Đền Tội

Chương 30: Chương 30




“THƯA CHÚ ANDREW?”

Tôi thò đầu vào bếp lúc hắn đang ăn nhẹ với anh em nhà Derek.

“Gì vậy cháu?”

“Cuốn sách chú định cho cháu đọc…”

“À nhỉ. Laptop của chú trong phòng làm việc ấy. Chắc giờ sạc pin xong rồi đấy.”

“Có mật khẩu không chú?”

Hắn cười: “Không đâu. Dẫu biết bản thảo chưa phát hành ấy rất giá trị, nhưng ngoài kia chẳng có chợ đen nào dành cho chúng. Trên màn hình desktop có đường dẫn đến cuốn sách. Cháu cứ nhấp vào đó là thấy.”

Hắn đọc tựa sách.

“Tori cũng muốn xem, nếu chú cho phép.”

“Tất nhiên. Càng nhiều phản hồi từ nhóm độc giả sách nhắm tới càng tốt chứ sao. Nếu thấy có gì không ổn - chẳng hạn về tính cách nhân vật, cốt truyện hay cách diễn đạt - cứ cho chú biết nhé.”

***

Tori đảo mắt nhìn lên vẻ coi thường máy tính của Andrew không được bảo vệ cẩn thận. Giống phần lớn những người thiếu hiểu biết về công nghệ cao, hắn cho rằng cứ nhấn nút xóa các tập tin là chúng không còn tồn tại. Hoặc có thể hắn biết dấu vết còn đó nhưng tụi tôi không biết cách tìm. Và hắn đúng… nếu tụi tôi không có Tori.

Tìm email trước, tụi tôi thấy nhiều thư điện tử qua lại với Margaret. Như vậy, việc hắn có dính líu đã rõ ràng. Trong đó còn có vài bức trao đổi giữa hắn và Tomas, cho thấy Andrew rất quyết tâm trong việc giao Derek cho tên Pack một cách an toàn. Có phải hắn thực sự quan tâm đến sự an toàn của Derek không? Rõ ràng, Liam từng nhận được lệnh ‘nếu cần cứ giết’. Có phải Andrew không hay biết gì về quyết định ấy? Hình như chính vì thế nên hắn mới sốc thực sự khi biết Derek và tôi gặp chuyện.

Nhưng còn khả năng khác: tôi chưa sẵn sàng nhìn nhận Andrew cùng phe với những kẻ ác tâm kia. Tôi từng quý hắn. Tình cảm ấy xuất phát từ tận đáy lòng. Thế nhưng, chỉ cần xem thêm một email nữa, mọi tình cảm ấy tan như bọt mưa. Thư điện tử ấy chẳng liên quan gì đến Liam, Russell hay Hội Edison hết. Sau khi Tori tìm thấy nó, hai đứa đọc đi đọc lại và rồi chẳng ai nói với ai câu nào.

Cuối cùng, tôi run rẩy bảo: “Để tớ gọi bọn con trai lên xem.”

Nó nói lúc tôi chạy vụt đi: “Để tớ tìm thêm cho.”

***

Cuối cùng tôi cũng lần ra Derek. Anh đang trong phòng đọc và lật giở một cuốn sách trong tay.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tìm thấy anh rồi nhé.”

Anh quay lại, và chỉ cười nửa miệng. Nét môi ấy và ánh mắt dịu dàng rất đặc biệt khiến tôi xốn xang. Trong khoảnh khắc, tôi đứng sững quên biến tại sao tôi đến đó.

“A… anh biết Simon đâu không?”

Derek chớp mắt rồi quay lại với kệ sách.

“Trên lầu ấy. Nó hận Andrew đến nỗi phải tìm về chỗ an toàn nhất để tĩnh tâm cho đến khi cả nhóm sẵn sàng lên đường. Nếu không, nó sẽ nói thẳng vào mặt Andrew những điều không nên nói. Em cần Simon à?”

“Thực ra thì, em nên gọi anh đến xem trước thì hơn.”

Anh nhíu mày, ngoái đầu nhìn.

“Tụi em tìm thấy một thứ.”

“À, ra vậy.”

Anh ngập ngừng, như muốn tranh thủ nắn lại dòng suy nghĩ trước khi gật đầu, theo tôi đi ra.

***

Thấy tụi tôi bước vào, Tori xoay ghế ra: “Mới có thêm nữa đây. Hai tuần một lần, hắn lại gửi email đi. Thư này mới cách đây mấy ngày.”

“Tốt. Cậu cảm phiền canh chừng Andrew hộ tí?”

“Đồng ý.”

Nó bỏ ra ngoài.

