VIỆC GỌI HỒN KHÔNG HẲN như trên phim đâu. Về cơ bản, nó là tiến trình đảo ngược của việc đuổi ma trừ tà. Tôi nhắm mắt hình dung kéo con ma ra khỏi cõi âm thay vì xua nó trở về thế giới bên kia.
Lý tưởng nhất là tôi có một món đồ của người chết. Trước tôi dùng áo nỉ chui đầu của Liz, nhưng lại bị mẹ Tori tước mất. Tôi chẳng có món đồ nào của dì Lauren. Vậy nên cách duy nhất có hiệu quả là họ phải quanh quẩn gần đó, chờ được tiếp xúc với tôi.
Tôi ngờ có một hồn ma đang quanh quất đâu đây - hồn ma của gã cà chớn hồi sáng. Lúc tôi định hỏi anh ta thêm vài câu nữa, thì trong đầu tôi vang lên giọng nói - nghe rất giống giọng Derek - ngăn tôi đừng làm thế. Lúc trước anh ta đã không sẵn sàng xuất hiện. Đã vậy tôi còn làm phép đuổi anh ta đi nữa. Vậy nên khi ngồi xuống nền nhà trong phòng, tôi cẩn thận giữ hình ảnh Liz và dì Lauren thật rõ nét trong đầu, sau đó lần lượt đảo thứ tự các hình ảnh của hai người.
Dù hi vọng sẽ không gặp dì Lauren, tôi cực kỳ mong được tiếp xúc với Liz, bạn cùng phòng với tôi hồi còn ở Nhà Lyle. Hôm tôi đến nơi, cô ấy vừa bị họ giết. Phải rất lâu sau cô ấy mới tin rằng mình đã chết, nhưng một khi đã tin, Liz nhất định không quay về thế giới bên kia. Cô ấy đã nán lại và giúp chúng tôi.
Hồn ma không những là một gián điệp hoàn hảo, Liz có khả năng của một bán yêu như hồn ma lúc sáng - biết di chuyển đồ vật. Thế có nghĩa Liz còn là yêu tinh. Đúng là Liz giúp ích rất nhiều cho tôi lúc này, nhưng tôi không chỉ mong có thế. Tôi muốn gặp cô ấy, xem cô ấy có ổn không.
“Hình như sợi dây chuyền trên cổ cậu ngăn cậu nhìn thấy hồn ma phải không?” Sau khi chứng kiến mấy lần tôi gọi hồn không thành, Tori hỏi.
Simon toan nhắc Tori chớ xen ngang, nhưng tôi đã ngắt lời cậu ấy.
“Tất nhiên tôi vẫn thấy ma,” tôi nói. “Chẳng hiểu tại sợi dây chuyền không hiệu nghiệm, hay nhờ nó mà mọi việc bớt tồi tệ hơn, cuối cùng tôi vẫn thử được. Chính tôi cũng đang muốn hỏi bà Margaret chuyện ấy.”
“Đúng rồi. Nhưng nếu nó làm lũ ma tránh xa, thì có lẽ cũng chính vì nó nên Liz mới không xuất hiện.”
Tori có lý, Nhưng... Tôi đưa tay sờ lên dây chuyền. Nếu quả thật sợi dây có tác dụng, nó còn giúp tôi tránh những gì nữa? Còn thứ gì tệ hơn loài bán yêu biết điều khiển đồ vật trong thế giới sống đây?
“Sao cậu không tháo nó ra đi?” Tori giục.
“Bởi vì Chloe không...” Simon toan gắt gỏng, nhưng lập tức cậu ấy kịp trấn tĩnh. “Cứ để Chloe đeo sợi dây thử vài phút trước đã. Những việc như thế này cần thời gian, với lại bọn tôi có vội gì đâu. Nếu cậu thấy chán thì phòng bọn tôi đang bỏ không đấy.”
Mới đầu tôi tưởng Tori sẽ vặc lại nhưng cô ta cứng họng bởi Simon có lý.
“Tôi thấy bình thường,” cô ta đáp. Tôi lại tiếp tục làm phép.
Bởi rất muốn gặp Liz nên tôi sẽ tập trung vào cô ấy. Thi thoảng tôi mới gọi đến dì mình, dù bụng thầm cầu trời cho lời mời gọi không được ứng nghiệm. Cuối cùng, không thấy Liz phản hồi, tôi bực bội, quay sang gọi hồn dì Lauren. Vì muốn chắc dì còn sống, tôi sẽ cố hết sức gọi hồn dì để chứng minh điều ngược lại.
“Đừng,” Tori thì thào.
Tôi mở bừng mắt. “Đừng cái gì chứ?”
Tori nhíu mày.
“Cậu vừa bảo tôi đừng làm,” tôi nhắc lại
“Đâu có. Tôi có mở miệng đâu.”
“Tori nói đúng đấy.” Simon nói. “Chắc cậu nghe thấy tiếng một hồn ma rồi.”
Tôi nhắm mắt, cố tập trung vào Liz.
