“Không phải cô nên ngồi chuyến xe phía Tây sao?” Sau khi xuống dưới xe, Tô Dã Nghi níu cánh tay Chúc Lỵ hỏi.
Chúc Lỵ là người như thế nào?
Nữ vương bát quái của giới giải trí cũng vậy. Từ việc những kẻ tai to mặt
lớn ở quốc tế nuôi bao nhiêu con mèo, là cái giống gì, đến chuyện ngôi
sao nào đó vừa bị loại trong đợt tuyển chọn ngày hôm qua đã qua đêm ở
đâu… Chỉ cần là của làng giải trí, không có chuyện gì mà Chúc Lỵ không
biết.
Chúc Lỵ là người sinh ra và lớn lên tại Bắc Kinh, bác là
một đạo diễn có tiếng, nâng đỡ cho các quan hệ của cô, Chúc Lỵ giao
thiệp cũng rất rộng. Đây cũng là lí do vì sao Chúc Lỵ ở trung tâm giải
trí rất được yêu thích.
Nhà của Chúc Lỵ ở thẳng phía Tây, bởi vì
cô ghét bỏ thời gian xe đưa đón tới trạm rất không ổn định, lại không
thích lái xe, vì vậy mỗi ngày cô đều ngồi tàu điện ngầm đi làm.
Làm Tô Dã Nghi cực kỳ kinh ngạc chính là, hôm nay Chúc Lỵ đi làm đúng giờ xe chạy, lại còn là chuyến xe phía Bắc?
“Hôm qua tôi ở nhà của dì.” Chúc Lỵ bị Tô Dã Nghi lôi kéo, vẫn phấn khởi sải bước đi phía trước như cũ, đuổi theo bước chân của người đi trước.
Đi phía trước chính là Dịch Tự. Tô Dã Nghi dùng sợi tóc cũng biết, Chúc Lỵ thể nào cũng phát hiện ra Dịch Tự. Theo lẽ thường mà nói, một khi trai
đẹp bị Chúc Lỵ phát hiện ----- trong đầu Tô Dã Nghi xuất hiện cảnh tượng một màn Chúc Lỵ tới gần, sau đó là cảnh tượng Dịch Tự bị giới thiệu cho đủ loại phụ nữ, Dịch Tự lại đột nhiên chọn trúng một vị mỹ nữ, kéo bóng lưng lộng lẫy của mỹ nữ kia đi lại trong ánh sáng chói lọi -----
d,0dylq.d
“Này! Cô đoán người con trai trước mặt kia có bạn gái
không?” Chúc Lỵ nhỏ giọng hỏi Tô Dã Nghi, tạm thời cắt đứt liên tưởng
của cô.
Tô Dã Nghi theo bản năng “Ách” một tiếng, suy nghĩ một
chút, thầm nghĩ: Đúng vậy, tại sao cô không nghĩ tới có thể Dịch Tự đã
có bạn gái? Có thể là anh cùng bạn gái đi Bắc Kinh, có thể…
“Tôi
đoán là không có.” Chúc Lỵ nói: “Tôi hỏi qua rồi, bên tổ phần mềm tôi có nhiều bạn tốt, bọn họ nói anh chàng đẹp trai này năm nay mới tốt
nghiệp, học phát triển phần mềm. Là người thành phố C, được công ty gọi
tuyển vào tháng năm, là một đứa bé rất ngang bướng.”
Tô Dã Nghi đầy vạch đen: “Cô điều tra rất rõ ràng.”
Chúc Lỵ vỗ vỗ bả vai của cô: “Nhóc con, phải biết chị Lỵ của cô đã dính dáng tới chuyện bát quái chừng năm năm rồi.”
Tô Dã Nghi lại đầy vạch đen: “Vậy làm sao cô biết anh ta không có bạn gái?”
Chúc Lỵ cười: “Cô lại quên rồi, tôi vừa mới nói cho cô, tôi dính dáng đến nghề bát quái có thể tới năm năm.”
Tô Dã Nghi: “…”
Là đồng nghiệp với Chúc Lỵ tới nay đã hai tháng, lần đầu tiên Tô Dã Nghi
phát hiện ra cô lại có thể nhiệt tình chú ý tới một người lâu như thế.
Trong quá khứ cũng thường có nhiều kiểu mỹ nam tới công ty biểu diễn,
mỗi lần trở về Chúc Lỵ cũng rất hưng phấn. Nhưng loại hưng phấn này cũng chỉ giữ vững được ba ngày, một vòng người mới người cũ biểu diễn kỹ
thuật chạy qua chạy lại, khẩu vị của Chúc Lỵ vẫn không có chút ổn định
nào.
