Mấy ngày đầu ở cùng một chỗ, Tô Dã Nghi và Dịch Tự vẫn thay nhau đi sớm
về muộn, hai người rất ít khi nhìn thấy nhau. Chủ nhật là ngày làm việc
lớn của Tô Dã Nghi, sáng sớm, cô mang tất cả đống quần áo bẩn trong một
tuần qua ném vào trong máy giặt quần áo.
Cơm trưa là Tiếu Mạt Mạt làm, lúc xuống lầu Tô Dã Nghi quan sát thăm dò động tĩnh của phòng ngủ
thứ hai. Tiếu Mạt Mạt đang bưng thức ăn ra cửa nhìn thấy hành động của
Tô Dã Nghi, lau lau tay vào tạp dề, cô cũng học bộ dạng của Tô Dã Nghi
đi xem phòng ngủ thứ hai…
Lúc Tô Dã Nghi thu hồi tầm mắt bị Tiếu
Mạt Mạt dọa cho giật mình, vỗ ngực mà vẫn chưa hết kinh sợ, Tô Dã Nghi
nghe thấy thanh âm mang ý cười của Tiếu Mạt Mạt: “Sáng sớm Dịch Tự đã ra ngoài rồi, Tạ Bân nói gần đây cậu ta đang dẫn dắt một người làm Demo,
lần đi ra ngoài dự tính phải mất đến một ngày.”
Tô Dã Nghi sáng
tỏ liền “A” một câu, không nhịn được có chút ngạc nhiên, vốn dĩ Dịch Tự
đi làm đã vất vả rồi, thế nào mà chủ nhật lại còn đi làm bán thời gian?
Cô nhớ gia cảnh của anh rất tốt, ba Dịch mở công ty kiến trúc, mẹ Dịch là
nhân viên không nhỏ ở cục thuế vụ, một mình anh tới Bắc Kinh kiếm sống,
tự thuê phòng ở cũng đủ để Tô Dã Nghi giật mình, nhưng mà anh lại còn
làm thêm.
Là một người muốn phấn đấu sao?
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi không khỏi sinh ra một loại cảm giác luyến tiếc “Cùng là người
lưu lạc nơi chân trời” với Dịch Tự. Thật ra thì Tô Dã Nghi không cần
thiết phải tới Bắc Kinh, ba cô biết mấy người của bộ truyền thông, nói
có thể xin cho cô vào đơn vị quản lý, làm công việc nhà báo, hưởng đãi
ngộ của nhân viên chính phủ. Nhưng lúc đó không biết Tô Dã Nghi mắc phải tâm bệnh gì, cứ thế muốn một mình tới Bắc Kinh, cảm thấy cuộc sống quá
thuận lợi thì không đủ kích thích. Vì vậy, một Tô Dã Nghi luôn luôn nghe lời đã kiên quyết dứt khoát cự tuyệt sự sắp xếp của ba, một mình kéo va li hành lý, ôm theo laptop tới Bắc Kinh…
“Này, cô nương, đang ngây ngô biểu đạt cái gì đây hả?”
Giọng nói cưng chiều của Tiếu Mạt Mạt làm Tô Dã Nghi đang chìm vào trong hồi
ức tỉnh lại, cô lấy lại bình tĩnh, trở về phòng ăn ăn cơm trưa. Trong
lòng vẫn không nhịn được nghĩ, có phải Dịch Tự quá vất vả rồi hay không.
Không biết có phải công việc trong một tuần này quá mệt mỏi hay không, sau
khi ăn cơm trưa xong, Tô Dã Nghi bắt đầu mệt rã rời, cô cũng không bạc
đãi mình, vừa leo lên lầu đã trèo lên giường bắt đầu ngủ khò khò. Khi
tỉnh lại, bên ngoài song cửa sổ đã một mảnh tối om. Trên đất, đồng hồ
điện tử đã hiển thị thời gian là sáu giờ mười ba phút, Tô Dã Nghi sờ sờ
cái đầu rối bù, nhấn mở đèn bàn, cầm lấy ly nước của mình ở trên tủ đầu
giường, uống ực một hơi.
