THẾ ĐẤY! Sau một tuần tìm đường chạy thoát thân, tôi lại trở về đúng điểm xuất phát. Cũng về phòng giam ấy. Lại ngủ trên giường cũ. Và hoàn toàn cô đơn.
Gã tiến sĩ hối hả đẩy xe tôi ra khỏi phòng trước khi dì Lauren đến cấp cứu cho tên bảo vệ. Tôi tưởng gã gọi dì đến xem tôi bị chảy máu mũi có nặng không. Ai dè vừa đưa cho tôi mảnh khăn ướt và áo sơ mi lấy trong tủ của tôi ở Nhà Lyle, gã vừa bảo ngay sau khi tôi bình tĩnh trở lại và biết nghe lời, tôi sẽ được gặp dì. Tuy nhiên nếu có điểm qua các phần thưởng cho tôi, Davidoff chắc không định cho tôi được vui vẻ bên người dì ruột từng phản bội gã không chỉ một lần.
Suốt tuần qua, tôi chỉ mơ đến lúc quay lại đây giải cứu dì Lauren và Rae. Giờ tôi đã đến nhưng chẳng có ai mà cứu. Dì Lauren đã quy hàng bọn chúng. Còn Rae đã lìa trần.
Dù tôi nhắm nghiền hai mắt nhưng lệ buồn vẫn trào tuôn.
Đáng lẽ tôi phải cố gắng nhiều hơn trong việc thuyết phục Rae cùng trốn với tôi. Đáng lẽ tôi nên về sớm đón bạn mới phải.
Rae phải bỏ mạng. Sắp tới sẽ đến lượt Tori. Mẹ nó đang tâm giết tên lính gác chỉ để đổ tội lên đầu nó. Tuy không hiểu nổi sao mụ có thể hiểm độc đến vậy, nhưng tôi biết mụ muốn gì. Mụ Diane Enright muốn con gái mình phải chết. Tori đã trở thành món nợ đời, một mối nguy hại cần thanh toán.
Tori sẽ chết, và không bao lâu sẽ đến lượt tôi. Vậy còn Simon? Còn Derek thì sao? Cố gạt nước mắt, tôi ngồi dậy. Có hai lựa chọn cho tôi: một là trốn đi, hai là chấp nhận số phận. Tôi sẽ không chấp nhận số phận. Bây giờ cũng không và mãi mãi không bao giờ!
Tôi chăm chú quan sát xung quanh, tìm thứ có thể dùng được. Về phần căn phòng, vẫn không có gì thay đổi. Những thứ dành cho tôi: gia tài tôi chỉ có quần áo đang mặc trên người: áo sơ mi mới thay và quần jeans vẫn còn dính máu Andrew. Tôi cố không nghĩ đến vệt máu ấy.
Vỗ túi quần, tôi hi vọng con dao bấm vẫn còn ở đó. Nó đã biến mất.
Tuy nhiên, một bên túi phát ra tiếng kêu lộp bộp. Có giấy. Lôi ra tờ giấy gấp gọn, tôi giở ra xem. Có nhớ đó là tranh Simon vẽ tặng Derek, nhưng khi giở ra, tôi nhớ đã từng thấy tranh ấy rồi. Simon vẽ tôi cúi xuống, vòng tay ôm cổ một con sói đen. Lời Simon dặn văng vẳng bên tai: “Nhớ làm thế với Derek. Và bảo anh ấy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Mắt tôi cay xè. Tay run run gấp bức thư, tôi cất trở lại túi quần. Sau đó, tôi ngồi thẳng, lắc đầu thật mạnh. Tôi vẫn còn thủ một ‘chiêu’ khá ‘độc’. Co hai chân lên giường, tôi nhắm mắt và gọi hồn kẻ bán yêu.
Mới dứt tiếng gọi, tôi đã nghe làn hơi ấm phả trên đỉnh đầu.
Giọng ả như tiếng chuông ngân: “Chà, nơi này trông quen quá.”
“Ta cần ngươi giúp.”