Duy chỉ có đối với Dịch Tự, dù đã qua một vài tuần chào hỏi, sự nhiệt tình của cô không ngừng không giảm, ngược lại không ngừng tăng mãnh liệt. Về điểm này, mấy người đồng nghiệp trong kênh cũng sâu sắc
cảm thấy kỳ quái, có một lần trở về người bạn cùng bộ phận Phạm Giai hỏi Chúc Lỵ nguyên nhân, Chúc Lỵ chỉ giơ một ngón tay cái cùng hai đầu ngón út lên với cô ta, Phạm Giai tiếp tục hỏi ý nghĩa của dấu tay này, Chúc
Lỵ chỉ đáp: “Tôi đã hai mươi sáu tuổi. Muốn tìm một người đàn ông đứng
đắn ở mọi nơi.”
Những thứ này cũng không làm cho Tô Dã Nghi bối
rối, khiến cô bối rối nhất chính là, đã nhiều ngày cô không nhìn thấy
Dịch Tự trên xe đưa đón.
Trưa hôm nay lúc ăn cơm, Chúc Lỵ hiệu suất làm việc cực cao giải đáp vấn đề đã quấy rối Tô Dã Nghi nhiều ngày nay.
“Tôi nhờ chút quan hệ với tầng mười sáu, còn có vài người bạn tốt ở phòng
hành chính cũng đã cho tôi tin tức xác thực, anh chàng thanh niên đẹp
trai này gọi là Dịch Tự, còn độc thân. Nhưng đáng tiếc chính là…” Chúc
Lỵ nói đến đây đột nhiên cười cười thần bí, không nói gì nữa.
“Đáng tiếc cái gì?” Tính nhẫn nại của Tô Dã Nghi kém, không kìm được liền hỏi.
Chúc Lỵ cầm chiếc đũa chỉ vào Tô Dã Nghi, cười gian nói: “Bộc lộ bản chất
đi, cô bé, thật ra thì cô cũng thích anh chàng đẹp trai kia, yêu đến
chết đi sống lại phải không?”
Tô Dã Nghi: “…”
Chúc Lỵ không trêu chọc nữa, rất nghiêm túc nói: “Cô đã gặp cô nàng tomboy tóc ngắn ở tổ phần mềm chưa?”
Tô Dã Nghi lắc đầu.
Phạm Giai tiến lại gần nói rõ cho Tô Dã Nghi: “Người đó dáng dấp hơi giống anh Xuân.”
Tô Dã Nghi vẫn lắc đầu như cũ, công ty có hơn hai nghìn người, mỗi ngày
những người xuất hiện trước mặt cô dường như đều giống như phù vân
(thoảng qua như mây khói), trừ ở phòng của cô ra, Tô Dã Nghi biết rất ít người, có khi bình thường là người khác nhớ cô, nhiệt tình chào hỏi cô, cô lại chỉ có thể dùng “A ha ha”, “Thật đúng lúc nha”… Các loại câu đơn để che đậy.
Phạm Giai còn muốn tiếp tục giải thích với cô, Chúc
Lỵ lại cắt ngang: “Đừng tìm cô ta nói những chuyện hao tâm tổn trí này,
như vậy, rơi vào đau khổ sẽ chỉ là cô thôi.”
Tô Dã Nghi trừng mắt nhìn Chúc Lỵ, cả giận nói: “Cô nàng tomboy kia với Dịch Tự thì có quan hệ gì?”
Chúc Lỵ “Chậc” một tiếng, nói: “Quan hệ lớn. Cô tomboy đó theo đuổi Dịch Tự
đã hai tuần rồi, nghe nói, tomboy còn tìm được nhà của Dịch Tự, ngày
nghỉ cuối tuần còn đi từ Tam Hoàn phía Nam tới Ngũ Hoàn phía Bắc đưa
cháo gà cho anh ta, nhưng anh chàng này bị dọa sợ rồi.”
Tô Dã Nghi hưng phấn nói: “Sau đó thì sao?”
Chúc Lỵ chìa bàn tay ra: “Sau đó anh chàng kia kiên quyết dứt khoát dọn nhà, bây giờ, không ai biết anh ta ở đâu.”
Trong bụng Tô Dã Nghi liền sáng tỏ, thì ra là anh dọn nhà, trong lòng thoảng
qua một chút mất mát, giờ phút này điều cô muốn chính là, sau này số lần gặp anh sẽ nhiều lên chút ít.
Ngừng một lát, Chúc Lỵ đột nhiên
thần thần bí bí nói: “Theo tôi thấy nha, cái này phản ánh lớn, không
chừng anh chàng kia là một…”
Phần dưới, Chúc Lỵ dùng khuôn miệng
để diễn đạt. Tô Dã Nghi nhìn khẩu hình kia, tiếp tục rơi vào liên tưởng: Đúng vậy nha, nếu Dịch Tự thích đàn ông thì làm thế nào?
