Kế tiếp lại là một
ngày bận rộn đến váng đầu chuyển hướng, Tô Dã Nghi công tác cực kỳ
nghiêm túc, gửi hình ảnh và tin tức về Bắc Kinh đều rất đúng lúc. Người
rất ít khen ngợi như Tả Đan ở trên mạng hiếm thấy lại khen ngợi Tô Dã
Nghi thích đáng trước mặt mọi người trong tổ “Lần này biểu hiện cực kỳ
xuất sắc cực kỳ có năng lực”, vì một câu tán thành duy nhất này, Tô Dã
Nghi bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ cực khổ của bản thân đều trở nên đáng
giá.
Ngày mùng một tháng ba chạng vạng tối máy bay, Tô Dã Nghi bay trở về Bắc Kinh.
Ở trên máy bay không ngủ, bộ dạng của cô đã mệt mỏi không thành người gọi điện thoại cho Tiếu Mạt Mạt trên xe taxi về nhà, trong điện thoại Tiếu
Mạt Mạt nói cho cô biết ở nhà không có điện, còn nói điện mắc kẹt ở chỗ
Tạ Bân, có khả năng không mua xong điện nhanh như vậy, bảo cô lúc về nhà cẩn thận.
Ý thức của Tô Dã Nghi mơ hồ đáp lại lời của cô, một vị đồng nghiệp tổ tin tức ngồi bên cạnh, Tô Dã Nghi buồn ngủ nói với cô ta một câu “Tôi ngủ một lát, đến thì gọi tôi”, sau đó liền ngủ say sưa.
Mãi đến khi đồng nghiệp đẩy cô, cô mới yếu ớt tỉnh lại. Xuống xe, thiếu
chút nữa quên lấy va li hành lý đi vào trong nhà, may mắn được chú tài
xế tốt bụng mở cửa xe lớn tiếng gọi cô “Cô gái, cô không cần va li hành
lý sao” cô mới sững sờ ngơ ngác quay lại.
Lúc đi công tác rất sợ
phạm sai lầm, rất sợ tinh thần mình uể oải ảnh hưởng đến công việc,
trong lòng Tô Dã Nghi vẫn kéo căng một dây cung, cho tới bây giờ, sợi
dây này có thể được thả ra, cô mới phát hiện chính mình hóa ra lại mệt
như vậy.
Về đến cửa nhà, móc chìa khóa mở cửa, vào nhà, nhấn chốt mở, đèn không sáng. Cô ở cửa ra vào nhớ lại một chút, nhớ tới Tiếu Mạt
Mạt nói trong nhà không có điện, lại mệt mỏi đóng cửa lại, va li hành lý để ở cửa trước, túi xách trên vai thật nhanh ném xuống một bên, trong
bóng đêm lờ mờ bổ nhào tới ghế sô pha có thể thấy được.
Bởi vì
đau lưng, Tô Dã Nghi theo thói quen bổ nhào núp ở ghế sô pha, giống như
một con tôm nhỏ nhũn như con chi chi co quắp ở trên ghế sô pha, mặt dán
vào lông nhung trên sô pha, sau đó toàn bộ trọng tâm hạ xuống dưới.
Quả thật rất thoải mái nha…
Tô Dã Nghi hài lòng đến khóe miệng mỉm cười, lại thay đổi một bên mặt kề
sát, cô từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy toàn thân cũng đã thả lỏng
xuống. Sau khi ý thức mơ hồ một trận, chịu ảnh hưởng của lực hút trái
đất, thân thể của cô bắt đầu nghiêng về phía sàn nhà, vì không để cho
mình trượt xuống từ ghế sa lon, Tô Dã Nghi lại nhanh nhẹn bổ nhào vào
bên trong một chút, chân cách mặt đất, định dứt khoát treo mình ở trên
ghế sô pha như vậy.
Ghế sô pha “mềm yếu” bởi vì trọng lực đột
nhiên tới mà độ cong nhỏ chấn động một cái, Tô Dã Nghi sợ hết hồn, đột
nhiên mở mắt ----
Đối diện một cặp mắt sáng trong.
Phòng
khách không có đèn, Tô Dã Nghi cũng vì ghế sa lon bị chính mình rung
chuyển mà nảy sinh một chút sợ hãi bởi vì đôi mắt này mà chợt tan biến.
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm chúng, không thể tin lẩm bẩm: “Mình đang nằm
mơ sao?” Đôi mắt này nhìn thế nào lại giống Dịch Tự như thế?