“Cái này mới đây. Xin nói thêm là nghe như lời chào mừng nồng hậu vậy. Việc đầu tiên người nên làm là giải phóng cho ta. Sau đó, ta và ngươi sẽ cùng chung tay mang địa ngục dội xuống đầu bọn người đã xử tệ chúng ta.”
“Ta sẽ giải phóng ngươi, nhưng phải giúp ta trước đã. Với lại, hãy bỏ qua đoạn “mang địa ngục dội xuống đầu” đi.”
“Ấy, đoạn ấy hay đáo để. Nào hỏa diệm sơn, nào lưu huỳnh, nào sông nham thạch này. Quỉ dữ vỗ cánh phành phạch quạt cho lửa cháy lên cao mãi (tạm ngưng giây lát và thở dài). Cô em trẻ dại, dễ bị gạt này không thích nghe lời châm biếm sâu cay chứ gì. Ta chỉ nói theo lối ẩn dụ thôi mà. Theo cách nói của mi là gây tai họa thảm khốc đó. Hãy cùng đánh cho kẻ thù chung một trận tơi bời.”
“Không có đánh đập gì cả đâu.”
“Ngươi định phá mọi niềm vui của ta phải không? Tốt thôi. Phóng thích ta đi rồi…”
“Nhưng phải giúp ta trước đã.”
“Nói cụ thể, chi tiết xem nào. Chắc lại định trốn chứ gì. Thật không hiểu nổi nguyên do bởi ta thấy hình như ngươi thích nơi này đấy chứ. Ngươi quay lại lần này là lần thứ mấy rồi?”
Tôi lừ mắt nhìn nó: “Phải, ta muốn ngươi giúp ta thoát khỏi đây. Nhưng hai ta phải cứu cả Tori và Simon nữa. Nếu Derek có đến đây, ta sẽ cứu luôn anh ấy.”
“Chắc đó là gã người sói. Hắn bỏ nơi này mà đi từ hồi còn bé tí, nên giờ không qua lọt mấy cái cửa kia đâu. Nhưng nếu chúng bắt hắn về đây, ta sẽ gộp cả hắn vào kế hoạch lần này. Nếu không công bằng khi đối xử với người sống thì ta đâu còn nghĩa lý gì chứ.”
Từng xem quá nhiều phim kinh dị trong đó có nhắc đến thảm họa khi bắt tay với quỉ, tôi hiểu sẽ phải cần đến một hợp đồng chặt chẽ với tên này. Nhưng khổ nỗi tôi chẳng biết tôi cần ả làm gì cho tôi. Giúp tôi thoát ra ngoài ư, chắc chắn rồi. Nhưng bằng cách nào mới được?
Chẳng có gì bất ngờ khi ả có ngay một kế. Và cũng chẳng có gì bất ngờ khi tôi không thích kế đó:
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?”
“Lúc nào cũng sẵn. Riêng ta khoái mụ phù thủy Diane Enright. Ta từng bảo ngươi ta rất thích phù thủy chưa nhỉ. Tất nhiên giờ mụ vẫn còn sống, nhưng hai ta dễ dàng san bằng trở ngại đó. Cứ bảo lính gác ngoài cửa là ngươi có chuyện muốn nói với mụ. Sau đó, ta sẽ hướng dẫn ngươi hoàn tất phần còn lại. Cách đơn giản nhất là bẻ gãy cổ, nhưng ngươi hơi còi cọc, nên…”
“Không được đâu.”
“Vậy trở lại với gợi ý ban đầu của ta vậy nhé.”
Chỉ một phút sau, tôi đã quì dưới thảm làm cái việc mà tôi thề sẽ không bao giờ cân nhắc đến. Mang hồn ma nhập trở lại xác chết. Tuy nhiên, theo tôi thấy: lúc này đó là cách duy nhất để tránh nguy cơ ngay cả tôi cũng sẽ thành xác chết.
Tôi ráng tập trung nhớ cho ra mặt gã bảo vệ vừa chết và lệnh cho hắn trở lại.
Mụ bán yêu lẩm bẩm: “Ráng chút nữa đi. Thế… được rồi đấy. Giờ gọi hắn đến bên ngươi đi.”
