Lúc tỉnh lại bị ánh mặt trời rọi vào mắt, Tô Dã Nghi muốn giơ tay lên
che, cái chăn từ trong tay cô trượt ra ngoài, vốn định lật người đi
nhặt, ai ngờ vừa nghiêng người đã lộn nhào trên mặt đất.
Té đau,
Tô Dã Nghi mới phát hiện trước đó cô ngủ trên ghế sa lon, mới vừa chuyển động một chút, đầu óc đần độn lập tức đau, nhắc nhở cô những chuyện xảy ra tối hôm qua. Cũng may sàn nhà không lạnh, Tô Dã Nghi định cứ như vậy nằm ở trên cái chăn bị trượt xuống, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Bởi vì tâm tình buồn bực cô mới cùng Chu Nhất Nặc đi ăn lẩu, cũng là bởi vì tâm tình buồn bực mới uống rượu, sau đó hình như Dịch Tự gọi điện thoại cho cô…
Sau đó, trong chớp mắt, Tô Dã Nghi nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm qua.
Mạnh mẽ cúi đầu lướt qua, nhìn thấy cái chăn đang bị cô cầm trong tay màu
trắng thuần khiết, mà điều quan trọng không phải là màu trắng thuần
khiết, quan trọng chính là ---- chăn này không phải là của cô. Bộ dạng
bừng tỉnh sợ hãi, Tô Dã Nghi không kịp nhức đầu, giật mình một cái, cô
liền lật người từ trên đất ra, ánh mắt nhìn cái chăn giống như hận không được thả nó xuống dưới kính hiển vi vậy…
Quan sát bốn phía một
chút, ánh sáng của phòng khách rất ấm áp, không có một bóng người. Tô Dã Nghi yên lòng, thận trọng túm lấy cái chăn đưa lên cánh mũi ngửi một
cái…
Khóe miệng không nhịn được hiện lên một đường cong. Đây là
mùi của Dịch Tự, có hương thơm nhàn nhạt, mùi rất sạch sẽ thoải mái. Đây quả nhiên là chăn của anh. Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Tô Dã Nghi không
nhịn được vùi mặt vào trong chăn, bộ dạng như một con chó nhỏ vuốt ve
một hồi ở trên chăn, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Một lát sau, có lẽ cảm thấy cử chỉ hành động của mình có chút tùy tiện, Tô Dã Nghi cuối cùng lưu luyến không rời buông tha cho cái chăn đáng thương kia, cứ như vậy ngồi dưới đất, đầu chống trên gối, nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi
cô ngủ.
Cô nhớ mình trước lúc ngủ không đắp chăn, như vậy, rất có thể là Dịch Tự qua nửa đêm lo lắng cho cô, quan tâm đưa chăn tới cho
cô. Ghế sa lon nhỏ như vậy, có lẽ trong lúc đó cô đã từng rơi chăn… Dịch Tự có thể nhiều lần thức dậy xem cô hay không? Có thể bởi vì cô mà bận
rộn cả đêm hay không?
Anh có thể cho cô đắp chăn của mình, có phải nghĩa là… Thật ra anh không có ghét cô?
Nghĩ đến loại khả năng này, Tô Dã Nghi lại tự nhiên cười ra, cười cười, lại
cười ra âm thanh “Ha hả”. Cả phòng khách cũng đột nhiên vang lên tiếng
cười trong trẻo của cô.
Nhận thấy mình cười quá kỳ quái, Tô Dã
Nghi kịp thời đưa tay che miệng lại, xoa nhẹ cái trán đau nhức, cô đứng
dậy, cẩn thận nhặt cái chăn mới vừa bị mình làm rơi xuống thảm lên. Chăn rất lớn rất dày, Tô Dã Nghi mở nó trải ra, giũ giũ, cẩn thận chiết bốn
góc lại với nhau, sau một trận lặp đi lặp lại nhiều lần, cái chăn đắp
trên giường lớn như vậy bị cô gấp thành một cái hộp vuông be bé chỉnh
tề. Cô hài lòng đặt “hộp vuông be bé” kia ở một góc của ghế sa lon, lại
cảm thấy không đúng, chuyển đi chuyển lại một lát, cuối cùng vỗ vỗ tay,
cao hứng ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cửa của phòng ngủ thứ hai
được mở ra.
