quần áo để mặc.
May thay, trong tình huống nguy cấp, tôi không chú ý mấy đến chuyện Derek không mặc gì. Trong lúc đánh nhau hay trong lúc anh ấy đứng lom khom che chắn như bây giờ, tôi chẳng nhìn thấy gì nhiều hơn lúc anh ấy mặc quần đùi. Dù thế, Derek vẫn mặt đỏ tía tai vì ngượng.
Tôi cởi áo khoác và lẳng lặng đưa nó cho anh. Vừa cột áo quanh người, anh vừa lí nhí.
“Cám ơn. Ta nên đi thì hơn.”
Nhưng chẳng ai nhúc nhích. Tôi và anh đều im lặng. Derek vẫn quì bên xác Liam, đầu cúi gằm, tóc xõa xưỡi, mồ hôi nhễ nhại trên lưng và hai cánh tay anh. Anh đang run rẩy.
Tôi gượng dậy.
“Để em đi lấy quần áo cho anh.”
Anh nắm khủy tay tôi.
“Coi chừng Ramon.”
“Vâng.”
Mệt mỏi rã rời, tôi chớp mắt lia lịa. Chắc tại cú sốc vừa rồi. Một trong hai anh em phải tỉnh táo lên, nhưng Derek vẫn như cỗ xe chết máy, không thể cử động được, cứ ngồi ngây nhìn người vừa chết bởi tay anh.
“Phải lôi hắn đi ngay. Ít nhất cũng phải lôi cái xác vào bụi cây. Ngày mai ta sẽ quay lại sau để chôn hắn.”
Không thể tin những lời như vậy vừa bay khỏi miệng tôi. Giấu một xác chết ư? Một xác chết?
Còn cách nào khác đâu? Chẳng nhẽ bỏ hắn giữa đường rồi khấn thầm đừng có người đi đường nào đi ngang qua đây ư?
Ngoài lúc ngồi viết bản thảo phim, hủy xác chết không phải việc tôi mong được làm. Nhưng bây giờ, nó đã thành một phần trong đời sống của tôi. Hoặc phải quen với nó hoặc bỏ cuộc.
Tôi đứng dậy, xốc một cánh tay Liam. Sau một thoáng chần chừ, tôi bèn lôi thật nhanh.
Derek đứng dậy.
“Anh biết việc rồi. Để anh mang hắn đi cho. Đừng để lại dấu vết, chẳng hạn một vệt kéo lê trên đất. Với lại, anh phải chôn hắn ngay, để chó không tìm được hắn.”
Thình lình, một giọng nói vang lên ngay cạnh tôi.
“Chôn ai cơ?”
Tôi giật thót, mặt mày hoảng hốt, tim suýt nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Derek lo lắng.
“Chloe em?”
Quay nhanh sang, tôi thấy Liam đang thong thả đi đến.
“Kìa Chloe? Em làm sao thế?”
“L… Liam kìa. Hồn ma của hắn đến.”
Liam đứng trơ khắc.
“‘Hồn ma’ là thế nào?”
Hắn hết nhìn tôi lại nhìn cái xác và buột miệng chửi thề.
Tôi tuyên bố.
“Mi chết rồi.”
“Ta thấy mà. Vậy nhất định mi giống mấy người biết nói chuyện với ma và… (hắn bĩu môi nhìn xác hai con thỏ và chó) biết điều khiển âm binh.”
Quay nhìn lại xác của chính mình, hắn lại văng tục.
Tọi dọn giọng:
“Nhân tiện ngươi đang ở đây, tôi muốn hỏi mấy câu.”
Hắn nhìn tôi, nhướn nhướn mày.
“Mi đùa ta đấy à?”
“Không hề.”
Ngồi xuống cạnh xác hắn, tôi lục túi áo hắn.
Derek cau mày tiến đến gần.
“Chloe?”
Tôi lôi ra chiếc điện thoại di động của Liam.
“Lúc nãy có người vừa gọi điện cho hắn. Hình như kẻ đó đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này. Hắn biết em, biết cả tên em nữa (tôi nhìn Liam). Hắn là ai?”
