Đền Tội

Chương 49: Chương 49




XE TẢI CỦA CHÚ BAE đậu ngoài siêu thị cách đó chừng hai cây số. Một tháng trước, vì không muốn bị phát hiện, chú dùng giấy tờ giả mua xe và hình như chú ăn ngủ luôn trên xe thì phải. Giờ chú ném túi ngủ và thùng giữ lạnh ra sau cho rộng chỗ đón tất cả cùng lên.

Tôi chẳng biết xe đi đâu nữa. Hình như đến Pennsylvania thì phải. Chẳng ai hỏi. Chẳng ai quan tâm. Một chuyến đi dài trong im lặng. Ngồi trên hàng ghế sau với dì Lauren, và dù thi thoảng Derek vẫn lo âu ngó xuống, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi trong tiếng trò chuyện se sẽ của Simon và cha cậu ấy ở hàng ghế trước.

Tôi tỉnh giấc khi chú Bae tấp xe trước một nhà nghỉ ven đường. Sau khi chú thuê hai phòng, chúng tôi chia nhau ra: con trai ở một phòng, con gái ở một phòng. Chú Bae bảo chú đã gọi pizza đãi cả nhà. Ăn xong, mọi người sẽ cùng bàn bạc. Dì Lauren bảo không cần phải vội. Chẳng ai thấy đói, với lại hai anh em Derek chắc chắn muốn ở riêng với cha của họ.

Liz và Tori cũng biết tôi nên có thời gian trò chuyện riêng với dì Lauren. Trước khi ra đi, Liz dặn bạn ấy muốn ra ngoài dạo chơi, sáng hôm sau sẽ quay về. Tori lấy cớ đau bụng nôn nao sau khi phải ngồi xe lâu nên nó sẽ ra ngoài ngồi cho thoáng. Dì Lauren dặn nó nhớ ngồi ngay phía sau hai phòng tụi tôi vừa thuê để không bị người lái xe trên đường cao tốc nhìn thấy.

Đến lúc ấy tôi mới vỡ lẽ: bọn tôi chưa về nhà được, ít nhất là ngay lúc này.

Lúc hai dì cháu ngồi bên nhau trên giường, dì quàng tay qua vai tôi.

“Cháu thấy trong người sao rồi?”

“Cháu khỏe ạ.”

“Lúc trong khu thí nghiệm… chuyện thế nào vậy…”

Dì không nói hết câu. Tôi biết dì đang nói đến chuyện giết tiến sĩ Davidoff. Tôi biết nếu nghe đề cập đến chuyện đó, thể nào dì cũng an ủi: thực ra cháu không tự tay giết hắn. Nhưng đó không phải sự thật. Tuy chưa thể lý giải cảm xúc của tôi về chuyện ấy, nhưng tôi biết tôi sẽ không tâm sự với dì, bởi dì chỉ an ủi và không giúp tôi vượt qua thử thách.

Để tìm giải pháp, tôi cần Derek, vậy nên tôi chỉ bảo: “Cháu ổn mà dì. Cháu biết mình chưa thể về ngay, nhưng cháu muốn ba yên tâm. Giá cha biết hiện cháu được bình an thì tốt quá.”

“Dì không chắc…”

“Cha cháu nên biết. Cho dù cha không hiểu khả năng gọi hồn của cháu hay mọi chuyện của Hội Edison. Cha cần biết cháu được an toàn.”

Tuy có hơi do dự, nhưng nhìn nét mặt tôi, cuối cùng dì cũng gật đầu: “Ta sẽ tìm cách báo cho cha.”

***

Lúc ra mé sau nhà tìm Tori, tôi thấy nó ngồi đúng tư thế hôm ở nhà kho, trong cái đêm bị cha phản bội. Hai tay bó gối, Tori ngồi đó, mắt đăm đăm nhìn khoảng không trước mặt.

Nhất định Tori đang buồn lắm. Hai anh em nhà Simon tìm được ba. Tôi lại được ở bên dì mình. Còn Tori thì sao? Cô ta vừa chứng kiến mẹ chết ngay trước mặt. Dù mụ Enright có xấu xa đến đâu, dù Tori có không ưa mẹ nó đến đâu, mụ ấy vẫn là mẹ ruột của nó.

Ở đây, Tori không cô độc. Nó vẫn còn cha, cha ruột hẳn hoi, nhưng chưa chắc chú Bae đã muốn cho nó biết ngay. Tình huống này thật khó xử. Chẳng lẽ lại bảo: “Xin chia buồn vì mẹ con vừa qua đời. Nhưng giờ đã có người thế chỗ.”

Tôi ngồi xuống cạnh nó: “Cho tớ chia buồn về chuyện mẹ cậu.”

Một tiếng cười nhạt, đầy cay đắng: “Sao phải thế chứ? Bà ấy là mụ phù thủy độc ác, giết người không run tay kia mà.”

