Đền Tội

Chương 46: Chương 46




CHÚNG TÔI ĐẾN ĐÓN Tori và Simon đúng lúc họ lên đường đi cứu mạng tôi. Sau khi giải thích thật ngắn gọn về vụ động đất và về con sói đen thui đi bên cạnh, tôi hỏi Simon đã liên lạc được với cha cậu ấy chưa. Nhìn nét mặt tối sầm của cậu, tôi biết câu trả lời sẽ là tin chẳng lành.

Simon đáp: “Chỉ nghe được hộp thư thoại.”

“Thật thế ư?”

“Điện thoại tự động trả lời ông không có ở đó. Sau đó thì chuyển sang hộp thư thoại. Tớ có nhắn lại. Hoặc ông đang ở ngoài vùng phủ sóng, hoặc…”

Cậu không nói hết câu, nhưng chúng tôi đều hiểu cả. ‘Không có ở đó’ hàm ý nhiều khả năng, trong đó không có khả năng nào vô hại, đại loại như bị kẹt giữa hai tháp thu phát sóng của công ty cung cấp mạng điện thoại di động.

Dì Lauren góp ý: “Ngay sau khi thoát ra được, ta sẽ gọi lại cho ba cháu. Cũng không lâu nữa đâu.”

Chúng tôi nhắm đến cửa ra gần nhất. Nhóm mới đi chừng hai mươi bước, Liz đã chạy vội đến.

“Chúng có ba tên. Đang đi về hướng này.”

Tôi hỏi ngay: “Có súng không?”

Liz gật đầu.

Nếu chúng chỉ là ba nhân viên không mang vũ khí – ngay cả khi chúng có năng lực siêu nhiên – tôi sẵn sàng hạ gục chúng. Nhưng súng lại là chuyện khác. Tôi báo ngay tin xấu với mọi người.

Dì Lauren chỉ lối: “Có dãy nhà phụ bỏ trống ở đằng tây. Chúng không canh lối đó bởi đường ấy có một cửa an toàn.”

Tôi đi theo dì và dùng thẻ quẹt – chìa khóa để đưa cả nhóm vào dãy nhà phụ. Vừa qua ngưỡng cửa, Derek đã đứng sững. Lông trên lưng dựng đứng, Derek nhe nanh và gầm gừ khe khẽ.

Tôi thì thầm: “Trong này có hơi người ư?”

Lắc mạnh đầu, Derek gầm gừ như muốn nói: “Xin lỗi”. Thế là nhóm đi tiếp, tuy nhiên từ đó Derek có vẻ cảnh giác, mắt không ngừng ngó chừng hai bên.

Simon lẩm bẩm: “Tớ biết chỗ này. Tớ từng đến đây rồi.”

Dì Lauren giải thích: “Hồi cháu còn bé, thỉnh thoảng ba cháu vẫn đưa cháu đến chỗ làm.”

“Vâng, cháu nhớ rồi. Nhưng nơi này… (cậu nhìn quanh rồi xoa xoa gáy)… dù sao cũng làm cháu sợ chết được.”

Dì dẫn nhóm đi tiếp: “Qua khúc ngoặt kia có lối ra ngay cuối hành lang ấy. Cửa thông sang sân. Ta sẽ phải trèo tường ra ngoài, nhưng đó cũng là lý do khiến chúng không canh gác cả dãy nhà.”

Mấy dì cháu tiếp tục đi. Giờ không chỉ có tôi, Derek và Simon thấy rờn rợn. Nơi này im lặng như tờ. Một khu nhà trống trải và chết chóc. Vì đèn pha an ninh không quét tới nên những vùng tối nối nhau chạy dọc theo các bức tường. Chưa hết, mùi thuốc khử trùng thấm đẫm nền nhà từ trước giờ bốc lên hôi nồng nặc, giống như trong một bệnh viện bỏ hoang.

