Đen Trắng Kết Hợp

Chương 47: Chương 47: Chương 46:




Edit: Lam Anh

Khi Dịch Tự trở lại trong nhà lần nữa và đóng cửa lại, Tô Dã Nghi ngồi ở trên ghế sofa, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Nghe tiếng bước chân của anh tới gần, cô nhắm chặt mắt, lớn tiếng nói: “Dịch Tự.”

Tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo chính là giọng nói trong trẻo của anh: “Ừ?”

Tô Dã Nghi ngồi trên ghế sofa như cũ, tay cũng không tự giác cầm lấy một góc sofa, cô chậm rãi chuyển động mình, quay đầu nhìn anh, nói: “Anh, có thể tới đây ngồi không?”

“Có chuyện gì sao?”

Tô Dã Nghi trịnh trọng gật đầu, cô không dám nghĩ tiếp theo mình phải làm gì, không dám nghĩ Dịch Tự sẽ như thế nào, lúc này, cô chỉ có một suy nghĩ – tảng đá lớn đè nặng trong đầu kia nhất định phải hạ xuống.

Dịch Tự đi tới phía cô.

Ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn anh thường ngồi, Dịch Tự tập trung nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Tô Dã Nghi cúi đầu xoa xoa sợi vụn trên ghế sofa, nói: “Anh, muốn chuyển nhà?”

“Chuyển vài thứ.” Dịch Tự phối hợp trả lời.

“Là vì đổi việc sao?”

“Ừ.”

Tô Dã Nghi hít một hơi thật dài, tiếp tục nói: “Công việc mới… Có tốt không?”

Khi cô hỏi tất cả vấn đề này đều không ngẩng đầu, chờ khi cô hỏi xong câu hỏi này ngẩng đầu lên, không ngờ Dịch Tự đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô muốn tránh né, lại nghĩ về sau có lẽ không còn cơ hội nhìn nhau với anh như vậy, vì thế dũng cảm nghênh đón anh, thậm chí mỉm cười với anh

Dịch Tự đáp qua loa: “Không tệ.”

Giờ phút này tâm tình Tô Dã Nghi có chút hoang vu, đột nhiên cô không biết nên nói cái gì nên làm cái gì, vừa rồi tâm tình còn khẩn trương trong nháy mắt liền lạnh xuống, cô cười chua xót, nói trái với lòng: “Chúc công việc của anh sau này thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng.”

“Đây là điều cô muốn nói?”

Tô Dã Nghi vẫn dùng nụ cười kia nói với anh: “Nếu chuyển đến nơi mới có bạn mới cùng phòng,” Nói tới đây, Tô Dã Nghi đột nhiên phát hiện lời nói phát ra từ miệng cô trái ngược với dự tính ban đầu, cuối cùng cô dừng lại bản thân, “Không có gì khác muốn nói nữa.” Vì phối hợp bản thân, cô còn cười ha ha hai tiếng.

Dịch Tự nhìn cô, giống như đang nghiền ngẫm lời của cô, lại giống như đang nghiền ngẫm con người cô, ánh mắt kia quá sắc bén, Tô Dã Nghi cảm thấy mình cũng sắp không có chỗ nào ẩn trốn.

“Tô Dã Nghi, tôi hỏi em một vấn đề.” Dịch Tự đột nhiên nói.

Tô Dã Nghi giọng điệu thắc mắc “Hả” một câu.

Dịch Tự đứng lên, hai bước liền đi tới trước mặt cô, anh từ trên cao nhìn xuống cô, thong thả nói rõ từng chữ: “Em chắc chắn, em đã không còn gì khác muốn nói với tôi sao?”

Tô Dã Nghi đỏ bừng cả khuôn mặt, bị ép ngẩng đầu nhìn thẳng anh. Dịch Tự có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, bị anh nhìn chằm chằm, Tô Dã Nghi vô tình bị hút vào trong đôi mắt kia. Cô hiển nhiên đã quên hồi hộp và lo lắng, cứ thế nhìn anh, xuyên qua ánh mắt anh, Tô Dã Nghi thấy rất nhiều thứ, những thứ đó của cô và anh từng chút từng chút ít đến đáng thương, trong con mắt của anh, cô giống như người khách lạc đường, gọi một cái ký ức dọc đường trở về.

Dịch Tự lại lập tức đứng thẳng người, rất nhanh tuyên bố hồi ức mộng đẹp của Tô Dã Nghi tiêu tan.

Anh lấy lại bình tĩnh, xoay người rời đi.

“Em thích anh!” Tô Dã Nghi đột nhiên nói.

Cô ngồi trên ghế sofa như cũ, cũng không căng thẳng giống như ban đầu, ánh mắt cô kiên định, giọng điệu trôi chảy: “Lần đầu tiên em gặp anh là vào năm hai đại học, đó là một buổi tối cuối tháng Tư, trong buổi dạ hội của viện kiến trúc, anh đàn dương cầm đệm nhạc cho người khác.

