Kình Phong chỉ sửng sốt một lúc thì kịp phản ứng, anh ra sức hôn lại cậu, dùng cánh tay không xách bia vòng qua ôm eo thiếu niên, ép cậu tựa sát lên người mình.
Hai lồng ngực kề sát, nụ hôn phớt qua rõ ràng không đủ thỏa mãn, đầu lưỡi ngay lập tức quấn quýt lấy nhau. Chóp mũi thi thoảng sẽ va trúng đối phương vì quá kích động, nhưng bấy giờ đã chẳng ai để tâm nữa.
Họ ôm hôn cuồng nhiệt, tựa như phải cắn nuốt đối phương vào bụng mới yên tâm được. Nụ hôn này đến muộn nửa tháng rồi, dù với ai chăng nữa đều đã quá lâu.
Sự chủ động của Diệp Luân càng khiến Kình Phong không kiểm soát nổi, anh cắn mút đôi môi mềm mại của chàng thiếu niên chẳng hề kiêng kỵ, nhận ra cậu không chịu được muốn vùng thoát, thế là không tha đuổi theo, chỉ mỗi động tác nhỏ nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng tiết lộ ra được rằng trước đó anh đã cố đè nén vất vả biết nhường nào.
Tiếc là tiếng người xung quanh ồn ã, con phố tấp nập người qua kẻ lại, quả thật không thể thỏa thuê trong một lần, Kình Phong mút mạnh thêm một cái mới quyến luyến thả người, nghiêng đầu kề vào tai Diệp Luân, nói với hơi thở nặng nhọc: “Ăn cơm xong theo anh đến một nơi.”
Hai mắt Tiểu Diệp Tử mơ màng ngập nước, đã không nén được những cơn sóng tình bên trong cơ thể. Eo cậu đã nhũn, chân cũng nhũn, gần như đứng còn chẳng vững, chỉ có thể dựa lên ngực Kình Phong, vừa điều chỉnh lại nhịp thở, vừa gật đầu thật khẽ.
Động tác ngoan ngoãn này lại làm dấy lên rung động khó dằn của người kia, anh nhịn không được đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu, nếm thử hương vị buốt giá nhưng trong trẻo của gió tuyết qua cái chạm lạnh lẽo này.
Hai người đứng lấy lại bình tĩnh thêm vài phút, chờ nhiệt độ cơ thể bình thường rồi, môi không còn đỏ tươi nữa mới xoay người ra lại đường lớn, đi về phía tiệm ăn.
Lần này không ai cố ý kéo giãn khoảng cách nữa, nếu không vì trên tay còn xách đồ, có lẽ Kình Phong đã mặc kệ ánh mắt nghiền ngẫm của người đi đường mà nắm chặt tay Diệp Luân rồi.
Anh không muốn buông cậu ra, dù chỉ một phút giây nào.
Đã có được rồi, sẽ không tài nào tưởng tượng nỗi lúc mất đi sẽ thế nào nữa.
…
Đẩy cửa phòng, thấy bên trong tuy chỉ có ba người nhưng cực kỳ sôi nổi. Chu Dật đang chơi trò “tôi muốn trộm đồ ăn” – “tôi đánh gãy vuốt chó của cậu” với đại ca, hai người kẻ chạy người đuổi, khiến Diệp Luân nhìn mà bật cười.
“Bọn này về rồi.” Cậu đi đến vị trí của mình, gọi mọi người: “Đừng đùa giỡn nữa, đói rồi mau ăn thôi.”
Vừa dứt lời, cục cưng Chu đã đói đến chóng mặt tru lên tiếng “áu”, tức thì nâng đũa nhắm thẳng món cá chua ngọt trước mặt.
Thế là bắt đầu bữa tiệc.
Bảo là “tiệc chia tay”, nhưng không khí trên bàn ăn vẫn đầy tươi vui, không có gì đau buồn cả, bởi cũng chẳng cần thiết.
Tuy không còn chung phòng nữa, nhưng tầng trên và tầng dưới bảo gần thì không gần, nhưng cũng chẳng đến mức quá xa, cửa phòng 319 luôn mở rộng với Diệp Luân, chào đón cậu về nhà thường xuyên; nếu phòng ký túc xá mới không vui cũng có thể dọn về bất cứ lúc nào, giường của Kình Phong mãi mãi chia một nửa với cậu.
Tuy ngoài trời lạnh giá, nhiệt độ xuống âm, nhưng đêm nay, trái tim Diệp Luân luôn ấm áp.
Cậu bùi ngùi nhớ lại những chuyện xảy ra từ sau khi khai giảng đến nay, đã hơn bốn tháng rồi. Số phận đẩy đưa cậu ở nhờ phòng 319, quen biết những người bạn ưu tú và hiền lành này, là duyên phận, và hơn hết là may mắn, đáng để cậu trân trọng suốt cuộc đời này.
“Không nói nhiều nữa, nói nhiều quá giả tạo, một câu thôi, cảm ơn.” Diệp Luân cười nâng ly: “Còn nữa, chúc mừng năm mới.”