Con ma cười hô hố:
“Mi giỡn hay nghiêm chỉnh thế? Ta mới chết xong. Chính bạn trai mi vừa giết ta. Còn mi lại muốn ta ở lại đây để nói chuyện phiếm với mi ư? Ta cũng thích thế lắm, nhưng giờ ta đang đau khổ. Chắc để sau hẵng nói đi.”
Hắn quay người bỏ đi. Tôi chạy vọt lên cản lối.
“Ngươi sắp sang thế giới bên kia. Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi làm việc thiện đấy.”
“À, nếu ngươi diễn giải theo sự việc ấy thì… (hán ngán ngẩm đảo mắt nhìn lên). Ta đây không quan tâm đến cơ hội hối cải. Ta đã làm thì không hối hận. Nếu mi muốn mọi thông tin thì…”
Hắn sấn đến đứng lù lù trước mặt tôi. Tôi ráng đứng yên không chùn bước. Nhưng chắc trông tôi căng thẳng đến cứng người nên Derek mới đến gần rỉ tai:
“Đừng để hắn quấy rối em.”
Liam hỏi lại.
“Quấy rối nó ư? Chính con bé này cứ thích sấn đến gần ta đấy chứ (hắn nhìn tôi bằng nửa con mắt). Như ta đã nói, nếu mi muốn thông tin thì tự đi mà tìm hiểu lấy. Và nhớ là còn sống ngày nào thì cố vui vẻ đi, bởi ta có cảm giác sẽ sớm gặp lại… ở thế giới bên kia.”
Derek siết chặt cánh tay tôi. Thấy tôi định vùng ra, anh ghé sát lại nói nhỏ:
“Mặc hắn đi em. Không đáng đâu.”
Vừa bỏ đi, Liam vừa ngoái đầu nói với lại:
“Nghe lời người yêu đi, bé xinh.”
Tôi dõng dạc:
“Mi nghĩ sao về bọn âm binh của ta?”
Liam dừng bước và từ từ quay lại.
Tôi phẩy tay chỉ con chó chết:
“Mi có biết sao ta làm được vậy không?’
“Ta không cần biết.”
“Mi nên biết thì hơn. Thầy đồng gọi âm binh bằng cách đưa linh hồn – hay ma, như ngươi chẳng hạn – trở lại xác chết. Lúc đó, nó sẽ dưới quyền điều khiển của ta, như mi đã thấy rồi đấy. Gọi hồn linh nghiệm không chỉ với động vật, mà với cả người. Vậy hoặc mi sẽ trả lời ta, hoặc ta sẽ xua mi về trong đó.”
Tôi chỉ vào thi thể hắn.
Hắn cười khẩy.
“Phải công nhận ngươi gan lì lắm, chỉ có điều ngươi sử dụng nó không đúng chỗ đúng nơi.”
“Mi tưởng ta đùa sao?”
Hắn trả lời bằng cách quay lưng bỏ đi. Tôi nhắm mắt, hình dung cách lôi hắn trở lại thi thể, nhưng chỉ lôi nhẹ thôi.
Hắn kêu lên.
“Này, làm gì thế hả?”
Mở mắt, tôi thấy hắn đang cố trì người, chống trả lực kéo vô hình.
“Tưởng ta chỉ lòe mi sao?”
Tôi lôi mạnh thêm chút nữa. Liam chao đảo. Tôi giật thêm lần nữa. Hồn ma lướt đến gần thi thể thêm vài thước.
Hắn cáu tiết:
“Thôi được, ngươi muốn biết gì đây?”
“Ai thuê mi làm việc này?”
“Điện thoại của ta trong tay ngươi. Tự tìm hiểu lấy đi.”
“Có phải bọn Edison không?”
Hắn nhăn mặt:
“Cái công ty đó sản xuất điện cơ mà?”
“Có phải gã thuê ngươi là Marcel Davidoff không?”
“Ai cơ?”
“Hay là Diane Enright?”
