Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Chương 49: Chương 49: Ngoại truyện: Tiết Giai Nhu






Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Lục Xu

Chương 49: Ngoại truyện: Tiết Giai Nhu

Sau khi Tiết Giai Nhu về đến nhà, lại bất giác tự vấn lương tâm, cô đối xử với Nhân Nhân như vậy, ở trong mắt mộtt số người mẹ có phải đã phạm vào tội lớn không thể tha thứ hay không, bị người khác biết nói không chừng sau này sẽ bị nguyền rủa xuống Địa ngục, giống như rất nhiều người phụ nữ mà cô biết vậy, phụ nữ nên kết hôn sớm một chút, kết hôn rồi nên sớm sinh con, sau đó coi chồng con là quan trọng nhất, hy sinh bản thân vì gia đình là đương nhiên, giặt quần áo nấu cơm là việc phải làm, làm cho chồng và con hạnh phúc là điều tất yếu. . . . . . Sau đó sống trong rất nhiều điều nên làm, cô thở dài, cũng không phải cảm thấy cái suy nghĩ này là như thế nào, mà cô phát hiện, cho dù cô rất muốn làm những điều này, nhưng tay chân và miệng lại căn bản không nghe theo sai bảo, cô thật không có biện pháp làm một người vợ hiền mẹ tốt theo kiểu này, đây cũng không phải lỗi của cô, chỉ là cô không làm được mà thôi.

Cô nghĩ đến Nhân Nhân đá mình mấy đá, hận nghiến răng nghiến lợi, ngã nằm xuống giường không còn muốn bất kỳ điều gì nữa, mà ngủ một giấc dài.

Tiết Giai Nhu sống cuộc sống giống hệt heo, ăn, xem phim, xem chương trình giải trí, sau đó liền nằm ngủ trên giường, có rất nhiều người không chịu nổi cuộc sống như thế, ghét bỏ nó quá nhàm chán, nhưng trời mới biết, một trăm năm nữa cô cũng sẽ không ghét bỏ nó, đây chính là cuộc sống tốt đẹp nhất trong giấc mộng của cô, không có áp lực cuộc sống, không cần lấy lòng bất kỳ ai.

Vì thế cuộc sống như vậy cứ trôi qua từng ngày, cuối cùng cô cũng cảm thấy không thích hợp, cô đã bắt đầu chẳng phân biệt được ngày đêm nữa rồi. Quan trọng hơn là, cô rất bi kịch phát hiện, cô giống như bị mọi người vứt bỏ, điên thoại di động của cô không tắt máy cũng không hết pin, nhưng trong thời gian dài như vậy, lại không nhận được một cuộc điện thoại nào, chỉ có tổng đài 10086 hỏi thăm.

Từ Triệu Luân vậy mà cũng không gọi điện thoại cho cô, cô nhìn chằm chằm điện thoại của mình, vẫn không chịu thừa nhận bản thân đang tức giận, anh ấy không gọi điện thoại đến, càng tốt, càng tốt.

Nhân Nhân cũng không gọi điện thoại đến, được rồi, bây giờ con bé đang ở chỗ của ba nó mà, đâu có nhớ người mẹ đã sinh ra bé nuôi nấng bé, làm sao biết lúc mang thai Tiết Giai Nhu cô khổ cực thế nào, làm sao biết một người mẹ sinh con đau đớn nhiều thế nào.

Cô liền có suy nghĩ xấu, nhất định là tên gian thương Từ Triệu Luân kia nhồi nhét cho Nhân Nhân rất nhiều điều xấu về cô, nếu không làm sao Nhân Nhân lại có thể để lâu như vậy cũng không gọi điện thoại tới cho cô.

Tiết Giai Nhu quá nhàm chán, cuối cùng quyết định đi thăm mẹ cô.

Khi Tiết Giai Nhu tìm được Lâm Nghễ thì Lâm Nghễ đang hăng say đánh mạt chược, Lâm Nghễ yêu thích nhất chính là chơi mạt chược, hơn nữa có thể đánh mấy ngày mấy đêm không nghỉ. Tiết Giai Nhu nghĩ đến khi mình còn bé, thấy Lâm Nghễ chơi mạt chược thì trong lòng từng có một ý niệm rất ác độc là, cô hy vọng có thể xuyên qua đến thật lâu trước kia, giết chết cái người phát minh ra trò mạt chược này, vậy thì mẹ sẽ không thích chơi mạt chược như vậy, cho nên có thể có càng nhiều thời gian cho cô hơn.

Đã nhiều năm như vậy, lại nhớ tới ý niệm ngốc nghếch trước kia của mình, ánh mắt của cô thậm chí hơi cay cay.

Tuy Lâm Nghễ chỉ đang đánh mạt chược, nhưng động tác của bà vô cùng lưu loát, và vẫn là người phụ nữa xinh đẹp như trước kia, có ngũ quan xinh xắn và nụ cười tự tin, cho dù là tư thế đánh mạt chược cũng vẫn ưu nhã, nguyên nhân đại khái là do Tiết Gia và nhiều năm sủng ái đây? Lâm Nghễ nhìn thấy Tiết Giai Nhu, vẻ mặt cũng không có gì đặc biệt, cho dù đã rất lâu họ chưa gặp nhau, vẫn cứ chơi mạt chược như cũ, giống như đó chính là công việc kiếp này của Lâm Nghễ vậy.

Tiết Giai Nhu lấy một cái ghế, ngồi bên cạnh Lâm Nghễ, nhìn Lâm Nghễ ra bài.