Đáp lại cậu là bốn khuôn mặt cũng trẻ trung như cậu vậy, và bốn ly bia chứa đầy lòng chân thành:
“Chúc mừng năm mới, cạn ly!”
Trong tiếng cười nói, âm nhạc nhẹ nhàng vui tươi vang lên từ tầng dưới của tiệm ăn.
Mùa đông hát vang bài ca ly biệt.
Xuân đến rồi.
Một bữa cơm mất hơn ba giờ, cuối cùng gần như chẳng còn ai ăn thức ăn nữa, mọi người đều hồ hởi nâng ly bia. Tuy không có con gái hơi nhạt nhẽo chút, nhưng cánh mày râu mà điên lên thì chẳng có giới hạn nào đâu.
Khi đã tiêu diệt cạn lốc bia, một đám người ra khỏi tiệm ăn, bấy giờ đã gần mười giờ rồi. Đại ca và Khỉ Còi uống giỏi, đi đường tuy loạng choạng nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.
Kình Phong thấy thế không yên tâm: “Về được không?”
Hai người bá vai dìu nhau, cùng giơ tay ra hiệu với anh: Ok ổn mà!
Kình Phong thấy mà buồn cười, bèn vỗ vai họ ý bảo về cẩn thận chút, sau đó xoay người đi về phía hai anh em đang đứng bên kia nhỏ giọng trao đổi gì đó. Anh vươn cánh tay choàng lên cổ Diệp Luân từ phía sau, kéo cậu qua, cắt ngang lời cục cưng Chu cứ ríu rít chẳng ngừng: “Ba cậu về trước đi, cho tôi mượn anh cậu một buổi tối.”
Lời này cực kỳ mập mờ, người thường nghe sẽ suy nghĩ nhiều. Tiếc là Chu Dật còn nhỏ, chưa đủ nhạy, nghe thế chỉ nghiêng đầu một cách ngây thơ: “Các cậu muốn làm gì?”
Kình Phong nâng ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu ta, đẩy một cái: “Chuyện người lớn, con nít đừng xen vào.”
Cục cưng Chu bất mãn bĩu môi: Hức hức hức, người xấu, lại bắt nạt trẻ vị thành niên!
“Đi đây.” Dứt lời, Kình Phong kéo Diệp Luân rời đi theo hướng khác, cũng mặc kệ cục cưng Chu nhảy dựng lên tại chỗ, hô to đòi đi theo góp vui, cuối cùng tất nhiên không thành công, bị đại ca túm cổ áo sau gáy kéo đi.
Men theo đường chính trên phố thương mại, những cửa hàng san sát nhau, tấm bảng màu hồng Nhà Của Mèo ở cách đó không xa vẫn là tồn tại bắt mắt nhất. Diệp Luân loáng thoáng đoán được ý đồ của Kình Phong, nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh đẩy cánh cửa của “khách sạn tình nhân” này ra, đi vào trong cứ như đã quen thuộc lắm, kèm theo đó là chút ngượng ngùng khó hiểu.
Lúc ấy cậu không biết rằng, mới vài giờ trước thôi, chàng sinh viên Thể thao đã được tăng cấp từ hội viên bình thường lên khách hàng VIP kim cương rồi, trả bằng số tiền dành dụm được từ công việc làm thêm ở chỗ mẹ Diệp.
Từ lâu Kình Phong đã bắt đầu suy nghĩ về việc tìm chỗ để được lên giường với Tiểu Diệp Tử, hơn nữa còn nghĩ cực kỳ xa. Theo cách nói của anh, những việc này đều đáng nên làm, với tự giác của một người bạn trai, Diệp Luân chỉ cần nằm ngửa hưởng (chịu) thụ (đụ) là được.
Tiểu Diệp Tử biết sự thật sau khi chuyện đã rồi: “…”
Để tránh gượng gạo, thông thường quầy tiếp tân trong Nhà Của Mèo không có người, nhân viên phục vụ đều sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng chuông mới ra đón khách.
Hai người băng qua cái sảnh to trống trải, đi cầu thang lên tầng hai. Kình Phong lấy thẻ phòng số 206 trong túi ra, đẩy cửa, chủ đề trời sao quen thuộc đập vào mắt, bấy giờ Diệp Luân mới nhớ ra chuyện quá khứ. Lần trước sau khi say, họ cũng đã thuê căn phòng này.
Không kịp cảm thán về sự tinh tế của Kình Phong, cánh tay cậu đã bị người giữ lấy, kéo vào phòng.
Cánh cửa đóng “sầm” một tiếng, ngay sau đó lưng Diệp Luân đã đập mạnh lên trên. Cậu chỉ có thể phát ra tiếng “ư…” đầy ngạc nhiên, những con chữ sau đó đều bị chặn lại bởi chàng sinh viên Thể thao đột nhiên trở nên hung hãn này.
