Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Chương 7: Chương 7




Trình Vũ Phỉ ánh mắt vô hồn nhìn phương xa, lúc này cô cũng không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, trong lòng trống trải, thế nhưng không phải là thản nhiên, ngược lại càng có nhiều phiền muộn hơn, khó trách người khác luôn muốn dựa vào người mạnh mẽ, ai không hi vọng những gì mình muốn đều có thể thực hiện, khi bản thân không có cái năng lực này thì chỉ có thể dựa vào người khác. Giải thích này buồn cười biết bao nhiêu, xuất hiện chỉ để thỏa mãn ham muốn của mình. Vào lúc này Trình Vũ Phỉ không thể không chấp nhận, mình biến thành một người phụ nữ bình thường không có gì thú vị, cuối cũng đã cách xa với hình mẫu phụ nữ mà mình muốn trở thành rồi.

Cô chưa bao giờ chủ động gọi cho An Diệc Thành, mỗi lần đều là anh gọi tới. Anh cũng không thường xuyên gọi lắm, hơn phân nữa là tài xế của anh gọi đến nói cho cô biết xe dừng ở một chỗ xa trước cổng công ty, có ý nói hôm nay An Diệc Thành đã về, cô được "Tuyển dụng" .

Lấy điện thoại di động ra, ngón tay ở danh bạ cố gắng tìm kiếm, giống như muốn che dấu cái gì. Tên An Diệc Thành, đứng thứ hai, sắp xếp theo thứ tự chữ cái trên điện thoại, cô buồn cười phát hiện tránh đông tránh tây cũng không thể tránh được. Cô cố ý thêm chữ a trước tên của em trai mình, vì vậy Trình Gia Đống trở thành tên đầu tiên trong danh bạ, cô dùng hành động này chứng minh điều gì, như ý biết mình đang che dấu sự thật.

Do dự thật lâu, cuối cùng mới nhấn nút gọi.

Cô hi vọng anh không nghe điện thoại, điện thoại không gọi được, hoặc anh tắt máy, sự thật mấy cái lí do này đều không xảy ra, sau hai giây thì anh lập tức bắt máy.

Thời gian ngoài một giây gọi ra thì chỉ có một giây sau, chưa có bất kỳ tiếng động nào, Trình Vũ Phỉ nhẹ nhàng thở dài, "Tôi. . . . . ." Lời nói đến khóe miệng, nhưng không biết phải nói gì, dường như vì kích động nên mới gọi cuộc điện thoại này.

Bởi vì khó chịu, cô ngay cả tay mình cũng không biết nên đặt ở đâu, sau đó thì im lặng.

"Cô đang ở đâu?" một lúc lâu yên lặng, cuối cùng An Diệc Thành mở miệng nói.

Trình Vũ Phỉ nhanh chóng nói địa chỉ mình đang đứng.

"Ừ."

Sau đó điện thoại khôi phục trạng thái yên tĩnh, chỉ là lần này cũng không tính thời gian.

Cô nhìn thời gian ghi lại, cuộc nói chuyện nữa rồi khoảng chừng nửa phút, có ghi lại là thời gian hai người nói chuyện chưa tới 15 giây, thời gian còn lại chỉ nghe không khí chuyển động thôi.

Cô tiếp tục ngồi trên hành lang dài bên cạnh, cho đến khi mặt trời nhanh chóng lặng xuống, mùa này thời gian ban ngày ban đêm thay nhau rất nhanh, dần dần thì xuất hiện hơi mỏng màu đen.

Trình Vũ Phỉ cũng không biết mình đợi bao lâu, cuối cùng An Diệc Thành cũng lái xe tới, chân của cô có hơi tê, cẩn thận đứng lên, ép mình đi tới chỗ anh, người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không xuống xe đi về hướng cô, cô là tự giác. Cô mở cửa xe ngồi vào cố gắng quan sát vẻ mặt của anh, không có bất kỳ điều gì không ổn, lúc này mới an tâm chút.

Cô chủ động gọi điện thoại, lại không biết nên nói gì, cũng không có gì muốn nói với nhau.