Rời giường mở máy vi tính ra, sau khi
lên QQ, Mạc Ninh càng không ngừng giật giật cô, tiếp đó còn gửi đến một
vẻ mặt đang phun lửa, Tô Dã Nghi bắn video của cô, nhìn thấy người trong khung nói chuyện, ánh mắt vừa tỉnh ngủ còn có chút mông lung.
“Cả một ngày, cậu đi đâu rồi hả?”
Mạc Ninh lúc nào cũng xinh đẹp, Tô Dã Nghi từ cái khung cửa sổ nhỏ phía
dưới màn hình nhìn thấy bộ dạng tóc tai rối bời của mình, có chút buồn
bực, đưa tay chải chải hai cái. Cô nói: “Ngủ cả ngày, ngủ khỏi đau đầu.”
Quả nhiên Mạc Ninh trong video kia nghe vậy cười khúc khích một tiếng,
không khách khí chút nào nói: “Nên ngủ ít một chút đi, vốn đã là kẻ ngốc rồi, ngủ nhiều có thể sẽ thành đồ đần độn đấy.”
Tô Dã Nghi trừng mắt nhìn cô: “Tuần này tớ rất vất vả rồi, cậu đừng có đả kích năng lực của tớ có được không.”
“Được được được, không nói cậu nữa. Nào, nói cho chị nghe một chút, vất vả
thế nào?” Bắc Kinh tháng mười một là mùa thu, nhưng miền nam vẫn là một
mảnh ấm áp. Trong video Mạc Ninh mặc áo ngắn tay, bưng một đĩa nho lên,
từng quả từng quả cho vào trong miệng. Tô Dã Nghi cũng chính bởi khung
cảnh như vậy mà thả lỏng nói chuyện phiếm, lải nhải kể các công việc vụn vặt của chính mình từ đầu tuần tới nay.
Sau khi tán gẫu xong
một ngày, đã là hơn bảy giờ. Tô Dã Nghi có chút đói, tắt video xuống lầu tìm đồ ăn. Đèn trong phòng Tiếu Mạt Mạt đã tắt, Tô Dã Nghi nhớ buổi
trưa cô nói tối này cô và Tạ Bân nói không về nhà, lúc này mới ý thức
được trong căn nhà này giờ chỉ còn một mình cô.
Trong lòng có
chút kinh hoàng, cảm thấy trong phòng dày đặc âm khí. Dưới sự sợ hãi, Tô Dã Nghi chạy thật nhanh về phòng, lấy cái đèn trong phòng có thể tách
ra được mở ra. Lúc này mới yên tâm đi kiếm ăn trong tủ lạnh.
Đều là rau dưa, Tô Dã Nghi không muốn nấu cơm. Tùy ý cầm gói mì ăn liền
lên, thong thả bước đến phòng bếp, bắc nồi, mở lửa, nấu mì. Bụng có lẽ
ngửi thấy mùi vị dầu khói, không chịu thua kém bắt đầu bắt đầu òm ọp òm
ọp gọi, Tô Dã Nghi đưa tay sờ sờ nó, vừa lật mì ăn liền vừa nói: “Bụng
nhỏ yêu quý của tao, mày đừng kêu nữa có được hay không.”
Lật mì
xong, đóng nắp nồi lại, Tô Dã Nghi tiếp tục vừa xoa bụng vừa nói: “Tao
biết rõ mày rất đói bụng, đừng nóng vội nha, mì rất nhanh sẽ nấu xong.”
“Cái gì? Mày cảm thấy ăn một gói mì không đủ, còn muốn ăn một cái chân giò hun khói?”
“… Được rồi, vậy tao lại đi tìm chân giò hun khói.”
Bởi vì “Yêu cầu” của bụng, Tô Dã Nghi không thể làm gì khác hơn là thong
thả đi về phía tủ lạnh, bới tìm kỹ càng ở bên trong. Cô quá mải mê tìm,
cả người cũng sắp nhào vào trong tủ lạnh rồi.