“Tuy là phù thủy độc ác, nhưng bà ấy vẫn là mẹ cậu.”

Tiếng cười của Tori nghe nghèn nghẹn, nhưng nó cũng gật đầu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Dù muốn quàng tay ôm vai bạn, nhưng tôi biết nó ghét cử chỉ ấy lắm. Vậy nên tôi chỉ sán lại, hích khẽ vào người nó.Thấy Tori đang căng thẳng tôi tưởng nó sẽ khó chịu, dịch ra xa. Nhưng không, nó thả lỏng và dựa vào tôi. Tori khóc lặng, người nó rung lên từng cơn. Tuy nhiên, Tori không hề ca thán, ngay một tiếng rên rỉ cũng không.

Một bóng người cao lớn hiện ra phía góc tường. Vừa bước ra ngoài, Derek vừa ngửa mặt hít hà làn gió vừa thổi tới. Vừa thấy tôi, môi anh mấp máy rồi nhoẻn cười: “Chào em. Anh tưởng…”

Tori ngẩng đầu, lấy tay áo lau mặt khiến Derek im bặt.

“Xin lỗi.”

Derek nói mỗi chừng đó và dợm quay đi.

Tori đứng dậy: “Không sao. Em tủi thân vậy đủ rồi. Giờ trả Chloe cho anh đấy.”

Lúc Tori đi ngày một xa về hướng phòng nữ, Derek đứng đó, nét mặt có vẻ bối rối. Anh lại bồn chồn nữa rồi. Tôi vẫy tay mời anh ngồi cạnh nhưng anh lắc đầu.

“Bây giờ thì chưa được đâu. Ba bảo anh đi tìm em đấy.”

Tôi đứng dậy, nhưng hai chân tê bại khiến tôi hơi loạng choạng. Derek đỡ kịp và chưa chịu buông ngay. Anh cúi xuống, định hôn nhưng lại dừng giữa chừng.

Phải chăng đó là thói quen của anh? Tôi vừa định trêu nhưng thấy anh nghiêm mặt nên lại không dám.

“Dì em có nói gì về kế hoạch của hai dì cháu chưa?”

“Chưa.”

Một lần nữa, anh cúi xuống và lại dừng lại.

“Chẳng lẽ dì không nói gì ư? Chẳng hạn hai dì cháu có định về nhà không?”

“Em chưa về được. Nếu bọn Cabal còn đó, dì cháu em chưa về nhà được đâu. Chắc hai người sẽ ở cùng cha con anh, nếu cha anh cũng tính đến khả năng đó. Có lẽ chỉ có cách đó là an toàn nhất.”

Anh thở phào như thể nãy giờ anh toàn nhịn thở. Giờ tôi đã biết Derek bồn chồn vì cớ gì. Sau khi thoát khỏi Hội Edison, sau khi cả tôi và anh đều đoàn tụ với người thân, Derek tưởng tụi tôi sẽ phải chia tay nhau.

“Tất nhiên em hi vọng dì cháu em sẽ ở cùng chỗ với ba con anh.”

“Anh cũng mong thế.”

Tôi sáp lại gần hơn. Vòng tay anh quấn quanh người tôi, siết chặt. Môi hai đứa vừa chạm…

“Derek đâu (ba anh gọi lớn). Chloe đâu rồi?”

Derek khẽ gầm gừ. Tôi bật cười và lùi lại.

“Hình như mình bị thế hơi nhiều, anh nhỉ?”

“Quá nhiều là đằng khác. Ăn xong, tụi mình sẽ đi dạo. Đi thật xa. Xa mọi khả năng có thể bị cắt ngang giữa chừng.”

Tôi nhìn anh cười rạng rỡ: “Kế hoạch đó nghe hay đấy.”

***

Lại nói đến chuyện kế hoạch, chú Bae có nhiều phương án lắm. Trong khi ăn pizza, chú khẳng định điều tôi mong chờ - nhóm sẽ tiếp tục chạy trốn, lần này là trốn bọn Cabal.

Tôi ngỡ ngàng: “Chẳng lẽ những gì ta đã làm ở khu thí nghiệm… không có tác dụng gì sao?”

Tori lẩm bẩm: “Có lẽ chỉ đủ chọc giận bọn Cabal.”

Chú Bae lên tiếng: “Không, có ích lắm chứ. Lần này, Hội Edison sẽ không sớm khôi phục như cũ. Vì thế, bọn Cabal cũng mất thời gian củng cố và lên kế hoạch truy quét. Cũng may là bọn Cabal vốn đang có nhiều việc cần giải quyết ngay. Chưa chắc ta đã là mối quan tâm hàng đầu của chúng. Với chúng, các con đều có giá trị. Chúng muốn giành các con về. Nhưng hiện tại ta vẫn còn thời gian xả hơi (chú đưa mắt cho dì Lauren). Lauren, có lẽ em không thích cuộc sống mai danh ẩn tích, nhưng anh rất muốn em và Chloe đi cùng gia đình anh. Ta nên sát cánh bên nhau em ạ.”