Derek khẽ nhắc:
“Hắn nói đúng đấy. Điện thoại của hắn trong tay em cơ mà. Em hỏi chuyện khác đi.”
“Lần đầu tìm được tụi ta ngoài sân chơi, mi nói mi đậu xe ngoài đường cái và tình cờ đánh hơi thấy mùi của Derek. Mi nói dối chứ gì?”
“Cưng ơi, ai chẳng có một lần dối trá. Phải tập cho quen dần đi chứ.”
“Có người thuê mi trừ khử Derek.”
“Ta và ngươi đều không lạ gì chuyện đó. Vậy nên ngươi không cần…”
“Nhưng tại sao mới được.”
“‘Tại sao’ cái gì?”
“Tại sao chúng muốn anh ấy phải chết?”
Derek xen vào.
“Bởi anh là người sói. Như chú Andrew nói, chẳng ai muốn người như tụi anh tồn tại trên đời.”
“Chính xác. Biết sớm điều đó là tốt đấy. Ai cũng sợ tụi ta cả (hắn thủng thẳng đi về phía Derek). Mi vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn à? Mi tưởng làm thế sẽ khiến chúng nhận ra rằng chúng đã sai ư? Nhưng kết quả thế nào? Thế ra ngươi vẫn chưa mở mắt sao? Bọn chúng khhong thèm để ý. Dù ngươi có làm gì, hoặc không làm gì cũng chẳng thay đổi cách nhìn nhận của chúng về ngươi. Tóm lại, đời tàn nhẫn thế đấy (cười khùng khục). Ráng vui sống đi.”
Derek đăng đăm nhìn về phía trước và kiên nhẫn chờ đợi.
Liam hỏi:
“Ta có nói gì hắn cũng không nghe được phải không?”
“Đúng vậy.”
Hắn văng tục.
“Vậy mà nãy giờ ta cứ ráng truyền lời vàng ý ngọc cuối cùng cho thế hệ sau…”
Liam biến mất. Giật thót người, tôi hoảng hốt nhìn quanh.
“Chloe, em sao vậy?”
“Hắn đi mất rồi.”
“Hắn bỏ đi ư?”
“Không, hắn chỉ… (dáo dác nhìn quanh mãi nhưng tôi vẫn không nhìn thấy bất kỳ bóng mờ nào lay động trong không gian). Đang nói dở, đột nhiên hắn biến mất, hệt như có ai đó lôi tuột hắn về thế giới bên kia vậy.”
“Hắn nói gì vậy em?”
“Em và hắn chưa nói được chuyện gì cho ra đầu ra cuối…”
Đột nhiên, Derek quay nhanh sang bên. Trên con đường mòn có một người đàn ông đang ở cách chúng tôi gần chục thước. Là Ramon. Derek lập tức bước lên làm lá chắn che chở cho tôi.
Một tay Ramon giơ cao, lòng bàn tay xoay ra trước cho thấy hắn không mang vũ khí. Bên tay gãy buông thõng bên tôi. Lúc hắn đến gần, tôi nhìn thấy mặt hắn đầy vết bầm tím. Một bên vạt áo ướt đẫm. Cứ hễ đi được một bước, mặt hắn lại co rúm vì đau.
“Ta không đến đây đánh nhau. Nếu các ngươi không chịu, ta đành cố hết sức, nhưng thực lòng ta chỉ muốn rút lui.”
Thấy xác Liam nằm gần đó, hắn dừng lại lắc đầu.
Tôi nói ngay.
“Không ai cố ý cả đâu.”
“Ừ. Ta biết hắn tự gây cho ra khổ nạn ấy.”
Lại lắc đầu nhưng lần này ánh mắt lộ rõ vẻ ngậm ngùi thương tiếc. Giây lát sau, hắn thôi không dán mắt vào cái xác và ngước lên nhìn Derek.
“Giờ ý ngươi thế nào?”
“Sẽ theo ý ngươi, chúng ta sẽ cùng ‘rút quân’. Nhưng nếu ngươi vẫn còn đi theo làm hại chúng tôi thì…”
Ramon cười buồn.