Lúc người trong cửa đi ra, Tô Dã Nghi cứng nhắc giơ
tay lên, cứng nhắc lắc lắc bàn tay ở giữa không trung, lại cứng nhắc
cười một cái: “Hi!”
Dịch Tự chỉ nhìn cô một cái, không có biểu
cảm gì, cũng không có nói lời nào, xoay người vào phòng vệ sinh. Một lúc lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.d,0dylq.d
Phòng khách treo chiếc đồng hồ điện tử, Tô Dã Nghi nghiêng đầu đi xem, kim đồng hồ chỉ mười một giờ bốn mươi phút.
Trong bụng có chút run rẩy, Dịch Tự… Rời giường trễ như thế? Không phải là
anh mỗi ngày chủ nhật đều bộn bề nhiều việc, đi sớm về trễ, hành tung
bất định sao? Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua cô… Rất phiền đến anh?
Khả năng này tính ra rõ ràng rất lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Dã Nghi khó tránh khỏi có lỗi, cứ như vậy chân
trái đạp chân phải, ngắm đầu ngón chân một lát, cô liên tục suy nghĩ,
trước tiên cô cần nói với Dịch Tự “Cám ơn” hay là “Thật xin lỗi.”
Lúc Dịch Tự từ phòng vệ sinh đi ra, Tô Dã Nghi đã cầm cái “hộp vuông be bé” đó đứng một bên chờ anh, cười cười rất có lỗi, Tô Dã Nghi nói: “Cái đó, tối hôm qua, thật sự đã làm phiền anh.” Dứt lời, Tô Dã Nghi rất tự
nhiên ngẩng đầu xem vẻ mặt của anh. Bởi vì mới rửa mặt xong, trên mặt
Dịch Tự sạch sẽ như có thể bấm ra nước, Tô Dã Nghi nhìn mặt và ánh mắt
long lanh của anh, không nhịn được có chút thất thần, vội vàng ổn định
lại tâm trạng một lúc, để cho ánh mắt của mình thư giãn.
“Tỉnh rượu?” Dịch Tự đứng lại trước mặt cô, nhận lấy chăn trong tay cô.
Trên mặt Tô Dã Nghi lập tức bay lên một mảng hồng hồng lớn, nói rất nhanh:
“Tỉnh rồi.” Lại rất mau bổ sung một câu, “Cám ơn.” Bởi vì cúi đầu, trong tầm mắt của Tô Dã Nghi lúc này là vị trí cái eo ếch của Dịch Tự, cánh
tay của anh đang ở dưới mắt cô, tay áo màu xám vì chuyển động mà bị kéo
lên, Tô Dã Nghi tinh mắt nhìn thấy một mảng tím bầm lớn.
Cô dường như ngay lập tức nắm lấy cái tay kia, ánh mắt trợn tròn đảo quanh,
không thể tin hỏi: “Đây… Đây… Đây không phải là tôi làm đấy chứ?”
Dịch Tự luôn luôn sóng lớn cũng không hoảng sợ giờ phút này trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên, rất nhanh, anh lại lạnh nhạt rút tay mình
về từ trong tay của Tô Dã Nghi, nói: “Không phải.” Sau đó, cũng không
chờ lời nói kế tiếp của Tô Dã Nghi, anh trực tiếp xoay người rời đi.
Mặc dù Dịch Tự đã tỏ rõ vết bầm tím này không phải do Tô Dã Nghi làm ra, Tô Dã Nghi vẫn vì vậy mà tự oán trách suốt ba bốn ngày.
