Đen Trắng Kết Hợp

Chương 14: Chương 14




Những ngày cuối năm trôi qua vô cùng nhanh. Khoảng thời gian gần đây Hàn Kha rất ít khi lộ mặt, khó có một lần tham gia hội nghị thường kỳ, vậy mà lại giữ một mình Tô Dã Nghi ở lại.

Tô Dã Nghi đứng ở trong phòng làm việc của anh, vô cùng kính cẩn nhìn Tổng giám Hàn của cô, tâm tư đã tính rời đi, lúc này cô đang tự hỏi --- cuối cùng thì cô đã làm sai chuyện gì đáng để bị giữ lại một mình?

Hàn Kha cười là chuyện không bình thường. Dùng lời của Chúc Lỵ mà nói thì là: “Hàn lão đại cười một tiếng, chuyện tốt sẽ đều chạy mất.”

Hiện tại Hàn Kha phía đối diện mỉm cười với Tô Dã Nghi.

Phải nhận nụ cười này, trong lòng Tô Dã Nghi cực kỳ thận trọng, hồi lâu mới phun ra một câu: “Tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Hàn Kha gật đầu: “Cuối năm bận rộn, cơ hội biểu hiện rất nhiều. Tôi biết rõ, khoảng thời gian trước Triệu Duyệt vào làm trong tổ các cô, đoạt mất bảng tên được chuyển thành nhân viên chính thức của cô, trong lòng cô có rất nhiều lời oán hận…”

Tô Dã Nghi cướp lời: “Tôi không có lời oán hận.”

“Cô xem cô xem, nói cũng không để cho tôi nói xong, còn bảo là không có lời oán hận?”

Tô Dã Nghi: “…”

Thấy sáng vẻ uất ức của Tô Dã Nghi, Hàn Kha lại cười lần nữa, nói tiếp: “Đang có một cơ hội tốt đấy.”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Sao cơ?”

“Mấy ngày nữa nói với cô sau.”

“…”

“Hôm nay gọi cô tới chủ yếu là muốn nói, mấy ngày nay cô nên biểu hiện tốt một chút, chờ đến lúc trách nhiệm nặng nề thật sự đặt trên vai cô, các đồng nghiệp khác mới không có ý kiến.”

Nghe Hàn Kha nói như vậy, trong lòng Tô Dã Nghi không nhịn được dâng lên một cỗ tình cảm xúc động.

Tiếp đó, ánh mắt của cô xuyên qua Hàn Kha, rồi xuyên qua cửa sát đất sau lưng Hàn Kha, tới hình ảnh sáng lạng màu sắc rực rỡ bên rìa, hình ảnh rực rỡ bên rìa này trong cô mặc một chiến bào (áo mặc ra trận thời xưa) màu đen, giống như một chiến thần, ngẩng đầu đứng trong cả đám đồng nghiệp, quan sát chúng sinh. d.đ^l;q.đ~lam.anh

Lời nói của Hàn Kha làm Tô Dã Nghi cực kỳ phấn khởi. Cô đột nhiên cố gắng chăm chỉ vùng lên, ngăn chặn tất cả các hoạt động nhàn rỗi của mình, bỏ đi tất cả các đoàn tán gẫu. Thói quen của Chúc Lỵ là kêu mọi người ở trong đám đi ăn cơm trưa, kêu Tô Dã Nghi hồi lâu mà không được đáp lại, cô đứng dậy, đi tới chỗ ngồi của Tô Dã Nghi ở phía sau. Nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Tô Dã Nghi thật lâu, không phát hiện bất cứ sự khác thường nào, Chúc Lỵ không nhịn được đẩy cô một cái, thở dài nói: “Cắt cái trang thôi mà cô cũng có thể tập trung tinh thần như vậy, chẳng lẽ hôm nay lão tổng tới kiểm tra?”

Tô Dã Nghi bị Chúc Lỵ làm cho giật mình, nghe giọng điệu của cô như vậy, bất bình phản bác: “Là bản thân tôi muốn vươn lên.”

Chúc Lỵ bị lời của cô chọc cười “Ha ha”, cười một lúc lâu mới trêu đùa nói: “Cô em gái muốn vươn lên này, em có muốn đi ăn cơm cùng nhóm người của chị gái sa đọa này không?”

Nghe được hai chữ “Cơm trưa” Tô Dã Nghi mới cảm thấy đói, duỗi thắt lưng đứng dậy, liếc thấy chỗ ngồi bên cạnh không có ai, không khỏi nói: “Triệu Duyệt lại bắt đầu trốn việc rồi hả?”

“Ngày nào đó anh ta không trốn việc thì cô lại phát biểu cảm nhận đi.”

