Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 3: Chương 3: Vừa nhảy một cái là hai mét rưỡi!




Edit: Thủy Lưu Ly

Bị người khác mắng hẹp hòi, Mạc Vấn chỉ khẽ mỉm cười. Đối với năng lực lúc này của bản thân, trong lòng cậu rất rõ ràng, nhưng cậu vẫn phải từ từ đi tới, mới có thể khiến mọi người chậm rãi tiếp nhận. Ha, không ngờ còn có loại nghề nghiệp phụ trợ sư này nữa.

Cân nhắc đến thân thể gầy yếu điển hình của phụ trợ sư như Mạc Vấn, lông xù quyết định thời gian và hành động của hai người phải càng nhanh càng tốt, vì vậy cậu ta lập tức đi đến chỗ gửi nhờ cơ giáp, điều khiển cơ giáp bảo bối của mình, một tay ôm lấy Mạc Vấn đặt trên vai cơ giáp rồi vận lực lao nhanh vào rừng rậm.

Cuối cùng cũng được nhìn thấy được cơ giáp trong truyền thuyết, Mạc Vấn bị tạo hình bạo ngược của lông xù thoáng chấn động, kinh ngạc một chút, lại vì trạng thái điên cuồng lao đi của cậu ta mà trong thời gian ngắn hơi mất khả năng tự suy nghĩ.

Thân thể cơ giáp không khổng lồ như trong tưởng tượng nhưng cũng không nhỏ, nhìn qua cũng hơn ba thước. Mạc Vấn vốn tưởng rằng sau khi vật này hạ xuống sẽ phát ra tiếng nổ vang ầm âm nhưng mà cậu đã đánh giá thấp trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại ngàn năm sau.

Lúc nhìn thấy lông xù lên cơ giáp, trong tay cậu ta sáng lên một cái, đoán chừng có lẽ có tác dụng như thẻ mở cửa phòng, mỗi phòng chỉ ứng với một thẻ quét nhất định.

Cơ giáp lớn như vậy nhưng khi rơi xuống đất lại có cảm giác vô cùng nhịp nhàng, khẽ khàng, chỉ có tiếng vang ‘cạch cạch’ như tiếng gót giày giẫm trên sàn nhà, chả trách người này dám một mình đến đây săn bắt động vật nhỏ có tiếng linh hoạt, nhanh nhẹn.

Tốc độ lông xù lái cơ giáp cực kỳ nhanh, đương nhiên đây là do Mạc Vấn dùng mắt thường án chừng, tuy rằng tốc độ không nhanh bằng khinh công bản thân cậu nhưng so với tốc độ lái xe trong thành thị vẫn nhanh hơn không ít.

Một lúc sau khi tiến vào một đoạn tương đối sâu trong khu rừng quỷ quái này, hai người mới dần dừng lại. Đầu tiên lông xù thả Mạc Vấn xuống, sau đó mới thoát khỏi cơ giáp, từ trên người móc ra một cái hộp, lấy đồ vật bên trong ra đặt xuống mặt đất cách đấy không xa.

Mạc Vấn nhìn kỹ, thì ra là một con cá, còn có một ít gan. Bởi vì hình thể phần lớn động vật ở thế giới tương lai này đều bị biến đổi, cho nên cậu cũng không biết đây là bộ phận của loại động vật nào.

Đợi đến khi chuẩn bị tốt thứ để hấp dẫn bọn mèo kia, lúc này, cậu ta mới dùng tay ra hiệu cho Mạc Vấn, còn bản thân mình thì leo vào lại cơ giáp, rón rén, lui về sau.

Nhìn xung quanh một chút, bởi vì thi triển kỹ năng cũng có hạn chế khoảng cách cho nên Mạc Vấn không thể cách mồi nhử quá xa, vì vậy cậu núp phía sau một cây đại thụ, đặt đàn trên đầu gối, chuẩn bị khi đám mèo kia vừa xuất hiện có thể lập tức thi triển kỹ năng làm giảm tốc độ của nó.

Không thể không nói lúc này xuất hiện một chuyện hiểu lầm, đó là lông xù cho rằng Mạc Vấn sẽ làm tăng tốc độ của cậu ta lên, còn sợ đánh rắn động cỏ nên mới yên tâm lui về sau một đoạn ngắn, nhưng vẫn chú ý không để lộ bóng dáng mình.

