Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Chương 40: Chương 40




Tay Trình Vũ Phỉ vẫn vỗ đều sau lưng Tiểu Gia, một cái lại thêm một cái , y hệt máy móc không thể dừng lại. Mà rõ ràng cô đã ôm Tiểu Gia rồi, lại hình như vẫn cảm thấy không đủ, muốn ôm thêm một chút, chặt một chút nữa. Ôm quá gấp, rồi lại sợ Tiểu Gia sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy cô không ngừng mâu thuẫn. Tiểu Gia nói không dám ngủ, sợ tỉnh lại thì không thấy cô đâu, nhưng bây giờ cô còn hơn bé, hơn ai hết cô cũng không dám nhắm mắt, sợ chuyện này chỉ biến thành giấc mộng, sợ khi tỉnh táo lại tất cả lại chỉ do cô ảo tưởng mà thôi.

Bây giờ sự thật thế này, khiến cô cho là mình chỉ là giẫm ở đám mây, lâng lâng , cô biết là thật, rồi lại mang theo vài phần cảm giác không chân thật, loại cảm giác này rất ngọt ngào, rồi lại như thể là đang trong mộng ảo.

Tiểu Gia là đứa bé của cô và An Diệc Thành, chỉ là những lời này, có thể là cần đến nửa ngày cô vẫn không phản ứng kịp. Đây đã từng là hy vọng xa vời của cô, khi loại hy vọng xa vời không thực tế này đang đến với cô vậy mà một chút tức giận một chút căm giận cô cũng không có, cô chỉ thấy mình muốn cảm ơn, chỉ thấy là may mắn. Cô không còn kịp trách tội cha mẹ mình năm đó đã hành động như thế nữa, không thèm nghĩ đến chuyện An Diệc Thành cố ý không để cho nàng nhận mặt Tiểu Gia mang hàm nghĩa gì nữa, cô chỉ muốn ôm Tiểu Gia, cứ ôm như vậy là tốt rồi, đây là đứa bé của cô, là đứa bé trong người cô sinh ra.

Trong lòng đứa bé này thiếu sót một phần, cô sẽ làm mọi cách từ từ đền bù .

Cô không biết mình ngủ lúc nào, nhưng so với người đứng ở cửa phòng kia so thì lại biết rất rõ.

Một đêm này, đối với An Diệc Thành mà nói, mới gọi là không thể chợp mắt cả đêm, anh nhìn người phụ nữ kia ôm Tiểu Gia, trên người cô từng tế bào hình như cũng đầy vết thương lòng, khiến anh thật lâu vẫn không bình tĩnh được.

Anh ngồi trong thư phòng, cửa sổ mở rộng ra, gió đêm lạnh lẽo thổi vù vù vào, trong tay anh chấm lửa của tàn thuốc vẫn có màu đỏ sáng kỳ quái, một điếu thuốc, nhanh chóng cháy hết, trong không khí có nhàn nhạt mùi thuốc lá, thứ mùi này theo gió phả vào mặt tới tấp, khiến anh càng ngày càng tỉnh táo.

Cô bạn học tên Trình Vũ Phỉ đó, là từ lúc nào anh đã chú ý tới cô vậy? Hạ Tư Tư nói đúng, đối với bạn học nữ anh luôn luôn không có ấn tượng gì, người nào không có ấn tượng thì chính bản thân anh quá rõ ràng, anh không thể có mối quan hệ nào khác với các cô gái, bạn học khác có thể lén lén lút lút để nói chuyện yêu đương, thế nhưng anh lại không thể, anh đã sớm hoạch định cuộc sống của mình, mỗi một bước hình như cũng không thể có sai lệch, thời cấp ba chính là cố gắng học tập, nhưng thế này vẫn còn chưa đủ, anh phải tự mình đi kiếm tiền, anh không thể hoàn toàn dựa dẫm vào mẹ anh.