Một người đi đường phải rét run vì cái lạnh của tiết trời, mọi người trong
kênh kinh ngạc phát hiện --- Triệu Duyệt tới làm. Sáng sớm hôm đó Tô Dã
Nghi mặc một cái áo lông màu vàng nhạt thật dày, bắt gặp Triệu Duyệt ở
chỗ của Bảo An đại ca, Triệu Duyệt gọi cô trước: “Đồng nghiệp.”
Tô Dã Nghi mới đầu còn hiếu kỳ người nào gọi to như vậy, sau khi nghiêng
đầu nhìn thấy là Triệu Duyệt mặc áo gió màu đen, cô không nhịn được
trong lòng kéo xuống vài vạch đen, người này gọi người ta là phải gọi
thật đặc biệt. Đang định xoay người rời đi, âm thanh sau lưng kia lại
một lần nữa truyền đến: “Gọi cô đấy, đồng nghiệp mặc áo lông màu vàng.”
Tô Dã Nghi liếc nhìn mình, giờ mới hiểu được, Triệu Duyệt gọi cô. Cô dừng
lại, Triệu Duyệt đi hai ba bước tới chỗ cô, rất có sức sống cười: “Tôi
không mang thẻ làm việc, Bảo An đại ca không cho tôi vào, cô dẫn tôi
đi.”
Tô Dã Nghi buồn bực nhìn anh ta.
Triệu Duyệt tay chỉ
hướng cửa kính, dùng ngôn ngữ môi nói với Tô Dã Nghi: “Tôi không mang
thẻ làm việc, không vào được, cô dùng thẻ làm việc của cô dẫn tôi vào
đi.”
“A.” Tô Dã Nghi hiểu rõ gật đầu, vừa quẹt thẻ ra vào vừa nói với Triệu Duyệt: “Anh nói chuyện mà không lên tiếng để làm gì thế?”
Triệu Duyệt: “Phốc…”
Đến bữa trưa, bản thân Tô Dã Nghi cuối cùng đã cảm nhận được, Triệu Duyệt quả thật, là một quái thai.
Dùng lời của Triệu Duyệt mà nói, anh ta là bởi vì muốn tạo mối quan hệ với
đồng nghiệp, vì vậy mời mọi người ăn cơm trưa. Địa điểm ăn cơm là một
nhà hàng chi phí tương đối cao ở gần công ty. Đồng nghiệp trong tổ cộng
thêm Triệu Duyệt tất cả là bốn người, bởi vì Tả Đan mang cơm, mọi người
cũng không thích ăn cơm cùng cô, vì vậy cô vắng mặt. Số người ăn cơm chỉ có bốn. Triệu Duyệt lại tìm một cái bàn lớn mười người, mở một cái thực đơn, anh để cho mỗi người chọn thức ăn trước, sau khi Tô Dã Nghi các cô mỗi người chọn qua một đường, Triệu Duyệt lại lớn bút vung lên, “Lả tả” tăng thêm mấy đường.
Dĩ nhiên, “Mấy đường” chỉ là mọi người theo bản năng mà hiểu thôi.
Thời điểm món ăn hoản toàn lên bàn, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Ngay cả
đám Chúc Lỵ kiến thức rộng mặt cũng biến sắc, miệng run run một lát,
cuối cùng không thể nói được ra lời. Ngược lại Tô Dã Nghi, cứng đầu cứng cổ hỏi câu: “Như thế này là vẫn còn người tới sao?”
Triệu Duyệt híp mắt cười một tiếng: “Không, là bốn người chúng ta.”
Tô Dã Nghi mở mắt đảo quanh, nhìn thẳng Triệu Duyệt: “Anh có bệnh?” Nói
xong mới ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng, biểu hiện trên
mặt rõ ràng vẫn đang nói “Anh thực sự có bệnh”.
