" Aaa....viên kim cương của tôi, đâu rồi..." chủ tịch suzuki gần như điên cuồng la hét, không ngừng tìm kiếm viên kim cương quý giá của mình.
' xì xào '
' xì xào '
Động tĩnh bên này của chủ tịch suzuki đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Có người thì cười thầm xem kịch vui, có người thì âm thầm mỉa mai "
" ai...do ông ta làm việc ác quá nhiều đấy mà "
" hừ ! Đáng đời "
" viên ngọc đó trị giá 100 tỷ yên lận đó nhưng không phải 100 tỷ yên là số tiền nhỏ đối với ông ta sao, thật kì lạ "
... .......
Chủ tịch suzuki mặc kệ những lời mỉa mai, chăm chọc của mọi người mà lo tìm kiếm enxerlive trong bóng tối.
Trong bóng tối, vốn ông ta đã lớn tuổi với lại thị giác con người cũng không thể thích nghi với bóng tối nhanh được nên ông ta cứ mò mẫm mãi mà chẳng ra, vài người thị giác đã mơ hồ có thể thích nghi với bóng tối thì gác chân làm chủ tịch suzuki ngã.
Ăn đau, chủ tịch suzuki rất tức giận nhưng gác lại việc này sau đi, hiện giờ ông ta phải tìm cho ra enxerlive, nó chứa chìa khóa mở tất cả tài sản của ông trong đó.
Nếu không tìm ra nó thì.....
Nghĩ đến đây, chủ tịch suzuki mặt tái nhợt đi mấy phần.
Lãnh hạ nhướng mày, 1 viên ngọc thôi mà quan trọng thế sao ?
Hay là nó chứa cái gì trong đó ?
Chắc khi ra khỏi đây phải hảo hảo nghiêng cứu mới được.
....
' phật '
Bỗng tiếng vang từ đâu phát ra.
Sau đó tất cả ánh đèn đều cháy lại, ánh sáng bất ngờ chiếu rọi, mọi người đều đau mắt vì chưa thích ứng được với ánh đèn.
Lãnh hạ thì không sao cả, nhưng nhóc conan đứng kế bên cô thì không ngại cơn đau mắt mà chạy ra ngoài đuổi theo kaitou kid.
Lãnh hạ có 1 chút tán thưởng đối với conan.
Bỗng lãnh hạ cảm thấy lạnh lạnh, nhìn hướng phát ra gió thì thấy cửa sổ mở toan toát mà chả người nào hay biết.
Lãnh hạ khóe miệng giật giật, nhìn ra cánh cửa chính bự tổ chảng rồi nhìn cánh cửa sổ mở.
Kaitou kid, ngươi đang trong thời kì quáng gà nặng sao ?!?
Cánh cửa chính bự như vậy thậm chí còn mở cửa sẵn nữa không đi, mà đi chui qua cái cửa sổ làm cái gì a!!!
Ai......không nói nữa, bây giờ nên gửi tin cho hika báo cáo nhiệm vụ thành công thôi.
Lãnh hạ định đi ra ngoài thì cánh tay bị ai đó giữ chặt, quay lại thì thấy hiroshi vẻ mặt ôn nhu lo lắng nhìn cô " hạ, em muốn đi đâu ?"
" WC " lãnh hạ không sao cả trả lời.
" ừm, nhớ cẩn thận " hiroshi lo lắng nhìn theo bóng dáng lãnh hạ.
Bảo bối hình như hơi lạnh nhạt với hắn thì phải, có phải hắn đã làm sai điều gì không ?
... ......
Lãnh hạ đứng trong vườn hoa nhà suzuki gửi tin nhắn.
Hạ hạ [ hoàn thành ]
Sau đó cất điện thoại vào trong túi, vừa định quay vào đại sảnh thì....
Hai môi giao nhau...
Lãnh hạ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt.
Kaitou kid...