Đến khi một con mèo có sọc vằn như hổ xuất hiện, Mạc Vấn quyết định thật nhanh, thi triển kỹ năng “Phong Nhập Tùng”.

Phong Nhập Tùng, đánh cắp tốc độ di chuyển của đối phương, làm giảm 30% tốc độ di chuyển của đối phương, cũng tăng tốc độ di chuyển bản thân 30%, thời gian kéo dài 8 giây, thời gian điều động 8 giây.

Không biết có phải ảo giác của Mạc Vấn hay không, cậu cảm thấy mấy động vật nhỏ ở tương lai này đều có trí khôn nhất định. Đương nhiên thú cưng ở thế kỷ 21 cũng có trí khôn tương đương với trẻ con ba tuổi, có thể nghe hiểu những câu lệnh của chủ nhưng ít có con có tâm tình mãnh liệt của bản thân nhưng những động vật nhỏ này.

Ví dụ như các chú chó, biểu hiện lúc vui vẻ là vẫy đuôi hay ngậm bóng các loại để chủ chơi đùa với mình, còn mèo thì chỉ cần nó cho mi sờ mó thì chứng tỏ tâm tình boss hôm nay không tệ, còn lại thì rất khó quan sát được tâm tình của chúng qua nét mặt.

Thế nhưng, chú mèo trước mặt đột nhiên trợn to mắt, tuy rằng khôi phục bình thường rất nhanh, nhưng trong nháy mắt đó vẫn biểu đạt nó sợ ngây người.

Có thể không kinh ngạc đến ngây người sao! Thật ra phản ứng của động vật cũng nhanh như trong tưởng tượng vậy, đặc biệt là khi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Lúc nhìn thấy cơ giáp của lông xù chạy như bay tới, trong đầu con mèo trước mặt lập tức phán đoán xem phải đi theo đường nào mới né tránh được đối phương, thậm chí nó còn có thời gian ngậm mấy một mảnh gan nhỏ trên đất, nhưng ngay lúc nó tràn đầy tự tin, linh hoạt lấy đà, định nhảy lên cây thì…

Cái quỷ gì vậy!

Không phải nhảy một cái là được hai mét rưỡi sao?!?

Hiện thực và lý tưởng bỗng dưng xảy ra xung đột, chú mèo tương lai này quả thật bị tốc độ chạy trốn ngu xuẩn của mình chấn kinh rồi. Kiểu chạy lấy đà này còn không nhảy được lên cây như bình thường nữa, cho nên nó không thể không sợ đến mức móng vuốt không bấu chặt được vào vỏ cây, cứ vừa bấu được một chút đã trượt dài xuống đất.

Đến khi cái mông tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, nó ngay lập tức muốn giẫm chân chạy trốn nhưng mà đã quá muốn rồi, vì không biết từ khi nào Mạc Vấn đã xuất hiện dưới tàng cây, một tay ôm đàn, một tay đưa về phía nó… (tội em =)))

“Meo!!!!!!!!!! “

Biết rằng bản thân chắp cách cũng khó thoát, nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Lúc này chỗ tốt của động vật có trí tuệ liền hiện ra, mỗi một con mèo đều có tính cách khác nhau, cũng có không ít con tính tình thà làm ngọc vỡ vào những lúc đối mặt tuyệt cảnh, nhưng đa số nếu đối phương không có ác ý rõ ràng thì bọn chúng sẽ không phản kháng mạnh mẽ như vậy, bởi lỡ chọc tới bọn họ, làm bọn họ tức giận làm thịt bọn nó thì sao?

Vì vậy Mạc Vấn đã nhìn thấy động vật nhỏ lông xù trong tay chỉ vùng vẫy tượng trưng mấy cái rồi lập tức trở thành bé ngoan, nằm im không động đậy, khiến cậu cảm thấy vật nhỏ này đột nhiên đáng yêu đến kỳ lạ. Giống như nó đang bày tỏ: Tui không phải không phản kháng, nhưng vì năng lực tui quá nhỏ yếu nên cứ như vậy đi.

Cơ giáp đừng một bên quan sát cảm thấy hết chỗ nói rồi, cậu ta không nghĩ tới con mèo này lại dễ bắt như vậy. Từ trên cây trượt xuống dưới? Chuyện này cũng quá ngu ngốc rồi! Đưa nó cho em trai thật sự sẽ không bị em ấy ghét bỏ chứ?