Tìm trong tủ lạnh
nửa ngày, cô vẫn không thu hoạch được gì như cũ, đứng dậy, cô “An ủi”
bụng: “Mày xem, không phải là tao không cho mày thêm đồ ăn, là trong tủ
lạnh không có,” vừa nói, Tô Dã Nghi vừa đóng cửa tủ lạnh, nói tiếp, “Lần sau tao đi siêu thị…”
Đúng lúc xoay người, cô nhìn thấy Dịch Tự đang khoanh tay đứng trước cửa nhìn mình.
“A…”
Tô Dã Nghi muốn kêu, chỉ là tay của cô so với miệng còn phản ứng nhanh
hơn, với lên miệng cô ngăn chặn tiếng kêu sợ hãi tràn ra khỏi miệng.
Nhưng mà, vẫn bị dọa sợ không nhẹ.
Dịch Tự yên lặng nhìn cô một lát, đi tới chỗ của cô, vẻ mặt quá mức vô cảm, chỉ hỏi cô: “Đang nấu mì à?”
Tay Tô Dã Nghi vẫn còn che ở trên miệng, dùng sức gật đầu một cái.
Dịch Tự ở bên cạnh cô nhìn lui về phía sau, hơi nheo mắt, cách một lúc mới nói: “Hình như nước tràn ra.”
Tô Dã Nghi giật mình, tốn mấy giây mới tiêu hóa được lời của anh, sau đó, giống như bay biến mất trước mặt anh.
Mì nấu xong rồi, rất thơm. Tô Dã Nghi lại đột nhiên phát hiện cô không đói bụng. Lúc cô bưng mì ra từ phòng bếp luôn luôn nghĩ, Dịch Tự về từ lúc
nào? Anh nghe thấy đoạn “Đối thoại” giữa cô và bụng rồi sao? Anh sẽ
không cảm thấy cô buồn cười chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi khóc
không ra nước mắt. Càng thêm cảm thấy không đói bụng, một bát mì đặt ở
trên bàn ăn, cô ngửi thấy mùi hương kia, một chút hứng thú cũng không
có. Hình như Dịch Tự đã trở về phòng, Tô Dã Nghi không biết anh đang làm gì, trong lòng rối bời, thế nào cũng để ý thấy không như ý muốn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa của phòng ngủ thứ hai lần nữa mở ra,
Dịch Tự ôm mấy cái quần jeans từ gian phòng đi ra ngoài, trực tiếp đi
vào phòng vệ sinh. Tô Dã Nghi sợ cô nhìn trộm bị phát hiện, vội vàng vùi đầu vào trong tô mì, nhưng rất nghiêm túc nghe động tĩnh trong phòng vệ sinh.
Không tới một phút, Dịch Tự lại từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, Tô Dã Nghi nghe anh nói: “Tô Dã Nghi.”
“Hả?” Tô Dã Nghi bị gọi tên ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở phía cửa toilet.
Dịch Tự nhíu mày một cái, nói: “Quần áo trong máy giặt là của cô sao?”
Tô Dã Nghi nhớ lại một lát, lúc này mới nhớ tới, quần áo giặt buổi sáng cô vẫn chưa lấy ra phơi. Trong bụng xấu hổ, cô có chút ngượng ngùng đứng
lên, nhanh chóng đi tới chỗ Dịch Tự, đến gần mới đỏ mặt nói: “Xin lỗi,
tôi… Tôi quên. Anh phải giặt quần áo sao?”
Dịch Tự gật đầu một cái, lại giơ lên mấy cái quần, lần nữa trở về phòng.
Chờ sau khi Dịch Tự rời đi, Tô Dã Nghĩ ảo não vỗ vỗ đầu mình, thầm nghĩ,
tay trước tay sau vẫn thói xấu như vậy, sao vẫn không đổi được đây!
Vì để cho Dịch Tự mau chóng giặt được quần jeans, Tô Dã Nghi không kịp cởi những cái quần áo rối vào nhau, trực tiếp ôm cả một đống, ném vào trong giỏ quần áo. Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô rất tốt bụng kêu lên một
tiếng: “Tôi xong rồi, anh có thể tắm.”