“Đừng!” Có tiếng phụ nữ thì thầm yếu ớt. “Con yêu, đừng làm như vậy.”
Bụng tôi quặn thắt. Đó không phải tiếng Liz. Nhưng dì Lauren cũng không gọi tôi như thế bao giờ. Hay là có nhỉ? Tôi không nhớ chắc lắm.
“Nếu đã ở đó, dù ngươi là ai thì cũng hãy hiện thân đi.”
Chẳng thấy gì.
“Bùa hộ mạng trên cổ cậu,” Tori nói thật khẽ “Nếu người đó không qua được, ắt là do vật đó cản.”
Tôi đưa tay chụp lấy sợi dây chuyền.
“Đừng mà!” Giọng nói kia lại thì thào. “Không an toàn đâu.”
“Ngươi không muốn ta cởi dây chuyền ra ư?”
Không có tiếng trả lời. Hai tay tôi run đến nỗi sợi dây đập nhịp lên cổ.
“Cứ tháo đi.” Simon nói “Bọn tớ ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ đưa dây chuyền lại cho cậu.”
Tôi bắt đầu cởi dây ra.
“Đừng! Con yêu, đừng làm thế. Nguy hiểm lắm. Ở đây không được. Hắn sẽ tới đấy.”
“Ai tới cơ?”
Lặng ngắt như tờ. Sau đó có tiếng lào thào, nhưng âm thanh quá nhỏ, tôi không nghe rõ là gì.
“Bà ấy định cảnh báo chuyện gì đó. Chỉ có điều tớ không nghe được.” Tôi nói.
Simon ra hiệu cởi sợi dây chuyền ra. Tôi vừa đưa nó qua đầu thì…
“Em đang làm cái quái gì thế hả?” Một tiếng rống tức giận vang lên.
Sải bước đến chỗ tôi, Derek giật sợi dây trở về chỗ cũ. “Em định gọi hồn mà không mang bùa hộ mạng ư? Em điên à? Sáng nay hồn ma kia vừa dụ em lên mái nhà, sém chút nữa hắn đã hại chết em rồi.”
Simon đứng bật dậy. “Anh bớt nóng một chút được không? Bọn em đang định liên lạc với Liz. Thế rồi một linh hồn định cảnh báo cái gì đó, nhưng Chloe không nghe rõ. Vậy nên bọn em mới khuyên Chloe tháo sợi dây chuyền để xem hồn kia có hiện thân được không.”
Kiểu quắc mắt chỉ riêng Derek mới có không hề thay đổi. “Chỉ vì các em gợi ý không có nghĩa Chloe phải nghe theo. Chloe biết mình đang làm gì.”
“Vâng, nhưng các bạn nói cũng có lý. Em cũng cẩn thận. Nếu anh chịu dừng lại đứng xem thay vì xông thẳng vào đây như vừa rồi, có lẽ anh cũng đã thấy dì ấy rồi.”
Derek vẫn trừng mắt, hùng hổ đứng lừng lững trước mặt tôi. Chưa ai có tư thế áp đảo hơn Derek, nhưng vì bị nhiều lần như thế nên tôi đã biết cách giữ vững tinh thần.
“Em sẽ đeo lại sợi dây chuyền,” tôi nói. “Nhưng giờ em phải thử đã. Nếu dì ấy vẫn còn ở đây, chắc em nên tháo ra thì hơn.”
“Nhưng là hồn ai mới được?”
“Em… em…”Tôi lắp bắp, ngực thắt lại đau đớn. “C… có lẽ là dì em. Dù… dù em không muốn tin, nhưng… em vẫn nên thử lại.”
Nét mặt giận dữ của anh dịu lại đôi chút. Vừa vuốt tóc, Derek vừa thở dài gật đầu. “Được, em thử đi. Nếu dì ấy quay lại để dặn dò em, lúc ấy... chúng ta sẽ tính xem nên làm gì với sợi dây chuyền.”
Dù có thể cãi rằng chính tôi cũng đang định làm thế, nhưng thấy Derek bớt nóng, tôi không muốn làm anh nổi xung thêm.
Vậy là tôi thử thêm lần nữa. Lần này tôi không gặp may.
“Dì ấy không muốn em gọi hồn ở đây,” tôi nói.
“Thế ư? Có lẽ bởi nếu em làm thế, em cũng gọi luôn gã bán yêu mắc dịch hồi sáng đến nữa.” Derek ngừng lại, giảm cường độ sâu cay xuống một nấc. “Mai anh sẽ đến một chỗ cách xa nhà này và thử lại xem thế nào.”
“Tôi cũng đi,” Tori nói. “Và nếu tên ngốc kia cũng xuất hiện thì sao nhỉ?”
Cô ta giơ mấy ngón tay lên. Một quả cầu năng lượng xuất hiện xoay tròn trên đầu ngón tay. Tori cười rạng rỡ và phẩy tay ném trái cầu như ném trái bóng mềm. Trái cầu đụng tường, nổ tung. Từ đó bay ra một chùm tia sáng khiến mảng giấy dán tường bạc màu rồi cháy đen.
