Thực ra Tô Dã Nghi bị cỗ sức lực này xoay chuyển làm choáng váng đầu óc, ánh mắt mơ hồ, cô rất muốn tập trung nhìn rõ người trước mắt, tiếc rằng càng muốn nhìn thì đầu càng đau.
Cũng không lâu lắm, cỗ sức lực
kia đột nhiên biến mất trên gáy cô, đầu của Tô Dã Nghi cũng vô cùng tự
nhiên vì quán tính mà nghiêng về phía trước.
Đụng phải một vật có chút mềm, lại có chút cứng rắn, một mùi thơm dễ chịu của thực vật xông
vào mũi, Tô Dã Nghi hít mũi một cái, rất thỏa mãn mỉm cười, hai tay mở
ra rất tự nhiên, ôm lấy cái vật tỏa ra mùi thơm này. Sau đó, hình như
lẩm bẩm kêu một câu: “Đôi chim bồ câu.”
“Đôi chim bổ câu” là thú
nhồi bông bảy mươi lăm xăng ti mét mà công ty của Tô Dã Nghi phát, là
một đôi chim bồ câu xám trắng đan vào nhau. Tô Dã Nghi đặt nó trên thảm
trải sàn, lúc ngủ lăn xuống giường, cô sẽ tình cờ dùng cả tay và chân
chiếm lấy con chim bồ câu kia, có lúc còn có thể ôm chim bồ câu lăn qua
lăn lại.
Bởi vì lí do nhức đầu, Tô Dã Nghi ôm “Đôi chim bồ câu”
rất chặt, loại chặt chẽ này bị “Đôi chim bồ câu” chống cự. Trước khi ý
thức đi theo chiều hướng trống rỗng, Tô Dã Nghi mơ hồ nghe được “Đôi
chim bồ câu” kia rất chán nản nói câu: “Buông tôi ra.”
Buông nó ra? Nhưng Tô Dã Nghi không nỡ, hôm nay “Đôi chim bồ câu” rất thơm.
Nửa đêm tỉnh lại.
Tô Dã Nghi lim dim xoa đôi mắt buồn ngủ, gương mặt dịu dàng dần dần rọi vào trong mắt. Ổn định con mắt, cô gọi: “Chị Mạt Mạt.”
Tiếu Mạt Mạt cưng chiều vuốt vuốt tóc của Tô Dã Nghi, thanh âm ôn tồn nói: “Ngoan, lên lầu ngủ, ngủ ở đây sẽ lạnh.”
Tô Dã Nghi “Dạ” một câu, vén chăn đứng dậy, phát hiện cái chăn bị cô nắm
chặt trong tay rõ ràng là cái chăn lần trước. Trong lòng hoảng hốt, cơn
buồn ngủ lập tức tiêu tan, cô rất nghi ngờ nhớ lại những gì xảy ra trước khi cô ngủ một chút, thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có.
“Sao vậy? Sao bộ dạng lại uất ức thế?” Bởi vì là nửa đêm, Tiếu Mạt Mạt chú ý đến việc trong phòng còn hai người kia, âm thanh nói chuyện rất nhỏ.
Tô Dã Nghi chuyển ánh mắt nghi ngờ về phía Tiếu Mạt Mạt: “Chị Mạt Mạt, chị có biết sao em lại ngủ ở đây không?”
Tiếu Mạt Mạt nghe vậy thì muốn bật cười, miễn cưỡng nhịn được, vỗ vỗ bả vai của cô: “Phải là Dịch Tự.”
Tô Dã Nghi trừng lớn con mắt, há hốc mồm.
Sau nửa đêm lại là một đêm không ngủ. Lúc thức dậy là hơn bảy giờ, gặp phải hai người Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân đang định ra khỏi cửa. Lúc này Tiếu
Mạt Mạt đang đeo khăn quàng cổ cho Tạ Bân, nhìn thấy Tô Dã Nghi xuống
lầu, cô cất giọng nói: “Dậy rồi sao? Sáng sớm chị đã hâm ít cháo, hạt
lúa mạch. Uống một chút rồi đi.”
“A.” Ánh mắt của Tô Dã Nghi lại theo quán tính lướt qua phía phòng ngủ thứ hai.
Không bao lâu, hai người Tiếu Tạ đã chuẩn bị xong, Tiếu Mạt Mạt dặn dò Tô Dã
Nghi, nói: “Tuần này bọn chị sẽ đi một chuyến tới Thiên Tân, có đồ chơi
hay cái gì muốn ăn muốn chị mua hộ không?”