Vừa
nghĩ, Tô Dã Nghi vừa đưa tay ra, tốc độ đưa tay của cô quá nhanh, khoảng cách với khuôn mặt đó quá gần, chỉ trong thời gian mấy giây, tay của Tô Dã Nghi đã chạm lên một nơi âm ấm, mềm mại ---- da.
Cô trơ mắt
nhìn đôi mắt kia đã thêm vào một loại cảm xúc khiếp sợ gọi là “Không thể tưởng tượng nổi”, mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không đúng, Tô Dã
nghi lại thu lại tay của mình.
Sau một âm thanh đến từ trong bóng đèn, rất nhỏ đến mức không đáng kể “Chíp”, ánh đèn đột nhiên sáng trưng.
Tô Dã Nghi ngẩng mắt nhìn đèn trước, sau khi xác định là nó sáng lên, lại cúi đầu.
“A!!!!!!!!” Tô Dã Nghi sợ tới mức kêu la the thé, cũng dùng một loại cực kỳ không thể tưởng tượng nổi nhảy ra ngoài.
Người nằm trên sô pha không phải Dịch Tự thì là ai?
Vừa rồi dính chặt chẽ lên mặt của anh không phải là tay của cô thì là của ai?
Thì ra không phải là nằm mơ, thì ra không phải cô nhớ nhung quá nhiều, không phải…
Tô Dã Nghi che mặt lại lùi lại mấy bước lần nữa.
Ngoài cửa truyền đến cuộc đối thoại.
“… Tạ Bân, anh nghe xem, tiếng kêu la vừa rồi có phải là của Dã Nghi không?”
“Hình như thế.”
“Trong nhà có trộm vào sao?”
“Cửa đã khóa kĩ rồi, trộm xuyên tường mà vào sao?”
“…”
“Có lẽ là bị hù dọa thôi, lá gan của Dã nghi nhỏ như vậy, lúc trước khi cắm điện phải chào hỏi cô, hoặc là đồng hồ đo điện ở đó phải kêu một câu,
“Dã Nghi, sắp có điện lại, cô cẩn thận một chút”, có lẽ cô ấy mới không
bị dọa sợ.”
Ngoài cửa Tiếu Mạt Mạt không nhịn được cười ra tiếng: “Lời thúi lắm!”
Cùng với tiếng cười và tiếng mở khóa cửa, hai người Tiếu Mạt Mạt, Tạ Bân
xuất hiện ở cửa. Tiếu Mạt Mạt trước tiên thấy Tô Dã Nghi che mặt, vui
sướng đi vào nhà, cô nói với Tô Dã Nghi: “Chị đã đoán được em sẽ về nhà
sớm hơn chị, vừa rồi thực sự là bị dọa sao?”
Tô Dã Nghi nhanh
chóng hạ tay đang che mặt xuống, nhìn thấy Dịch Tự đã đứng dậy từ trên
ghế sa lon, mặt bên rất anh tuấn dừng lại ở cạnh ghế sô pha một chút,
anh bước chân vững vàng đi về phía phòng của chính mình.
Thu lại
ánh mắt, Tô Dã Nghi thấy Tiếu Mạt Mạt đang nghiêm túc nhìn mình chằm
chẳm, gãi gãi đầu, nói: “Là bị dọa sợ, ha ha.” Trong lòng vẫn đang suy
nghĩ, bị người khác sờ soạng mặt, sao lúc ấy Dịch Tự lại không cho chút
phản ứng nào?
Sau khi lịch nghỉ Tết Âm lịch được thông báo ra, trung tâm giải trí tổ chức một đại hội toàn thể.d'đ*l/q,đ
Hàn Kha mặc áo sơ mi hoa đứng trước mặt mọi người khen ngợi lần này tổ điện ảnh đã biểu hiện xuất sắc trong buổi công chiếu phim, cũng xách Tô Dã
Nghi ra ngoài vô cùng khen ngợi. Không chỉ như vậy, sau khi mở đại hội
xong, Hàn Kha còn giữ Tô Dã Nghi ở lại, nghiêm túc mà kiên định nói:
“Qua hết năm, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện chuyển
thành nhân viên chính thức của cô cơ bản có thể giải quyết rồi.”
Tô Dã Nghi rất vui mừng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Tổng giám.”
Hàn Kha cười cười: “Lần này chuyên đề làm rất tốt, đoán không ra cùng cô
vất vả phỏng vấn ở tiền tuyến, phỏng vấn của Trương Mạnh độc nhất vô nhị cô cũng có thể lấy được, tôi thật sự là vừa vui mừng vừa bất ngờ.”