Trong quán mạt chược không yên tĩnh được, tiếng va chạm của những quân bài mạt chược, có tiếng kêu không cam lòng của người thua, còn có tiếng cười không nhị được của người thắng, đủ loại âm thanh hỗn tạp cùng một chỗ, lộ ra một cảm giác huyên náo không nói nên lời. Bắt đầu từ lúc nào, đã hiểu được hành động này của Lâm Nghễ đây, là sau khi một người phụ nữ nào đó trong biệt thự cô phải gọi là bác gái làm rất nhiều việc vì con cái, lo nghĩ khiến già trước tuổi, lại chỉ nhận được sự ghét bỏ của Tiết gia và hai người con gái, hay là khi thấy một người thím ngày thường vĩnh viễn nghiêm mặt, chỉ lộ ra nụ cười lấy lòng trước mặt Tiết gia, hay là khi thấy một người thím khác coi con trai như tính mạng của mình mà đối đãi, kết quả đứa con trai kia cũng thật không chịu thua kém, phải ngồi tù, Tiết gia ngay cả đưa hối lộ cũng không đồng ý, cuối cùng người thím đó cũng phát điên rồi. . . . . .

Dần dần, cô sống trong ngôi biệt thự kia, không bao giờ có mong muốn xa xỉ đến cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp của một nhà ba người nữa, nhà bọn họ vĩnh viễn đều không chỉ có ba người, mà ba của cô cũng không phải là người đàn ông có trách nhiệm.

Đúng vậy, lâu như vậy rồi cũng vẫn không hiểu được, tại sao người này có thể xấu xa đến như vậy, tại sao người này lại có thể làm ra được chuyện như vậy , nhưng lại thực sự có người như vậy, làm cho mọi kỳ vọng tốt đẹp trong tim vĩnh viễn đều không thể nào xảy ra, ngoại trừ tiếp nhận vẫn chỉ có thể tiếp nhận. Mà cô cũng không rõ ràng lắm, từ lúc nào thì cô bắt đầu tiếp nhận, cũng nỗ lực hơn với mọi chuyện, sau khi nỗ lực không có kết quả sẽ dứt khoát buông tay, giống như trên thế gian này vốn không có chuyện gì khiến cô phải cố chấp đi làm.

Cho nên, cô không thể hiểu nổi tình yêu chung thủy của Trình Vũ Phỉ, thậm chí cô còn có suy nghĩ xấu, cái mà Trình Vũ Phỉ gọi là kiên trì, đến tột cùng là tình yêu, hay là một mình buồn chán, chỉ có thể nhớ đến một người đó, vì vậy nghĩ nhiều sẽ thành thói quen, lại không thể bỏ được thói quen này, vì vậy liền trở thành cái gọi là tình yêu.

Tiết Giai Nhu ngồi thật lâu, cuối cùng Lâm Nghễ cũng thu bài lại.

Lái xe đã sớm chờ ở bên ngoài, đón Lâm Nghễ trở về.

Tiết Giai Nhu và Lâm Nghễ cùng nhau ngồi ở ghế sau, có lẽ Lâm Nghễ là người phụ nữ duy nhất trong số rất nhiều người phụ nữ của Tiết Gia sẽ không so đo việc Tiết Gia quan hệ với những người phụ nữ khác, cũng sẽ không cãi nhau với Tiết Gia, toàn bộ bên trong biệt thự, phòng mà Lâm Nghễ ở là căn phòng tốt nhất, tiền tiêu vặt hàng ngày cũng là nhiều nhất, Lâm Nghễ cũng là người chịu tiêu tiền vì bản thân, từ trong ra ngoài, tất cả đều là hàng hiệu.

Tiết Giai Nhu thường nghe người ta nói, cha mẹ yêu thương con cái, con cái vĩnh viễn đều không có cách nào trả lại, sau đó sẽ dùng cách thức giống vậy đối với đời sau của mình. Có phải vì thái độ của Lâm Nghễ đối với cô, cô không nghĩ đến báo đáp, vì vậy cũng đối đãi với Nhân Nhân với một thái độ như vậy hay không?

Về đến nhà, Tiết Giai Nhu và Lâm Nghễ cùng ăn cơm tối, liền trở lại phòng của Lâm Nghễ.

Trên đường Lâm nghễ cũng không hề nói chuyện, Tiết Giai Nhu lại có thể cảm thấy tâm trạng Lâm Nghễ không tốt, chẳng lẽ lý do là vì hôm nay thua sao?

Tiết Giai Nhu ngồi xuống, Lâm Nghễ đi một vòng nhìn quanh Tiết Giai Nhu, ánh mắt đó, khiến Tiết Giai Nhu có cảm giác cô giống như một đống đồ bỏ đi bị mẹ của mình nhìn vậy, không đúng, đúng ra là bị ghét bỏ giống như đồ bỏ đi, trọng điểm chính là bị ghét bỏ.

Hai tay Lâm Nghễ khoanh trước ngực, khóe miệng khẽ giơ lên, "Tiết Giai Nhu, con lại biến bản thân thành cái bộ dáng này?"

Tiết Giai Nhu phải thừa nhận, ở trước mắt mọi người cô có thể không biểu lộ gì cả, nhưng khi đối mặt với mẹ cô thì vĩnh viễn đều không làm được như vậy, làm một Tiết Giai Nhu không sợ trời không sợ đất không quan tâm bất kỳ điều gì, thật sự kỳ quái, tình cảm của mẹ con cô cũng không quá tốt, tại sao cô lại có cảm giác như vậy?

Nhưng Lâm Nghễ còn chưa có nói hết lời, "Ly hôn, không có chồng, sau đó con gái cũng không có. . . . . . Con nói xem, bây giờ con còn cái gì?"

Đúng vậy, bây giờ cô còn có cái gì đâu?

Ánh mắt Tiết Giai Nhu tràn đầy mờ mịt, Lâm Nghễ lại cười lạnh một tiếng, "Nếu như cho là tất cả quyết định trong quá khứ đều chính xác, đồng thời cũng không có điều gì cần thiết phải vãn hồi, vậy thì con cũng không nên có bộ dạng như này."

