Từ Triệu Luân ôm Tiểu
Nhân Nhân đi tới đến phòng khám bệnh gần đó, Tiểu Nhân Nhân ôm ba ba, vẻ mặt ủy khuất, mẹ lại không quan tâm bé, càng nghĩ càng tủi thân, mẹ
thật không tốt, mẹ trứng thối.
"Còn đau không?" Từ Triệu Luân ân cần hỏi con gái, lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt bé.
Nhân Nhân lắc đầu, "Không đau."
Từ Triệu Luân đặt Nhân Nhân xuống, để cho bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ, còn
anh ngồi xổm xuống bên cạnh bé, nhìn con gái mình đang uất ức, "Về sau
đừng làm những chuyện này, biết không?"
Anh vừa nói như
vậy, Nhân Nhân cảm thấy mình ủy khuất hơn, nước mắt lại chảy ra, cũng
không gật đầu, ngước mắt nhìn ba mình.
“Làm sai chuyện còn không biết xấu hổ ngồi khóc” Triệu Luân lắc đầu "Về sau không được làm mẹ tức giận, biết không?"
Lúc này Từ Nhân Nhân khóc òa lên, "Mẹ không phải người mẹ tốt, đối với con
không tốt chút nào… Mẹ xấu xa, mẹ nghi ngờ, đáng ghét."
Từ Triệu Luân thở dài, cầm lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi trên mặt
con gái "Ừ, mẹ không tốt, vậy đổi mẹ khác được không?"
Nhân Nhân lần này một mực lắc đầu, "Không cần."
Từ Triệu Luân nở nụ cười, chăm chú nhìn con gái của mình, "Nhân Nhân,
con phải hiểu một điều, con muốn làm việc gì thì có thể nói với ba mẹ,
nhưng con không thể tự đi làm mấy việc này, như việc cắt nát tất cả quần áo của dì Bạch , đây là lỗi của con… Nếu như con không thích dì Bạch,
con có thể nói cho ba, mà không phải đi làm chuyện như vậy."
Nhân Nhân hít hít cái mũi nhỏ, bĩu môi, không muốn nói chuyện.
Từ Triệu Luân cực kỳ bất đắc dĩ, ôm lấy con gái, lúc này mới đi đến phòng
bệnh. Một lúc lâu sau Nhân Nhân mới dùng hai tay ôm lấy cổ ba, nhẹ nhàng hỏi, "Nếu như con muốn ba với dì Bạch không kết hôn, ba sẽ không kết
hôn sao?"
"Con không thử một chút làm sao biết?"
"Vậy ba với dì Bạch đừng kết hôn."
Từ Triệu Luân vỗ vỗ lưng con "Ừ."
Mẹ Từ vẫn luôn không thích Tiết Giai Nhu, thấy cuối cùng con trai cũng
quyết định ly hôn với Tiết Giai Nhu, liền trăm phương ngàn kế tác hợp
anh với Bạch Hiểu Dĩnh. Hôm nay vốn là bữa tiệc đính hôn, kết quả con
trai của bà chỉ vì một cú điện thoại, nói hủy bỏ liền hủy bỏ. Lúc này Từ lão phu nhân vẫn còn tức giận, thấy Từ Triệu Luân ôm Nhân Nhân lại đây, nhưng vẫn như cũ không để ý tới.
Nhân Nhân trượt xuống từ trên người Từ Triệu Luân, nhảy nhót chạy tới bên bà nội “Bà nội, Nhân Nhân rất nhớ người."
Nhân Nhân cười đến rực rỡ, làm nũng với bà nội, khuôn mặt Từ lão phu
nhân cũng không kìm được nhu hòa, lập tức ôm Nhân Nhân lên. Mặc dù bà
không hài lòng với Tiết Giai Nhu, nhưng cũng phải thừa nhận, người phụ
nữ kia tướng mạo không tệ, sinh ra đứa bé tinh nghịch đáng yêu, khiến
người ta không thể chán ghét được, chỉ là điều này không làm ảnh hưởng
đến cái nhìn của Từ lão phu nhân đối với con dâu.
