- Em coi thường chồng mình quá nhé . Chỉ cần là em thì mấy kiếp anh cũng nuôi tốt – Anh đút hai tay vào túi quần rồi đi đến chỗ nó vừa đi vừa nói điềm đạm .- Con nghe chưa , không phải lo thiếu thịt đâu . Bốn bữa một ngày chứ gì , không thành vấn đề - Ông Long nhìn nó cười đểu- Huhu mọi người cứ chọc con – Nó ăn vạ- Ngoan , anh ở đây . Em không phải sợ ai ăn hiếp – Anh xoa xoa đầu nó nói đều đều . Các bậc phụ huynh thấy thế thì trong lòng thấy ngọt ngào thay tụi nó , thật giống với ông Hoàng và ông Long cái thời tán bà Bích với bà Thanh quá .- Vậy nhé đồ mẹ chuẩn bị cho con rồi đấy – Bà Bích nhìn nó nói- Dì Năm vừa mới lên đây mà con lại phải xa dì ư mẹ . Không chịu đâu – Nó nhăn nhó mặt mày- Biết là con nói vậy nên dì Năm nói sẽ đi cùng con – Bà Bích điềm đạm uống trà- Thật không dì? – Nó quay sang dì NămDì Năm gật đầu cười- Hihi vậy là tốt rồi , vậy con đi nha mẹ . Con đi rồi sẽ không còn ai ở bên cạnh mẹ nữa , không làm mẹ vui được nữa rồi , thật không muốn xa mẹ đâu – nó nhìn bà Bích đắm đuối- Thôi đi cô nương , bay xa quá rồi xuống cho tôi nhờ . Cô lúc nào chả làm cho bậc phụ huynh như tôi cười hả , hôm nào cũng một cuộc gọi từ giáo viên . À nói mới nhớ , chồng lại đây tôi nói này , sáng nay con gái ông… - Bà Bích bắt đầu tường thuật .- Trương Thùy Linh , vụ cúp điện là thế nào hả con ? – Ông Hoàng cười hiền nhìn nó- Dạ đâu có , đâu có gì đâu ba hihiii – Nó xua tay cười , trong khi mồ hôi đang toát ra tưởng chừng như suối- Thật đúng là phải phạt xong rồi mới cho đi mà , đứng yên đó cho ba – Ông Hoàng nhìn nó bằng đôi mắt hình viên đạn .- Con vô tội huhuu – Nó chạy quanh nhà , lấp sau hết người này rồi đến người kia . Cả nhà cười rộ lên vì cái cô con dâu nghịch ngợm này . Không biết đến khi hai đứa nó ở chung rồi thì sẽ thế nào đây . Đến lúc đó anh sẽ thế nào ? Thật khiến cho người ta thắc mắc tự đặt câu hỏi .
Đang chạy vòng vòng quanh nhà để tránh bị ông Hoàng tóm được bà Bích bỗng lên tiếng
- Chồng , ông dừng được rồi đấy , tạm tha cho con bé đi . Còn con lại đây ta báo cho tin vui - Bà Bích quay sang nói với ông Hoàng rồi khoát khoát tay với nó với vẻ không được bình thường cho lắm
-Oa oa mẹ ơi . Đúng là đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ , ba nghe mẹ nói kìa , đừng phạt con nữa nha - Nó quay sang bà Bích cười típ mắt rồi lè lưỡi với ông bố “không đáng yêu” , đôi chân lon ton chạy về phía mẹ yêu dấu .
- Vợ , đi đứng hẳn hoi kẻo lại ngã - Anh nhìn nó cười trừ nói đểu
- Anh khỏi lo , không ngã đâu - Nó cười rồi bước đến chỗ mẹ - Tin vui gì vậy mẫu hậu ? - Nó nhìn bà Bích bằng đôi mắt lấp lánh
. Trong đầu bắt đầu nghĩ đủ thứ “Chắc mẹ định tăng cho mình thêm tiền tiêu vặt rồi , hay là thưởng cho mình một chuyến du lịch đi Pháp , à không khéo khi là sang Mĩ cũng nên . ha ha vui quá vui quá “ rồi mắt đảo đảo mông lung , miệng cười tủm tỉm , nói thật lòng thì nhìn nó giờ như là cái đứa thần kinh không ổn định vừa mới trốn trại về .
- Linh , cười gì thế con /? - Thấy biểu cảm của nó , bà Thanh cười chêu
- Không có gì ạ , mẹ nói đi - Nó giờ mới bắt đầu tỉnh tỉnh , gãi đầu cười hì hì
- Tin vui là hai gia đình thông gia chúng ta sẽ sang Mĩ một chuyến , cụ thể là nhà hai bác Thanh Long đây để thiết kế váy cưới cho con và vest cho Tuấn .......- Chưa kịp chờ bà Bích nói hết câu nó đã leo teo nhảy bổ vào cổ họng bà nhảy Gangnam style , vỗ tay đôm đốp - Vui quá vui quá
- Ta chưa nói hết , riêng con với Tuấn thì phải ở nhà .