“Đợi đã (tôi nắm tay áo Derek lúc anh định ra ngồi ghế Tori vừa bỏ lại. Tôi muốn nói với anh. Chỉ có điều tôi không biết nói gì. Nhưng chẳng có cách nào nói với Derek mà không làm anh sửng sốt, nên cuối cùng tôi đành lí nhí một cách ngớ ngẩn). Thôi bỏ đi.”

Khi đọc những gì có trên màn hình, Derek ngồi im phăng phắc, thậm chí anh dường như nín thở. Vài giây sau, anh lôi màn hình lại gần, chúi đầu đọc lại. Và đọc lại lần nữa. Cuối cùng, anh đẩy ghế ra xa bàn và thở hắt ra.

Tôi nói thay anh: “Chú còn sống. Cha anh còn sống.”

Lúc Derek ngước nhìn, tôi không kiềm chế được - vòng tay ôm cổ Derek, tôi ôm chầm lấy anh. Sau tôi sực nhớ nên buông tay, lùi ngay lại, hai chân líu ríu. Tôi lắp bắp: “X… xin lỗi. Chỉ là… em mừng thay cho anh.”

“Anh biết.”

Vẫn ngồi trên ghế, anh kéo tôi lại gần. Không ai nhúc nhích, tụi tôi nhìn nhau, bàn tay anh vẫn giữ dưới gấu áo tôi. Tim tôi đập mạnh đến nỗi thể nào Derek cũng nghe thấy.

Mấy giây sau, tôi lên tiếng: “Còn nữa đó. Tori bảo có thêm mấy bức email nữa cơ.”

Anh gật đầu xoay ghế lại đối diện với màn hình cho tôi được rộng chỗ. Thấy tôi chỉ nhích gần hơn chút xíu vì không muốn làm anh vướng víu, anh kéo tôi ra trước mặt. Tôi loạng choạng, gần như ngã ngồi vào lòng anh. Đỏ mặt, tôi cuống cuồng đứng dậy nhưng anh kéo tôi ngồi lên hai đầu gối anh chụm lại. Một tay anh ngập ngừng vòng ôm eo tôi, như muốn hỏi: “Em cho phép nhé?”. Tất nhiên tôi đồng ý, dù mạch đập nhanh đến nỗi tai tôi ù đặc. Ơn trời, tôi xoay lưng lại với anh: chắc chắn hai má tôi đỏ lựng.

Tôi đã không hiểu lầm ánh mắt của anh lúc trước. Nhất định phải có cái gì rất đặc biệt chứa đựng trong ánh mắt ấy. Hoặc từ đó, điều đặc biệt sắp xảy ra, tôi hi vọng thế. Trời ạ, tôi mong lắm lắm. Tuy nhiên, hiện tại có quá nhiều chuyện phải lo. Dù không thích, nhưng tôi gần như lấy làm mừng bởi sẽ có thêm thời gian giữ cho đầu óc bớt quay cuồng.

Chỉ một giây sau - dù vẫn ngồi trên gối Derek - tôi bắt bản thân phải dồn hết sự chú ý vào màn hình.

Tôi đọc lại email đầu tiên. Chùm ba thư ấy được gửi cách nay hai tháng, và thư đầu rất ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi, Kit đây. Đang gặp chút khó khăn. Cậu biết hai thằng con tôi đâu không?”

Andrew phúc đáp: “Không, tớ không biết. Rắc rối gì thế? Muốn tớ giúp cách nào đây?”

Thư phúc đáp dài hơn.

“Bị bọn Nast bắt quả tang. Chúng thấy bài báo trên D. Chưa kịp chạy đã bị chúng lần ra. Phải đi với chúng, nhằm đánh lạc hướng, không cho chúng đến gần hai con. Giam tôi mấy tháng nên cuối cùng, tôi phải cho chúng thứ chúng cần. Hai con đi mất từ lâu. Tưởng ở EG, nhưng có thấy gì trong khu thí nghiệm đâu. Hay tại bọn Nast nhỉ? Hay vô trại mồ côi rồi? Tôi chịu. Bạn hiền ơi, giúp tôi với. Miễn là trong khả năng của cậu. Tôi xin cậu đấy.”

Ông ký tên, cho số điện thoại và nói cả địa chỉ email và số điện thoại ấy đều chỉ là tạm thời. Nhưng hai tuần sau, ông sẽ liên lạc lại.

Tôi giở email kế tiếp. Derek nhìn qua vai tôi. Ba bức kế tiếp có nội dung tương tự: Chú Bae van xin hắn cho biết thông tin. Andrew bảo hắn có tìm Derek và Simon, nhưng người của Hội Edison đã thề rằng hai anh em không có ở chỗ chúng.