Nếu như không tính thay đổi lại cuộc hôn nhân cùng con gái, điều cô nên làm là ăn mặc cho bản thân thật xinh đẹp, khiến cho mỗi một người muốn nhìn cô mà chê cười nhìn một chút, cuộc sống của cô so với ai khác đều tốt, mà không phải dáng vẻ tùy ý được ngày nào hay ngày ấy như này. Dĩ nhiên con người có thể sống mà không quan tâm cách nghĩ của quần chúng, nhưng nếu đã nghĩ như vậy, thì cũng nên có những hành động phù hợp mới được.

Tiết Giai Nhu đứng lên, đi tới bên cạnh Lâm Nghễ, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ mình.

Vẻ nghiêm khắc cứng rắn trên mặt Lâm nghễ từ từ tiêu tán, nhìn con gái đang ôm mình, nhẹ thở dài. Nhiều năm như vậy, Lâm Nghễ cũng đã từng hoài nghi cuộc sống của mình, nhưng cuộc đời của bà sinh ra đã là như vậy rồi, không có biện pháp vượt qua khát vọng lúc còn bé về cái cuộc sống này. Thậm chí bà rất hối hận, vì sao năm đó lại phí hoài cuộc đời mình vì một người đàn ông cặn bã, cho dù rất chán ghét người đàn ông đó, bà cũng không nên thật sự cam chịu số phận, đi theo Tiết gia, sau đó không hề theo đuổi bất kỳ điều gì trong cuộc sống, cũng sẽ không có mục tiêu gì nữa.

Lâm Nghễ biết, chính bà đã không có cách nào lựa chọn, nhưng con gái bà có thể. Giai Nhu còn có thể lựa chọn cuộc sống của con bé, sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, bà hi vọng con gái của mình hiểu rõ ràng, rốt cục bản thân con bé nghĩ muốn cái gì, rất nhiều người rất nhiều việc, không phải con bé muốn nghĩ thế nào liền thế đó, bởi vì không phải mỗi người đều có thể yêu một người đến mức mê muội, vĩnh viễn đứng tại chỗ chờ người đó.

*********************************

Từ Triệu Luân và Từ Nhân nhân đều không gọi điện thoại tới, vài ngày nữa chính là ngày sinh nhật của Nhân Nhân, Tiết Giai Nhu chủ động gọi điện thoại cho Nhân Nhân, hỏi Nhân Nhân muốn món quà như thế nào, giọng Nhân Nhân ở trong điện thoại thật xa cách, khiến Tiết Giai Nhu vừa tức lại vừa thông suốt.

Tiết Giai Nhu nhớ lại lời Lâm Nghễ đã nói, Lâm Nghễ muốn cô suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ với Từ Triệu Luân, để cô đừng quyết định một cách kích động như vậy nữa, hơn nữa giữa cô và Từ Triệu Luân còn có một đứa con gái.

Tiết Giai Nhu làm cho mình đừng tức giận, cô tìm được Trình Vũ Phỉ, để cho Trình Vũ Phỉ đi đón Nhân Nhân tan giờ học, sau đó cùng đi ăn cơm. Lần này Nhân Nhân không từ chối, nhưng vãn còn đang giận dỗi, không nói chuyện với Tiết Giai Nhu, cũng không ngồi cùng một chỗ với Tiết Giai Nhu.

Ăn cơm xong, Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phỉ lái xe đưa Từ Nhân nhân đi thẳng đến Từ gia.

Sắc mặt của Tiết Giai Nhu không được tốt lắm, Trình Vũ Phỉ nhìn bạn tốt, cũng chỉ có thể cảm thán, "Nhân Nhân còn nhỏ, cậu nên trò chuyện nhiều với cô bé, dỗ dành cô bé, rồi cô bé sẽ tiếp nhận cậu thôi."

"Vì sao tớ phải dỗ dành con bé?" Tiết Giai Nhu không thể hiểu nổi nhíu mày lại, hiện tại cô lại cảm thấy mình không nên rầy rà, xem ra Nhân Nhân không thích người mẹ là cô, lại lựa chọn đi theo từ Triệu Luân, vậy cô sẽ tôn trọng ý nguyện của Nhân Nhân, mà Từ Triệu Luân, có lẽ từ lúc bắt đầu quyết định đính hôn cùng ngườii khác, cũng đã bỏ qua cô rồi. . . . . . Trong lòng có chút cảm giác không đúng, nhưng như vậy thì sao, học chấp nhận là được, cũng không có cái gì ghê gớm, không phải chỉ là mất đi một cuộc hôn nhân mất đi con gái mà thôi.

Trình Vũ Phỉ nhẹ nhàng than thở, "Cậu không thể như vậy. . . . . . Làm mẹ, dù sao cũng nên có dáng vẻ của người làm mẹ."

"Tớ chính là không muốn có dáng vẻ của người làm mẹ, không thể?" Tiết Giai Nhu nháy mắt mấy cái, "Là tớ không thích trách nhiệm đó, cũng không muốn quanh xung quanh một đứa bé. Được rồi, tớ hiểu rõ đạo lý, nhưng tớ không muốn."

Trình Vũ Phỉ nhún nhún vai, không khuyên nữa.

Mỗi ngừoi có cách nghĩ khác nhau, cũng có cuộc sống không giống nhau, không có gì là đúng hay sai, chỉ nói đến tôn trọng hay không tôn trọng .

Tiết Giai Nhu lại sống cuộc sống giống heo một lần nữa, dĩ nhiên, cô cũng sẽ tìm thời gian đi ra ngoài mua đồ, mua quần áo, ăn mặc cho bản thân thật xinh đẹp .

Mà lần này cô ra cửa, gặp được người quen.