Thoáng nhìn thấy một cửa mở ngỏ, tôi đứng sững lại. Bàn học sinh kìa. Bốn cái bàn nhỏ xíu. Một bức tường dán đầy những bức tranh lớn đã phai màu có hình các con vật có tên xếp theo thứ tự của bảng chữ cái. Trên bảng đen còn đó những hàng số mờ mờ, ma quái. Tôi chớp mắt lia lịa vì tưởng tôi nhìn lầm.

Derek dụi mõm vào chân, giục tôi đi tiếp. Tôi hết nhìn anh lại nhìn lớp học.

Một phần thời thơ ấu của Derek trôi qua ở đây. Bốn chiếc bàn nhỏ. Bốn bé trai. Bốn người sói bé tí xíu.

Trong một thoáng, tôi hình dung ra họ - ba chú bé túm tụm quanh ba chiếc bàn bừa bộn, chỉ mình Derek thui thủi bên chiếc bàn thứ tư, cách xa các bạn. Cậu bé Derek cắm cúi làm việc của mình, cố gắng để không phải chú ý đến những bạn khác.

Derek lại húc mõm vào tôi và rên khẽ khiến tôi phải nhìn xuống. Derek nhìn bao quát căn phòng, lông gáy dựng đứng và chỉ nóng lòng đi khỏi ngay lập tức. Tôi khẽ xin lỗi và đi theo các bạn. Nhóm đi qua hai phòng nữa trước khi Liz hớt hải quay lại.

“Có người đang đến.”

Nghe tôi truyền lại, dì Lauren ngạc nhiên: “Sao lại thế? Đang ở trên đó, họ xuống đây làm gì? Không thể nào. Chuyện này…”

Tiếng bước chân nặng nề cắt ngang lời dì. Nhìn hai đầu hành lang xong, dì phẩy tay về cánh cửa gần nhất: “Thẻ mở khóa đâu, Chloe? Nhanh lên nào.”

Tôi mở cửa xong, cả nhóm vội kéo vào phòng. Lúc tôi khép cửa, tiếng khóa bật kêu ro ro. Nhìn quanh quất, tôi phải nheo mắt bởi trong phòng chỉ có mỗi bóng đèn đỏ trên bảng đề: lối ra.

Cả nhóm đang trong một nhà kho rộng mênh mông và ngổn ngang thùng đựng đồ.

Tôi nói khẽ: “Rất nhiều chỗ trốn. Chắc ta nên tìm một chỗ ngay đi.”

Nhóm vừa tản ra thì tiếng bước chân đã vang dội ngoài hành lang. Tôi quay lại, suýt vấp phải Derek. Sói đen Derek đứng im như tượng, lông dựng tua tủa.

Tôi nhìn quanh và chỉ thấy toàn những thùng với hộp, nhưng sát bức tường trong cùng còn có một thứ khác – bốn chiếc giường nhỏ.

Tôi vừa nói: “Phòng này là…”

Thì bất ngờ có tiếng người hỏi lớn từ hành lang vọng vào.

“Mọi người đâu cả rồi?”

Giật nẩy người, Derek cắn tay áo tôi, kéo tôi lẩn giữa một biển những hòm xiểng lỉnh kỉnh. Chúng tôi tìm thấy một chỗ trong góc phòng, sau ba tầng hộp chồng lên nhau và chừa một khoảng trống nhỏ xíu cho hai đứa trốn. Derek thúc mõm đẩy tôi vào đó. Tôi gọi nhỏ mọi người còn Derek chạy đi lôi họ tới.

Một phút sau, cả nhóm đã chen nhau trong chỗ trốn chật hẹp, người ngồi thu lu, người cúi lom khom. Derek đứng ngay lối vào để canh chừng, hai tai ve vẩy. Khi tiếng chân bước ngày một gần, không cần tai thính như anh, tôi cũng nghe rõ tiếng người nói chuyện.