Bởi vì khoảng cách không gần cho nên cậu ta không nhìn rõ lắm rốt cuộc trên người meo meo đã xảy ra chuyện gì bi thảm mới làm nó phạm phải sai lầm tày trời như vậy.

Có thể không phải là sai lầm tày trời sao? Đều đã bị con người bắt được rồi, nếu cái này cũng không tính là sai lầm thì phải là cái gì mới được tính chứ?

Giơ cao con mèo trong tay cho người ngồi trong cơ giáp nhìn thử, Mạc Vấn hơi liếc mắt nhìn cậu ta, hỏi: “Làm sao nhốt?”

Lông xù lấy một chiếc lồng đã sớm chuẩn bị trong cơ giáp, nhảy xuống cơ giáp, một bên cười hắc hắc một bên lại gần Mạc Vấn: “Chỗ này, chỗ này, đã sớm chuẩn bị xong rồi!”

Nói xong, cậu ta bắt lấy meo meo trong tay Mạc Vấn, cũng không thèm nhìn ánh mắt đáng thương của nó mà ‘cạch’ một tiếng nhốt vào lồng, khóa luôn cửa lồng lại.

“Lần này dựa cả vào vận may, đụng phải nhóc con không có đầu óc, nếu không căn bản không thể đuổi kịp, nói chung tôi vẫn phải đến gần hơn chút nữa mới được.”

Lông xù vừa nói vừa nhất lồng leo vào cơ giáp, khởi động cơ giáp, ngoài miệng còn nhỏ giọng lầm bầm: Kỳ quái, mới vừa rồi mình cũng không thấy tốc độ mình tăng nhanh chút nào…

Mà Mạc Vấn, đương nhiên cũng về lại chỗ cũ, bắt đầu ngồi xổm, tiếp tục chờ đợi chú mèo sa lưới tiếp theo.

Meo meo không có đầu óc? Mạc Vấn nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt ý vị sâu xa, đến cùng nó có thật không có đầu óc hay không thì chỉ có mình cậu biết.

Đã sớm nghe thấy cá và gan là thứ mèo yêu nhất. Trước đây Mạc Vấn còn chưa hiểu thế nào là yêu nhất, bây giờ cuối cùng cũng có thể biết được cái gì gọi là yêu nhất, cái gì gọi là muốn ăn không muốn sống.

Quá thông minh, quá ỷ lại ưu điểm của bản thân cũng được xem là nhược điểm trí mạng. Động vật đã có trí khôn thì đại biểu nó sẽ có tư duy đơn giản, sẽ dành thời gian phán đoán xem lúc bị bắt nên chọn thời điểm nào để chạy thoát là thích hợp nhất. Cho nên chúng nó thường ngắt một ít thời gian sau cùng để cuồng ăn rồi mới quay đầu lao nhanh.

Mà nếu lúc đó chúng nó phán đoán sai khả năng của bản thân thì sao? Vậy thì kết quả chỉ có một, đó chính là vì tham ăn mà bị người khác bắt được…

Nhóc con thứ hai cũng bị lừa như thế, nó cũng quá tin tưởng vào tốc độ chính mình, kết quả đã làm bản thân rơi vào tình huống bất lợi.

Cơ giáp lông xù chặn đầu tới gần, Mạc Vấn bọc hậu, còn không ngừng triển khai kỹ năng làm giảm tốc độ. Tuy rằng trước sau đều bị chặn lại, nhưng vẫn còn hai bên trái phải, cho nên nó mới cố gắng đột phá phòng tuyến mà không phải đứng tại chỗ nhếch miệng phát ra tiếng la uy hiếp.

Có lẽ tính tình nhóc con này tương đối táo bạo, nó không hiểu việc lui một bước trời cao biển rộng. Nó không ngừng cố gắng dùng thân thể bé nhỏ dọa lui Mạc Vấn và lông xù, còn nhảy dựng lên muốn đánh bọn họ, nhưng đáng tiếc vì thân thể quá nhỏ yếu nên bị hai người bỏ qua, không thèm để ý.

Cuối cùng, lông xù khống chế cơ giáp, chọn thời cơ thích hợp đột khích, dùng tay cơ giáp nhẹ nhàng cuốn lấy thân thể nhóc con. Chẳng qua, đúng lúc này, cơ giáp lại truyền ra môt tiếng ‘roẹt roẹt’ khiến người ta phải sợ hãi.

