Lại thêm một lần an ủi nữa, kỳ quái là bọn họ cũng không buồn ngủ, vì vậy lại có hứng thú nói
chuyện phiếm với nhau. Những ngày này mối quan tâm của cô hình như luôn
luôn đặt ở trên người con trai anh, nghe anh nói mấy câu cũng gần như
hiểu rõ cuộc sống cùng cảnh ngộ của đứa bé.
"Anh để thằng bé ở
nhà một mình như vậy có ổn không?" Cô nhẹ nhàng mở miệng, mặc dù cô mới
chỉ gặp đứa bé kia một lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu, là một bé trai
rất xinh đẹp, trong mắt có một chút lanh lợi nhiệt tình của trẻ nhỏ,
khiến người khác nhìn một lần sẽ sinh ra hảo cảm .
"Cho nên anh phải về sớm một chút."
Thế nên cô mới biết, thì ra anh đi sớm như vậy, cũng không phải là đến công ty hay nơi nào khác, mà về nhà để khi con trai anh thức dậy có thể nhìn thấy anh, cho dù chỉ là để ăn sáng cùng nhau, hành động này, không khỏi làm cho cô có mấy phần cảm động.
"Thằng bé là một tay anh nuôi nấng ư?"
"Ừ."
So với rất nhiều người đàn ông, ngay cả mặc quần áo, nấu cơm cho con mình cũng không làm được, nghe đến những việc anh từng làm đúng là không thể tưởng tượng nổi, ai sẽ biết một An Diệc Thành cao cao tại thượng của
hôm nay,vậy mà ngay cả chăm sóc trẻ con cũng rất giỏi, giống như sẽ
không có người tin vậy, trước đây An Diệc Thành là một học sinh ưu tú về cả nhân phẩm và học vấn. Bây giờ ở trong mắt người khác, An Diệc Thành
là đại diện của "Hoàng Thành" , có vài người nói anh không chuyện ác
nào không làm, có vài người lại nói anh hèn hạ vô sỉ giúp người xấu làm
việc ác, cũng không có ai quan tâm quá khứ anh như thế nào.
"Chăm sóc trẻ con, cảm thấy thế nào?"
"Em chăm sóc em trai mình có cảm giác gì?" Anh nhìn cô, anh không phải là
không có nghe qua cuộc sống về sau này của cô, thời điểm biết cha mẹ của cô cùng qua đời, anh đang ngồi ở văn phòng, mất hồn nhìn những tư liệu
kia. Anh không hề nghĩ tới sẽ như vậy, so với những gì gia đình cô đã
gặp phải, anh thà rằng cô vẫn là cô gái sống trong một gia đình hạnh
phúc, không biết việc đời, có lẽ điều khổ sở nhất trong đời người chính
là một tình yêu không được đáp lại.
Nhưng gia đình cô trải qua
biến cố như vậy, anh không có cách nào lấy cái gì để hình dung được cảm
xúc khó chịu đó, chưa nói tới nghiêm trọng như vậy, chỉ là không có cảm
giác gì trong lòng. Khi đó anh đã tự nói với mình, anh sẽ không chủ động đi tìm cô, trừ phi có một ngày, bọn họ tình cờ gặp nhau, như vậy, chính là trời cao an bài, để cho anh đừng bỏ qua cô.
Khi Nguyễn Ngộ
Minh đi gặp anh hai thì trong lúc vô tình nhìn thấy một cô gái giống chị dâu, vừa vặn bị anh cả nghe được. Vì vậy năm đó giải quyết việc của chị dâu, anh ba Lạc Minh Khải bị anh cả gọi vào đánh một trận, mà anh thì
bị anh cả sai đi tìm cô gái kia, khi đó mặc dù anh cả nói rất bình tĩnh, thế nhưng anh lại có thể nghe ra được một chút lo âu, cái loại lo âu
này là sợ điều mình chờ mong không thành, lúc đó anh nghĩ, nhất
định anh cả hi vọng cô gái kia chính là chị dâu ?
