Diệp Luân vừa nghe thế thì tim hẫng một nhịp: “Chuyện là sao?”
“À, là vầy…” Chị Amy uống ngụm trà, kể ríu rít cho cậu nghe.
Nửa giờ trước, Kình Phong sang đối diện tìm Diệp Luân, anh vừa ra cửa thì người phụ trách bên A đã đột nhiên đến đây. Tự xưng là Phó tổng giám đốc phòng PR bên chuỗi cung ứng lớn, biết người mẫu được chọn đã xin nghỉ, bèn vội dẫn theo dự bị đến cứu nguy.
Nếu bên A đã tự chọn người mẫu cho mình, điều kiện “dự bị” cũng gần như phù hợp.
Nhưng… không biết có phải vì đã lấy hình tượng của Kình Phong làm chuẩn hay không mà khi nhìn người trẻ tuổi trước mắt, mẹ Diệp luôn cảm thấy chỗ này thiêu thiếu, chỗ kia không ổn, không thích hợp như cậu bạn học kia.
Nhưng sếp người ta tự chạy đến đây, nếu không cho làm gì mà bảo người ta đi về… mẹ Diệp đắn đo một lúc, vẫn không mở miệng được.
Nhưng người trong cuộc lại không nghĩ nhiều như thế.
Kình Phong còn lén thở phào nhẹ nhõm. Anh không rành chút gì về việc chụp ảnh cả, nếu đã có người chuyên nghiệp thì cứ để người trong ngành làm, không gây xấu hổ tất nhiên là kết quả tốt nhất rồi.
Còn về uổng công đến đây một chuyến…
Cũng không phải uổng công, chẳng phải anh đã gặp được Diệp Luân đó sao? Hoàn toàn có giá trị.
Mười lăm viên sushi nhiều quá, Kình Phong ăn được một nửa, nửa còn lại định cất vào túi mang đi.
Anh nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi, bây giờ về còn kịp tiết huấn luyện buổi chiều, bèn quyết định lập tức xuất phát.
Trong lúc ăn cơm, Diệp Luân ngồi cạnh anh không hề lên tiếng. Cậu nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào chỗ đối diện, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Chờ khi Kình Phong đứng lên mới đi theo sau chào mẹ Diệp rồi nhân tiện nói tạm biệt.
Theo suy nghĩ của Diệp Luân, dù thế nào cũng không thể để một mình Kình Phong về trường với dáng vẻ “ủ rũ”, như thế không hay chút nào. Dù sao cậu cũng không còn tâm trạng, dứt khoát đi chung luôn cho rồi.
Xung quanh mẹ Diệp đứng đầy nhân viên, trong đó cũng bao gồm cả vị Phó tổng giám đốc mà Amy nhắc đến, Âu phục giày da, bấy giờ đang huơ tay múa chân, nói chuyện mà nước bọt văng tứ tung.
Diệp Luân ngại xen ngang, đành kiên nhẫn chờ đợi. Cả buổi trời sau, khó khăn lắm mới có cơ hội, bèn vội vàng đi đến nói với mẹ mình: “Nếu không còn chuyện gì thì con về trường trước đây.”
“À…” Mẹ Diệp vừa nghe thì hơi ngập ngừng, trong lòng hơi khó chịu, cảm thấy đã khiến chàng trai tốt bụng Kình Phong chịu thiệt thòi, bỗng chốc không biết phải nói gì.
Nào ngờ bà còn chưa kịp ngỏ ý gì, người bên cạnh đã giúp tiếp lời: “Chàng trai này vừa được tìm đến thay thế sao?”
Ba người nghe thế thì cùng quay đầu.
Vị Phó tổng giám đốc kia vừa nói vừa đưa mắt đánh giá Kình Phong, dáng vẻ huênh hoang bình luận từ đầu xuống chân: “Ngoại hình cũng tạm, nhưng khí chất yếu quá, hơi non, trông như nhóc ranh ấy.”
Kình Phong không thích nói chuyện, nghe thế cũng chẳng lên tiếng, chỉ nhướng mày.
“Tóc này ở đâu ra vậy, trông giống hệt lưu manh, ha ha.”
Mẹ Diệp không tỏ ý. Trong lòng đã giận đến bùng nổ, nhưng ngoài mặt vẫn cười dài.
“Vóc dáng khá đấy, có xăm mình chưa, vậy thì không được, không dùng được.”
Chỉ có cậu chủ Diệp tính cách nóng nảy, càng nghe càng bất mãn, híp mắt đầy nguy hiểm:
Nói lung tung gì vậy, đánh ông đấy!
Vị Phó tổng giám đốc hạ mình đến đây mang họ Lưu, ba mươi mấy tuổi, không cao nhưng cũng biết chăm lo vóc dáng, chỉ là nhìn không có duyên thôi. Xương gò má quá cao, má ít thịt, môi nhỏ, cho người ta ấn tượng là người rất vô tình.
Chỉ mỗi cái mặt đã thế, hắn vừa lên tiếng thì càng khiến người ta không ưa nổi.
Cũng không rõ là bẩm sinh đã thế hay ngồi trên chức quản lý lâu nên học ra cái giọng điệu vênh váo hống hách như vậy:
“Chàng trai trông lạ mắt lắm, ký với công ty nào vậy?”
Kình Phong rất muốn giả làm người câm.