Không biết vì sao, cô cũng không có gọi Mạnh Thành và Tiết Tĩnh Nhu lại. Kể từ sau khi cô kết hôn, cô cũng không còn muốn gặp Mạnh Thành, cho dù khi đó, cô thực yêu chàng trai này, có lòng cầu tiến, nhìn anh ta chỉ biết anh ta chính là một ngọn núi lớn sẽ không đổ, sẽ dành cho bạn một cuộc sống êm ái tốt đẹp, sức hấp dẫn của Mạnh Thành chính là ở đó. Mà Mạnh Thành cũng thể hiện ý chí kiên định của anh ta khi đã yêu Tiết Tĩnh Nhu, thì cả đời này cũng chỉ có thể là Tiết Tĩnh Nhu. Tiết Giai Nhu vẫn nhớ rõ những lời năm đó cô đã nói với Mạnh Thành, cô nói Mạnh Thành bỏ qua cô, nhất định là tổn thất của anh ta. Bây giờ nhớ đến lời này, có cảm giác thật nực cười.

Nhất là lúc này Tiết Giai Nhu nhìn thấy một đôi ngọt ngào kia, thế nhưng không muốn chào hỏi, không muốn để cho bọn họ thấy tình trạng hiện nay của cô.

Tiết Giai Nhu cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì, cô lại một mạch đi theo Tiết Tĩnh Nhu và Mạnh Thành, trong của hàng bọn họ không mua một cái quần áo nào, lại ngọt ngọt ngào ngào đi dạo một ngày, sau đó đi siêu thị mua thức ăn.

Tiết Giai Nhu có thể đoán được, hiện tại cuộc sống của Mạnh Thành và Tiết Tĩnh Nhu cũng không quá tốt, gia cảnh của Mạnh Thành rất nghèo, mà Tiết Tĩnh Nhu, năm đó khi lựa chọn ở chung một chỗ cùng Mạnh Thành cũng đồng nghĩa với việc Tiết gia không quan tâm đến cô ấy nữa rồi, về phần mẹ của Tiết Tĩnh Nhu, năm đó cảm thấy hành động của Tiết Tĩnh Nhu thật ngu xuẩn, thậm chí còn cho rằng tiền đồ của em trai Tiết Tĩnh Nhu chính là bị Tiết Tĩnh Nhu làm ảnh hưởng, đối với đứa con gái này đã căm thù đến tận xương tuỷ, như vậy căn bản cũng sẽ không giúp đỡ bất cứ cái gì.

Bây giờ Tiết Tĩnh Nhu và Mạnh Thành, có lẽ cũng giống như vô số người sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội vậy, thuê một căn phòng nhỏ, mỗi ngày tính toán dùng tiền lương một cách tỉ mỉ, lại nghĩ xem đế khi nào thì có thể tích trữ được một khoản tiền đặt cọc (*trong mua trả góp). . . . . .

Tiết Giai Nhu cũng không có mua gì cả, mà về nhà.

Hiện tại, Tiết Tĩnh Nhu và Mạnh Thành, theo lý thuyết sống không được tốt lắm, vì sao trong cái cuộc sống không được tốt lắm này, cô lại ngay cả chào hỏi cũng không muốn, chẳng lẽ ngay cả chính cô, đều cảm thấy bây giờ cuộc sống của mình rất buồn cười, rất bi kịch, quả thật là cái cuộc sống đáng thương lại thật đáng buồn?

Cô ngã xuống giường, ha ha cười hai tiếng, lại đứng dậy, ném lung tung đồ vật trong phòng, lúc này rốt cuộc cô cũng phát tiết xong.

Ngày hôm sau, Tiết Giai Nhu ngủ dậy, trang điểm cho mình, thu thập hành lý, cô quyết định đi du lịch, để giải tỏa tâm trạng hiện tại của mình, nói không chừng còn có thể có một màn gặp gỡ bất ngờ tuyệt vời, sau đó sẽ là một cuộc tình nhỏ, tiếp tục cuộc sống tốt đẹp của cô.

Nhưng cô vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, thì có điện thoại của Từ Triệu Luân gọi tới.

Cô cau mày, nhưng vẫn nhận điện thoại, "Có chuyện gì sao?"

"Tiết Giai Nhu, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!"

"Không rảnh."

"Mang theo cả Nhân Nhân nữa, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

"so?"

Lần này hình như Từ Triệu Luân thật sự tức giận, "Tiết Giai Nhu, có phải em quên mất em là mẹ của Nhân Nhân hay không? Em cứ chẳng hề quan tâm đến con bé như vậy nữa, sau này con bé sẽ oán hận em."

Tay Tiết Giai Nhu đang cầm điện thoại di động cứng đờ, không muốn thừa nhận, những lời này quả thật đâm trúng lòng của cô, "Ăn cơm ở đâu?"

Từ Triệu Luân nói địa điểm.

Kế hoạch du lịch của Tiết Giai Nhu trực tiếp bị nhỡ.

Địa điểm ăn cơm rất bình thường, nhưng nhiều người, là buffet lẩu, bởi vì giá rất rẻ, chỗ ngồi đều đã kín hết, vẫn còn có không ít người một mực chờ ở bên ngoài.

Tiết Giai Nhu ăn cơm vẫn theo thói quen, chỉ lấy món mình thích, cô cảm thấy nên như vậy, mình thích thì mình tự chọn, người khác thích gì sẽ lấy, cô ghét nhất cái kiểu hỏi người khác thích gì thì lấy món đó. . . . . .

Tiết Giai Nhu lấy đồ ăn về .

Từ Triệu Luân nhìn cô một cái, "Nhân Nhân thích đồ ăn giống của em."

Tiết Giai Nhu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Từ Triệu Luân, ý anh là để cô lấy đồ ăn cho Nhân Nhân?