Tôi ngoan ngoãn nghe lời, bụng phập phồng sợ nghe tiếng hét thất thanh.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, mụ bán yêu giục: “Giờ bọn chúng đang túm tụm trong phòng họp. Ngươi phải mau mắn lên mới kịp.”
Một phút sau, khóa mở bằng thẻ từ kêu lách cách. Cửa bật mở. Tên lính gác bị mụ Enright giết đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa.
Lúc còn sống, hắn là lính gác. Tôi chẳng biết tên hắn. Cũng chẳng muốn biết làm gì. Hắn chỉ là tên tay sai vô danh tiểu tốt của Hội Edison. Tôi cũng muốn coi hắn chỉ là một công cụ, nhưng trước mắt tôi lại là một thanh niên. Trẻ trung. Tóc nâu cắt ngắn. Lấm tấm tàn nhang. Má còn vài vết mụn trứng cá cũ. Tên này lớn hơn tôi mấy tuổi nhỉ? Tôi nuốt khan và lập tức mắc sai lầm khi nhìn vào mắt hắn: cặp mắt nâu tối sầm chất chứa nỗi hận thù và cơn thịnh nộ. Tôi vội nhìn xuống ngay.
Tấm thẻ từ có tác dụng như chiếc chìa khóa vẫn trong bàn tay hắn đang giơ lên. Mắt tôi dán chặt vào đó. Lại một sai lầm nữa. Ngón tay hắn đeo chiếc nhẫn cưới sáng bóng.
Trời đất, hắn có vợ rồi. Nhỡ có cả con? Có thể đứa bé còn ẵm ngửa? Hoặc còn trong bụng mẹ và giờ hắn sẽ không bao giờ được thấy mặt…
Tôi nhắm nghiền hai mắt.
Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của hắn cả.
Nhưng tôi vừa làm cái việc tồi tệ không kém. Tôi lôi hắn về cõi của người sống. Lúc thoáng nhìn nét mặt hắn, tôi thấy những gì biểu hiện trên đó thật đáng sợ - nỗi hận thù, cơn thịnh nộ, và cảm giác ghê khiếp.
Ả bán yêu khẽ nhắc: “Đóng cửa lại đi.”
Tôi máy móc làm theo.
Tên lính gác nhìn tôi chằm chằm, mắt nheo nheo, tay vẫn giơ tấm thẻ như thể hắn chỉ muốn tống nó xuống họng tôi và khoái trá nhìn tôi chết nghẹn.
Khi hắn cất tiếng, lời nói thốt ra nghe ọ ẹ, khó hiểu: “Dù ngươi định sai ta làm gì, ta cũng sẽ không làm.”
Ả bán yêu tặc lưỡi, rồi lên tiếng dù hắn không thể nghe tiếng mụ: “Vậy là mi không biết gì về giới đồng cốt, đặc biệt là cô đồng trẻ này rồi.”
Tôi bảo hắn: “Tôi chẳng muốn gì cả. Tôi rất lấy làm tiếc…”
“Tiếc ư?”
Hắn cáu kỉnh thốt lên và tiến lên trước. Hai vạt áo khoác mở phanh, phơi ra một lỗ thủng cháy xém trên ngực hắn. Mùi thịt người khét lẹt chợt thoảng qua. Tôi nôn nao, ợ lên dịch mật đắng nghét. Hắn lại hùng hổ bước về phía tôi.
Giọng tôi run rẩy: “Dừng lại!”
Dù nghe lời nhưng hắn cứ đứng sừng sững, hai mắt bừng bừng lửa hận như muốn xuyên thấu người tôi.
Ả bán yêu mách nước: “Mi nên tước súng của hắn. Vì lý do an toàn thôi.”
Tôi nhìn xuống và thấy mấy ngón tay hắn đang tì trên báng khẩu súng ngắn giắt trong bao cạnh sườn.
“Không được động đậy!”
Tôi rút khẩu súng ra.