Có không ít nữ sinh đưa tới cho anh những bức thư tỏ tình, thư cũng gấp thành hình dáng xinh đẹp, nhưng mà đối với những bức thư kia anh không có cảm giác gì, cũng như mỗi lần thấy ai đó động lòng rồi yêu thích anh... Tự nhìn lại mình, anh đều đặc biệt muốn hỏi một câu, rôt cuộc những thứ anh thích đã đi đâu rồi, anh có thích cái gì đáng giá không, thành tích ư, cái đó cũng chỉ là mặt khác nổi bật hơn với anh thôi, hoặc là sau này cái đó cũng trên cơ bản cũng không có thể coi như là ưu thế, anh quá rõ rồi. . . . . .

Thật lòng hay giả vờ, anh đều không cần.

Cho đến khi anh phát hiện có một loại ánh mắt rơi trên người mình, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, anh cũng không thể đi hỏi, tại sao bạn lại muốn nhìn tôi?

Sau đó, rốt cuộc anh cũng tìm được nguồn gốc ánh mắt kia, lám thế nào lại là ánh mắt của một cô gái?

Các bạn nam khác cùng tụ tập một chỗ, thích nói về mấy cô gái trong lớp, dĩ nhiên Tiết Giai Nhu là tên bị nói đến nhiều nhất, Trình Vũ Phỉ cũng bị nói đến không ít, bọn họ thích đem Tiết Giai Nhu so với loại hoa hồng rực rỡ. . . . . . Còn Trình Vũ Phỉ kia, chính anh tìm từ, anh cảm thấy cô giống như là gió nhẹ, chính là loại cảm giác, nhàn nhạt, hình như không gây cho chú ý cho người khác, nhưng lại lấy đó làm cách thức để thể hiện sự tồn tại của mình.

Anh không phải loại người hay tự kỷ tự yêu chính mình, vừa bắt đầu phát hiện cô bạn gái này đối với mình có tâm ý thì thật ra thì cũng không suy nghĩ gì nhiều, lí do là từ đầu đã không mấy đề ý.

Nhưng một hôm khi anh về nhà, anh đột nhiên phát hiện mình để quên chìa khóa ở trường học, liền xoay người đi lấy.

Đó là lần đầu tiên anh phát hiện cô đi theo mình, anh vẫn không cảm giác gì, chỉ là có lẽ cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ lập tức quay trở lại, hơn nữa là đi trở về trường học, nên vẻ mặt khó xử của cô nửa ngày cũng vẫn không khôi phục bình thường được, khi anh đi từ bên cạnh đi lướt qua người cô thì mặt của cô đỏ hồng đến cực độ đến mức không bình thường. Anh không chào hỏi, vẫn xem như người xa lạ, với thái độ này của anh, khiến cô thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ hai, cô không tiếp tục xuất hiện, anh không có cảm giác gì, nghĩ tới cũng rất bình thường.

Nhưng ngày thứ ba, cô xuất hiện lần nữa, anh bắt đầu hoài nghi, cô có nhà ở bên cạnh hay còn đi theo anh? Anh cảm giác mình có suy nghĩ này quả thật được gọi là quỷ dị, bởi vì cái đó buổi chiều, anh lại bị loại ý nghĩ này hành hạ lặp đi lặp lại, vì vậy sau khi anh đến nhà, anh làm một chuyện mà chính mình cũng không thể tin được, anh từ trong nhà lại đi ra, sau đó giữ khoảng cách không gần không xa đi theo cô, bước chân của cô nhẹ nhàng, trong miệng giống như đang ngâm nga bài hát, anh vẫn đi theo cô, mãi cho đến khi cô về đến nhà.

Nhà của cô, cách nhà anh rất xa, hai hướng đi hoàn toàn ngược nhau. Anh cũng nhìn thấy, khoảng cách nhà cô và nhà mình quá xa. Thật ra đến một ngày kia, anh đứng yên lặng bên cạnh nhà của cô thật lâu thật lâu, trước kia anh từng nghe nói qua lòng sông luôn thấp hơn mặt biển những chữ này, khi đó thật sự là anh cảm nhận được hết ý nghĩa của nó

Chính là loại cảm giác, cô ấy và mình, thật sự đang sống ở hai thế giới.