“Đúng là các khoa học gia có khác. Họ tưởng chỉ cần thuê vài tên nhân viên an ninh mặt mày bặm trợn là có thể đưa một nơi như thế này vào hoạt động. Ngạo mạn, một lũ…” Gã im bặt. “Ngài St.Cloud đang ở đâu?”

“Chuyến bay của ông ấy sẽ hạ cánh sau bảy mươi lăm phút nữa, thưa sếp.”

“Vậy ta có một tiếng đồng hồ để dọn sạch đống bừa bộn này. Mà này, có mấy đứa con nít tất cả? Bốn đứa à?”

“Ba đứa bị bắt lại. Đứa thứ tư là người sói, không bị bắt. Nhưng có người báo cáo nó đang có mặt trong tòa nhà này.”

“Hay lắm. Tuyệt vời.” Giờ tiếng chân họ vang lên ngay ngoài cửa. “Thôi được, ta sẽ làm như sau. Ta cần hai đứa sống sót. Nếu có thể, hãy bắt sống hai đứa. Ông St.Cloud sẽ vui lắm đấy. Mà này, đừng tính thằng người sói vào nhé.”

“Cũng dễ hiểu thôi, thưa sếp.”

“Ta cần một nơi làm căn cứ cho chiến dịch này. Chỉ năm phút nữa, cả đội sẽ đến đây đấy.”

“Hình như chúng không sử dụng dãy nhà này nữa thì phải.” Tiếng một cánh cửa kẹt mở. “Phòng này còn có cả bàn học và bảng đen nữa.”

“Tốt. Bắt đầu dọn dẹp căn cứ đi. Dùng bộ đàm gọi Davidoff cho ta. Ta muốn hắn xuống đây ngay lập tức.”

Tôi vẫy tay nhờ Liz ra ngoài nghe ngóng.

Căng thẳng chờ đợi, cả nhóm thầm cầu trời cho chúng chê phòng ấy hoặc tìm được nơi khác thích hợp hơn. Nhưng chuyện đó không xảy ra.

Tori lên tiếng: “Ít nhất chúng cũng đóng đô ở nơi ngược đường thoát của ta.”

“Chẳng nghĩa lý gì đâu. Cả đội biệt kích của nhóm Cabal đang dàn binh bố trận ngoài hành lang kia. Bọn mình tiêu rồi.”

Liz chạy vụt trở lại: “Có hai gã mặc đồ vest đi với tên bận đồ lính. Thêm bốn người nữa mặc đồ y như hắn đang từ cuối hành lang đi lên.”

Tiếng giày đinh nện rầm rập át cả tiếng Liz.

Tôi gợi ý: “Ta nên cố thủ ở đây. Chúng sẽ cử mấy tên đi lục soát – hi vọng chúng đi chỗ khác, không phải phòng này. Khi có cơ hội, ta sẽ cùng đồng loạt chạy ra.”

Derek hớn hở lén vào cạnh tôi, để tôi dựa vào anh. Người anh ấm sực và dễ chịu đến nỗi tôi thư giãn hẳn. Thấy tôi thả lòng người, anh cũng thư giãn hơn: cơ bắp mềm ra, nhịp tim chậm lại.

Tôi hỏi Liz: “Vậy hai người đến đây một mình. Nhưng bằng cách nào thế?”

“Lái xe.”

“Nhưng Derek có bằng lái đâu?”

Simon bật cười: “Không có bằng lái không có nghĩa bọn tớ không biết lái xe. Cha cho bọn tớ bắt đầu học lái năm ngoái kia. Bọn tớ ‘oanh tạc’ mấy bãi đậu xe trống rồi đấy.”

“Mấy phút tập xe ngoài khu mua sắm là một chuyện. Tám tiếng chạy xe ngoài xa lộ lại là chuyện khác.”

Derek gầm gừ như muốn bảo “chỉ là chuyện nhỏ”, nhưng tôi hiểu chuyện ấy chẳng dễ dàng gì.