“Ối chà!” Tori kêu lên.
Derek quay ngoắt lại mắng. “Cô làm cái gì vậy hả?”
“Khoe tài tí. Ai biết nó nổ to thế đâu.”
Anh lại bên tường lau thử. Vết cháy vẫn còn đó, không chịu biến mất.
“Chẳng ai để ý đâu.” Tori nói. “Với lại nếu có người nhìn thấy, họ cũng không có lý gì để gán tội cho tôi.”
“Tôi không cần biết. Thể nào cũng có người nhìn thấy cho xem.”
“Nếu vậy cùng lắm tôi sẽ gặp phiền phức vì tội làm bẩn tường. Có gì ghê gớm đâu.”
“Cô chẳng hiểu gì cả. Chúng ta không được làm thế. Họ đang lo ngay ngáy về năng lực siêu nhiên của chúng ta. Nếu không xoa dịu họ, tôi sẽ khiến họ sợ đến nỗi quyết định nên nhốt chúng ta vào phòng thí nghiệm.”
“Thế có hơi quá chăng,” nghe tiếng Simon, Derek quay phắt về phía cậu ấy. Thấy vậy, Simon giơ tay lên và hạ thấp giọng. “Nghe này, em biết anh đang hoảng…”
“Anh không hoảng.”
“Được rồi mà. Chỉ có điều... đúng là bọn mình nên cẩn thận, nhưng chính họ hiểu loạt thí nghiệm đó hơn ai hết. Họ không mong chúng ta là siêu nhân bình thường đâu. Đúng là anh không nên ném sofa vèo vèo, Tori cũng không nên tung cầu lửa tứ tung, nhưng nói chung thì…”
“Họ nên biết,” Tori chêm vào. “Nếu muốn làm họ tin Hội Edison đã làm hại chúng ta, họ cần phải thấy bằng chứng. Họ cần biết tôi làm được như lúc nãy. Họ cần biết anh đủ sức nhấc bổng tủ treo quần áo mà liệng. Và Chloe biết gọi hồn người chết.”
“Không.” Khi không thấy ai trả lời, Derek nhìn từng người một rồi quắc mắt nhìn tôi. “Nhất định là không được.”
“Ừm, em sẽ không nói gì cả,” tôi nói.
“Anh chỉ muốn nói rằng, vì sự an nguy của cả nhóm, chúng ta phải biết kiềm chế. Không thể cho họ cái cớ để…” Anh chợt ngẩng phắt lên. “Chú Andrew đang tới.” Bực bội nhìn mảng cháy trên tường lần cuối, anh giục cả nhóm nhanh chóng ra khỏi phòng.
Chú Andrew muốn chúng tôi lên giường đi ngủ, nên Simon đi kiểm tra lượng đường trong máu lần cuối trong ngày. Xuống nhà tìm nước uống, tôi vừa lấy được chiếc ly thủy tinh trong tủ thì chú Andrew bước vào.
“Simon nói với chú là cháu bị mất ngủ nên chú định đưa cho cháu cái này.” Chú ấy đặt một viên thuốc vào lòng bàn tay tôi. “Nửa liều thuốc ngủ thông thường. Chú không bảo cháu phải uống. Nếu cháu có uống, chú cũng không hỏi. Bởi hồi ở Nhà Lyle, cháu đã phải uống quá nhiều thuốc ngủ rồi. Chú chỉ nghĩ một đêm nghỉ ngơi là rất quan trọng đối với cháu. Nếu cháu định uống thuốc thì trong tủ lạnh có nước.”
Chú ấy bỏ ra ngoài. Tôi trân trối nhìn viên thuốc. Uống thuốc này là trốn tránh thực tại. Tôi phải học cách đối phó với ma vì chúng sẽ không biến đi trong tương lai gần. Nhưng chú Andrew nói đúng - tôi cần được ngủ. Nghỉ đủ đêm nay sẽ giúp tôi tập luyện hiệu quả hơn trong ngày mai. Nhưng mà...
“Uống thuốc đi.”
Tôi giật bắn cả người. Derek đến bên quầy bếp lấy hai quả táo trong thố.
“Em cần ngủ đủ giấc. Chẳng ai thích em tỏ vẻ ngầu đâu. Ngốc vừa thôi.”
“Đúng là Derek có khác. Biết động viên người khác ghê!”
“Còn anh?” Tôi hỏi. “Anh bảo anh sắp Biến Hình kia mà.”
“Tối nay thì chưa. Nhưng nếu tối nay có chuyện đó thật, anh sẽ…”
Anh nhún vai, cắn một miếng táo.
“Anh sẽ đến tìm em chứ?
“Ừ,” miệng đầy táo, Derek lúng búng.
Tôi hứng đầy ly từ bình nước trong tủ. “Theo anh thì…”
Quay lại, tôi bỏ dở giữa chừng vì nhận ra rằng, trong bếp không còn ai và tôi đang nói chuyện với cánh cửa vừa đóng sập.