Cô đi theo anh, thật ra thì rất ít theo tới gần nhà anh, anh nghĩ, chắc cô cũng chưa biết nhiều, trong mắt người khác thành tích ưu tú đó, diện mạo thiếu niên tuấn tú, lại ở trong một con hẻm nhỏ, trong ngõ hẻm là có thể nghe thấy được mùi ẩm mốc rất nặng, cô có thể thấy rõ, cho nên cũng sẽ cách xa.

Nhưng, không có.

Cô vẫn đi theo anh như vậy, mãi cho đến khi về đến nhà anh.

Cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần vào thời điểm này này, anh sẽ đi theo phía sau cô, cho đến khi cô đi ra khỏi này khu nhà cũ này.

Ra khỏi khu nhà cũ, lập tức không có âm u như vậy, hai bên cũng thường xuyên có người, không đến nỗi gặp nguy hiểm.

Có thay đổi là từ bắt đầu mùa đông, tiết trời thay đổi, trời tối cũng bắt đầu nhanh hơn, hình như cô cũng có e sợ, không hề đi theo anh vào khu phố nhà cũ nữa, còn anh cũng không cần phải trở về đến nhà sau đó lại đi ra cửa.

Loại cảm giác đó rất kỳ quái, đã như trở thành thói quen vậy, đột nhiên không cần sau khi về nhà rồi lại đi ra. . . . . .

Anh đang trong phòng của mình, đối với hành động mình làm tỏ vẻ nghi ngờ, anh không biết mình đang làm gì, hoặc là mình làm cái gì, cũng suy nghĩ không biết mình tại sao lại làm như vậy.

Có lẽ là khi trong lúc vô tình anh nhìn đến ánh mắt của cô thì cô lại lóe lên tia hốt hoảng, cẩn thận, lại cứ như vốn cố chấp đứng tại chỗ, khiến anh không nhịn được rất muốn quay đầu đi xem một chút.

Anh cảm giác mình thích ứng cũng trở nên rất kỳ quái, vừa bắt đầu không thích loại ánh mắt kia luôn dừng lại trên người mình, dần dần đón nhận, sau đó trở thành chuyện đương nhiên?

Anh bắt đầu vừa đi học vừa đi tìm học sinh để dạy thêm, cũng chỉ nhận học sinh cấp 3, ý định nhận học sinh của anh có hạn, cho nên học phí cũng rất thấp, dù vậy anh cũng nhận, ít nhất thì anh vẫn có thể tự chính mình kiếm tiền.

Ngày đó anh cũng là sau khi tan học, anh lại quên sách trên lớp học, trở lại phòng học, anh vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra, liền nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền ra.

"Được chưa Trình Vũ Phỉ, bạn xem một chút bạn đang làm những gì, mất mặt, quá mất mặt. . . . . . Mình tại sao có thể có một người bạn thân như vậy?" Hành động của Tiết Giai Nhu đối với Trình Vũ Phỉ bây giờ là phỉ nhổ có thêm ghét bỏ, "Thích liền đuổi theo , vậy đến tột cùng bạn đang tính làm gì?"

"Mình . . . . . Sợ. . . . . ."

"Sợ cái gì? Sợ bị cự tuyệt? Bị cự tuyệt cũng tốt, bạn cũng sớm thu hồi tim của mình, không cần sẽ tiếp tục lãng phí thời gian."

"Mình không phải sợ bị cự tuyệt. . . . . . Mình chỉ không muốn ảnh hưởng đến anh ấy, nếu như mà mình thật sự thổ lộ điều gì, anh ấy không thích mình...mình hành động như vậy đối với anh ấy mà nói cũng là quấy nhiễu. . . . . . Hơn nữa anh ấy. . . . . . Dù sao bạn cứ coi như mình không có dũng khí đi!"

"Không phải bạn không có dũng khí, mà vốn là bạn không hề có dũng khí."

Trình Vũ Phỉ cười cười, nhưng không phản bác lại.