Lông xù nhìn bề mặt cơ giáp bị nhóc con tạo thành một ‘vết thương’ kinh khủng, hai mắt không khỏi bắt đầu ươn ướt: “Màu sắc này là tôi phải dùng hết tiền tiêu vặt ba tháng, mua loại thuốc màu quý nhất, còn mất hai lần thời gian cuối tuần mới chuẩn bị xong, hơn nữa thời gian tôi điều khiển nó còn chưa tới một tháng đâu!!!”

Vì vậy, lúc trở lại trung tâm giao tiếp nhiệm vụ, lông xù bắt nhóc con bị bắt đầu tiên ôm vào trong lòng, lại nhét nhóc con gương nanh múa vuốt bị bắt sau đó vào lồng, đau thương nhìn Mạc Vấn, cầu xin nói: “Làm ơn, nhất định phải giao con mèo này để hoàn thành nhiệm vụ, cứ để nó đi gieo vạ cho kẻ khác đi! Tôi sợ nếu đem nó về nhà thì cơ giáp cả nhà sẽ không chịu nổi!”

Nghe cái lý do không biết nên khóc hay cười này, Mạc Vấn suýt chút nữa cười ra tiếng, thế nhưng cậu vẫn nhịn được đúng lúc, vươn tay, nhận lấy chiếc lồng, cùng lông xù đi giao nhiệm vụ.

Mười ngàn tinh tệ nha!

Xoay xoay tấm thẻ tương tự thẻ ngân hàng trong tay, không ngừng xem xét.

Nhìn thấy bộ dạng như chưa từng va chạm xã hội của Mạc Vấn, chỉ một tấm thẻ bảo tồn bình thường cũng có thể khiến cậu ta hứng thú như vậy. Nhìn nhìn một đường, lông xù bắt đầu không kiên nhẫn nổi, lập tức mở miệng thúc giục: “Có thể cất tấm thẻ đó đi không? Cũng không phải chưa từng thấy, chỉ cần hơn một vạn tinh tệ đều sẽ được cấp một tấm thẻ bảo tồn. Cậu đã xem xét một đường rồi, có nhìn nữa cũng không làm nó nở hoa được đâu!”

Chưa từng thấy qua!

Ngón tay hơi ma sát tấm thẻ một chút, dù bản thân có tò mò thế nào đi chăng nữa thì Mạc Vấn vẫn phải cất nó vào trong túi áo.

Hơn một vạn tinh tệ sẽ cấp một tấm thẻ bảo tồn? Ánh mắt cậu lóe lên một cái: Xem ra lúc trước bản thân nghĩ mười ngàn bằng một ngàn nhân dân tệ là không đúng.

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện người bày quán trên vỉa hè vẽ vời, thiết kế, Mạc Vấn lập tức trưng ra bộ dàng tò mò muốn trở thành quần chúng vây xem, lại bị lông xù kéo ra ngoài

“Tôi biết thành phố lớn không cho bày quán vỉa hè nên khi bỗng nhiên nhìn thấy sẽ thật tò mò. Thế nhưng trước khi xem, chúng ta có thể đi ăn cơm được không, chờ đến khi cơm nước xong, tôi khởi động cơ giáp về nhà, chúng ta tự mình trở về tìm mẹ mình cầu an ủi được không?”

Tìm mẹ cầu an ủi? Mạc Vấn nhíu mày, hỏi ngược lại: “Thật sự là mẹ?”

Được, mi thắng! Lông xù thật sự bị cậu đánh bại, đành giơ hai tay đầu hàng: “Là ba ba, là ba ba được chưa! Em gái thời đại này thưa thớt như vậy, có mấy người có mẹ? Chẳng lẽ cậu có sao?”

Đúng là tôi thật sự có. Mạc Vấn âm thầm bổ sung trong lòng. Cậu đã sớm phát hiện chuyện kỳ quái này, bất kể ở trung tâm giao tiếp nhiệm vụ, hay trên đường, làm việc, làm phục vụ, đều là nam!

Nếu không phải lúc nãy có một vị phu nhân vừa dẫn một cô bé đi tới thì Mạc Vấn đã cho rằng tương lai không có phụ nữ rồi.

hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.