Chính là chị
dâu, anh mất nửa ngày thời gian điều tra được, vì vậy tự mình đi một
chuyến, anh nghĩ chị dâu sẽ rất rõ ràng ý tứ của anh, nếu anh xuất hiện, tự nhiên đại biểu rằng anh cả biết cô đã trở lại. Nhưng An Diệc Thành
không nghĩ tới là, anh sẽ nhìn thấy Trình Vũ Phỉ ở đó, đây là loại cảm
giác gì? Có lẽ cũng giống như lúc anh cả nghe được có người rất giống
chị dâu vậy, ra sức khống chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng để ngoài mặt
được thản nhiên.
An Diệc Thành cảm thấy, hình như chính mình cũng nên chứng tỏ sự tồn tại của bản thân một chút, cho nên anh đứng dưới
lầu của bệnh viện chờ , lúc cô xuất hiện anh đi ra trước, "Trình Vũ Phỉ, đã lâu không gặp." Cô cũng biết, những lời này, anh giấu trong tim thật lâu thật lâu rồi, lâu đến mức anh cho là đời này không cách nào nói ra
khỏi miệng, thời điểm cô xuất hiện, lại dùng phương thức ngoài dự đoán
như vậy.
Thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có
thể cả đời này hai người không cách nào gặp lại, vậy mà lại có khả năng
đột nhiên gặp gỡ.
Cho nên, anh ra tay.
Trình Vũ Phỉ nghĩ
tới cảm giác mình chăm sóc em trai, chính là hi vọng cố gắng để em trai
sống được tốt, rất tốt nhưng đồng thời lại cũng sợ cậu bé sẽ bị biến cố
của gia đình ảnh hưởng, sợ bản thân không làm được đúng chức vị một
người chị gái, đủ loại lo âu và khó chịu, khi đó chỉ nghĩ, bản thân dù
có cố gắng hết sức cũng phải để em trai sống cuộc sống thật tốt. Em trai của cô, khi đó đã là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng con trai của
anh, khi đó vẫn còn nhỏ như vậy, lại chỉ có thể dựa vào anh.
Khi
còn bé cô đã từng ghen tỵ em trai ra đời, mẹ nói với cô như thế này, cô
đói bụng thì biết ăn, đau đớn thì biết kêu, nhưng em trai nhỏ như vậy,
bố mẹ chỉ có thể quan tâm nhiều hơn. Thực tế chỉ đơn giản như vậy mà
thôi.
"Rất vất vả, nhưng cảm giác có người dựa vào mình, hình như cũng rất tốt." Cô đánh giá việc chăm sóc em trai như thế, thật sự là
như vậy, nếu như chỉ có một mình cô, có lẽ suốt ngày cô đều chỉ biết đắm chìm trong bóng ma của việc bố mẹ qua đời, nhưng bởi vì có em trai, cô
không thể ích kỷ không để ý chết sống của em trai mình, không thể làm gì khác hơn là kiên cường đối mặt với cuộc sống.
"Anh cũng giống vậy." An Diệc Thành nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt lại, hình như tính chợp mắt một lát.
********************************
Giản Ngưng sinh con, An Diệc Thành đưa Tiểu Gia đến bệnh viện, đứa bé đã
chào đời, là một bé gái, nhìn qua thật nhỏ bé. Tiểu Gia nhìn cô gái nhỏ
đang nhắm mắt, không nhìn ra bao nhiêu diện mạo trong tương lai kia, kéo tay áo An Diệc Thành, "Ba, lúc con sinh ra, cũng như thế này ư?" Nhỏ
xíu như vậy, để cho chính cậu bé cũng không dám chạm vào, sợ sẽ khiến cô bé bị dọa.
"Ừ, cũng nhỏ xíu như vậy." An Diệc Thành cũng nhìn cô bé, nhìn qua là một bé gái trầm ổn đây.
"Ba thật vĩ đại, có thể nuôi con lớn thành như vậy." Người bạn nhỏ An Minh Gia nhất thời có chút cảm động.