Kể ra
cũng không phải Từ lão phu nhân cố ý làm khó người khác, mà là con dâu
không thảo. Ban đầu Từ gia và Tiết gia có hợp tác, nên muốn dựa vào kết
thân để quan hệ hai nhà khăng khít hơn. Quả thực Từ lão phu nhân đã mất
một phen công sức, trong số con gái nhà họ Tiết chọn được Tiết Tĩnh Nhu, bà rất hài lòng về cô gái kia, học thức nhân phẩm đều không có gì phải
nói. Hơn nữa tính tình Tiết Tĩnh Nhu khiến cho lão phu nhân rất hài
lòng, có một nàng con dâu như vậy bà nằm mơ cũng có thể cũng có thể mỉm
cười.
Ai biết, một người con dâu như vậy…, con vịt đã nấu chín lại có thể bay mất.
Đã nói con trai bà đính hôn với Tiết Tĩnh Nhu nhưng ngày hôm sau lại trở
thành con gái út Tiết gia Tiết Giai Nhu, khiến lão phu nhân tức giận
không thôi. Nhưng khi bà hỏi con trai, Từ Triệu Luân lại nói với bà là
do anh uống say, phạm sai lầm, anh nên kiểm điểm lại mình. Con trai cũng đã nói như vậy, bà làm mẹ cũng không tiện nói gì. Mà bên phía Tiết gia
cũng không sao cả, chỉ cần là con gái Tiết gia là được.
Lão
phu nhân không hài lòng với cách ở chung của con trai với con dâu, sau
khi cưới, phát hiện con dâu hoàn toàn không để ý đến con trai mình,
không có một chút ý thức làm một người vợ đúng nghĩa, lúc này mới thực
sự bất mãn.
Mãi cho đến gần đây bà phát hiện con trai và
con dâu hình như đã ra ở riêng đúng như truyền thông đưa tin, lúc này
mới gọi con trai trở về, một người phụ nữ như vậy, thì dứt khoát ly hôn
đi. Bây giờ Tiết gia không còn giống như mấy năm trước nữa, hiện tại ly
hôn cũng không có vấn đề gì. Bà cho là con trai sẽ phản đối, nhưng không ngờ anh lại gật đầu đồng ý.
Từ lão phu nhân ôm lấy cháu gái "Ngoan, bà nội cũng nhớ Nhân Nhân."
Nhân Nhân vùi trong ngực bà nội cười khanh khách, Từ lão phu nhân cũng cười
với bé, đột nhiên thấy tay Nhân Nhân bị thương "Đã có chuyện gì thế
này?"
" Đó là do cái dì xấu xa làm… dì xấu xa, còn muốn gả cho ba." Gương mặt Nhân Nhân vô cùng căm phẫn.
Từ lão phu nhân không khỏi nhìn về phía con trai mình, Từ Triệu Luân
liếc mắt nhìn Nhân Nhân "Ừ." Con gái đã nói vậy thì cứ coi là như thế
đi.
Từ lão phu nhân nói không ra được cảm giác của mình là
như thế nào, bà rất hài lòng Bạch Hiểu Dĩnh, tính khí tướng mạo đều
không tệ, gia thế cũng tương đối, thế nhưng làm tổn thương cháu gái của
bà thì không thể tha thứ, xem ra đây mới là nguyên nhân Triệu Luân hủy
bỏ lễ đính hôn, lập tức bà không nói gì về lễ đính hôn đó nữa.
Từ Triệu Luân trở lại phòng của mình, không khỏi nhẹ nhàng thở dài. Từ
gia cùng Tiết gia kết thân, anh cũng không có cảm giác gì, từ nhỏ anh đã được cha bồi dưỡng làm người nối nghiệp, anh biết cả đời mình sẽ ở trên thương trường mà tranh đấu, vì vậy việc gì cũng phải gắn liền với lợi
ích,anh chưa từng coi trọng tình yêu nam nữ, anh luôn mang một ý niệm
những người nặng về nam nữ tình trường đều là hạng người vô dụng.