Nhưng nghĩ đến việc cần giữ lễ phép, chỉ đành đáp một cách ngắn gọn: “Em đang đi học ạ.”
Đối phương lộ vẻ ngạc nhiên: “Sinh viên đại học à, thảo nào nhìn non thế. Lúc trước từng chụp ảnh chưa?”
Kình Phong không giỏi nói dối, chỉ gắng gượng đáp: “Hôm nay là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên?” Lần này là ngạc nhiên thật, Phó tổng giám đốc Lưu nghiêng đầu nhìn mẹ Diệp: “Sếp Lâm, chúng tôi rất coi trọng việc tuyên truyền lần này, vì trước đây hợp tác rất vui nên mới ký tiếp hợp đồng với Phong Luân. Nhưng chị lại tìm bừa một cậu nhóc không hề có chút kinh nghiệm nào đến để thay thế, không thích hợp lắm nhỉ?”
Mày móa nó dám nghi ngờ sức phán đoán của bà á?
Khóe miệng mẹ Diệp co giật: Điên máu quá, nhưng vẫn phải mỉm cười.
“Tiểu Phong quả thật hơi thiếu kinh nghiệm, nhưng hình tượng của cậu ấy hoàn toàn phù hợp với tất cả yêu cầu mà quý công ty đưa ra, chúng tôi cũng ưu tiên suy nghĩ về điểm này.”
“Hoàn toàn phù hợp?” Phó tổng giám đốc Lưu bĩu môi, nói với giọng quái đản: “Đâu có.”
Mẹ Diệp hít sâu, cười dài hỏi: “Ví dụ như?”
“Lần này chúng tôi tập trung vào hai mảng, thứ nhất là ở nhà, thứ hai là làm việc.” Phó tổng giám đốc Lưu giơ ngón tay đếm, vẻ mặt nghiêm túc: “Ở nhà thì phải ấm áp, thoải mái và mộc mạc, ngoại hình của nam người mẫu phải chững chạc, khí chất điềm tĩnh; văn phòng thì điểm nhấn nằm ở việc giản dị, thực dụng và hiệu quả cao, ngoại hình của nam người mẫu phải đủ trưởng thành, khí chất xuất sắc. Cái khác không nói, mỗi mấy chuyện này thôi, cậu nhóc trẻ tuổi này chắc còn chưa mọc đủ lông nữa thì kém xa.”
Ba người còn lại: “…”
Ban đầu còn tưởng anh ta chỉ muốn khiêu khích thôi, nhưng những lời này rất hợp lý, lại logic, hình như cũng có sức thuyết phục nhỉ?
Nói đến mức khiến Diệp Luân sững người, muốn phản bác lắm nhưng lại không biết nói sao. Cuối cùng chỉ có thể chớp mắt, nhắc đến một chủ đề không liên quan: “Nhiều điều kiện như vậy, có ai đáp ứng đủ hết không?”
“Tất nhiên là có rồi.” Phó tổng giám đốc Lưu ra vẻ kiêu ngạo, đánh mắt ý bảo nhìn sang phía bên kia.
Diệp Luân nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy người mẫu được hắn đưa đến bấy giờ đang điều chỉnh tư thế đứng theo sự chỉ huy của nhiếp ảnh gia.
Bảo anh chàng này hoàn hảo thì không đến mức, chỉ là tuổi tác chín chắn chút, đường nét khuôn mặt khá nhu hòa thôi. So với Kình Phong, anh ta thiếu đi một ít ngông nghênh và góc cạnh, nhiều hơn chút phóng khoáng và chững chạc.
Hai người đều có ưu điểm riêng, như rau xanh và củ cải vậy, tùy theo gu thẩm mỹ của người nhìn để cảm thấy ai thích hợp hơn.
Nên những lời liệt kê thao thao bất tuyệt này của Phó tổng giám đốc Lưu nghe vào có vẻ cố ý. Cứ như muốn đưa anh chàng “thay thế” kia lên vậy, thế nên mới kiếm đủ chuyện thể gây thêm phiền phức.
Diệp Luân càng nghĩ càng thấy đúng, tính cách công tử cũng bốc lên, cậu nhíu mày.
Đối phương làm vậy hoàn toàn là đang gây sự, nếu không chạy ra đây khoe khoang thì cậu đã dẫn Kình Phong chào tạm biệt ngoan ngoãn đi trước làm việc khác rồi. Nhưng bây giờ nghe thấy mấy lời chê bai đó, Diệp Luân không vui chút nào nhé.
Cậu chủ Diệp không vui, hậu quả nghiêm trọng lắm.
Cậu vươn tay kéo nhẹ tay áo mẹ mình. Bà không quay đầu, chỉ lặng lẽ nghiêng người đưa tai đến gần.
Diệp Luân kề sát vào hạ giọng: “Ông này huênh hoang quá.”
Mẹ Diệp không nhìn cậu, vẫn cười hì hì, chỉ gật đầu thật mạnh.
Diệp Luân giận dữ: “Tìm cách cho ông ta bớt gáy đi!”
Mẹ Diệp nghiến răng gằn vài chữ: “Nhóc lém lỉnh có ý gì hay?”
“Mẹ thấy thế này được không?” Vừa nói, Diệp Luân còn không quên kéo tay Kình Phong đề phòng anh bỏ chạy lung tung: “Cũng cho Kình Phong chụp một bộ ảnh, cùng nộp lên chung với mấy tấm kia, để ông chủ của họ chọn.”