Tô Dã Nghi chưa từng
đi Thiên Tân, cũng không biết nơi đó có đặc sản gì, cũng không muốn làm
phiền bọn họ. Vì thế nói: “Cảm ơn, anh chị đi chơi vui vẻ là được rồi.”
Tạ Bân thúc giục Tiếu Mạt Mạt: “Được rồi được rồi, đừng có mỗi lần đều đối xử với Tô Dã Nghi giống như đối xử với em nữa, người ta cũng không so
được với em bao nhiêu đâu.”
Đôi mắt thanh tú của Tiếu Mạt Mạt lườm nguýt: “Anh nhiều chuyện.”
Tạ Bân: “Chọn cho bọn họ bánh quai chèo gì đó, hoặc là lần sau dứt khoát kéo bọn họ cùng đi, dù sao trong xe cũng ngồi được.”
Nghe Tạ Bân nói như vậy, vẻ mặt của Tiếu Mạt Mạt ngừng lại, một lát sau, cô
cười: “Đúng vậy, sao chị lại không nghĩ tới, hai người có thể cùng…”
Rất nhanh đoán được ý nghĩ của Tiếu Mạt Mạt, Tạ Bân vội vàng cắt ngang cô: “Dịch Tự đã ra ngoài từ sáng sớm.”
Tô Dã Nghi vểnh tai, nghe thấy Tiếu Mạt Mạt hỏi: “Sao lại ra ngoài sớm như vậy?”
Hình như Tạ Bân thở dài nói: “Lại nhận thêm một việc chứ sao, thằng nhóc này… Thật là liều mạng.”
Tô Dã Nghi thở dài trong lòng, đúng thế, anh liều mạng dốc sức như vậy, thân thể chịu nổi sao? d/đ$l'q;đ
Sau đó nghe thấy Tạ Bân thúc giục: “Đừng lôi thôi nữa, mau mau ra ngoài thôi, cứ như thế này em lại cằn nhằn kẹt xe.”
Tô Dã Nghi nói lời tạm biệt với hai người.
Trong căn nhà lớn như thế chỉ còn một mình cô.
Tô Dã Nghi rất không thích hoàn cảnh này, sau khi húp soàn soạt cháo xong, “Đăng đăng đăng” lên lầu gọi điện thoại cho Chu Nhất Nặc, muốn Chu Nhất Nặc kéo cô ra ngoài. Gọi ba bốn lần, một lần Chu Nhất Nặc cũng không
nhận.
Không có người nào nhận, Tô Dã Nghi chán nản nằm ở trên
thảm, kéo rèm cửa sổ nghiêng ra, nhìn thấy thời tiết bên ngoài rất đẹp,
trong lòng không ngừng than thở, thời tiết đẹp như vậy mà cô lại chỉ có
thể ở nhà. Đưa tay kéo đôi chim bồ câu lại, ôm vào trong lòng, nhéo nhéo cánh của nó…
Nhanh như chớp nhớ lại một chút chuyện ngắn của tối hôm qua.
Tối hôm qua cô đã ôm đôi chim bồ câu, ôm rất chặt, đôi chim bồ câu còn giãy dụa, đôi chim bồ câu còn bảo cô buông nó ra…
Tô Dã Nghi lăn lộn như một con cá chép, từ trên thảm ngồi ngay ngắn lại,
tia chớp không ngừng đánh đánh trong đầu cô, cô chỉ nhớ một chút hình
ảnh sứt sẹo…
Chẳng lẽ, thật ra tối hôm qua cô ôm… Dịch Tự?
Tô Dã Nghi bi ai nhắm mắt lại, lại lần nữa trở về co quắp trên mặt thảm,
hai mắt không có ánh sáng nhìn trần nhà, cô độc thoại một cách cứng
nhắc: “Mình ôm anh ấy? Ôm anh ấy! Ôm anh ấy… Mình lại có thể ôm anh ấy…”
Sau khoảng thời gian đó, cô ôm đôi chim bồ câu “Đông đông đông” lăn lộn một buổi chiều.