Có lúc cô nghĩ, anh đối với "giá trị hứng thú" của cô duy trì được bao lâu, cô không vui vẻ nông nổi bồng bột giống những thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nữa, cũng không thể giống những người phụ nữ khác làm nũng với anh, thậm chí cô cũng không thể trang điểm để mình trở thành một đóa hoa xinh đẹp ướt át được, anh cuối cùng nhìn thấy được điều gì ở cô, có lẽ anh yêu thích loại không khí trầm lặng ở kiểu phụ nữ này?

Cô biết mình không phải là cô gái xinh đẹp động lòng người, cũng tất nhiên hiểu rõ cho dù đã từng có người khác phái theo đuổi cô ví cô như một cành hoa hải đường đầu cành, hải đường duyên dáng nhưng cuối cùng vẫn không bằng hoa mẫu xinh đẹp động lòng người.

An Diệc Thành thận trọng lái xe, dưới kính râm màu đen là ánh mắt khẽ nheo lại. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi cho mình, anh cho là có chuyện lớn gì, xem ra mình nghĩ sai rồi.

"Giản Ngưng. . . . . . hiện tại cô ấy có tốt không?" Hỏi xong những lời này cô cảm thấy mình thật giả dối, hỏi được mọi chuyện thì sao, cô cái gì cũng không làm được.

Đuôi lông mày An Diệc Thành khẽ nâng lên, mắt kính màu đen che giấu tâm trạng của anh.

Thì ra là vì chuyện của chị dâu, anh khẽ cười mỉa mai, An Diệc Thành, chẳng lẽ mày còn mong đợi điều gì ở cô ấy sao?

Cô ấy gọi điện, cũng chỉ vì muốn biết chuyện người khác. Cô ấy thật sự cho rằng chuyện mình làm không ai biết sao? Lúc đầu nếu không phải vì cô, Từ Triệu Luân sẽ không giúp chị dâu chạy trốn, nếu như anh hai truy cứu từng người, dù là ai cũng không thoát khỏi liên quan, cô còn cố tình nhảy vào chuyện này, ngu không ai bằng.

"Cô tốt nhất nên quên việc từng quen người phụ nữ kia đi." Giọng anh mang theo đe dọa vang lên, đột nhiên làm lòng người ta thắt chặt.

Cô chu chu miệng, vẫn muốn nói điều gì.

"Trình Vũ Phỉ, cô cho mình là thượng đế sao?" Anh tháo mắt kính xuống, ánh mắt lạnh lùng quan sát cô.

Cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình khó thở, nếu như cô là Thượng Đế, ngay cả chuyện của em trai mình còn không giải quyết được sao? Cô nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ nói một câu "Giản Ngưng, rất xin lỗi" , cô thật sự không thể làm gì được. Nhưng đối mặt với ánh mắt An Diệc Thành, cô lựa chọn nghiêng đầu né tránh, người đàn ông này là như vậy, một câu nói nhẹ nhàng cũng có thể làm cho trong lòng cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Sau khi xe chạy được một đoạn xa, điện thoại Trình Vũ Phỉ vang lên.

Trình Gia Đống gọi tới, kể từ sau lần trước trở về, Trình Gia Đống gọi điện thường xuyên hơn.

Trong điện thoại, Trình Gia Đống nói cho cô biết, cậu tìm được một công việc làm thêm được đối xử rất tốt, cũng không mệt mỏi. Trình Vũ Phỉ vừa vì em trai hiểu chuyện cảm thấy vui mừng, nhưng lại sợ cậu khổ, cuối cùng cũng chỉ dặn dò vài câu, Trình Gia Đống hiểu chuyện muốn cố gắng phấn đấu là chuyện tốt, hoàn cảnh hai người bây giờ không thể bằng lúc trước được, muốn có cuộc sống tốt hơn, chỉ có thể dựa vào chính mình đạt được, vừa nghĩ điều này, cô cũng bình thường trở lại, cũng không thể để em trai mình không biết gì được, hiện tại ra ngoài tiếp xúc với cuộc sống, sau này cũng có ích.

Cô nói chuyện với Trình Gia Đống,mặt không giấu được nụ cười, sự quan tâm trong giọng nói cũng không giấu được, An Diệc Thành không thể không xuất hiện buồn phiền.