Đối với hành động đột nhiên nổi hứng vươn lên của Tô Dã Nghi, đồng nghiệp trong tổ không hề coi trọng. Mặc dù trước kia Tô Dã Nghi không phải là một đồng chí lười biếng sa sút, nhưng so với diễn biến công việc và thái độ trước đó của Tô Dã Nghi mà nói, một ngày này của Tô Dã Nghi đúng là cực kỳ khác thường.

Quả thật so với heo mẹ lên cây còn khác thường hơn.

Trái lại, Tô Dã Nghi tỏ ra thích thú. Buổi chiều sau khi tan làm, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại cho cô, đúng lúc cô đang bận bịu, nói chuyện cực kỳ qua quýt, Chu Nhất Nặc giận đến mức hét to vào trong điện thoại: “Cậu nghiêm túc nghe điện thoại cho bà đây!!!”

Tô Dã Nghi bị cô dọa sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống đùi, tay run run nhặt lên, cô rất nhỏ giọng đáp lại: “Tớ nghiêm túc nghe, nghiêm túc nghe.”

“Chưa từng thấy cậu liều mạng như vậy, cậu đang ôm mộng tài trí mưu lược kiệt xuất đấy à?”

Tô Dã Nghi bĩu môi: “Không có tài trí mưu lược kiệt xuất gì hết, nguyện vọng của tớ rất nhỏ bé… Tớ muốn sớm trở thành nhân viên chính thức, thoát khỏi xiềng xích của nhân việc thử việc sớm một chút.”

Có lẽ là giọng điệu nói chuyện của Tô Dã Nghi quá thẳng thắn, cũng quá nghiêm túc. Chu Nhất Nặc không nói gì một lúc, lúc mở miệng giọng nói lại dịu đi rất nhiều: “Vậy tớ không làm chậm trễ việc nghiêm chỉnh của cậu nữa. Gọi điện thoại tới là muốn hỏi cậu, Nguyên Đán được nghỉ mấy ngày?”

Tô Dã Nghi nhìn trời, ý nghĩ xoay chuyển vài lần mới chuyển tới Nguyên Đán, suy nghĩ mấy giây, cô đáp: “Nghỉ theo luật định thôi.”

“Có sắp xếp chưa?”

“Chưa.”

“Đi Vân Nam với tớ đi.”

Nghe đến Vân Nam, trong nháy mắt Tô Dã Nghi liền hưng phấn: “Vân Nam?”

“Ừ, cậu xin nghỉ hai ngày, chúng ta ngồi máy bay đi. Đúng dịp tớ qua bên kia lựa chọn đề tài, nếu có thể, trả giúp cậu cái vé máy bay.”

Tô Dã Nghi hưng phấn đến mức giọng nói đều đã lắp bắp: “Thật… Có thật không?”

Chu Nhất Nặc trách mắng cô: “Cậu chỉ có tí tiền đồ như vậy! Được rồi được rồi, cậu chăm chỉ làm việc đi! Đợi lát nữa tớ hỏi Mạc Ninh thu xếp thế nào, không thu xếp thì chúng ta gặp nhau ở Vân Nam.”

Tô Dã Nghi gật mạnh đầu, gật một hồi mới nghĩ đến Chu Nhất Nặc ở đầu dây điện thoại bên kia không nhìn thấy được, vì thế nhấn mạnh bổ sung thêm một câu: “Ừ!!!”

Vân Nam là điểm đến du lịch mà ba người Tô Dã Nghi, Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc đã định trước vào năm ba trung học, khi đó ba người cùng quyết định thi nghiên cứu sinh, vốn định cùng thi đậu, tốt nghiệp thì đi du lịch Vân Nam. Sự thật là, kết quả thi nghiên cứu sinh vừa ra, ba người đã cực kỳ suy sụp, hai người Tô Mạc suy sụp là bởi vì thi nghiên cứu sinh thất bại, Chu Nhất Nặc suy sụp là bởi vì chỉ có mình cô thi đậu, cô rất cô đơn.

Vì thế chuyến du lịch ba người này cứ bị trì hoãn như vậy. Thực ra, Tô Dã Nghi vẫn rất muốn rất muốn cùng bạn tốt nhất hoặc là người yêu cùng tới Vân Nam. Không có nguyên nhân nào đặc biệt, chỉ là cô thích nơi đó.

Nhận điện thoại của Chu Nhất Nặc xong, trong lòng có mong muốn được đi Vân Nam, Tô Dã Nghi càng có thêm tinh thần làm việc. Thời gian tan làm qua đi, trong tổ, trong kênh, trong ngành rất nhanh đi hết, cô lại vẫn vùi đầu làm việc khổ cực. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng làm việc chỉ nghe thấy âm thanh đôm đốp đôm đốp gõ bàn phím và xột xoạt xột xoạt nhấn chuột của cô.