Liz kể: “Bọn tớ lấy xe tải của Andrew. Sau khi hai đứa thấy… sau khi Derek thấy chú ấy… Thì cậu cũng biết rồi đấy. Chắc các cậu cũng chỉ đi trước một đoạn. Tớ giúp bằng cách chỉ đường cho Derek.”

“Hai người nói chuyện với nhau bằng cách nào?”

“Bút và giấy thôi. Bút giấy là hai phát minh tuyệt vời. Thôi, để tớ kể tiếp. Đến Buffalo rồi, tớ để anh ấy ở đó. Hai đứa không biết đường, Derek tự nhiên căng thẳng và rõ ràng…(Liz khoát tay về phía anh) đây là chuyện xảy ra khi người sói căng thẳng. Đúng lúc ấy, cửa nhà xe bật mở. Một tên nhân viên làm việc trong này lái xe vào. Chỉ cần nhìn thấy Derek, hắn lập tức quyết định chuyển chỗ làm.”

Hành lang chợt ồn ào. Liz bèn ra ngoài xem có chuyện gì. Sau lưng tôi, Derek thót bụng lại. Khi tôi lơ đãng xoa tay lên sườn Derek, cơ sườn anh giật giật dưới tay tôi. Sau đó, tôi hỏi câu tôi vẫn sợ nhắc đến từ khi được dì Lauren tìm đến cứu:

“Rae chết rồi phải không dì? Tiến sĩ Davidoff bảo bạn ấy được chuyển viện, nhưng cháu thừa biết ‘chuyển đi’ có nghĩa gì. Ông ta cũng nói y hệt như vậy về Liz và Brandy.”

Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt dì Lauren… dù không biết tả thế nào, nhưng tôi tin chắc dì cực kỳ hối hận khi có đóng một vai trò nhất định từ đầu thử nghiệm đến giờ. Mỗi lần nhắc đến tên một bạn, nét mặt dì lại lộ vẻ đau đớn. Dì lặng đi mất một lúc. Thế rồi, dì bừng tỉnh như thể vừa giật mình nhớ ra chuyện gì.

“Rae ư? Không. Rae chưa chết. Lúc trước có người đột nhập vào đây và đưa con bé đi. Họ nhầm với mẹ Rae.”

“Mẹ nuôi ư?”

Dì lắc đầu: “Mẹ ruột, là Jacinda ấy.”

“Nhưng tiến sĩ Davidoff bảo cô ấy chết rồi cơ mà.”

“Còn thiếu chuyện gì tụi dì không bịa ra đâu. Họ nói dối rất nhiều, lại còn bảo nhau rằng thử nghiệm chỉ tốt cho các cháu thôi. Nhưng đúng là nhờ cách ấy, mọi chuyện dễ dàng hơn. Nếu Rae tưởng mẹ con bé đã chết, nó sẽ không hỏi về mẹ nữa. Tuy nhiên, theo dì nghe ngóng thì họ nghĩ là ai…”

Sườn Derek lại giật lên. Nhìn nhanh xuống, tôi thấy cơ của anh đang lên cơn co giật. Một cơn co giật nữa bắt đầu ở vai. Bắt gặp tôi nhìn chăm chú, anh gầm gừ như muốn bảo không có chuyện gì đâu, đừng để ý, lo tập trung vào chuyện khác.

Vừa nghe dì Lauren kể, tôi vừa xoa cơ trên vai Derek. Anh thư giãn và tựa hẳn vào tay tôi. Tôi biết cách ấy chẳng tác dụng gì. Anh lại sắp Biến Hình rồi.

Tôi bèn nói: “Ta phải đi thôi. Để cháu gọi Liz về.”