Vì vậy mẹ chọn cho anh một người vợ anh cũng không có cảm giác gì, dù
sao chỉ cần một người phụ nữ, tính tình tốt một chút, không gây sự, đã
là không tệ rồi, anh sẽ không dành nhiều tâm tư cho gia đình lắm, cho
nên người phụ nữ này tốt nhất đừng làm ầm ĩ. Anh gặp qua Tiết Tĩnh Nhu,
bình tĩnh mà xem xét hay lấy ánh mắt của đàn ông ra mà nói thì cô rất
tốt, hẳn là trong suy nghĩ của đại đa số đàn ông sẽ chọn người vợ như
vậy.
Vì vậy anh cũng đồng ý.
Nhưng ngay bữa
tiệc độc thân bạn bè tổ chức cho anh lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Ở
thành phố này, đính hôn mang một ý nghĩa phi phàm, đó là đại biểu cho sự hứa hẹn, không giống bình thường. Anh cũng chỉ là không muốn từ chối ý
tốt của bạn bè, huống chi một lần mọi người tụ họp, cũng không có gì
xấu. Đám bạn bè không có ý tốt cứ chuốc rượu anh không ngừng.
Anh uống đến ba phần say, liền lấy cớ đi toilet, trên thực tế là đi ra ngoài hóng gió một chút.
Ngày đó trăng rất tròn lại sáng, ánh sáng bạc trải đầy đất, anh đi đến phía
bên kia ban công. Không ngờ nơi đó đã bị người chiếm lĩnh, là một người
con gái, một người con gái rất xinh đẹp. Từ Triệu Luân đứng tại chỗ,
nghĩ tới người phụ nữ này có mục đích. Cô biểu hiện… rất rõ ràng, xoay
người nhìn đến anh, cười với anh, không che giấu mục đích của mình chút
nào.
Cô e sợ như vậy lại khiến anh có chút hứng thú, ít
nhất có vẻ tốt hơn so với sự nũng nịu ngại ngùng bên ngoài, anh nghĩ như vậy liền đi tới, "Đang chờ người?"
Trên tay cô bưng một ly rượu, "Ừ, chờ anh."
Mỹ nhân như rượu, từng giây từng phút khiến người ta say mê. Dù là thời gian qua đi thật lâu, anh cũng không nguyện ý thừa nhận, anh đã bị cô
mê hoặc, anh không say, không thể trách rượu kia gây chuyện, nếu muốn
trách thì chỉ trách cô chính là rượu làm anh say.
Anh đã
quên ngày đó bọn họ cùng hàn huyên những gì, chỉ nhớ rõ cô khỏa thân,
biểu hiện rõ ràng cô cảm thấy hứng thú với anh, anh chính là mục đích
của cô hôm nay, động tác hành động của cô thật vụng về, nhưng anh lại
vẫn mắc câu. Anh thật không nguyện ý thừa nhận, mình cũng như những
người đàn ông khác, bị một người phụ nữ xinh đẹp câu hồn, thật không
nguyện ý thừa nhận chính anh cũng là một gã đàn ông tầm thường đến mức
tận cùng.
Nhưng anh không cách nào phủ nhận, khi anh rong
ruổi trên cơ thể cô thì cả thể xác và tinh thần như tiến vào Thiên
đường, đặc biệt khi cô trong lúc cao trào, càng làm cho anh nhiệt huyết
dâng cao, anh tự nói với mình, đây chính là người phụ nữ của anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, tỉnh lại, cô nằm ở trên người anh, hai tay ôm lấy cổ
của anh, "Yêu thích em sao?" Cũng không đợi anh trả lời, "anh lấy em có
được không?"
Cứ như vậy vì một câu nói, anh vốn nên cưới
Tiết Tĩnh Nhu, lại cưới Tiết Giai Nhu, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất
trực tiếp kết hôn.
Nếu như câu chuyện vẫn cứ phát triển như vậy, cũng coi là có một nửa tình ý lâu dần sẽ thành thân thuộc. Anh
không có quá nhiều yêu cầu với người vợ của mình, chỉ cần đừng làm ầm ĩ
là tốt rồi, anh thầm nghĩ khi mình về nhà, có kiều thê đang đợi mình.