Buổi tối hôm đó, Dịch Tự trở về rất muộn, Tô Dã Nghi nằm ở sàn nhà bên ngoài phòng của cô, nắm lan can gác xép lén nhìn anh. Sau khi đổi giày vào
nhà, trước tiên anh tháo khăn, lại cởi áo khoác ra, lại… Anh đột nhiên
ho khan một tiếng, chợt đưa tay lên che lại, mặc dù sau đó Tô Dã Nghi
không nghe thấy anh ho khan nữa, nhưng cô lại nhìn thấy trên đường trở
về phòng bởi vì ho khan mà bả vai anh run run.
Tô Dã Nghi có chút đau lòng.
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Bắc Kinh đã xuống dưới 0, mỗi lần Dịch Tự ra ngoài
là đều đi cả một ngày, có lẽ bận rộn không có thời gian ăn cơm, có lẽ
công việc ở ngoài trời… Anh bị ốm.
Sau khi Dịch Tự vào nhà, Tô Dã Nghi cũng thu hồi ánh mắt, xoay người, cứ như vậy ngồi ở trên sàn nhà,
ôm đầu gối tựa vào lan can, trong lòng nghĩ, sao anh lại không tự chăm
sóc mình như vậy?
Sau một khoảng thời gian suy tư không dài không ngắn, Tô Dã Nghi cuối cùng đã chế ngự được sự xấu hổ trong lòng bởi vì
ôm anh, quả quyết vọt xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Dịch Tự đi từ trong
phòng ra ngoài, trong tay anh mang theo quần áo, hình như là chuẩn bị
tắm giặt. Tô Dã Nghi đứng tại chỗ hít sâu một cái, xê dịch một bước, cứ
từng bước như vậy, hô hấp cô vừa mới điều hòa tốt lại lập tức rối loạn,
cô không hề dám bước bước thứ hai.
Dịch Tự hiển nhiên là nhìn thấy cô, khẽ cau mày, anh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tô Dã Nghi bất động tại chỗ: “Cái đó, về muộn như vậy sao?”
“Ừ.” Đáp đơn giản xong, Dịch Tự đưa tay muốn vào phòng vệ sinh.
Tô Dã Nghi ngăn cản anh trước khi đi vào, giọng nói đột nhiên lưu loát
hỏi: “Sáng ngày mai anh có nhà không?” Gương mặt lại kìm nén tới mức đỏ
bừng.
Dịch Tự không nhìn cô, chỉ trực tiếp mở cửa, thuận tiện đáp một câu: “Có thể.”
Chỉ là hai chữ như vậy, Tô Dã Nghi lại giống như có được sự cổ vũ. Trên mặt còn chưa kịp hết đỏ, cô vừa cười ra, bừng sáng trở thành một đóa hoa
hồng đỏ rực.
Sau khi trở về phòng, Tô Dã Nghi lên mạng tìm kiếm
một lần, tìm ra tất cả món ăn có thể trị cảm cúm ho khan, sau đó dùng
bút đưa vào danh sách, cẩn thận đặt trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường.
Trước khi ngủ còn đặt ba cái đồng hồ báo thức, lúc này mới yên tâm ngủ.
Đối với Tô Dã Nghi mà nói, trong lòng có chuyện, thật ra thì để một đồng hồ báo thức là đủ.
Bảy giờ sáng chủ nhật, Tô Dã Nghi không có dây dưa một giây đồng hồ nào,
nhanh nhẹn chuẩn bị cho mình thật tốt, khoác chiếc áo khoác thật dày,
lại trùm khăn quàng cổ lên, xách túi mua đồ ra ngoài.
dizenđan/le;quy\don
Tô Dã Nghi định làm cho Dịch Tự món sò huyết
Tứ Xuyên hấp tuyết lê, cô còn nghĩ, nếu như buổi tối Dịch Tự ăn ở nhà,
cô sẽ hầm canh đường phèn tuyết lê cho anh. Cách làm sò huyết Tứ Xuyên
tìm được trên mạng, canh đường phèn tuyết lê là thói quen của mẹ Tô,
trước kia lúc ở nhà, Tô Dã Nghi ho khan, uống canh đường phèn tuyết lê
của mẹ Tô là chắc chắn đỡ.
Sau khi mua xong tất cả nguyên liệu,
nghĩ đến việc Dịch Tự gần đây vất vả, Tô Dã Nghi lại không nhịn được
muốn mua một chút nguyên liệu nấu ăn bồi bổ thân thể. Lúc đi dạo ở khu
thủy sản, Tô Dã Nghi thích ăn cá không nhịn được mà hỏi giá tiền bán cá, mới vừa có ý định mua, lại nghĩ đến Dịch Tự đang mang bệnh, vì vậy rất
không chắc chắn hỏi ông chủ bán cá: “Ho khan… Có thể ăn cá không?”