"Đến tột cùng bạn thích anh ấy vì cái gì, thật ra thì, thành tích tốt thật không biểu hiện điều gì, cũng không chắc chắn về sau sẽ thành công, huống chi điều kiện gia đình của anh ấy . . . . ." Tiết Giai Nhu nhún nhún vai, "Mặc dù nói không thể cầm tiền bạc để cân nhắc, nhưng bạn suy nghĩ một chút, bạn trai của mình có thể mua cho mình các loại quà tặng, nhưng bạn trai của bạn cái gì cũng không thể mua cho ban, không thể dẫn bạn ăn bữa tiệc lớn, không thể giúp bạn mua quần áo xinh đẹp, hơn nữa bạn vẫn không thể trách cứ anh ấy, anh ấy nghèo nha, mua không nổi. . . . . ."

Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, cho nên mới nói không muốn ảnh hưởng đến anh.

"Mình cũng không biết thích anh ấy là vì cái gì, bạn cứ coi mình đã như tẩu hỏa nhập ma đi!"

Tiết Giai Nhu lấy tay dùng sức xoa tóc người bạn tốt này, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Trình Vũ Phỉ chẳng qua là cảm thấy, thích người này, thật ra thì thật không thể nói là có áp lực nặng nề, vừa chân chính vừa đầy đủ tâm ý mình bỏ ra, khiến điều này càng ngày càng tăng thêm. Cô thích người thiếu niên kia vì điều gì đây, thích anh ngồi ở chỗ đó, người khác thế nào nhất định vẫn không sáng bằng một phần của anh, cho dù người khác có cười nhạo nghề nghiệp của mẹ anh, cười nhạo anh mặc quần áo như bần hàn, anh đều có thể đường đường chính chính ngồi, sống lưng so với ai khác cũng thẳng hơn.

Cô nghĩ cô vĩnh viễn cũng không làm được như vậy, nhưng những chuyện kia vẫn không làm ảnh hường đến người cô thích, hơn nữa mỗi lần nhớ đến anh đĩnh được chính trực mà ngẩng cao đầu, cô đã cảm thấy rất đau lòng, Đúng vậy, người khác đều nói gia đình anh có điều kiện quá kém, vậy mà với điều kiện đó, anh không oán trời trách đất, không tự giận mình, nguyện ý dùng sức cố gắng của mình đi thay đổi tất cả, như vậy người khác không nên tôn trọng anh sao?

Huống chi, anh như vậy, thật sự là không dễ dàng.

Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ nhẹ nhàng của anh, cô đều đau lòng, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó khăn mới có thể trở nên như vậy?

An Diệc Thành xoay người rời đi, cũng không cầm theo quyển sách kia.

Anh rốt cuộc biết, vì sao anh không ghét cô thích anh, cô chính là một cơn gió, không ảnh hưởng anh, để cho anh sống theo cuộc sống của anh, cô chỉ cần xem là tốt rồi, cô căn bản không có tính toán làm ảnh hưởng anh, cũng không có tính toán để đạt được điều gì.

Kỳ thi lần sau, đã có kết quả.

An Diệc Thành biết thành tích xếp hạng của mình sẽ không thay đổi, chỉ cần làm xong bài thi, anh dường như là có thể tính toán ra điểm số của bản thân, đây đối với anh mà nói, đã tập mãi thành thói quen. Thành tích bảng thông báo luôn là được vây quanh bởi rất nhiều người, một tầng lại một tầng, anh đứng ở hành lang, tựa vào trên lan can, nhìn bóng dáng của những bạn học kia.

Sau đó, anh nhìn thấy cô.

Cô xem thật lâu thật lâu, đầu tiên là bị người khác đẩy ra ở bên ngoài, cô cũng không tranh, mà là chờ người khác nhìn xong sau đó cô tiến lên nữa, có người đi sẽ có người tới, hình như cô vẫn luôn là không chen vào được.

Anh nhìn trong chốc lát, đột nhiên liền nở nụ cười.

Rốt cuộc, người dần dần giải tán, cô đứng ở nơi đó nhìn rất lâu.

Anh tựa vào trên lan can tay, nắm thật chặt.

Cô ở đây là đang nhìn thành tích của anh sao?

Cái suy đoán này, đột nhiên liền chui vào đầu óc của anh.

Một bài thi viết văn của An Diệc Thành được dán vào bảng thông báo để bạn học xem xét, chữ của anh viết không tệ, về sau đính vào nơi đó để mọi người tới xem.