Nhân Nhân vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, sau khi thấy mẹ đứng dậy, mới mở miệng, "Lấy cả đồ uống cho con nữa, con muốn sữa chua."

Tiết Giai Nhu nhếch khóe miệng, khi đi ngang qua chỗ Nhân Nhân ngồi thì đưa tay gõ đầu Nhân Nhân một cái. Cô lấy các loại nấm, nấm Hương nấm Kim Châm. . . . . . Còn có một vài loại nấm cô không biết tên, nhưng mỗi loại đều lấy rất ít , đùa chứ, ăn không hết sẽ bị phạt tiền.

Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy, phạt thì phạt, cũng không có gì cùng lắm thì, nhưng vì sao cô không muốn bị phạt một chút nào? Loại cảm giác này có lẽ là vốn phải trả 10 đồng tiền, nhưng lại có thể bị bắt đến 20 đồng tiền, đương nhiên có thể lấy ra được 10 đồng tiền, nhưng chính là không muốn phải trả nhiều hơn.

Tiểu Nhân Nhân cực kỳ vui vẻ bỏ đồ ăn mà mẹ lấy vào trong nồi.

Từ Triệu Luân không muốn ăn gì, do Nhân Nhân nhất định muốn đến đây ăn, anh mới không có cách nào mang bé đi, anh cảm thấy những đồ ăn này, ăn nhiều chắc chắn không tốt, nhưng hai mẹ con đối với loại phương pháp thưởng thức này hình như cũng hết sức tiếp nhận, hơn nữa còn rất thỏa mãn.

Nhân Nhân ăn một lát, mới nhìn Tiết Giai Nhu, "Không phải muốn tặng con quà sao? Quà tặng đâu?"

Quà tặng. . . . . . Rất khó có được thời điểm Tiết Giai Nhu lúng túng như vậy.

Từ Triệu Luân nhìn con gái một chút, "Đợi lát nữa mẹ đi mua cùng với con."

Tiết Giai Nhu bĩu môi, cô nói muốn đi mua lúc nào? Nhưng cũng không có nói ra lời phản đối.

Nhân Nhân cũng biết, mẹ sẽ không mua quà cho bé, Từ Triệu Luân sờ sờ đầu Nhân Nhân, lúc này Nhân Nhân mới thở ra một hơi, "Được rồi, con người lớn rộng lượng, cho mẹ một cơ hội lấy lòng con."

Tiết Giai Nhu còn kém chút liền ói ra một búng máu.

Ăn cơm xong, một nhà ba người vẫn đi chọn quà.

Tiểu Nhân Nhân cái này không thích, cái kia cũng không thích. Tiết Giai Nhu nghi ngờ con gái đang nói dối, lúc Tiểu Nhân Nhân ôm những con gấu bông kia rõ ràng cười rất vui vẻ, lấy các đồ chơi khác cũng là một bộ dáng rất hứng thú.

Nhưng Tiểu Nhân Nhân vẫn không thích.

Tiết Giai Nhu nhìn đôi giày cao gót dưới chân, hôm nay thật là sai lầm, không nên đi đôi giày này.

Từ Triệu Luân nhìn thấy động tác của Tiết Giai Nhu, đi đến bên cạnh Nhân Nhân, nói với Nhân Nhân một câu, Nhân Nhân lập tức liền bĩu môi, chọn một chú cừu lông xù rất đáng yêu, "Lấy cái này đi, con thích cái này."

Tiết Giai Nhu cám ơn trời đất, để Tiểu Nhân Nhân ôm món đồ chơi cùng đi trả tiền.

Mua quà xong rồi, thì nên chia tay thôi.

Tiết Giai Nhu nhìn Nhân Nhân ngồi vào trong xe của Từ Triệu Luân, phất tay với Nhân Nhân một cái. Nhân Nhân thấy ba nhìn mình một cái, cũng phất tay với mẹ, "Tạm biệt mẹ."

Từ trong kính chiếu hậu, Nhân Nhân thấy được bóng dáng của mẹ, thật lâu thật lâu sau mới hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

"Nhân Nhân rất thích cái xe Tiểu Phong đó, phải không?" Từ Triệu Luân nhìn con gái mình.

Nhân Nhân gật đầu một cái, "Nhưng cái xe Tiểu Phong đó ở ngày dưới lầu, chỗ đó chúng ta vừa vào cửa đi được vài bước đã tới rồi."

Từ Triệu Luân khe khẽ thở dài, anh hình như có thể hiểu ý của con gái, nếu như con bé chọn cái xe Tiểu Phong đó, nhanh như vậy đã mua quà xong, sẽ phải chia tay mẹ ngay.

Tiểu Nhân Nhân cũng không có nhiều thương cảm, mà cúi đầu chơi với chù cừu nhỏ trong ngực một lát, lại ngẩng đầu nhìn Từ Triệu Luân, "Ba, ba rất yêu mẹ đúng không?"

Từ Triệu Luân liếc mắt nhìn con gái, không nói gì.

Tiểu Nhân Nhân lại cười, "Con nghe trộm được ba và bà nội nói chuyện, bà nội hỏi ba —— ngừoi phụ nữ đó tốt ở chỗ nào, cũng không biết con thích gì ở cô ta, rõ ràng có nhiều cô gái tốt cho con lựa chọn như vậy." Tiểu Nhân Nhân bắt chước cách bà nội nói chuyện, cười ngây ngô , "Ba, cái gì gọi là có nhiều cô gái tốt cho ba lụa chọn như vậy?"

"Con nói xem?"