Thư cuối cùng chú Bae gửi cách đây ba ngày, cùng thời gian Andrew bảo hắn bị Hội Edison bắt làm con tin. Thế có nghĩa hắn nhận được thư sau khi biết chỗ ở của Derek và Simon.

Derek nhắc: “Trong danh sách có thêm một thư nữa kìa. Chắc là thư hồi âm đấy.”

Đúng vậy. Thư gửi trong đêm Andrew cùng đồng bọn rình mò quanh chính ngôi nhà nghỉ của hắn, chuẩn bị vờ tấn công theo kiểu đội đặc nhiệm: bất ngờ xông vào tóm gọn tụi tôi.

“Vẫn bặt vô âm tín. Tuy nhiên tớ có chút manh mối. Một tay làm cho bọn Cortez bảo nghe đồn chúng có giữ hai thiếu niên. Nếu có tin gì, tớ sẽ gọi ngay cho cậu.”

Tôi không hiểu: “Bọn Cortez là ai thế?”

“Một đảng phái. Giống bọn Nast thôi. Đó là những Hội lớn mà ông chủ là các thầy phù thủy. Chúng rất giàu và có quyền lực. Tuy nhiên, chúng giống bọn Mafia hơn là giới doanh nhân tài chính ở Phố Wall.”

“Vậy là Andrew nói dối.”

“Không chỉ nói dối thôi đâu. Hắn bắt ba anh ‘đuổi ngỗng trời’ dù biết thừa chỗ tụi anh ở.”

“Chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ thay đổi tất cả.”

Anh gật đầu.

“Ta phải ra khỏi đây thôi.”

Derek lại gật nhưng vẫn ngồi yên. Tôi nhoài người với bút và giấy trên bàn của Andrew ghi lại địa chỉ email và số điện thoại sau cùng của cha anh. Lúc tôi đưa cho Derek, anh ngây người giây lát trước khi để ý bàn tay tôi đang chìa ra, chờ đợi.

Tôi xoay người đối diện với anh: “Anh sao vậy?”

“Anh không sao, chỉ có điều… Andrew. Có thể hiểu hắn muốn khử anh. Nhưng không cho ba anh hay… Ba tin hắn lắm.”

“Còn tụi mình không thể tin hắn được. Tệ thật, nhưng ba anh còn sống. Điều đó mới quan trọng.”

Anh mỉm cười. Thoạt đầu còn lưỡng lự, nhưng rồi Derek cười tươi làm tim tôi như ngừng đập. Tôi vượt qua giây phút xúc động và cười đáp trả. Vừa định vòng tay ôm cổ anh, tôi dừng lại ngượng chín người. Trước khi tôi kịp rút tay về, Derek nắm khuỷu tay tôi vòng quanh cổ anh, kéo tôi sát lại và âu yếm ôm tôi trong vòng tay.

Thình lình anh giật bắn người. Ghế bất ngờ xoay ngang khiến tôi suýt văng ra ngoài. Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, tôi lúng túng rời khỏi lòng Derek đúng lúc Simon vừa lao vào như một cơn lốc, vừa thở hổn hển như thể anh vừa vắt giò lên cẳng mà chạy.

“Tori bảo anh muốn gặp em à? Có tin về ba đúng không?”

Đứng sang bên để Derek cho Simon xem email xong, tôi tiếp tục ra hành lang canh chừng Andrew để hai anh em tiện nói chuyện. Họ chờ tin này lâu lắm rồi và từng khổ sở vì tưởng sẽ không bao giờ nghe nói về cha nữa. Vậy nên tôi không muốn nghe lén chuyện của họ làm gì.

“Chloe à?”

Derek ra cửa đứng. Anh ra hiệu gọi tôi vào. Simon đang ngồi trước bàn phím, mở bảng điều khiển.

Tôi thông báo: “Không có Internet, nếu đó là thứ cậu đang tìm. Không có điện thoại luôn.”

Simon hối hả: “Nhưng chú Andrew có di động.”

Derek can: “Nguy hiểm lắm. Ngoài trạm xăng có điện thoại công cộng. Chúng ta ra ngoài gọi cho cha, tìm địa điểm và hẹn cha ra đó.”

Nghe sắp được gặp cha, mắt Simon sáng rỡ. Nhưng sau đó đám mây giận dữ kéo đến. Nỗi xúc động được biết tin cha mâu thuẫn với nỗi đau vì bị chú Andrew phản bội.

Tôi vội hỏi: “Vậy giờ bọn mình đi luôn nhé?”

Derek không ngần ngừ: “Ừ. Ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.