Chủ hàng bán cá là một ông chú, có lẽ bị vẻ mặt xoắn xuýt của Tô Dã Nghi làm cho bối rối, thật lâu sau mới đáp: “Không thể.”
Cuối cùng Tô Dã Nghi không mua cá, mặc dù… Đã có một khoảng thời gian chưa ăn cá mình làm.
Đi dạo ở siêu thị hơn một giờ, Tô Dã Nghi ôm một túi đồ lớn về nhà. Về đến nhà lại bắt đầu không ngừng băm băm chặt chặt, vừa dọn dẹp tất cả
xong, cô đem hết đồ làm bếp của Tiếu Mạt Mạt ra.
Bận rộn như vậy, Tô Dã Nghi hoàn toàn không cảm thấy khổ cực, lúc rửa rau chân vịt cô sẽ nghĩ tới bộ dạng của Dịch Tự lúc ăn, cô nhớ là anh thích ăn rau chân
vịt; lúc lấy hạt lê trắng cô sẽ nghĩ tới bộ dạng của Dịch Tự lúc ăn lê,
hi vọng ho khan của anh sẽ chuyển biến tốt, lúc xắt thức ăn cô sẽ không
tự chủ mà liên tưởng rất nhiều…
Rất có lòng tham muốn, cô thích anh như vậy, anh cũng thích cô thì tốt biết bao nhiêu.
Như vậy, có lẽ bọn họ sẽ kết hôn, cô sẽ là người vợ hiền lành, anh có thể
làm chồng, bọn họ còn sẽ có bé cưng đáng yêu, cô không ngại bản thân
mình vất vả, mỗi ngày có thể tự tay nấu cơm vì người nhà mình yêu
thương, có thể nhìn bọn họ hài lòng ăn cơm cô làm, cô sẽ rất hạnh phúc,
rất hạnh phúc…
Chẳng qua, hiện tại cô cũng rất hạnh phúc, thậm chí cô hạnh phúc đến mức nhỏ giọng ngâm nga hát ở trong phòng bếp.
Lúc hơn mười một giờ, sò huyết Tứ Xuyên hấp tuyết lê đã gần xong. Tô Dã
Nghi mở cửa phòng bếp ra, rón ra rón rén đi tới phòng khách, nghe ngóng
âm thanh một lát, cuối cùng cô chuẩn bị tâm lý tốt trong lòng, cất bước
đi về phía phòng của Dịch Tự. Đến trước cửa, lại hạ quyết tâm thật lâu
mới gõ cửa.
Tay còn chưa đụng tới cửa, cửa đã mở ra.
Tô Dã Nghi đứng ở cửa, Dịch Tự có chút giật mình, nhưng mà, sự giật mình này
rất ngắn ngủi. Bởi vì Tô Dã Nghi đã mở miệng hỏi anh: “Tôi đã làm chút
đồ ăn, chúng ta cùng nhau…”
Dịch Tự đưa tay lên che miệng ho khan, nói: “Tôi muốn ra ngoài, cô ăn đi.”
Bởi vì Dịch Tự phải ra ngoài, Tô Dã Nghi cũng tự giác lui ra một bên, Dịch
Tự nói câu kia rất nhẹ nhàng, Tô Dã Nghi nghe thấy lại giống như đối
diện với vực sâu. Cúi đầu, tay siết chặt đường viền túi áo trên tạp dề,
cô nhìn thấy bước chân của Dịch Tự đi ra cửa không có dừng lại một giây
nào, sau đó nữa, cô nghe thấy tiếng đóng cửa.
Nói không ra đó là loại cảm giác gì.
Trái tim giống như rơi xuống vách đá, mà cô nằm ở vách núi cao và dốc, muốn
đưa tay bắt lấy, làm sao cũng không bắt được, chỉ có thể mặc cho nó
không ngừng rớt xuống…
Cũng không biết đứng ở vách tường của Dịch Tự bao lâu, nghĩ đến phòng bếp còn hấp lê, Tô Dã Nghi chỉ đành thất
vọng cúi đầu đi tới phòng bếp.
Trên bệ để món ăn cô đã làm xong, màu đỏ là cà rốt, màu xanh lá cây là rau chân vịt, màu đen là nấm mèo…..