Trương Mạnh là đạo diễn nổi tiếng khắp giới, cũng nổi tiếng là rất khó phỏng
vấn, năm ngoái anh ta từng ở trước mặt tất cả truyền thông trách mắng
một phóng viên đài truyền hình chuyện một lần từng khiến người của
truyền thông nhượng bộ đối với anh ta. Lần này Tô Dã Nghi dám đi viết
bài tin tức của anh ta…
Thật ra nghĩ đi nghĩ lại vẫn rất sợ, nếu
không có Triệu Duyệt từ giữa hỗ trợ, Tô Dã Nghi tuyệt đối không có cái
dũng khí vuốt râu trên mặt hổ. Nghĩ đến chỗ này, Tô Dã Nghi bắt đầu suy
nghĩ, có lẽ cô phải mời Triệu Duyệt ăn một bữa cơm.
Cái ý nghĩ
này thoáng qua trong đầu Tô Dã Nghi một thời gian, nhưng cuối năm bận
rộn, chính cô bận rộn, Triệu Duyệt hình như cũng bận rộn, bận đến mức
ngay cả bóng người của anh Tô Dã Nghi cũng chưa gặp lại được.
Mãi cho đến đêm hôm đó Tô Dã Nghi phải đi lên tầng phụ tam lấy đồ đạc, lấy
hết đồ, lúc cô chuẩn bị đi thang máy lên lầu thì đột nhiên nghe thấy
trong cầu thang truyền đến một tiếng gầm lên giận dữ: “Anh buông tôi
ra!”
Tô Dã Nghi bị tiếng động này làm cho giật nảy mình, tay nhấn nút thang máy dừng lại, rón ra rón rén trên đường đi về phía giữa thang máy, cô nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội cùng với câu gầm thét thứ
hai của người phụ nữ: “Anh có biết xấu hổ hay không hả, Triệu Duyệt!”
Lòng Tô Dã Nghi “bùm” một tiếng, bước chân dừng lại.
“Em cảm thấy tôi còn cần phải có mặt mũi sao?” Giọng nói của Triệu Duyệt
--- lần đầu tiên Tô Dã Nghi phát hiện, giọng nói của anh có thể trầm đến bi thương như vậy.
“Tôi không có cắt tay không nhảy lầu không
gặp trở ngại không có muốn chết, anh yên tâm chưa? Tôi cầu xin anh,
không cần lo cho sống chết của tôi được không?”
Tô Dã Nghi lắng nghe lần nữa, xác định đây là giọng nói của Trần Bách Mộng.
Câu nói kế tiếp, Tô Dã Nghi không nghe được, thang máy đến chỗ phụ tam, cô
xoay người bước nhanh đi vào thang máy. Đang ở trong thang máy, cô dựa
vào vách tường, chợt thật tò mò rốt cuộc Trần Bách Mộng là người như thế nào, Triệu Duyệt làm sao lại yêu cô.
Ngày thứ ba nghỉ tết đếm ngược là ngày họp thường niên của công ty mỗi năm một lần.
Bởi vì lại có khâu rút thưởng, cho nên hầu như tất cả nhân viên trong công
ty đều đến tham dự. Có rất nhiều người tưởng tượng họp thường niên cũng
vô cùng trang trọng, Tô Dã Nghi trước khi tham gia công tác vẫn cho là
công ty họp thường niên cũng giống như trong tiểu thuyết viết vậy ---- y hương tấn ảnh [1], nâng ly cạn chén những việc như vậy.
[1] Y
hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng
có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Thật ra thì phần lớn họp thường niên đều cực kỳ bình thường qua quít, giống
như ngày đó Tô Dã Nghi lôi kéo hỏi Chúc Lỵ thì Chúc Lỵ trả lời: “Xem thử tiết mục cuối năm sao? Tiết mục cuối năm mấy năm trước đó, là như thế
này… Mọi người ngồi xuống từng bàn từng bàn, ăn chút gì đó, xem tiết mục gì gì đó.”
Tô Dã Nghi bị hình ảnh miêu tả này đánh cho dừng lại, trong đầu không tự giác hiện lên một khung cảnh: cô và Chúc Lỵ bọn họ
ngồi một đống, khăn trải bàn màu đỏ, trên bàn đặt chút đậu phộng hạt dưa gì đó, sau đó một nhóm người ăn hạt dưa xem tiết mục…”
Dù sao họp thường niên trong cảm nhận của cô cũng đã tiêu tan rồi.
Nhưng ngày chính thức đến nơi họp thường niên này, Tô Dã Nghi vẫn hết sức
kích động. Có lẽ là lúc trước ôm yêu cầu quá thấp, khi chính thức tới
hội trường, cô quả thật bị chấn kinh rồi.d/đ&l%q&đ
Phạm Giai và Lục Tiểu Mẫn ở chỗ không xa ngoắc tay với cô, Tô Dã Nghi đi tới, ngẩng đầu lướt nhanh một vòng, nói: “Chúc Lỵ đâu?”