"Xuống xe ở đâu?"

"Cái gì?" Cô còn chưa hiểu được anh nói có ý gì.

Nhưng anh không có tâm trạng giải thích với cô, trực tiếp dừng xe lại, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc khó chịu, thúc giục cô lập tức xuống xe. Trình Vũ Phỉ cảm thấy không hiểu nỗi, cho đến khi xuống xe, nhìn anh lái xe một đoạn xa, cô mới hơi hiểu được ý của anh là cô tìm anh để hỏi chuyện của Gỉan Ngưng, nếu anh đã nói ra ý kiến của mình, chuyện này cũng coi như kết thúc.

Gió lạnh thổi, cô lắc đầu, hơi cười khổ.

Tuần này Trình Vũ Phỉ đi siêu thị mua rất nhiều món ăn về, cô chọn tất cả rau xanh mà Trình Gia Đống muốn ăn, khi cậu về cô nhất định phải cho cậu ăn nhiều món. Nghĩ đến điều này, cô bắt đầu bận rộn.

Sau khi Trình Gia Đống về nhà, khi ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, không nhịn được đi vào đứng phía sau chị mình, "Oa, chị làm nhiều món ngon như vậy, hôm nay em nhất định phải ăn thật nhiều, mới có thể bù lại dạ dày lâu nay bị căn tin hành hạ."

"Thức ăn trong căn tin trường rất khó ăn sao?" Trình Vũ Phỉ tỏ ra nghi ngờ, cô từng đi ngang qua trường học của cậu, biết điều kiện căn tin trường cậu cũng không tồi.

"Có tốt hơn nữa cũng không bằng chị làm." Hơn nưã trường học to như vậy, cho dù mùi vị tạm được, cũng không có khả năng ăn ngon ở đó, còn nấu với số lượng lớn chất lượng kém xa.

"Được, em ra ngoài trước đi, chị xong ngay thôi." Trình Vũ Phỉ đẩy cậu ra ngoài.

Trình Gia Đống do dự một lát, có lẽ nên ra ngoài. Cậu biết, những năm nay chị của mình luôn cố chịu đựng, chưa bao giờ nói với cậu điều kiện kinh tế kém, cậu phải phụ giúp cái gì, cho dù chị không nói, cậu cũng hiểu, cậu không thể trở thành gánh nặng của chị, ví dụ lấy bạn chị ấy là Tiết Giai Nhu mà nói, con đã lớn như vậy, những năm này chị cũng không kết hôn, không thể không nói đây là một nguyên nhân, nhìn chị càng ngày càng lớn tuổi, cậu cũng bắt đầu quan tâm tới hôn nhân của chị mình.

Trình Vũ Phỉ nói thức ăn lập tức xong ngay, một lúc sau. Sau khi cô bưng thức ăn ra, Trình Gia Đống cũng rất tự giác đi lấy bát đũa, xới cơm lên. Trình Vũ Phỉ nhìn động tác của em trai, trong lòng xuất hiện một cổ ấm áp, cho dù đây là một chuyện rất nhỏ.

Cô lớn hơn Trình Gia Đống bảy tuổi, khi đó cô cũng không biết, vì sao mẹ kiên trì sinh em trai. Cơ thể của mẹ không tốt lắm, lúc sinh cô rất đặc biệt khó khăn, lúc mang thai em trai cũng thường xuyên phải đến bệnh viện, cho dù như vậy, mẹ vẫn kiên trì sinh em trai. Khi còn bé, cô thỉnh thoảng cũng nghĩ tới chuyện này, vì sao thời đại này rồi, còn trọng nam khinh nữ như vậy, đối với cách làm của mẹ cô luôn cảm thấy khó hiểu.

Cho đến khi cô từ từ lớn lên, mới bắt đầu hiểu mẹ mình, thậm chí còn cảm ơn em trai từng bị cô ghét bỏ, có thể là sau khi cô mất đi tất cả, còn có một người ở bên mình, cùng mình trải qua tất cả.