Derek căng thẳng nhìn tôi như thể anh sẽ lên tiếng phản đối ngay khi nghe dì từ chối. Khi nghe dì bảo “Vâng, cách đó là thượng sách”, anh thoải mái hẳn. Tôi cũng thế. Simon khoái chí giơ ngón tay cái lên. Tôi khẽ liếc Tori. Có vẻ nó hết sức vất vả khi phải ngồi bất động, nét mặt căng thẳng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Tôi lên tiếng: “Thế Tori cũng ở cùng chúng ta chứ ạ?”

Chú Bae quay sang mỉm cười với Tori: “Tất nhiên rồi. Nhưng ta nên hỏi Tori xem có đồng ý không đã. Tori, con ở lại đây với mọi người nhé?”

Tori gật đầu, nhìn sang tôi và thoáng mỉm cười.

Chú Bae bàn: “Ta cần kín tiếng một thời gian đã. Lauren này, anh có biết vài chỗ ta có thể lui tới. Simon nói Tori có danh sách nhiều đối tượng thí nghiệm khác. Ta sẽ tìm cách liên lạc với họ. Họ cần biết chuyện bây giờ… và cả chuyện đã qua. Rồi còn phải tìm cả Rae. Nếu con bé ở với mẹ thì tốt, nhưng ít nhất ta cũng phải xác minh xem tin đó có thật hay không. Ta không được phép bỏ rơi bất cứ ai.”

Mới nghe có vẻ choáng ngợp, nhưng thật lạ là tôi thấy dễ chịu vì biết tụi tôi không cô độc, thậm chí còn giúp được nhiều người khác. Trước mắt, công việc bộn bề nhưng cũng lắm phiêu lưu kỳ thú. Riêng điều đó thì tôi biết chắc.

***

Ăn tối xong, Derek và tôi đi dạo. Chỉ hai đứa với nhau.

Sau nhà nghỉ có một cánh đồng rộng, tụi tôi bèn ra đó. Cuối cùng, khi đã bỏ xa nhà nghỉ phía sau, Derek đưa tôi vào một vạt rừng thưa. Đến lúc đó, anh lại ngập ngừng, lưỡng lự và chỉ dám cầm tay tôi. Tuy nhiên khi tôi dừng trước mặt anh, tay kia của anh từ tốn ôm ngang eo tôi.

“Sắp tới anh có muốn dứt khỏi em cũng không được rồi.”

Derek mỉm cười. Nụ cười thắng sáng khuôn mặt anh.

“Anh thích thế.”

Anh kéo tôi sát lại. Sau đó, anh cúi xuống, hơi thở nồng nàn làm môi tôi ấm sực. Tim tôi đập dồn đến độ tôi ngộp thở. Tin chắc thế nào anh cũng dừng lại giữa chừng nên tôi căng thẳng, chuẩn bị sẵn tinh thần nếu Derek có do dự. Lòng tôi quặn đau. Dù hai môi đã chạm nhau, tôi vẫn sợ anh sẽ ngãng ra.

Môi anh ghì siết môi tôi rồi hé mở. Derek hôn tôi – một cái hôn đúng nghĩa. Vòng tay anh siết chặt quanh người tôi, miệng anh áp lên miệng tôi một cách quyết đoán như thể anh đã biết tôi muốn gì và sẽ không lùi lại.

Tôi vòng tay ôm cổ anh. Anh ôm chặt eo tôi, nhấc bổng tôi lên. Derek hôn tôi như thể anh sẽ không bao giờ ngừng hôn. Tôi đáp trả nồng nàn không kém, như thể tôi không bao giờ muốn anh ngừng lại.

Đó là khoảnh khắc tuyệt vời, khi mọi sự trên đời đều không quan trọng. Quanh tôi chỉ có anh. Miệng tôi chỉ biết hôn anh. Tai tôi chỉ nghe nhịp đập trái tim anh. Tâm não tôi chỉ nghĩ về anh, nghĩ về ao ước đã thành hiện thực. Tôi cực kỳ may mắn khi được sống trong khoảnh khắc này. Tôi sẽ không bao giờ quên nụ hôn của ngày hôm nay.

Tôi không mong muốn gì hơn. Đây chính là cuộc sống đích thực, người yêu đích thực, và con người đích thực của tôi. Tôi không bao giờ muốn quay lại quãng đời trước đây và tôi cũng không quan tâm đến nó nữa. Tôi đang hạnh phúc. Tôi được an toàn. Tôi đang ở đúng nơi tôi hằng ao ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.