Thật ra thì tiêu chuẩn chủ quan với Chúc Lỵ là như vậy, Tô Dã Nghi một chút cũng không lo lắng.
Thứ bảy tuần này lúc cùng Chu Nhất Nặc đi dạo một mình phía Tây, cô hết sức tự tin nói: “Tớ chưa từng thấy qua người con gái nào tố chất còn cao
hơn cả Mạc Ninh nhà ta, đến cậu ấy còn không giải quyết được, tại sao
Chúc Lỵ có thể làm được?”
Chu Nhất Nặc nhai mộc đường thuần trong miệng, nghiêng người dò xét cô một cái, cười: “Đấy là Mạc Ninh không
nghiêm túc theo đuổi, nếu như theo đuổi, không chừng anh Dịch Tự của cậu giờ cũng không ở Bắc Kinh, mà là ở thành phố G.”
Tô Dã Nghi bĩu
môi, muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy không có lời phản bác. Đành phải
kìm nén tức giận, dọc theo đường đi suy nghĩ: Đúng vậy, nếu như ban đầu
Mạc Ninh hạ quyết tâm theo đuổi Dịch Tự, liệu anh có đồng ý hay không?
Bọn họ có thể ở cùng một chỗ nói lời yêu thương hay không, kết hôn, sinh em bé chẳng hạn?
Có lẽ có một ngày, cô muốn chính miệng hỏi một chút.
Buổi chiều chủ nhật, Tô Dã Nghi nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này đối với cô mà nói là cực kỳ quan trọng. Ba tuần trước,
cô đã phát thiệp xin được thuê phòng của một nhóm nhỏ trên mạng xã hội,
bên trong viết yêu cầu thuê phòng rõ ràng --- Cô từng cho Chu Nhất Nặc
nhìn những yêu cầu này, lúc ấy Chu Nhất Dạ liền giễu cợt cô: “Một ngàn
đồng muốn tìm một phòng đơn, còn đòi yêu cầu này yêu cầu kia? Cô không
có tâm bệnh đi, đây chính là Bắc Kinh đó”, bị cô nói như vậy, về sau, Tô Dã Nghi cảm thấy mất mặt, cũng không còn chú ý tới cái thiệp ban đầu
mình phát ra nữa. Lần này nhận được điện thoại ngoài dự đoán thật sự vui mừng, vì thế, cô dường như ngay lập tức chạy ra cửa, chạy thẳng tới nơi chủ nhà nói, rất sợ căn phòng dài chân, bay mất.
Phòng ốc nằm ở
gần công ty, cách cao ốc của công ty cùng lắm là mười lăm phút đi bộ.
Một cặp người yêu đi làm ở gần đơn vị quốc gia đã thuê lại trọn vẹn một
căn nhà lầu, bọn họ ở phòng ngủ chính, phòng ngủ thứ hai cũng đã cho
thuê. Hiện tại phải cho thuê chính là căn phòng ngủ nhỏ mười mét vuông
có cửa sổ bị nghiêng ở trên lầu. Đối phương đã nói gian phòng phía trên
bị cửa sổ nghiêng chiếm mất một chỗ lớn, diện tích cũng không lớn. Vì
vậy, giá cả cũng rẻ.
Lúc đi tới đây, thật ra Tô Dã Nghi đã có
suy nghĩ xấu nhất, gần như tưởng rằng phòng ốc kia trở thành một tòa nhà lung lay sắp đổ.
Nhưng khi chính thức nhìn thấy căn phòng kia,
Tô Dã Nghi dường như liếc mắt một cái đã thích nó --- hiện nay đang vào
cuối thu, thời tiết Bắc Kinh vẫn còn rất nắng ráo, mảng ánh mặt trời lớn từ khung cửa sổ nghiêng đưa vào trong, cả căn phòng ngủ nhỏ cũng ấm áp
dễ chịu.
“Cô gọi là…”
“Tiếu Mạt Mạt.” Chủ nhà đi cùng Tô
Dã Nghi lên phòng là một nữ sinh tóc dài, thoạt nhìn rất dịu dàng, nụ
cười rất điềm đạm, bộ dáng của cô cũng khiến cho Tô Dã Nghi cảm thấy
thân thiết.
“Tôi rất thích căn phòng này.” Tô Dã Nghi thẳng thắn nói.
Tiếu Mạt Mạt lại cười: “Cô, tôi cũng rất thích.”
Tô Dã Nghi nhất thời nghe không hiểu, hỏi ngược lại: “Thích tôi cái gì?”