“Trông bộ dạng ta có giống kẻ hung hãn đi săn lùng các ngươi không? Không, Liam chủ mưu trong việc này. Cái thằng khùng khốn…”
“Có kẻ thuê ông và hắn. Kẻ đó là ai?”
Hắn xỉa ngón tay về phía xác chết.
“Hỏi hắn ấy. Chính hắn lập mưu mà. Toàn bày trò thôi. Còn ta chỉ ‘quá giang’ theo hắn.”
“Vậy ông không biết kẻ đứng đằng sau chi tiền và giật giây Liam trong vụ này à?”
“Một gã có khả năng siêu nhiên. Là thầy lang thì phải?”
Tôi hỏi dồn:
“Là thầy phù thủy ư? Hay thầy pháp?”
“Sao ta biết được. Ta có quan tâm đến mấy trò đó đâu. À này, có người móc nối Liam với gã đó. Tên này cần một người sói, lần theo dấu vết của mi (hắn hất đầu về phía Derek) và giao mi cho nhóm The Pack. Chuyện xảy ra khi tụi ta bị nhóm The Pack rầy rà. Nhất là Liam thường xuyên có chuyện.”
Tôi vỡ lẻ:
“Một mũi tên nhắm hai đích, tiện quá còn gì. Giao Derek cho nhóm The Pack, giá họa tội ăn thịt người cho anh ấy. Thế là Liam vừa xóa được tội vừa được trả công. Với lại các người có cần bắt sống Derek đâu.”
“Lúc đầu thì không cần. Ông chủ chỉ cần giao Derek cho nhóm The Pack, và nghĩ như thế là xong. Hoặc tự phỉnh phờ kế ấy là thượng sách.”
Derek nói rõ thêm:
“Nếu Pack đang tâm giết người, hắn sẽ không phải tự tay giết ta. Nhờ thế, hắn vô can.”
“Ngươi hiểu đúng vấn đề rồi đấy. Sau khi tụi ta bắt hụt ngươi lần đâu, ông chủ bắt đầu lo sốt vó. Lần này ông ta chỉ muốn trừ khử ngươi bằng mọi cách. Muốn nghe ta khuyên không? Đem người yêu cao chạy xa bay ngay đi. Nếu còn ở đây cho dù ngươi có làm gì – ráng hòa thuận với những người có khả năng siêu nhiên khác, hay tự cho rằng mình là một người trong số họ - đều hoài công vô ích. Họ vẫn luôn để mắt đến ngươi, sợ ngươi sẽ mất kiểm soát (Ramon lắc đầu). Ngươi biết gì về loài sói nào?”
“Cũng biết một chút.”
“Chẳng phải tự nhiên mà chúng càng sống xa loài người càng tốt. Kinh nghiệm của nhiều thế kỷ đúc kết lại đấy. Con người không thích có thú ăn thịt quẩn quanh gần bên. Họ sẽ luôn phập phồng lo sợ. Khi con người sợ, họ tìm cách loại bỏ mối nguy. Còn bây giờ, ta phải nói lời từ biệt và mang anh bạn này đi thôi.”
Tôi hỏi:
“Mi sẽ chôn cất hắn tử tế chứ?”
Ramon cười khùng khục:
“Tụi ta đâu có được thứ đạo đức xa xỉ đó. Ta đi lãnh tiền công, sau đó giao xác hắn cho nhóm của The Pack và điều đình với họ. Phải, làm thế với bạn bè là thất đức, nhưng muốn sống được trên đời thì phải biết thức thời (hắn quay sang Derek đang nhìn hắn chằm chằm). Với bọn ta, phải luôn thức thời mới tồn tại được.”
Nhờ Derek đỡ một tay, Ramon vác được xác Liam lên vai. Vốn đã bị thương, giờ còn phải vác thêm xác chết, hắn nghiến răng trèo trẹo vì đau. Sau đó, hắn tập tễnh đi sâu vào màn đêm tối đen như mực.