Tô Dã Nghi đang xem mấy trang cô vừa mới làm xong, máy vi tính đột nhiên bị chết máy, mà còn là cái loại chết không nhúc nhích này, Tô Dã Nghi kéo chuột qua qua lại lại muốn cứu vãn, diezn/dan;le^quy/don thế nhưng màn hình máy tính vẫn nằm cứng đơ, rốt cuộc cũng không nhúc nhích. Hai mắt Tô Dã Nghi đỏ lên nhìn trang mình mới cực khổ làm xong, chỉ muốn đập cái máy vi tính một trận.

Cuối cùng chỉ có thể buồn bã mở lại, trước khi mở lại nhìn thấy góc phải phía dưới đồng hồ báo giờ hiện chính xác là mười giờ rưỡi. Tô Dã Nghi có chút may mắn, may mà không quá muộn, cô còn có cơ hội cứu chữa.

Nhưng mà, hình như ông trời đặc biệt chọn ngày hôm nay để đối đầu với Tô Dã Nghi. Sau khi mở lại máy vi tính, góc phải phía dưới hệ thống liên tục hiện ra mục “Internet bị chế ngự”. Vô số lần nhẫn nhịn sử dụng thao tác khởi động lại mà không có kết quả, Tô Dã Nghi bực mình gọi điện thoại cho Chúc Lỵ xin chỉ dẫn.

Chúc Lỵ tỏ ra không biết làm thế nào, bảo cô đi hỏi Phạm Giai, gọi điện thoại cho Phạm Giai, Phạm Giai lại bảo cô đi hỏi bộ phận kỹ thuật.

Loại đề nghị này không hề có tác dụng, bởi vì đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật đã sớm tan làm về nhà rồi. Ngoại trừ điện thoại công việc của bọn họ, Tô Dã Nghi cũng không có bất kỳ cách thức liên lạc riêng nào với họ.

Sau khi suy nghĩ xoay chuyển liên hồi cả nghìn lần, Tô Dã Nghi nghĩ tới Dịch Tự.

Cấp cứu quan trọng hơn, cô không nghĩ nhiều, cũng không tính toán nhiều như vậy, trực tiếp kéo số của anh.

Sau khi điện thoại được kết nối, cô bắt đầu khẩn trương, vịn vào cái bàn đứng lên, đi qua đi lại xung quanh bàn làm việc. Đợi một lúc, Dịch Tự nhận điện thoại: “A lô.”

Tô Dã Nghi vội vàng nói: “Tôi là Tô Dã Nghi.”

“Ừ.”

“Tôi… Máy vi tính của tôi có chút vấn đề.”

Dịch Tự lặng im một hồi, trả lời: “Vấn đề gì?”

“Không lên được mạng.”

“Trong vùng đó liên tục báo sự cố gì?”

“Chế ngự.”

“Hiện trên SEP là cái gì?”

“… Hả?”

“Symantec Endpoint Protection, cô mở ra nhìn chưa?”

Thật là phát âm Tiếng Anh đúng chuẩn, Tô Dã Nghi thầm suy nghĩ. Nhưng cô thật sự nghe không hiểu câu Tiếng Anh kia nói cái gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là che mặt nói: “Cuộc thi cái gì… Tôi nghe không hiểu.”

Dịch Tự ở đó điềm tĩnh im lặng trong chốc lát, chợt nói: “Ở góc phải phía dưới thanh công cụ trên máy tính của cô có kí hiệu mũi tên nhỏ không?”

Tô Dã Nghi híp mắt tìm hồi lâu, cực kỳ không chắc chắn nói: “Hình như… Không có.”

“Màu vàng.”

Cái đầu mối này vừa nói ra, Tô Dã Nghi lập tức phát hiện một mũi tên nhỏ màu vàng ẩn nấp d'đ\l/q!đ ở vạch phân cách của thanh công cụ, lúc này cô thật hưng phấn quả quyết đáp: “Có!!!” Vừa nói xong, Tô Dã Nghi cũng bị chính giọng nói oang oang của mình làm cho khiếp sợ. Vì vậy, che mặt lần nữa.

“Cô mở nó ra.”

Tô Dã Nghi làm theo những gì anh nói, đồng thời báo cáo: “Mở ra rồi.”

“Phía trên viết cái gì?”

“Tiếng Anh.”

“…”

“Anh muốn hỏi tôi nội dung của chữ Tiếng Anh trước mặt là cái gì sao?”

“… Ừ.”