Trong lúc hai bố con họ nói chuyện, cô bé đột nhiên mở mắt, sau đó khóc òa
lên, cô bé khóc rất nhỏ, lại khiến người nghe càng thêm khó chịu. Vốn là đang nói chuyện với mọi người, Cố Trường Dạ nghe thấy tiếng khóc, lập
tức đi tới giường con gái, hình như không dám bế con gái của mình, do dự mấy giây, vẫn là bế lên, nhưng tư thế thì cực kỳ cứng ngắc.
An
Diệc Thành nhìn một lát, vỗ vai Cố Trường Dạ, anh cũng là lần đầu tiên
thấy Cố Trường Dạ có biểu hiện như này, hốt hoảng đến không biết làm
sao, không biết nên làm cái gì. Vì vậy ý bảo Cố Trường Dạ đưa cô bé cho
mình, Cố Trường Dạ thật sự không dám động, sợ rằng mình làm cái gì cũng
sai, chỉ có thể thận trọng thả cô bé vào trong ngực An Diệc Thành.
An Diệc Thành ôm cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành, động tác cẩn thận, cô bé từ từ
nín khóc, nhắm mắt vào, dường như lại đang ngủ. Chờ cô bé ngủ say, anh
nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường ngủ, sau đó dắt Tiểu Gia ra khỏi phòng,
tránh cho lại đánh thức cô bé.
Tiểu Gia đang đi ra đến cửa thì
kéo tay An Diệc Thành lại, "Con muốn quay lại xem em gái nhỏ một chút."
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đến bên em gái nhỏ ở khoảng cách gần như
vậy, có cảm giác kỳ diệu không nói nên lời.
An Diệc Thành gật đầu một cái, Tiểu Gia cười hì hì quay vào phòng, cùng lúc đó, Cố Trường Dạ đi ra.
Cố Trường Dạ liếc mắt nhìn Tiểu Gia, lúc này mới nhìn An Diệc Thành, "Cậu vẫn dây dưa cùng người phụ nữa kia?"
"Hả?"
"Nên làm như thế nào, cậu nên hiểu rõ ràng, nhất là chứng kiến cảnh ngộ của
Minh Khải cũng nên rõ ràng, đừng xem thường phụ nữ, phụ nữ chính là một
thanh lò xo có lực rất lớn, nếu cứ đè liên tục lên nó, đè đến cuối cùng
sẽ chỉ có hai loại kết quả, hoặc là lò xo hỏng, hoặc là cô ta sẽ dùng
hết toàn lực bắn ngược trở lại, đem tất cả những gì cậu đè lên đều trở
lại trong tay của cậu, mà hai loại kết quả này, đều không phải điều mà
một người đàn ông muốn nhìn đến." Cố Trường Dạ nói tới đây, vỗ vỗ bả vai An Diệc Thành.
"Em và mọi người không giống nhau." Anh bỏ qua cái đề tài này, hình như cũng không nghĩ nhắc lại.
Cố Trường Dạ cười cười, dường như cũng không suy nghĩ nhiều, đi về phía
bên kia. An Diệc Thành nhìn theo bóng lưng Cố Trường Dạ, chắc là giờ anh ấy đi gặp chị dâu, mới gặp con gái xong, cũng nên đi gặp vợ rồi.
Có con, có vợ, như vậy mới là người một nhà.
Anh cười khổ một tiếng, khóe miệng nâng lên một nụ cười trào phúng.
Năm đó anh cả đối xử với chị dâu như vậy, dưới sự giúp đỡ của Lạc Minh Khải và Từ Triệu Luân, thế nhưng chị dâu thật sự rời đi, một bên Lạc minh
Khải giúp đỡ ổn định anh cả, một bên Từ Triệu Luân an bài mọi chuyện ở
bệnh viện, nếu Lạc Minh Khải dùng người ở trong bệnh viện táy máy tay
chân, Cố Trường Dạ nhất định sẽ phát hiện, nhưng Lạc minh Khải lại chưa
từng dùng, mà để cho Từ Triệu Luân ra tay, tất cả thần không biết quỷ
không hay, ai cũng không đoán được, Từ Triệu Luân sao lại đồng ý ra tay
cùng với một Lạc minh Khải vô thân vô cố.