"Cho dù có rất nhiều cô gái tốt, và các cô ấy tốt hơn so với mẹ, nhưng ba cũng chỉ muốn mẹ thôi, phải hay không?" Tiểu Nhân Nhân cau mày nhỏ, "Mẹ quả thật không tốt, cũng không làm bữa sáng cho con ăn, còn tranh xem tivi với con, lần đó con mặc quần áo trái còn mắng con, tính cách cũng không tốt. . . . . . Ba, vậy vì sao ba lại chỉ muốn mẹ thôi?"

"Vậy vì sao Nhân Nhân lại làm hỏng lễ phục của dì Bạch?"

"Con không muốn ba cưới dì ấy."

"Tại sao không muốn ba cưới cô ấy?"

"Bởi vì. . . . . ." Tiểu Nhân Nhân suy nghĩ trong chốc lát, "Bởi vì con có mẹ, thật ra thì mẹ cũng không phải không tốt như vậy, sẽ mua cho con rất nhiều quấn áo đẹp, cũng sẽ đưa con đi chơi, còn có thể đọc chuyện cười cho con nghe. . . . . ."

Từ Triệu Luân nghe cười cười, Đúng vậy, ngừoi phụ nữa kia có nhiều khuyết điểm như vậy, thậm chí không thể coi là một người vợ tốt. Anh biết rõ, người phụ nữ như thế nào thì thích hợp với anh, có thể đưa đi tham dự các loại dạ hội tiệc rượu, có thể làm một vị phu nhân tốt khi ở nhà, có thể hiểu anh cho anh khoảng không mỗi lúc anh mệt nhọc, sau đó sinh con dưỡng cái cho anh, trải qua một cuộc sống không mặn không nhạt, nguyên lai anh cũng nghĩ chấp nhận một cuộc sống như vậy, lúc gặp Tiết Tĩnh Nhu, anh biết, người phụ nữ đó thuộc kiểu người vợ khuôn mẫu điển hình.

Nhưng anh gặp Tiết Giai Nhu.

Anh thích cô buổi sáng thì cười nghịch ngợm với anh, sau đó quấn quít lấy anh để anh hôn cô một cái, còn uy hiếp - không hôn không cho đi.

Anh cũng thích dáng vẻ của cô lúc cô muốn anh đưa đi xã giao, cô luôn sợ anh không muốn đưa cô đi cùng, vì vậy hết lời ngon ngọt, đến khi anh gật đầu thì cô sẽ cười đến đặc biệt rực rỡ, lôi kéo tay của anh cùng nhau ra ngoài, hơn nữa mua quần áo nhất định để anh đi cà thẻ. Khi nhân viên nói lời khen tặng, nói chồng của chị thật yêu chị thì cô sẽ ngước đầu tỏ vẻ hết sức tự tin - đó là đương nhiên.

Nhiều chi tiết nhỏ như vậy, không thể nói tốt hay không tốt, nhưng anh lại nguyện ý cưng chiều. Cái này và tính cách của cô tốt hay không có quan hệ sao? Một người phụ nữ tính cách tốt hơn đi nữa, mà anh không thích thì cũng phí công, mà để cho anh cảm thấy vui vẻ, nguyện ý làm vô số chuyện cho cô, ở trong mắt người khác cho dù tính tình người phụ nữ này có kém đi chăng nữa thì như thế nào?

Luật pháp quy định người phụ nữ có tính tình tốt nhất định phải đạt được hạnh phúc, ngừoi phụ nữ tính tình không tốt nên xuống Địa ngục sao?

Mà anh, cũng không cảm thấy cô có chỗ nào không tốt, cũng không phải, điểm không tốt duy nhất, có lẽ chính là cô không yêu anh.

Tiết Giai Nhu rõ ràng cảm thấy, số lần Từ Triệu Luân hẹn cô ra ngoài nhiều hơn, dĩ nhiên mỗi lần đều mang theo Nhân Nhân, luôn lấy cớ để cô gặp con gái.

Tiết Giai Nhu hơi hơi buồn bực, chẳng lẽ cái anh chàng Từ Triệu Luân này lại muốn kết hôn lại với cô?

Cô muốn nói chuyện này với người khác, phân tích phân tích, nếu là yêu bản thân quá mức thì thật thảm. Nhưng cô nhìn số điện thoại của Trình Vũ Phỉ, vẫn không thể nào bám xuống được, mấu chốt là biểu hiện của cô —— tôi tuyệt đối không quan tâm đến chồng tôi —— loại hình tượng này khiến cô cũng thấy ngượng ngùng khi nói đến chuyện của cô và Từ Triệu Luân.

Vì vậy cô liền dứt khoát không nghĩ nữa, mà tiếp tục ngủ.

Cùng lúc đó, Từ Triệu Luân mất ngủ. Anh chân chính cảm thấy thất vọng đối với Tiết Giai Nhu, không phải biết tình cảm của cô đối với Mạnh Thành, đều đã là quá khứ rồi, cho tới bây giờ anh cũng không phải là người vướng mắc bởi quá khứ, huống chi Mạnh Thành đã sống cùng Tiết Tĩnh Nhu, mặc dù anh nghĩ tới vợ mình vì một người đàn ông khác làm ra chuyện như vậy, xác thực sẽ có chút khó tiếp nhận, nhưng anh có thời gian cả đời sống cùng cô. Anh chân chính thất vọng, là biết Tiết Giai Nhu có thai, mà còn giấu diếm anh phá thai .

Sự thật kia khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, đối với Nhân Nhân, có lẽ cô coi đó là nhiệm vụ sinh con thôi, vì vậy nhiệm vụ này hoàn thành, cũng sẽ không nguyện ý sinh con cho anh nữa ?

Anh rơi vào trong suy nghĩ như vậy, còn tự nói với mình, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, chỉ là một người phụ nữ thôi, còn là một người phụ nữ không quan tâm đến anh, như vậy buông tha cũng là một loại lựa chọn.