Phạm Giai khinh thường nói: “Trước tiên cô đi tìm được Dịch Tự, Chúc Lỵ nhất định ở bên cạnh anh ta.”
Lục Tiểu Mẫn nói tiếp: “Chị Lỵ thật mạnh mẽ, trời lạnh như thế mà dám mặc V thấp.” (áo chữ V cổ thấp đó a)
Phạm Giai cười: “Chị Lỵ từ trước đến giờ đều rất mạnh mẽ, chị ấy không nói
cho cô biết tối nay chị tính lôi kéo Dịch Tự đi khách sạn bên cạnh sao?”
Nghe đến đó, mặt mũi của Tô Dã Nghi trắng bệch. Thật lâu không rõ Phạm Giai
và Lục Tiểu Mẫn đang trao đổi cái gì, liền hỏi: “Cái gì V thấp? Cái gì…
Khách sạn?”
Phạm Giai: “Nhóc con, không hiểu thì đừng hỏi.”
Lục Tiểu Mẫn đột nhiên cười hì hì lại gần nhỏ giọng nói: “Dã Nghi vẫn còn là xử nữ chứ?”
Phạm Giai chán ghét cắt lời cô: “Coi trình độ của vấn đề cô hỏi kìa.” Liếc
mắt nhìn Tô Dã Nghi đỏ mặt một cái, Phạm Giai tức giận nói với Lục Tiểu
Mẫn, “Đứa nhỏ này yêu còn chưa từng nói qua, so với giấy trắng còn trắng hơn.”
Lục Tiểu Mẫn lại gần: “Trời ạ, sao tôi lại không biết!”
Phạm Giai: “Cô biết thì thế nào?”
Lục Tiểu Mẫn: “Đơn vị của chồng tôi có rất nhiều nam thanh niên độc thân ưu tú…”
“Thôi thôi thôi, đừng làm hại đứa nhỏ đi. Nói một chút tối nay Chúc Lỵ có làm được tiểu soái ca hay không…”
“Tôi xem… Chưa có kết quả. Không nói đến người theo đuổi anh ta rất nhiều,
mấy ngày trước tôi còn nghe một chúng chị em gái tổ hành chính nói,
Vương Trí Bình và Dịch Tự đều là người thành phố N, qua tết về nhà, một
Vương Trí Bình càng già càng lão luyện, cứ thế bấu víu lấy người cùng cô ta cùng nhau về nhà.”
Phạm Giai “Khàn” một tiếng: “Không phải từ trước đến giờ Vương Trí Bình đều cảm thấy chính mình đẹp đến thiên hạ
vô song sao? Nói thật, tướng mạo của cô ta không tệ, nơi đáng giận… Thực sự kém quá nhiều so với Trần Bách Mộng.”
Sau đó, hai người bắt
đầu triển khai thảo luận nhằm vào mấy vị đồng nghiệp mỹ nữ. Tô Dã Nghi
không có hứng thú nghe, càng không có tâm trạng nghe, không thể làm gì
khác hơn là thất thần ăn bánh ngọt trên bàn.d'đ/l;q'đ
Bên ngoài
cô dường như là bởi vì việc trải qua đêm bị cúp điện đó mà xấu hổ, trên
thực tế cô lại sợ mình lún quá sâu, tóm lại từ sau đêm bị cúp điện đó,
Tô Dã Nghi đã tránh Dịch Tự tổng cộng là hai mươi ba ngày. Trong hai
mươi ba ngày này, cô rất muốn trở nên bình tĩnh, nhưng mỗi lần ở nhà
nghe được tiếng bước chân của anh, tiếng mở cửa, thậm chí tiếng mở cửa
tủ lạnh, cô đều sẽ không tự giác khẩn trương. Cô hi vọng anh nhìn đến
mình như thế đó, hi vọng anh đi tới nói chuyện với mình như thế đó… Dù
là chào hỏi.
Cô càng ngày càng cảm thấy bản thân mình xong đời rồi.
Cho nên, trong hai mươi ba ngày này, cô cũng đang vật lộn trong một quyết
định mới chưa thành hình, năm sau về Bắc Kinh, cô liền dọn đi, từ đó
cùng anh bụi thuộc về bụi, đất thuộc về đất.
Nếu như việc đó cần thiết, có lẽ còn đổi cả công việc…
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi buồn bực bưng một ly rượu đỏ trên bàn lên, uống xuống một hớp.