Chị dâu đã đi rồi,
nhưng anh cả lại thay đổi, Đúng vậy, anh cả hận chị dâu như vậy, chị dâu rời đi, không phải anh cả nên vui vẻ sao? Nhưng anh cả chẳng những
không vui, ngược lại còn bị bệnh.
Hiện tại An Diệc Thành vẫn còn
nhớ rõ, khi anh đi thăm anh cả thì vẻ mặt anh cả tái nhợt nằm trên
giường bệnh nói với anh, "Anh có thể đồng ý cô ấy. . . . . ." Không phải là cô ấy muốn để lại đứa bé kia ư, anh có thể đồng ý, anh chỉ nói nặng
lời một chút, nhưng anh lại không để cho cô ấy trực tiếp đi bệnh viện xử lý đứa bé, tức là trong lòng anh đã lui bước rồi, anh thật sự có thể
đồng ý. . . . . .
An Diệc Thành không biết lời này của anh cả là có ý gì, nhưng lại biết, nhất định có liên quan đến chị dâu.
Sau này khi chị dâu cuối cùng cũng đã trở về, mặc dù anh cả vẫn lạnh lùng
như cũ, nhưng so với trước kia thì có sức sống hơn nhiều, không cần biết giữa anh cả và chị dâu đã xảy ra chuyện gì, hôm nay bọn họ đã ở bên
nhau, còn có một cô con gái đáng yêu, tất cả cũng coi như là hạnh phúc.
Mà anh ba đâu?
Anh ba coi như là thất bại lớn nhất thì phải, giống như sẽ không ai nghĩ
đến, chị dâu nhìn qua như một người phụ nữ yếu ớt dịu dàng, lại sẽ làm
mọi chuyện đến tuyệt tình như vậy. Khi biết mục đích của anh ba, Nguyễn
Ngộ Minh còn từng lo lắng người phụ nữ kia nên làm gì bây giờ, kết quả
lại không ngờ, người phải chịu tội lại chính là Lạc Minh Khải, cho tới
tận bây giờ, ngay cả gặp mặt con trai mình anh ba cũng không gặp được
mấy lần. . . . . .
Nhưng anh cảm thấy anh và bọn họ không giống
nhau, là chỗ nào không giống đây? An Diệc Thành cười chính bản thân, anh không phải cũng nghĩ tới muốn trả thù người phụ nữ đó sao? Cô để cho
anh trải qua cuộc sống thống khổ nhất, làm rối loạn tất cả kế hoạch của
anh, nhưng cố tình cô lại hoàn toàn không biết chuyện, vì vậy liền thoát khỏi liên quan đơn giản như vậy sao?
Khi anh ngồi trong gian
phòng ẩm thấp kia, ôm Tiểu Gia đang khóc thì anh lại hận cô như thế đấy, hận đến lục phủ ngũ tạng đều đau, anh tự nói với mình, mọi thứ mình
phải chịu đựng, cũng phải làm cho cô nếm thử một lần. Vậy mà thực tế đau là đứa bé, ngay cả khi mẹ chết, anh đều không thể phí thời gian đi đau
lòng, như vậy quá xa xỉ, anh chỉ có thể kiên trì tiếp tục, để trong tã
lót của đứa bé.
Anh vẫn đứng đó, khắp người tản mát ra lãnh khí, khiến Tiểu Gia đang đi tới nhìn cha mình hồi lâu, cũng không dám đến gần.
"Ba."
An Diệc Thành lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Thế nào?"
Tiểu Gia lắc đầu một cái, "Vừa rồi dáng vẻ của ba làm cho người ta cảm thấy
thật là đáng sợ. . . . . ." Giọng nói của tiểu Gia càng ngày càng nhỏ.
An Diệc Thành cười, ngoắc ngoắc tay, gọi con trai tới gần.
Tiểu Gia đi tới dắt tay của ba, "Em gái nhỏ thật đáng yêu."
"Ừ."
"Ba, con cũng muốn có một em gái."
"Hả?" An Diệc Thành liếc mắt nhìn con trai mình.
"Con lớn như vậy, nhất định có thể bảo vệ được em gái của mình, sẽ đối tốt với em. . . . . ."