Em nói với người khác em cực kỳ thích anh, tất cả mọi người cảm thấy em bởi vì dáng vẻ anh đẹp đẽ. Thực ra, khi em thích anh cũng không phát hiện bộ dạng của anh thế nào. Anh ngồi ở phía sau đàn piano, em không nhìn thấy mặt của anh, khi anh xuất hiện chào cảm ơn em cũng không thấy thật rõ. Nhưng em lập tức thích anh.

Trong đại học, em cố gắng tìm tất cả biện pháp thăm dò tin tức của anh, em cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng mà, vẫn lén lút nhìn anh, dù cho anh không nhìn đến em, em vẫn đều làm như vậy.

Nhưng mà, em thật sự vô cùng tham lam, em cũng hi vọng anh phát hiện em, về sau, em nhịn không được,” Nói tới đây, Tô Dã Nghi điều chỉnh cảm xúc, lại nói tiếp, “Khi gần kết thúc năm hai, em từng nói với anh, em nói em thích anh. Khi đó anh nói cám ơn với em, khi đó em chỉ cảm thấy, sự yêu thích của em đối với anh cũng kết thúc vào thời điểm ấy.”

Giờ khắc này, đang nghe Tô Dã Nghi thổ lộ không chỉ có Dịch Tự, còn có một người tóc tai rối bù bám trên cánh cửa phòng ngủ chính – Triệu Duyệt. Nghe đến đó, anh nhịn không được kéo cửa ra, từ trong khe cửa len lén nhìn bên ngoài, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của Dịch Tự, đứng thẳng tắp, vẻ mặt của anh Triệu Duyệt một chút cũng không thấy.Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn

Anh chán nản đóng cửa lại, nhịn không được mơ mộng biểu cảm của Dịch Tự, tiếc rằng mơ mộng thế nào cũng không bổ sung được.

“Em biết em ngốc, em không thông minh, em không xinh đẹp, em tuyệt không xuất sắc, ra ngoài Bắc trôi nổi, đến bây giờ ngay cả công việc chính thức em cũng không có. Cuộc sống bình thường mỗi ngày đi làm bề bộn nhiều việc, em bắt đầu không nhớ rõ nhiều chuyện, em không nhớ số môn học rất quen thuộc ở trường đại học, em không nhớ rõ số phòng ngủ của em, em không nhớ rõ giáo viên tiếng Anh dạy em hai năm họ gì, em đương nhiên nghĩ là em cũng đã quên anh, nhưng mà, ai biết em sẽ gặp lại anh ở Bắc Kinh chứ?” Khi Tô Dã Nghi nói tới đây, vẻ mặt trở nên mông lung, lời nói trong lòng chất chứa quá nhiều, Dịch Tự lại không di chuyển bước chân nữa, Tô Dã Nghi giống như trở nên nói nhảm rất nhiều, cô cứ thế đứng lên, chỉ là xoay người cách một bước, cô liền đứng ở sau lưng Dịch Tự, cô nhìn gáy Dịch Tự, nói tiếp: “Gặp lại anh, em cảm thấy cuộc sống mỗi ngày của em đều như đang nằm mơ, mỗi ngày về nhà thấy anh ở nhà, em đều cảm thấy là mình tưởng tượng ra, con người em thích suy nghĩ miên man như vậy, Mạc Ninh bọn họ đều nói em lúc nào cũng sống trong giấc mơ của mình, em đã nghĩ, có phải một ngày, đột nhiên không thấy anh nữa, em tỉnh mộng rồi, em vẫn là một người, một mình em đi làm, tan tầm, một mình tồn tại trong Bắc Kinh náo nhiệt hay không, nhưng mà, anh tồn tại chân thực như vậy, dù cho khi nói chuyện cùng anh luôn luôn nhíu mày thở dài, anh luôn không kiên nhẫn đối với em, anh luôn luôn như thế tùy tùy tiện tiện khiến em vui vẻ khiến em đau lòng.”

“Nhưng mà tại sao so với khi học đại học em lại càng thích anh hơn, em…” Nói tới đây, Tô Dã Nghi cong miệng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Anh có thể không cần chuyển nhà có được không?”

“Không cần chuyển nhà…”

Người phía trước Tô Dã Nghi vẫn bình tĩnh chậm rãi xoay người lại, khoảng cách giữa anh và Tô Dã Nghi rất gần, gần đến mức lúc anh xoay người, áo sơ mi còn chạm tới tay Tô Dã Nghi.

“Em ngẩng đầu lên.” Dịch Tự nói.

Tô Dã Nghi nghe lời ngẩng đầu, đối diện chính là ánh mắt cúi đầu nhìn cô của Dịch Tự. Lúc này cô nhìn rất rõ, trong ánh mắt của Dịch Tự có phần vui sướng rõ ràng và…

Dịu dàng?

Khóe miệng Dịch Tự hiện lên nụ cười nhạt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Lời dưới đây em hãy nghe cho kỹ, thứ nhất, anh sẽ không chuyển nhà…”

Tô Dã Nghi nghi hoặc nói tiếp: “Vậy tại sao anh chuyển đồ đạc trong phòng đi hết rồi?”

“Những cái này đều là thiết bị đánh đĩa, anh chỉ là chuyển chúng tới phòng làm việc thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.