Cô nhớ, lúc còn rất nhỏ, cha mẹ thường cãi nhau, lúc mới bắt đầu, hai người chỉ ở trong phòng ầm ĩ, không để cho cô biết, sau này cãi nhau càng ngày càng nghiêm trọng, ở trước mặt cô cũng cảm thấy không sao mà cãi nhau.

Cho đến khi mẹ bất chấp tất cả sinh em trai, tình hình trong nhà hoàn toàn thay đổi.

Cha mẹ không cãi vã nữa, mẹ trở nên hòa nhã dễ gần, ba cũng không nổi giận đùng đùng như lúc trước nữa, sau khi tan việc sẽ trở về nhà, bế em trai chơi đùa ở phòng khách, sau khi cô tan học trở về, luôn luôn thấy cha ôm em trai cười ở đó.

Quan hệ ba mẹ cũng càng ngày càng tốt, thậm chí trở thành quan hệ vợ chồng được người khác hâm mộ.

Lúc cảm thấy buồn chán Trình Vũ Phỉ sẽ nghĩ tới, nếu như không có người em trai này sẽ như thế nào đây? Có lẽ, gia đình cô sẽ không được như quá khứ, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận cãi lớn. Mà ba của cô, có lẽ ba cô sẽ biến thành người đàn ông tệ hại, ở bên ngoài nuôi có vô số người tình, có vô số con riêng. Chỉ mới nghĩ như vậy, cô đã cảm thấy thượng đế ưu ái mình, ít nhất gia đình cô vô cùng đầy đủ, cha mẹ đối với em trai rất yêu quí nhưng cũng không nuông chiều, đối với cô cũng chăm sóc chu đáo không để cô thua thiệt gì, đối những điều cô muốn cũng không từ chối, cô đối với cuộc sống của mình rất hài lòng.

Cuộc sống đại khái chính là như vậy, chỉ cần nghĩ, cũng có thể hạnh phúc. Tất cả bất hạnh, đến từ những theo đuổi không hợp với cuộc sống của mình, hơn nữa mình cũng không thể giành được.

Trình Vũ Phỉ nhịn không được bật cười, nhận lấy chén Trình Gia Đống đưa tới, bắt đầu gắp thức ăn cho em trai, "Em ăn nhiều một chút, chị thấy em cũng gầy đi rất nhiều."

Trình Gia Đống kéo ống tay áo của mình lên, gồng tay trên bàn, "Hoàn toàn biến thành bắp thịt, em hiện tại đang đi trên con đường đầy sức mạnh."

Trình Vũ Phỉ thổi phù, lần này cười đến lợi hại. Trình Gia Đống cũng nhẹ nhàng bỏ tay xuống, ăn xong vài miếng cơm, mới đem dự tính của mình nói ra, “Chị, sau này em định chủ nhật sẽ ở lại trường."

Trình Vũ Phỉ nhìn cậu, không hiểu nguyên nhân, ánh mắt Trình Gia Đống rất kiên định, "Em tìm việc làm thêm, Chủ nhật đi làm, ở lại trường thuận tiện hơn." Trên thực tế không chỉ có Chủ nhật, bình thường cũng vội vàng đi, vì lần đầu dạy kèm cho học trò, nên bình thường khi hết giờ học phải lập tức chạy tới.

Trình Vũ Phỉ trầm mặc một lát, mới gật đầu, "Ừ, đừng làm mình mệt mỏi."

Trình Gia Đống không khỏi cảm thấy mắt ê ẩm, sau khi gia đình xảy ra chuyện, đều do chị một mình nuôi cậu, cậu cúi đầu ăn cơm, không muốn để cho chị nhìn thấy mình thất thường, "Em lớn rồi, không còn là trẻ con, chị không phải lo lắng cho em." Cậu điều chỉnh mình một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, " Chị, chị cũng nên có bạn trai."

Trình Vũ Phỉ không để ở trong lòng, "Sao đột nhiên lại nói chuyện này? Có phải em có bạn nữ nào thích rồi không?"

Trình Gia Đống thở dài, "Sao lại nói đến chuyện của em, thôi, không nói với chị nữa." Cậu thường ở nội trú trường, cũng hi vọng chị ở nhà chú ý đến bản thân, quan tâm nhiều hơn đến chuyện chung thân đại sự của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.