Tiếu Mạt Mạt che miệng: “Thật ra thì, phòng này vốn không định cho thuê,
nhưng bạn trai tôi thường xuyên đi công tác, anh ấy sợ tôi ở nhà một
mình buồn chán, vì vậy mới tính cho hai người khách thuê nhà. Thật ra
thì tôi cũng vô tình nhìn thấy thiệp của cô, trong lòng liền nghĩ cô gái này thật là buồn cười, tìm phòng còn kén chọn …”
Tô Dã Nghi bắt đầu xin lỗi, trên gương mặt trắng nõn lập tức đỏ một mảng lớn: “Tôi… Tôi không có kinh nghiệm.”
Tiếu Mạt Mạt lại bị bộ dáng của cô chọc cười, đưa tay đập bả vai cô: “Tôi
lại thích yêu cầu của cô, chân thật thẳng thắn một chút. Để khỏi ở cùng
một chỗ mới nảy sinh nhiều vấn đề.”
Tô Dã Nghi: “Vậy cô không cảm thấy yêu cầu của tôi rất khắt khe sao?”
“Không khắt khe, tôi đều có thể chấp nhận. Hơn nữa… Yêu cầu của cô còn rất giống yêu cầu của tôi.”
Một giây kia, Tô Dã Nghi chỉ có thể xúc động, xúc động xong lại nổi lên
nghi ngờ. Tiếu Mạt Mạt vẫn còn nói với cô cái gì đó, suy nghĩ của cô lại hoàn toàn bay bổng như trước đây, gần đây cô không có làm chuyện gì tốt nha, cũng không đạp phải cứt chó gì đó. Không có cơ sở nào lại may mắn
như vậy? Chẳng lẽ cái người Tiếu Mạt Mạt trước mắt này thật ra là một
tên giang hồ lừa gạt? Đằng sau cô ta còn cả một băng nhóm tội phạm lớn,
trước tiên lừa cô vào đây ở, sau đó vào một đêm trăng nào đấy bí mật bán cô vào núi làm vợ côn đồ?
Tô Dã Nghi lần nữa ngờ vực nhìn Tiếu
Mạt Mạt một chút, hoảng sợ nuốt vào một ngụm nước miếng. Thầm nghĩ, dáng dấp mặt mũi rất hiền lành, thoạt nhìn không giống bọn buôn người nha.
Ánh mắt kỳ quái của Tô Dã Nghi nhìn xung quanh rất nhanh bị Tiếu Mạt Mạt
phát hiện, lúc định hỏi Tô Dã Nghi có vấn đề gì, tầng dưới đột nhiên
truyền đến tiếng mở cửa. Tiếu Mạt Mạt nghe tiếng đi tới cửa cầu thang,
sau khi thấy rõ ràng người tới, nụ cười lại nở ra, quay đầu nói với Tô
Dã Nghi: “Người con trai thuê phòng ngủ thứ hai vừa về. A, đúng rồi… Cô
cũng đang làm ở mạng Phi Cáp hả?”
Tô Dã Nghi không rõ lắm nên gật đầu.
Tiếu Mạt Mạt cười cười, quay đầu trở lại chào hỏi với người dưới lầu: “Về rồi hả?”
Lầu dưới là một âm thanh trả lời cô: “Ừ.”
Buồn bực trong lòng Tô Dã Nghi cũng bị âm thanh này dọa cho giật mình, sau
một giây, cô có chút không tin đi tới cửa cầu thang. Chợt cúi đầu nhìn
xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Dịch Tự đang thu hồi tầm mắt từ trên lầu,
Tô Dã Nghi đếm, cô và anh vừa nhìn nhau ít nhất 0,01 giây.
0,01 giây này khiến trạng thái nhịp tim của cô rất vô dụng mà tăng tốc liên tục.
Tiếp đó, cô nghe Tiếu Mạt Mạt ở bên cạnh nói: “Đây là người con trai mới dọn vào tuần trước, cùng một công ty với cô, hình như làm phát triển phần
mềm, là một người đàn ông rất nho nhã.”
Tô Dã Nghi gật đầu.
Tiếu Mạt Mạt trước vẫn mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Dã Nghi, không nhịn được bật cười, nói: “Biết anh ta à?”
Tô Dã Nghi gật đầu. Bỗng nhiên lại ý thức được Tiếu Mạt Mạt là người
ngoài, vì vậy lại lắc đầu, đề phòng nói: “Chỉ là đã từng thấy mặt thôi.”
Sau đó hai người lại trò chuyện những điều khác về phòng ốc một chút. Lúc
Tô Dã Nghi sắp đi, Tiếu Mạt Mạt vô cùng chân thành hỏi: “Thế nào, cô
gái? Cô vừa ý phòng này không, muốn chuyển tới đây không?”
Lúc ấy Tô Dã Nghi đang đứng ở cửa, ánh mắt không nhịn được nhìn nghiêng về
phía phòng ngủ thứ hai, nghe Tiếu Mạt Mạt hỏi như thế, cô dường như là
quyết định thật nhanh nói: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng. Buổi tối tôi sẽ
chuyển tới!”