Nếu như không có cuộc nói chuyện với Trình Vũ Phỉ, anh nghĩ, có lẽ đến bây giờ nút thắt trong lòng anh, cũng không cách nào mở ra được.

Cô là do cơ thể không thích hợp sinh con, mới phải bỏ đi đứa con của bọn họ, mà không phải bởi vì cô không muốn. Lúc này anh mới nhận ra, cho tới bây giờ cô vẫn đều một mình như vậy, nếu như không phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định cô sẽ nói cho anh biết —— Từ Triệu Luân, em có thai, anh nói sinh hay không sinh?

Vào thời điểm đó, cô ấy sẽ cảm thấy, nếu đứa bé có phần của anh, đương nhiên anh có quyền quyết định muốn hay là không muốn.

Tiết Giai Nhu lại tiếp tục ở nhà nhiều ngày nữa, mà những ngày này, Từ Triệu Luân lại không hề gọi điện thoại cho cô, khiến cô cũng phải hoài nghi điện thoại di động của mình có vấn đề, nạp 100 tiền phí cho điện thoại di động, nhưng vẫn không có điện thoại gọi tới, cô cũng cảm thấy buồn bực.

Cô đang mơ mơ màng màng ngủ, thì rốt cuộc điện thoại di động cũng vang lên, nhưng lại không phải Từ Triệu Luân gọi tới, mà là con gái yêu quý của cô.

"Mẹ, mấy hôm nay mẹ có xem báo không?"

"Báo nào?"

"Mẹ cũng không quan tâm tin tức gần đây sao?"

"Được rồi, con nói thẳng đi, con muốn mẹ chú ý cái gì."

Nhân Nhân bĩu môi, không biết tự mình tìm xem sao?

Thôi, Nhân Nhân một bộ dáng người lớn rộng lượng, phát huy tinh thần bát quái của mình, "Con có thể có mẹ mới."

Tiết Giai Nhu ngồi bật dậy, "Cái gì gọi là con có mẹ mới?"

"Chính là người phụ nữa ba sẽ lấy, ba kết hôn với người phụ nữ đó, cô ấy sẽ biến thành mẹ mới của con. . . . . ."

Tiết Giai Nhu khẽ cắn răng, a, khó trách mấy ngày này không thấy xuất hiện nữa, thì ra là đi lấy lòng người phụ nữa khác.

"A, vậy chúc mừng con, nhiều mẹ." Mắt cô còn kém chút trợn trắng.

"Bà nội rất thích dì đó, nói dì ấy vừa hiểu chuyện vừa đẹp. . . . . ." Nhân Nhân mở mắt nói mò, bà nội ngay trước mặt ba còn mắng cái cô ngôi sao nữ đó, là dùng thủ đoạn để đạt được thành công, còn cố ý hãm hại Từ Triệu Luân.

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Gia Nhu cũng không ngủ được nữa.

Ngày hôm sau, Tiết Giai Nhu liền đi tìm tờ báo mà Nhân Nhân đề cập tới, quả nhiên có hình của Từ Triệu Luân, còn là hình anh ở cùng người mới, Từ Triệu Luân còn ôm eo đối phương, cử chỉ hết sức thân mật.

A, quả nhiên là chuẩn bị tìm mẹ mới cho Nhân Nhân.

Mấu chốt là tin tức này còn có một phần nội dung phía sau, khi các phóng viên phỏng vấn ngôi sao nữ kia thì cô ta thẹn thùng e lệ, cũng không có khẳng định đang yêu đương với Từ Triệu Luân, chỉ yêu cầu các phóng viên không nên hỏi đến vấn đề này, nhưng nét mặt của cô ta lại là vẻ mắc cỡ , dường như mơ hồ biểu hiện rằng quan hệ của cô ta với Từ Triệu Luân không bình thường, cộng thêm trước đó Từ Triệu Luân mới hủy bỏ đính hôn, vì vậy truyền thông đều suy đoán, là do ngôi sao nữ này chen chân vào, Từ Triệu Luân mới có thể hủy bỏ đính hôn. . . . . .

Vì vậy hiện tại Tiết Giai Nhu giữ vững danh phận vợ trước, ngay cả báo cũng không được lên.

Tiết Giai Nhu để tờ báo xuống, nhìn hình của ngôi sao nữ đó, a một tiếng, "Từ Triệu Luân, ánh mắt của anh chỉ như vậy thôi sao?"

Tiết Giai Nhu cũng không hiểu, tại sao cô muốn tới đây? Cô suy nghĩ thật lâu, sau đó đưa ra kết luận cho bản thân, chỉ tới xem một chút rốt cục hình dáng ngôi sao nữ kia như thế nào, dù sao nhìn người trên ảnh cũng không chân thật, cũng vì Nhân Nhân nhìn trước một chút người mẹ tương lai của con bé là hạng người gì. . . . . .

Được rồi, cô đứng ở cửa lớn của khách sạn, con chưa đến mức không biết xấu hổ mà xông vào, cô không có thiếp mời, cứ đứng ngốc ở nơi đó.

Cô đứng một lúc, cuối cùng quyết định, dứt khoát đi đến bãi đậu xe, Từ Triệu Luân sẽ phải đi lấy xe chứ? Xe của Từ Triệu Luân rất dễ nhận ra, anh rất ít đổi xe, trừ phi cần thiết, đương nhiên cô đã từng nhìn thấy xe của anh rồi.

Cô nhàm chán đứng bên cạnh xe của Từ Triệu Luân, nghĩ tới nếu như đến lúc đó cô thật sự thấy Từ Triệu Luân đi cùng với ngôi sao nữ kia, thì cô phải làm sao? Nhớ đến bức ảnh, cô vẫn có điểm khó tiếp thu như vậy.

Cô càng nghĩ lại càng thấy phiền, đầu óc lộn xộn hết cả lên.