Tôi chưa kịp gọi hồn xong, Liz đã nháo nhào chạy giữa đống thùng ngổn ngang. Ở phòng bên, mẹ Tori vừa nhập hội với đội biệt động. Đúng là Derek không ra đòn nặng tay với mụ như tôi hằng mong. Quả là mụ giỏi dung dưỡng lòng hận thù chết chóc, đồng thời khiến sát thủ cũng phải điên đầu. Lúc trước, mụ suýt bắn trúng Derek – không phải bằng tên tẩm thuốc mê mà bằng đạn thật.

Cứu viện từ văn phòng vệ tinh của nhóm Cabal sắp đến bủa vây tòa nhà bằng sức người và bùa chú. Chúng quyết định trước khi gã tên St.Cloud đến, chùng phải tìm bằng được tụi tôi.

Tôi giục: “Ta phải nhanh lên mới kịp. Ngay khi ngoài kia yên ắng…”

Derek lên cơn co giật khiến tôi suýt văng ra xa.

Tori nhận xét: “Có người không thích kế hoạch của cậu kìa. Đúng lúc tớ vừa mừng thầm chợt nghĩ: anh ấy không nói được thật hay biết mấy. Nhưng thấy chưa, không nói được nhưng vẫn thích tranh cãi kia kìa.”

Thấy Derek lại co giật, tôi phân trần: “Không phải vậy đâu. Anh ấy sắp Biến Hình trở lại thành người đấy.”

“Không thể để lúc khác được ư? Bởi vì…”

Toàn thân Derek giật nẩy, tứ chi vươn dài: móng sau cào vào Simon, móng trước vụt mạnh Tori. Cả hai vội nhảy tránh sang bên.

Simon thủng thẳng: “Chắc câu trả lời là ‘không’ rồi.”

“Ta phải tản ra thôi. Như mọi người đều biết, tiến trình này cần chỗ rộng rãi mới được. Với lại, chẳng ai muốn xem ‘màn’ Biến Hình cả.”

Liz nhăn mặt, rùng mình: “Bảo mọi người là mình đồng tình với cậu. Chỉ cần thấy một lần, mình sẽ không bao giờ muốn xem lần nữa.”

Tôi bảo mọi người ra chỗ khác và quay lại với anh. Derek nằm nghiêng trên sàn, thở dốc.

“Anh đã Biến Hình một mình được, nên chắc em không cần…”

Cắn gấu quần jeans của tôi, Derek kéo nhẹ, ánh mắt như muốn bảo tôi ở lại. Tôi bảo cả nhóm tôi sẽ ở lại với Derek, và nói nếu nghe tiếng đội biệt động lùng sục trong hành lang này, họ nên chạy ra ngoài – tất cả không chừa một ai.

Simon quả quyết: “Tụi mình sẽ không bỏ hai người ở lại.”

Derek gầm lên.

Tôi dịch nghĩa: “Anh ấy đồng tình với em đấy. Dù chỉ một lần. Mọi người phải đi thôi. Nếu may mắn, chúng sẽ cho rằng Derek không có ở đây.”

Tuy không thích thế tẹo nào, Simon chỉ làu bàu bảo Derek Biến Hình chong chóng.

Mọi người đi cả, chỉ còn tôi và dì Lauren còn nấn ná ở lại: “Nếu có chuyện, con phải đi cùng mọi người. Derek có thể tự chăm sóc…”

“Không, anh ấy không làm được. Derek cần con, dì ạ.”

“Dì mặc kệ.”

“Nhưng con không thế được. Derek cần con. Vậy nên con sẽ ở lại.”

Hai dì cháu nhìn thẳng vào mắt nhau. Một lần nữa, ánh mắt dì lộ vẻ ngạc nhiên pha chút tiếc nuối. Tôi không còn là Chloe bé bỏng thuở nào. Và tôi sẽ không bao giờ quay lại với vai trò đó nữa.

Tôi bước đến ôm dì vào lòng: “Con sẽ không sao đâu.”

“Dì biết.”

Siết tôi thật chặt trong vòng tay lần cuối, dì quay lưng ra đi cùng mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.