Tô Dã Nghi vốn dĩ muốn đọc lên câu Tiếng Anh kia, trước khi đọc lại nghĩ đến vừa rồi Dịch Tự phát âm Tiếng Anh rất êm tai, mà cô thì…

Cô quyết định thôi. Hay là cứ phiên dịch đơn giản một lần, trả lời: “Viết là ‘Máy tính của bạn đang được bảo vệ, không có bất kỳ đe dọa nào’.”

Đầu dây bên kia lại không có tiếng động, một lát sau, Tô Dã Nghi mới nghe Dịch Tự trầm giọng nói: “Thứ tự chỗ ngồi của cô là số bao nhiêu?”

Bởi vì thường xuyên bị hỏi vấn đề này, Tô Dã Nghi đáp rất nhanh rất xuôi: “D2018.”

Tô Dã Nghi không nghĩ tới là, giờ này mà Dịch Tự vẫn còn ở công ty. Cho nên, lúc bóng dáng của Dịch Tự xuất hiện trước cửa lớn của phòng làm việc, Tô Dã Nghi vui mừng tới mức cực kỳ bất ngờ, nhưng cũng cực kỳ chân thực.

Cô đứng ở chỗ ngồi bên cạnh, xa xa nhìn bước chân của anh bước kiên định về phía cô, trong lòng như đặt một cái trống, có người đang ra sức gõ nó “Thùng thùng thùng”.

Tô Dã Nghi cảm thấy cô thật sự vô cùng biến thái, vào buổi đêm đang lo lắng bận rộn như vậy, cô lại có thể mang theo ánh mắt thưởng thức và yêu thích mà nhìn Dịch Tự, nhìn cái áo khoác dài đẹp của anh, nhìn cái cổ áo sơ mi đẹp của anh, nhìn cái cổ đẹp của anh, nhìn khuôn mặt đẹp của anh, nhìn đôi mắt đẹp của anh…

Lúc Dịch Tự đi tới mang theo một loại hơi thở trong lành, Tô Dã Nghi thu hồi ánh mắt, nghe anh hỏi: “Đây là chỗ ngồi của cô?”

Tô Dã Nghi gật đầu, thật ra thì chỗ ngồi của cô rất ngăn nắp, nhưng không biết như thế nào, vẫn là nhanh tay nhanh mắt giấu một con lắc còn không lớn bằng một con rối nhỏ vào trong túi.

Dịch Tự hơi nghiêng người trước chỗ ngồi của cô, tay nhấn lên con chuột cô vừa mới dùng lúc nãy, Tô Dã Nghi đứng ở bên cạnh anh, gò má của anh đang ở trước mắt cô, đường cong hoàn mỹ kia được ánh sáng của màn hình chiếu vào, thoạt nhìn giống như ngọc thạch, lúc này, Tô Dã Nghi nghĩ đến một từ rất không thích hợp --- phấn trang ngọc trác (trắng ngần), cô không có lòng dạ suy nghĩ cái thành ngữ này có thể dùng để hình dung một người đàn ông trưởng thành hay không, nhưng cô liền nghĩ như vậy để hình dung mặt của Dịch Tự.

“Được rồi.”

Âm thanh vừa dứt, gò má trước mắt của Tô Dã Nghi cũng thuận tiện biến mất. cô kinh nghi (ngạc nhiên và nghi ngờ) hỏi một câu: “Được… Được rồi? Nhanh như vậy sao?”

Dịch Tự đứng thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn trên màn hình, gật đầu nói: “Lần sau lại xuất hiện vấn đề tương tự như vậy, cô nhớ hủy chọn mục ‘Cấm tất cả thỏa thuận IP truyền vào truyền ra’.”

Tô Dã Nghi “A…” một tiếng, mãi sau mới muộn màng bổ sung một câu: “Cảm ơn.”

Dịch Tự ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phòng làm việc lớn băn khoăn trong chốc lát, nói: “Chỉ có một mình cô?”

“Ừ.”

“Công việc cũng còn rất nhiều?”

Tô Dã Nghi nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp: “Hơn nửa giờ nữa là có thể làm xong, tôi chỉ cần về đầu mục tìm một vài bug (lỗi kỹ thuật) là được rồi.”

Dịch Tự ngưng mày gật đầu, tay thu vào trong túi áo khoác, anh nói: “Đi trước.”

Trong lòng Tô Dã Nghi hiện lên chút mất mát nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: “Được.”

Sau khi Dịch Tự nghiêng người rời đi, Tô Dã Nghi dường như thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, không nhịn được nhìn theo bóng lưng của anh, vừa đúng lúc Dịch Tự dừng lại. Tô Dã Nghi hốt hoảng quay đầu trở lại, tưởng rằng cô nhìn trộm bị phát hiện, lại nghe thấy giọng nói của anh rõ ràng nói: “Tan làm cùng trở về.”

Cũng không chờ Tô Dã Nghi trả lời, anh lại cất bước đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.