Kaito ra vẻ thỏa mãn nhìn vào lãnh hạ. Một tay ôm sát lãnh hạ vào hơn, làm cho 2 người càng thêm gần gũi.
Thân hình hoàn mỹ của lãnh hạ hầu như không có khoảng cách với thân hình của kaito kid.
Đầu lưỡi kaito kid liếm phác họa đôi môi nhỏ nhắn của lãnh hạ, khẽ nói : " nhắm mắt lại nào "
Lúc này lãnh hạ vẫn còn ngơ ngác, theo bản năng nghe lời nhắm mắt lại.
Kaito cười khẽ, đầu lưỡi xâm chiếm vào khoang miệng của lãnh hạ, cùng dây dưa với chiếc lưỡi nhỏ nhắn, phấn nộn của cô.
Môi lưỡi giao triền, phát ra âm thanh nút ' chật , chật '.
Kaito kinh như trầm mê trong nụ hôn này, hắn chỉ biết đôi môi này thật ngon ngọt, hắn muốn nữa.
Cứ thế, hai người cứ hôn mãi cho tới khi lãnh hạ hết hơi, dựa vào lòng kaito kid.
Nhưng kaito vẫn còn nghiện vị ngon ngọt đó, không muốn buông tha. Giữa lúc hắn muốn lần nữa kiss cô thì nghe âm thanh của tiếng giày chạy đến.
Kaito kid lưu luyến nhìn lãnh hạ, cúi xuống hôn phớt qua môi cô 1 cái rồi biến đi đâu mất.
Khi lãnh hạ lấy lại tinh thần thì đã thấy hiroshi lo lắng đứng trước mặt cô:
" hạ, em làm sao vậy, anh thấy em lâu quá nên ra đây tìm"hiroshi là 1 người tinh anh, lạnh lùng nhưng hễ việc gì dính tới lãnh hạ thì....có cảm giác hắn là thằng ngốc nhất thế giới.
Lãnh hạ không nghe nhưng lời hiroshi nói, cứ lo tức giận trong lòng.
Tên kid đáng chết, đó là nụ hôn đầu của cô ở kiếp này a ! ( nghĩa là kiếp trước đã sớm mầt nụ hôn đầu rồi )
... ...
Khi lãnh hạ về tới asahina gia thì đã khuya, nghĩ mọi người đã ngủ nên cũng không đánh thức làm phiền người khác làm gì, tính một mạch đi về phòng của mình.
Nhưng khi đi qua phòng khách rộng lớn thì thấy asahina ukyo đang ngồi ở đó đọc 1 cái văn kiện nào đó.
Lãnh hạ đi lại chào hỏi " ukyo ca, anh chưa ngủ à ?"
Ukyo nhìn lãnh hạ cười " em về rồi à "
" ân, sao anh còn chưa ngủ " lãnh hạ cũng ngồi xuống đối diện ukyo .
" anh đang đợi em về " ukyo khép văn kiện lại dùng ánh mắt ôn nhu quan tâm lo lắng nhìn lãnh hạ.
" thật...thật có lỗi, chỉ là công việc thôi " lãnh hạ cảm thấy thật ấm áp.
Cái này gọi là gia sao không ...
Thật là khiến người khác mê luyến thượng.....
Ukyo có vẻ kinh ngạc " em có đi làm việc nữa à ! Rõ ràng là em chỉ mới 16 tuổi thôi mà "
" em làm phục vụ ở 1 quán coffe nhỏ, hôm nay tới phiên em trực nên mới về trễ " lãnh hạ trắng trợn nói dốc.
Đề phòng ukyo hỏi nữa nên lãnh hạ vội nói " khuya rồi, em về phòng trước đây, ukyo ca ngủ ngon "
" ân, ngủ ngon " ukyo biết lãnh hạ không muốn nói nữa nên cũng không ép, cười nhìn bóng lưng lãnh hạ rồi cũng quay về phòng ngủ.