Anh căn bản không hề để ý đến chuyện tình yêu.
Anh luôn luôn nghĩ, đến tột cùng cũng là mình đối với cô ấy tốt như vậy, còn cô cái gì cũng không bằng lòng cho.
Cô thông minh cỡ nào, lúc nào cô cũng lựa chọn con đường dễ dàng nhất, cô
biết mẹ anh không thích cô, vì vậy nhanh chóng mang thai, sau đó sinh
một đứa bé, mẹ của anh nhắm một con mắt mở một con mắt với cô. Mà nhà
bên kia, cô không bị mọi người thúc giục nữa rồi.
Anh không nghĩ tới cái gọi là tình yêu, nhưng tại sao khi phát hiện cô yêu người khác, anh lại khó chịu như vậy.
Nếu như anh không biết vợ mình có người trong lòng, nếu như cô không
thành thật như vậy, có thể mọi thứ sẽ không thay đổi? Khi anh hỏi thì cô liền buột miệng nói ra.
Tiết Giai Nhu yêu Mạnh Thành, nói
đúng ra người kia là anh rể cô. Khi Tiết Giai Nhu yêu Mạnh Thành, Mạnh
Thành lại yêu Tiết Tĩnh Nhu. Tiết Giai Nhu là hạng người gì, không phải
là cô không tận dụng cơ hội, dù Mạnh Thành đã trở thành bạn trai Tiết
Tĩnh Nhu. Nhưng Mạnh Thành đã ngay trước mặt Tiết Giai Nhu nói rõ anh
đời này không cưới ai ngoài Tiết Tĩnh Nhu.
Tiết Giai Nhu
vĩnh viễn nhớ lời của mình đã nói khi đó: Mạnh Thành, anh nên cảm thấy
khổ sở vì đời này bỏ lỡ tôi… Mất đi tôi là tổn thất của anh.
Lời
nói dù hoa mỹ nữa thì như thế nào. Con gái nhà họ Tiết vĩnh viễn chỉ có
tác dụng để củng cố Tiết gia, Mạnh Thành thanh bạch như vậy, Tiết gia
nhìn chướng mắt, cái gì năng lực, cái gì tiềm lực trong tương lai, tất
cả những thứ đó thật buồn cười. Hơn nữa lúc ấy Tiết Tĩnh Nhu cãi vã với
Mạnh Thành, sau đó chia tay, tình yêu của hai người chân chính đi đến
tuyệt lộ, nếu như Tiết Tĩnh Nhu thật sự gả cho Từ Triệu Luân, thì bọn họ không còn khả năng trở về với nhau nữa.
Tiết Giai Nhu tự
nhận mình là một người ích kỷ, vì vậy cô quyến rũ cái người sắp trở
thành anh rể của mình, hơn nữa còn thành công đem anh biến thành chồng
của mình.
Làm tất cả mọi người mắng cô bỉ ổi, đê tiện, chỉ có Tiết Tĩnh Nhu nhìn cô, nói với cô, "Cám ơn."
Tiết Giai Nhu làm ra chuyện như vậy, ở Tiết gia cuộc sống cũng không thoải
mái. Mẹ của Tiết Tĩnh Nhu từng đứng trước mặt Tiết Giai Nhu mắng cô là
hồ ly tinh, ngay cả người đàn ông của chị mình cũng quyến rũ. Dĩ nhiên
Lâm Nghễ cũng không phải ngồi không, chỉ trả lại một câu, " Tự mình
không quản được người đàn ông của mình, quan hệ gì đến người khác?"
Tiết gia không quan tâm những chuyện đó, bất kể là đứa con gái nào, chỉ cần
có thể kết thân với Từ gia, tất cả đều dễ nói chuyện.
Cứ như vậy, Tiết Giai Nhu gả cho Từ Triệu Luân.
Từ Triệu Luân thường nghĩ, tại sao cô có thể thành thật như vậy, tại sao
có thể ở trước mặt mình thừa nhận, cô và anh ở chung với nhau là vì
thành toàn cho người cô yêu?