Sau đó, có người đi về phía này, cô thoàng nhìn ra xa, hình như đúng là Từ Triệu Luân, cô mở to hai mắt, nhanh chóng chạy đến núp phía sau xe khác, cũng không thể để anh nhìn thấy mình.

Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng, cô suy nghĩ một chút, đúng rồi, anh đi một mình.

Cô ngồi xổm một lúc lâu, cũng không có nghe thấy tiếng xe khởi động, cảm thấy thật là kỳ quái, vì vậy chuẩn bị vươn đầu lên xem một chút, kết quả cô vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Từ Triệu Luân đang nhìn thẳng vào cô. Mặt của cô lập tức cứng ngắc, ngay cả cười cũng không cười nổi, anh mặc một bộ quần áo lịch sự, ung dung đúng đó, cười với cô, "Lần sau đừng trốn ngay ở nơi mà gương chiếu hậu của xe có thể nhìn đến."

Lần sau, còn có lần sau? ? ? ?

Tiết Giai Nhu cứng ngắc đứng lên, "Em chỉ là cảm thấy giày có chút không đúng, đang xem lại giày mà thôi, ai đang trốn chứ ?"

Từ Triệu Luân nhìn cô một lát, "Đúng, em không có trốn."

Anh nói xong thì ngồi vào trong xe của mình, Tiết Giai Nhu bĩu môi, vẫn đi ra ngoài, đứng trước xe của anh, gõ cửa kính xe, anh hạ cửa kính xe xuống.

"Thật có duyên, có thể gặp nhau ở đây."

Ánh mắt Từ Triệu Luân nhìn về phía cô có chút bỡn cợt, "Đúng vậy, rất có duyên."

Cô cứ có cảm giác nụ cười của anh không đúng lắm, "Vậy. . . . . . Đưa em về đi!"

Cô cũng mặc kệ anh có đồng ý hay không, chui ngay vào trong xe.

Cô ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh tay lái, "Một mình anh?"

"Không phải còn em nữa sao?"

Tiết Giai Nhu lại bị chặn , bĩu môi, "Gần đây sắp có chuyện tốt?"

Từ Triệu Luân liếc cô một cái, không nói lời nào.

Anh yên lặng, Tiết Giai Nhu lại càng thấy có vấn đề , "Trên báo cũng đều đăng rồi, cũng không có cái gì không thể nói, đến lúc đó anh nghĩ muốn món quà như nào, có thể nói trước một tiếng, đến lúc đó em sẽ trực tiếp mang tới."

Từ Triệu Luân cũng không khởi động xe, mà hay tay đặt trên chỗ tựa lưng, đầu gối lên tay của mình, "Có quan hệ với em sao?"

"Chẳng lẽ lúc anh mở tiệc không có ý định mời em?"

"Vì sao anh muốn mời em?"

Cái vẻ mặt kia khiến cô cảm thấy có chút thương tâm, vì vậy cũng không giả bộ cười, "Đúng vậy, lấy một người phụ nữ không có bản lĩnh, dĩ nhiên ngượng ngùng mời em rồi, rất khó có lúc anh lại tự biết như vậy."

Từ Triệu Luân giận quá hóa cười, "Quả thật so ra thì vẫn kém em, không giống em sẽ không làm vợ nên làm, không giống em sẽ không làm một người mẹ tốt, lại càng không giống em sẽ không làm một người con dâu có hiếu. . . . . ."

A, xem ra người phụ nữ kia nhưng thật ra lại là người hiền lương thục đức rồi.

Cô tháo dây an toàn ra, khi Từ Triệu Luân cho là cô muốn xuống xe, thì cô lại cười rất tươi, sau đó tiến sát vào anh, "Cô ta tốt như vậy?"

Anh nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Cô cũng không biết mình làm sao, cô càng tiến sát vào anh hơn, sau đó hôn lên môi của anh, đầu tiên cô liếm nhẹ nhàng giống như một con mèo nhỏ, liếm khiến người tâm hoảng ý loạn, sau đó lại môi lưỡi quấn quít với anh. Tay của cô, không ngừng di động trên người anh, không khí bên trong xe càng ngày càng mập mờ.

Thậm chí, tay của cô còn trượt đến nơi không nên đến, không ngừng di chuyển lên xuống.

Khi cô chạm đến chỗ nào đó, không khỏi nở nụ cười, giống như đạt được mục đích nhìn anh, "Người phụ nữ kia tốt như vậy, vì sao anh còn nổi lên phản ứng với em."

Từ Triệu Luân cắn răng nghiến lợi, "Em, cái người phụ nữ chết tiệt này."

Anh bắt lấy tay của cô, đổi từ bị động sang chủ động, trong không gian nhỏ hẹp đè cô xuống dưới thân mình, cô giả vờ vùng vẫy một cái, cũng lại thôi.

Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến, anh cũng chú ý tới điểm này, nên rất nhanh đã xong việc.

Tiết Giai Nhu vẫn đang không ngừng thở dốc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ vỗ người đàn ông trên người mình, "Anh hỗn đản."

"Làm sao có thể so được với em." Anh cười cười, "Tại sao em lại ở đây?"

"Đi ngang qua."

"A, đi ngang qua?"

"Chính là đi ngang qua."

"Tiết Giai Nhu, em thừa nhận là mình ghen, anh cũng sẽ không cười em."

"Nói không có là không có. . . . . ." Cô cố giãy dụa.

Mà anh tuyệt không để ý cô nghĩ một đằng nói một lẻo, lại đặt cô dưới thân lần nữa. . . . . .

"Sẽ có người đến. . . . . ."

Anh cũng không rãnh để ý, ai bảo cô không thành thực . . . . . . Nếu không thành thực, vậy thì phải trừng phạt cô một chút mới đươc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.