Đền Tội

Chương 33: Chương 33




DEREK CẦN HỎI THÊM Andrew vài câu. Anh hỏi về cái đêm trong căn nhà nghỉ của hắn. Andrew thú tội: hắn là đồng phạm trong màn kịch bắt cóc, giả danh Hội Edison. Toàn bộ sự việc ấy là một cái bẫy - thậm chí cả chi tiết cho bốn đứa cơ hội dùng sóng điện đàm để nghe về vụ hắn ‘trốn thoát’. Màn kịch biến chúng thành ân nhân giải cứu tụi tôi, để sau đó có thể giám hộ và bảo vệ tụi tôi.

Simon chạy ào vào, ném sợi thừng dài xuống đất: “Di động. Em sẽ gọi cho cha. Lục túi hắn đi.”

Andrew thủng thẳng: “Di động trên tủ nhỏ cạnh giường của chú. Giờ nó chỉ là cục sắt, không hơn. Bộ phận tiếp sóng lúc được lúc không, và sóng bị ngắt khi đêm đến. Theo chú, có người đã dùng thiết bị chặn sóng quanh nhà này.”

Simon thẳng thừng: “Ta chẳng tin lời ngươi đâu.”

“Chú cũng không mong điều đó.”

Quả đúng như vậy. Chúng tôi không bắt được sóng di động. Thậm chí mang máy lên mái nhà gọi cũng không được.

Vậy là riêng chuyện này, Andrew nói thật. Nhưng còn những chuyện khác thì sao? Phải chăng người trong nhóm hắn đón lõng ngoài kia, theo dõi và chờ tụi tôi chạy trốn? Hay đó chỉ là lời nói dối để giữ chân tụi tôi, khiến tụi tôi không chạy trốn nữa.

Trói gô rồi nhét giẻ vào miệng Andrew xong, chúng tôi mang hắn xuống tầng hầm. Sau đó, bốn đứa chụm đầu bàn tính.

Không có gì bất ngờ khi Tori vẫn quyết định liều chết xông ra. Simon đồng tình với nó. Nếu không quá cần thiết, chẳng ai muốn bị kẹt ở đây lâu hơn cả. Tụi tôi nên chạy trốn, và nếu bị bắt thì… như Tori hỏi ngang: “Chúng sẽ làm gì chứ? Bắn vào tụi mình chắc?”

Vấn đề ở chỗ: rất có thể chúng sẽ làm thế thật.

Chúng tôi không tin Russell tự thân hành động. Phải chăng ông ta và Gwen cùng ra tay? Hay còn có ai khác nữa? Trong nhóm này còn bao nhiêu người mừng thầm nếu thấy tụi tôi phải chết - một giải pháp tiện lợi cho tình huống khó xử: bởi chỉ riêng sự có mặt của tụi tôi trên đời đã là bất lợi cho chúng.

Thậm chí nếu chúng không muốn tụi tôi chết thì nếu bốn đứa có bị bắt quả tang lẩn quất trong rừng, lưng đeo ba lô quần áo, chẳng ai buồn hỏi tụi tôi đang làm gì. Tụi tôi sẽ mất ngay cơ hội thoát thân.

Vậy, một đứa nên đi trước thăm dò. Nhưng người đó là ai? Nếu bị bắt, Derek dễ bị giết nhất. Tori ngán ngẩm nhìn lên khi nghe đến khả năng người thường cũng trở thành nguy cơ. Nhưng nó cũng không chịu xung phong. Còn Derek chẳng vui thú gì với ý tưởng hoặc Simon, hoặc tôi sẽ ra đi.

Bốn đứa tranh cãi mãi. Sau đó chúng tôi chia nhau ra: Derek và Simon xuống nhà khai thác thêm thông tin từ Andrew; Tori quyết định lục máy tính xách tay của hắn để xem tụi tôi có bỏ qua thông tin quan trọng nào không, nhất là loại thông tin có thể bổ sung hay bác bỏ những lời hắn tuyên bố.

Trong lúc Tori tìm kiếm, tôi quỳ xuống gọi hồn Liz. Cô ấy là giải pháp hoàn hảo cho khó khăn này - có thể ra ngoài mà không ai hay biết, Liz sẽ xem có ai đang theo dõi nhà này không. Tôi cẩn thận hình dung Liz thật rõ ràng và gọi tên cô ấy. Như thế, tôi không thể vô tình gọi hồn Royce hay tiến sĩ Banks. Tôi rất muốn liên lạc với một người nữa - là mẹ - nhưng tôi không thể tính đến chuyện đó. Ngay cả khi tôi đưa được mẹ về, chưa chắc tôi đã giữ mẹ lại đủ lâu để mẹ ra ngoài tìm kiếm hộ chúng tôi.