Thấy mọi người
phản ứng như thế, Triệu Duyệt hình như rất thỏa mãn, ngửa mặt cười một
tiếng nói: “Tôi ăn cơm thường thích mỗi món ăn chỉ ăn một miếng.”
Mọi người: “…”
Mặc dù Triệu Duyệt khoa trương lãng phí như vậy, nhưng thật ra người đó
cũng không tồi. Sau thời gian chung đụng không ngắn, Tô Dã Nghi phát
hiện cô cũng không ghét anh, ngược lại có chút thích dạng tính cách quái gở không che giấu của anh ta. Vướng mắc bị anh đoạt công việc trong đầu cũng vô hình trung phai nhạt rất nhiều.
Mùa đông của Bắc Kinh cứ xâm nhập đẹp đẽ như vậy, trời tối càng ngày càng sớm, công việc của Tô
Dã Nghi lại càng ngày càng bận rộn. Cuối năm là thời điểm các đạo diễn
lớn chúc tuổi thay nhau ra trận, toàn bộ tổ điện ảnh bước vào thời kì
làm thêm giờ, Tô Dã Nghi cũng không phải ngoại lệ, cũng may chỗ ở cách
công ty cũng gần, không giống những người khác phải vội vàng ngồi xe tàu điện ngầm như vậy.
Chẳng qua là, không có chạy về nhà ăn cơm
nữa. Cũng đã có một khoảng thời gian dài chưa nhìn thấy Dịch Tự, thỉnh
thoảng công việc có lúc rảnh rỗi, Tô Dã Nghi sẽ rất nhớ anh.
Tối
hôm đó, Tô Dã Nghi làm xong chuyên đề đã là hơn mười giờ, trong ngành
trừ cô ra không còn ai khác. Từ chỗ ngồi đứng dậy, cô nặng nề ngáp một
cái, vừa thu dọn đồ đạc vừa tắt máy vi tính, bởi vì đóng vội, thoáng một cái quên chọn save, Tô Dã Nghi cầm túi xách trong tay đang định nhét ví tiền vào, trơ mắt nhìn hệ thống thông báo tắt, cô lo lắng tiếp tục mở
hệ thống ra, mong muốn cứu vãn, kiểm nửa ngày, trước mắt chỉ hiện ra một hộp thoại “Mời bạn đăng ký lần nữa.”
Tô Dã Nghi tê liệt ngã xuống trên ghế, cảm thấy cả thế giới phủ một màu đen.
Chuyên đề ngày mai nhất định phải đổi mới nội dung, làm xong cái này tốn của
cô mất hai giờ đồng hồ, mà bây giờ, hai giờ này đã hóa thành…
Mây bay.
Do mây bay trước mặt, Tô Dã Nghi ra sức cắn răng, đăng ký hệ thống lần
nữa, dẫn hình ảnh ra lần nữa, bắt đầu làm trang.Trước khi đưa vào, mắt
cô xem thời gian ở dưới góc phải, tìm điện thoại gọi cho Tiếu Mạt Mạt,
để cho cô đỡ lo lắng.
Lúc cô đang mau chóng hoàn thành, điện thoại di động reo vang, cô lấy điện thoại ra bắt máy, có chút bực dọc hỏi: “Ai thế?”
“Tôi là Dịch Tự.”
Tay đang nhấn chuột của Tô Dã Nghi dừng lại, âm thanh có chút run run: “À? Có, có chuyện gì sao?”
“Vẫn còn ở công ty?”
“Ừ.”
“Có thể trở về nhà không?”
“À? Ừ, nhanh thôi.”
“Mười phút sau, gặp ở đại sảnh tầng một.”
Sau khi cúp điện thoại, người Tô Dã Nghi trơ ra như phỗng, suy nghĩ cực kỳ
bay bổng, bắt cũng không bắt được. Cô cắn cắn đầu lưỡi, phát hiện rất
đau, sau đó cô cuối cùng cũng tin, cô không phải đang nằm mơ.