Tô Dã Nghi phản ứng
một lúc lâu mới phát hiện ra hai chân mình đang đứng ở nơi là phòng của
Dịch Tự, cô có chút không thể tin nhìn cái người vừa mới thu tay lại từ
trên người cô, đang đứng trước mặt cô nhìn cô không chớp mắt.
Cô xấu hổ cúi đầu, nghiễm nhiên đã quên vừa rồi chính mình còn hùng hồn
muốn phản bác anh, rất nhỏ giọng hỏi: “Anh… Anh dẫn tôi đến… Đến đây làm gì?”
Dịch Tự không để ý đến câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “Cô định an ủi Tiếu Mạt Mạt thế nào?”
Nghe đến “Tiếu Mạt Mạt”, Tô Dã Nghi mới xem là hồi phục lại trong trạng
thái nhanh nhạy thích hợp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dịch Tự, nói: “Chị
ấy vừa mới tranh cãi kịch liệt với anh Tạ Bân như thế, lại khóc nữa, là
lúc cần an ủi nhất…”
“Tôi hỏi cô định an ủi cô ấy thế nào?”
Trong ấn tượng, Tô Dã Nghi chưa từng nghe thấy Dịch Tự nói chuyện lớn
tiếng. Thực ra thì, vừa rồi giọng nói của anh cũng rất bình tĩnh, chẳng
qua, biểu cảm cắt ngang lời nói của Tô Dã Nghi của anh khiến cho Tô Dã
Nghi cảm thấy bản thân bị gào lên.
Cô là người cực kỳ không thích bị gào.
Cho nên, ánh mắt của cô trở nên cực kỳ kiên quyết, giọng nói của cô cũng trở nên rất vang dội: “Tôi sẽ nói với chị ấy, mọi chuyện đều có thể trở nên tốt đẹp, có chuyện gì có thể từ từ ngồi xuống bàn bạc thật tốt,
không có vấn đề gì là không thể giải quyết được, phải tin tưởng sức mạnh của tình yêu.”
Dịch Tự: “…”
Tô Dã Nghi nắm tay nói: “Cho nên, bây giờ tôi muốn đi an ủi chị ấy, tôi
sẽ không trơ mắt nhìn chị ấy khóc.” Sau khi tuyên bố xong, Tô Dã Nghi
xoay người muốn đi.
Bị một bàn tay dễ dàng xách mũ áo quay trở lại.
Cùng lúc đó, bàn tay kia của Dịch Tự liền ấn vào trên khóa cửa xoay
tròn, Tô Dã Nghi hoàn toàn bị khống chế trong phạm vi nhỏ giữa mặt sau
của cửa và Dịch Tự.
Vẫn là cùng lúc đó, giọng nói của Dịch Tự “Vang” lên ngay trước mắt cô:
“Cô biết những đạo lý này, Tiếu Mạt Mạt còn rõ ràng hơn cô.”
Nhịp tim của Tô Dã Nghi đột ngột tăng, mặt đỏ đến khó tin: “Vậy tôi… Tôi…”
Dịch Tự lạnh nhạt nhìn cô.
Tô Dã Nghi rũ đầu xuống, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, tổ chức mạch suy nghĩ
một lúc lâu, mới nói: “Anh cũng không phải con gái, anh sẽ không biết,
con gái đều cực kỳ yếu đuối, họ thực ra không thường rơi nước mắt, một
khi họ khóc, chính là lúc bọn họ yếu thế, lúc này, họ đều sẽ hi vọng… Có người an ủi.”
Dịch Tự lặng im một lúc, khi mở miệng trở lại, giọng điệu vẫn là lạnh
lùng không dao động như vậy: “Cô chắc chắn là Tiếu Mạt Mạt nghĩ như vậy? Cô chắc chắn đây không phải là cô đơn phương tự cho là đúng?”
Tô Dã Nghi ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Tự, cô mơ hồ nói câu: “Tôi…”
“Nếu như cô ấy thật sự cần an ủi, cô ấy càng cần là Tạ Bân an ủi.
Nếu như cô đi, cô ấy còn phải vì để cô không lo lắng mà giả vờ chính
mình ổn, dùng lòng tốt của người ta đối với cô làm hiệu quả an ủi của
cô… Đây chính là điều cô muốn?”
Dịch Tự nói không chậm, nhưng từng chữ đều cực kỳ rõ ràng, giọng nói của anh luôn trầm thấp, giống như một d'đ/l@q^đ dòng suối nhỏ, chậm rãi mà
qua, lạnh lẽo chảy xuôi. Tô Dã Nghi nghe anh nói như vậy, cảm thấy cực
kỳ uất ức, cảm giác những gì từ trước tới này cô làm, muốn làm… Đều là
việc ngu ngốc.
“Tôi chỉ là… Tôi thấy chị ấy khổ sở, tôi cũng không chịu nổi, tôi chỉ là đơn giản mong muốn chị ấy không phải khổ sở nữa.”
“Đổi lại loại lý giải, cô đi an ủi cô ấy chính là vì cô không dễ chịu?”
Tô Dã Nghi nghe thấy những lời này rất kỳ quái, lại đoán không ra kỳ quái ở đâu, đành phải gật đầu.
Lúc mở miệng trở lại, giọng nói của Dịch Tự có thêm chút trong trẻo mà
lạnh lùng: “Nói cách khác, tất cả những gì cô làm cũng chỉ là để cho bản thân dễ chịu hơn.”
Tô Dã Nghi nghe thấy đầu mình vang lên một tiếng “Vo ve” đần độn…
Tại sao anh phải nghĩ cô như vậy?
Nhưng mà, biết rất rõ đây là hiểu lầm, cô lại giống như không thể nào
phản bác. Chỉ là, thấy anh thông suốt như vậy, cũng làm cho cô hiểu biết đối với anh hơn một chút, cũng không lâu lắm, cô nhỏ giọng nói: “Trên
thế giới này… Có người anh quan tâm sao? Có loại người… Dù cho anh biết
mình an ủi cũng vô dụng, anh cũng không nhẫn tâm bỏ mặc người đó sao?”
Nói tới đây, Tô Dã Nghi ngẩng đầu, trong mắt cô bởi vì hơi nước tràn
đầy, đang tỏa sáng lấp lánh: “Anh có người yêu từ trong lòng sao?”
Dịch Tự khẽ cau mày, ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi trở nên