Thế nên tôi gọi hồn Liz. Tôi gọi mãi, gọi mãi nhưng chỉ bị giật người lên một lần. Ngoài ra chẳng có gì hơn.

“Derek có ở đây với mọi người không vậy?”

Tôi giật bắn, Simon bước vào. Tôi vội đứng lên: “Tớ tưởng anh ấy đi với cậu?”

“Đâu có. Bị anh ấy bắt đo đường máu xong, tớ ăn nhẹ một chút. Nhưng khi quay lại, tớ chỉ thấy mỗi Andrew.”

“Để tớ đi tìm.”

Tôi thấy Derek trên mái nhà, vừa ngó nghiêng nghe ngóng, vừa hít hà tìm dấu hiệu của kẻ theo dõi.

Tôi kêu lên: “Chà, hay hớm thật. Người có khả năng ‘ăn đạn’ của chúng nhất lại lên nóc nhà đứng. Mục tiêu ‘dễ xơi’ thế còn gì.”

“Chúng sẽ không thấy anh ở trên này đâu.”

Bị tôi nguýt dài, anh thở hắt ra, làm như tôi tay trắng đến mặc cả để đòi một món hời lớn vậy. Đoạn anh ngồi xuống và bảo: “Thế này được chưa?”

“Em thấy anh lên đây chẳng an toàn tẹo nào.”

“Chỉ mấy phút thôi mà (anh cởi áo khoác và trải xuống bên cạnh). Ngồi xuống đây, một bên là anh, một bên là ống khói sẽ che cho em khỏi bị phát hiện.”

“Em có lo cho mình đâu.”

“Anh không sao đâu mà.”

“Làm sao anh biết được? Chúng đeo kính hồng ngoại nhìn xuyên màn đêm này, có súng chuyên bắn tỉa này…”

Thấy khóe môi Derek động đậy, tôi chuẩn bị tinh thần nghe câu “em xem quá nhiều phim rồi đấy”. Tuy anh không nói ra, nhưng tôi biết trong đầu anh nghĩ thế.

“Anh không định vào nhà ư?”

“Vào chứ. Anh chỉ ngồi chút thôi. Anh muốn nói chuyện với em.”

“Còn em muốn anh vào nhà. Nói chuyện trong nhà cũng được vậy.”

“Anh chẳng ngửi thấy ai ngoài này cả. Theo anh, Andrew nói dối.”

“Derek, em xin anh đấy được không? Vào nhà đi nhé?”

Tôi quay lưng bỏ đi.

“Chloe à…”

Tôi hi vọng anh đi theo. Nhưng tôi biết không có chuyện đó. Và anh không đi theo thật.

Tôi gặp Simon ở hành lang trên lầu.

“Thấy Derek rồi. Trên mái nhà ấy.”

“Mái nhà ư? Mong là cậu vừa bảo anh ấy là đồ ngốc.”

“Tớ yêu cầu anh ấy xuống. Nhưng Derek không làm.”

“Bởi Derek cho rằng làm thế là đúng. Vì những người khác, làm thế không sai. Một ngày nào đó, anh ấy sẽ nghĩ đến bản thân… (Simon trầm ngâm vuốt tóc). Tớ có nói, hoặc hét vào mặt anh ấy, Derek cũng chẳng nghe. Không phải anh ấy thích dấn thân vào chỗ chết. Không phải Derek không màng đến sự sống còn của chính bản thân mình. Chỉ là…”

“Đó không phải ưu tiên hàng đầu.”

“Đúng, nếu nó cản trở tớ bảo vệ chúng mình. Derek có thể cãi đó là do bản năng của loài sói. Nhưng hai gã người sói mà cậu từng gặp có quăng mình vào lửa để cứu bạn không?”

“Không.”

Cậu ấy thở hắt ra: “Tớ biết một cách kéo Derek xuống. Nhưng cậu đừng hoảng lên nhé.”

“Không đâu.”

Simon đi rồi, tôi biết việc gì cần làm ngay. Vài tiếng nữa trời sẽ sáng. Lúc ấy, tụi tôi sẽ như bốn con nai bị đèn pha làm cho mê mụ, cứ ngồi giữa đường cao tốc chờ xe chạy đến nghiến nát. Tôi cần biết có thực ngoài kia có kẻ đang rình rập quanh nhà không. Và chỉ có một cách đúng nhất để giải quyết vấn đề đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.