Ban công của căn nhà nối
liền với phòng khách, rất lớn. Cũng là Tô Dã Nghi và Dịch Tự dùng chung. Lúc phơi quần áo, mở đèn lớn ở ban công ra, Tô Dã Nghi thấy một bên cây phơi đồ phơi một hàng áo sơ mi chỉnh tề, vừa nhìn là biết của Dịch Tự.
Có nhiều loại kiểu dáng, phần lớn là áo kẻ ô vuông, màu sắc lấy màu đỏ
sậm và các màu khác tương giao làm chủ. Phơi quần áo vào trên giá, Tô Dã Nghi hạnh phúc nghĩ, quần áo của cô phơi bên cạnh anh, thật giống như
người một nhà…
Lại không nhịn được dùng móc treo đồ kéo quần áo của hai người lại gần một chút.
Ngửa mặt nhìn quần áo hai người cách nhau quá gần, Tô Dã Nghi mừng rỡ cười hi hi.
Một bộ quần áo cuối cùng cũng được phơi xong, lúc này Tô Dã Nghi mới phát
hiện ra bóng đêm ngoài cửa sổ rất đẹp, kiến trúc của chung cư này không
tệ, có cây có núi. Tô Dã Nghi không nhịn được chống cùi chỏ, chống mặt
thưởng thức cảm đêm nơi xa một lát. Cho đến khi cảm thấy lành lạnh, cô
mới thu dọn đồ đạc vào trong nhà. d,0dylq.d
Có lẽ tâm tình thoải mái rất nhiều, Tô Dã Nghi cuối cùng cũng cảm thấy đói. Lúc đang định
trở lại phòng ăn ăn mì, Dịch Tự lại từ trong phòng vệ sinh ra, lạnh
giọng gọi cô: “Tô Dã Nghi.”
“Hả?”
Giọng nói của Dịch Tự thấp xuống một chút: “Trong máy giặt vẫn còn quần áo của cô.”
Tô Dã Nghi nghi ngờ hỏi: “Vẫn còn sao?”
Tô Dã Nghi nhìn thật cẩn thận, rõ ràng phát hiện mặt Dịch Tự đen lại một
chút, sau đó anh ho khan một cái: “Tự xem đi.” Lại xoay người vào phòng.
Tô Dã Nghi buồn bực, cô rõ ràng đã nhét một đống quần áo chồng chất vào
trong giỏ rồi. Mặc dù nghĩ như vậy, bước chân vẫn tự động bước về phía
phòng vệ sinh, máy giặt đang mở ra, đèn trong phòng vệ sinh của rất
sáng, Tô Dã Nghi cúi đầu xem xét, liếc mắt nhìn thấy một món đồ quen
thuộc đang ngoan ngoãn nằm ở trong góc.
Màu vàng nhạt, phía sau có một con chim nhỏ, ngang hông có hoa văn, là quần lót của cô.
Khuôn mặt như bị lửa đốt. Tô Dã Nghi hận cả người không nhảy vào thùng giặt
quần áo kia được, đậy nắp, hoặc là dứt khoát tiêu diệt cái quần lót kia. Vậy mà, cuối cùng cô chỉ có thể nhanh chóng nhặt nó lên, sau đó mang
theo nó trốn về trên gác xép của mình.
Vừa vào trong gác, cô nhịn không được, quần lót vàng nhạt bị cô ném đi thật xa, cả người cô mất
trọng lượng lọt vào trong chiếc giường nhỏ. Kéo chăn, cô che kín đầu tóc mình, ở trong chăn mạnh mẽ lay động.
Trong lòng yên lặng mắng
mình: Là mày không cẩn thận ném quần lót vào đi! Là mày không kiểm tra
một lần! Là mày mất mặt xấu hổ! Là mày bị người ghét bỏ!
Vì vậy đêm hôm đó, rốt cuộc Tô Dã Nghi cũng không ăn hết được bát mì ăn liền kia.
Nửa đêm len lén xuống lầu đi tắm, Tô Dã Nghi thuận tiện bi kịch phát hiện
ra, cuối cùng đêm đó Dịch Tự cũng chưa giặt quần áo.