Ngày đó viết bài thi vẫn được đính ở nơi đó rất lâu, đột nhiên có một ngày, không thấy bài thi viết.

Hôm đó An Diệc Thành vốn là muốn đi đến chỗ dạy thêm cho học sinh kia thật nhanh, đối phương đột nhiên có chuyện, anh chạy tới nhà của đối phương mới hay tin, anh chỉ còn cách trở về trường học, về đến nhà nếu như bị mẹ nhìn thấy, chyện anh nói dối đi học thêm sẽ bị phát hiện. Anh vào trường học không được bao lâu, liền nhìn thấy một người đứng ở bảng thông báo làm cái gì đó, anh nhìn trong chốc lát, sau đó rời đi.

Khi đó chính là thời gian lên lớp, cô đang làm gì?

Các bạn học cũng biết anh vì đi dạy thêm cho người khác, tự học buổi tối có thể không có mặt, nhưng anh trở lại, các bạn học cũng không nói cái.

Anh ngồi xuống không bao lâu, Trình Vũ Phỉ liền tiến vào, trong tay nắm cái gì.

Nàng đau bụng, đi vệ sinh, nửa đường lại nhớ ra cái gì đó, đến chổ bài thi viết văn đó thận trọng kéo xuống . Bảng thông báo nơi đó, căn bản không tránh gió mưa, lần trước xuống một cơn mưa nhỏ, tự thể cũng bị ẩm rồi, cô không muốn nhìn thấy tờ giấy kia cũ rách nát đến cuối cùng cái gì đều nhìn không được. . . . . .

Sau khi kéo xuống tới, cô mới phát giác được mình lá gan trở nên lớn, nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện như vậy cũng là sẽ bị trừng phạt, nhưng tất cả mọi người đang đi học, sẽ không có nhìn người thấy chứ?

Cô vô tình nhìn lướt qua phòng học, thế nhưng thấy được An Diệc Thành. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, cô trông giống như đứa bé đang làm sai việc gì. . . . . .

An Diệc Thành thấy mình rất kỳ quá, anh rõ ràng lấy ra quyển sách, làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, vì sao ánh mắt lại hướng về phía bên kia nhìn cô? Cô một lát lại len lén quay đầu liếc mắt nhìn, một lát khẩn trương không biết như thế nào cho phải nằm xuống lại ngẩng đầu, cô đây là thẹn thùng?

Không thể hiểu, trên mặt anh nhanh chóng lướt qua một tia cười.

Sau lại, lúc anh vẫn cảm thấy ánh mắt của cô gái kia lại không rơi trên người mình anh cảm thấy mất mác, ngay cả chính anh cũng không thể tin được.

Cho tới bây giờ anh vẫn cảm thấy, đối với những ngươi thích mình anh không biết anh mù tịt về họ.

Nhưng vào thời điểm khi trong lòng anh tràn ngập cảm giác mất mác, khó chịu dâng lên, anh đột nhiên hỏi chính mình, đây phải coi là gì! Tại sao chính anh lại biến thành như vậy, tại sao lại có loại tâm tình này?

Bọn họ thậm chí không nói chuyện với nhau được mấy câu nói, thậm chí không có chung đụng, thậm chí cũng không biết đối phương có tính tình ra sao. . . . . .

Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

Anh suy nghĩ cực kỳ lâu mới hiểu được, cô chính là khiến lý trí anh không hề thay vẫn đổi mặt bình thản trong cuộc sống, xuất hện xung quanh, khiến cuộc sống căng thẳng của anh có chút thả lỏng một ít, không có xuất hiện thì như mất đi thói quen và chút tiếng cười vui vẻ.

Thích cô, không lẽ như vậy sao?

Anh nghĩ, có lẽ, mình cũng lờ mờ hiểu ra.

Tác giả có lời muốn nói: còn tiếp, nhiều lời góp ý, tôi sẽ ghi nhận!

Đây là đoạn văn tôi viết thật bình tĩnh, tôi cảm giác mình rất dụng tâm, cũng hy vọng có mọi người thấy thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.