“Mi định dùng ta làm công cụ giúp mi chạy trốn chứ gì? Đừng hòng. Mi thuộc về nơi này. Họ nói đúng. Bọn người như mi là lũ ác thú. Cầu cho họ giết sạch bọn ngươi (hắn nhìn xuống tôi, cười nhếch mép). Không, thực ra ta mong họ đừng giết các ngươi. Ta hi vọng họ giam giữ và tiếp tục dùng các ngươi làm vật thí nghiệm. Ngoáy, chọc, mổ xẻ thân thể các ngươi, thử nghiệm chán chê cho tới khi các ngươi chỉ mong được chết quách cho rồi.”
Nếu là một tuần trước, chắc hẳn tôi đã run lên khi phải nghe những lời ấy. Nhưng hôm nay, tôi sẽ không co rúm người lại trước những lời đe dọa và thóa mạ của hắn. Tôi sẽ không ngần ngại làm cái việc tôi nhất định phải làm.
Tôi lệnh cho hắn ngồi. Hắn làm theo. Hắn không có quyền lựa chọn. Sau đó, tôi phóng thích linh hồn hắn, nhưng trong đầu tôi không thực hiện tiến trình thả cho hồn đi. Tôi làm một cuộc đổi chác. Mắt nhắm nghiền, tôi ngồi xếp bằng. Chiếc sợi dây chuyền đặt dưới sàn nhà, cách bàn tay tôi chỉ vài xăng ti mét. Tôi đã sẵn sàng làm việc này. Cầu trời cho được linh nghiệm. Chỉ cần…
“Chà, thế này dễ chịu hơn đấy!” Giọng làu bàu của hắn thay bằng tiếng nói du dương. Hắn hắng giọng. “Không phải, thế này mới dễ chịu hơn này.”
Tôi giật vội sợi dây chuyền về. Bất ngờ tên bảo vệ cười lanh lảnh như con gái. Mắt hắn chuyển thành màu da cam và sáng lóe lên. Chớp chớp mắt, lắc hai vai. Tên bảo vệ hắng giọng và lại cười khúc khích. Màu mắt chuyển thành đen rồi nhạt dần thành màu nâu.
Hồn ả bán yêu nhập vào xác tên bảo vệ cất tiếng hỏi: “Thế này được chưa?”
Tôi nhặt vội khẩu súng dưới đất lên.
Ả cười trâng tráo: “Chẳng lẽ nhóc tưởng ta sẽ bắn nhóc và tự đày ải mình khi sống trong cái xác đang thối rữa này ư? Nếu có sống lại, ta cũng chỉ là nô lệ của nhóc thôi. Nhưng hứa với nhóc một điều: ta sẽ tuân phục nhóc với thái độ khó chịu nhất cho coi.”
Súng vẫn lăm lăm trong tay, tôi từ từ đứng dậy.
Thấy vậy, ả bảo tôi: “Ta khuyên nhóc nên giữ súng. Nhưng nhóc nên tìm chỗ giấu nó đi.”
Tôi giắt súng vào lưng quần, ngay giữa sống lưng. Hồi trước, mỗi khi thấy cảnh tương tự trong phim, tôi thường nhìn lên ngán ngẩm và thầm nghĩ: “Chỉ cần vô ý chút là mi tự bắn thủng mông mình.” Còn bây giờ, tôi chẳng nghĩ ra chỗ nào hay hơn chỗ đó.
Lúc kéo áo che vũ khí, hai tay tôi run rẩy. Tôi gắng hít môt hơi thật sâu tự trấn tĩnh.
Ả bán yêu gật gù: “Phải, ta hiểu. Việc này chẳng dễ chịu gì, nhưng ít nhất tên bảo vệ cũng đang cáu tiết vì nó.”
Thấy tôi quay sang nhìn, ‘ả’ nhướn mày: “Chẳng lẽ gã phải biết ơn mi ư? Sung sướng vì được cải tử hoàn sinh ư? Xin ngươi ban cho vài phút cuối cùng bên người thân ư?”
‘Ả’ có lý. Tôi kéo áo lần cuối và chải đầu bằng mấy ngón tay.
“Trông xinh lắm rồi, cưng ạ (‘ả’ phất tay ra cửa). Giờ ta đi được chưa? (ngập ngừng) Khoan, thế chưa được. Để ta nói lại nhé (‘Ả’ cộc lốc). Sẵn sàng chưa, nhóc?”
Tôi đã sẵn sàng.