Cơn mưa hôn ập đến, Diệp Luân cảm thấy có đôi bàn tay nóng cháy đang giữ chặt eo mình, nhấc bổng cậu lên khiến cậu không giữ được thăng bằng, chỉ có thể vươn tay vịn lấy vai đối phương, giao trọng lượng cơ thể mình ra.
Kình Phong rất hài lòng với sự phối hợp của cậu, sau một nụ hôn triền miên, anh dứt khoát luồng xuống mông bế cậu lên, vừa hôn vừa xoay người đi vào phòng tắm bên cạnh. Cho đến khi được đặt ngồi lên mặt đá cẩm thạch, mới một lần nữa vươn tay cởi đồ.
Anh nắm tay Diệp Luân, kéo qua đặt lên lồng ngực mình, khẽ giọng tỉ tê: “Cởi giúp anh.”
Tiểu Diệp Tử mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng liếc nhìn anh nhưng không từ chối, run rẩy cởi đi từng chiếc nút một, sau đó cởi dây nịt. Tiếng “cạch” trong trẻo và đầy nhục dục khiến người nghe đỏ bừng mặt.
Bên kia, Kình Phong cũng chẳng rảnh rỗi, anh vừa lột sạch cậu vừa cúi đầu hôn lên từng tấc da lộ ra ngoài của chàng thiếu niên, trông cứ như một kẻ mắc chứng khao khát đụng chạm da thịt. Có lẽ quá mức mãnh liệt, anh không nén được, than rằng: “Sau này nếu còn ra ngoài thi đấu nữa, anh sẽ đưa em đi.”
Bị hôn thở hổn hển, Diệp Luân nghe thế bật cười, chớp mắt đầy nghịch ngợm: “Đưa em theo làm gì, cổ vũ cho anh à?”
Kình Phong không cười, vẫn mang dáng vẻ hũ nút nghiêm túc ấy, nhưng lời tình tứ mà anh nói ra lại khiến lòng người rung động hơn bao giờ hết:
“Cổ vũ thì không cần, làm ấm giường cho anh là được.”
Dứt lời, nhân lúc đối phương ngẩn ngơ bèn ôm Tiểu Diệp Tử đang trần truồng lên, bước vào buồng tắm, mở vòi sen, để dòng nước ấm áp dội lên khắp toàn thân.
Theo kế hoạch ban đầu của Kình Phong, tắm rửa chỉ là bước đệm thôi, sạch là được, thế nhưng cậu chàng trong lòng anh lại không chịu yên: chẳng những vươn tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực anh chơi với mấy giọt nước đến không biết đường về, mà còn dùng đôi mắt ướt át kia nhìn chằm chăm vào cơ bụng anh với vẻ đói khát lắm, vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ, vừa yêu thích lại đầy tự hào.
Nhưng cũng không trách Diệp Luân được. Cậu vốn đã thèm thuồng vóc người còn đẹp hơn cả người mẫu của Kình Phong rồi, nay có nước xối xuống, cảnh tượng bọt nước trắng xóa chảy qua làn da ngăm đen quá mức gợi cảm, thị giác chịu kích thích khổng lồ khiến cậu không nén được cơn xúc động muốn được sờ, được liếm thử.
Diệp Luân cũng đâu muốn tỏ ra mê trai như thế, trông cứ như tên nghiện tình dục vậy, nhưng ngón tay vừa chạm vào đã chẳng thể dừng lại. Vừa nghĩ đến cơ thể khiến trái tim của vô số phụ nữ mê mẩn, khiến vô số đàn ông khao khát nay chỉ thuộc về mình, toàn thân cậu lại nóng lên, đến khi hoàn hồn, đôi môi đã nghe theo lời xúi giục của bản năng, cậu nhào đến cắn một cái lên đầu v* màu nâu của Kình Phong.
Cắn xong còn vô thức chép miệng: Cứng quá… nhưng cũng đàn hồi đấy.
“…”
Kình Phong trợn to mắt nhìn cả quá trình, nghẹn cả buổi trời mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em đang làm gì vậy?”
Diệp Luân sửng sốt, bấy giờ mới muộn màng nhận ra mình đã làm gì, thế là ngượng chín mặt, nói chuyện cũng chẳng còn trôi chảy nữa: “Không có… à, em không phải…”
Nhưng Kình Phong lại như không nghe, hỏi thêm: “Ăn ngon không?”
Diệp Luân sững ra nhìn anh, vô thức liếm môi lộ vẻ thỏa mãn, ý của cậu quá rõ chẳng sai vào đâu được: Ngon, muốn nữa.
“Bé mèo ham ăn.” Kình Phong dở khóc dở cười, vỗ một cái lên cặp mông tròn mẩy như đang trừng phạt, sau đó tắt vòi nước, dùng khăn tắm quấn người lại, ôm ngang ra ngoài: “Lên giường, đút em ăn cái ngon hơn.”
Trên đường đi, Tiểu Diệp Tử vẫn quyến luyến hỏi: “Cái gì ngon hơn?” Thấy sinh viên Thể thao vòng vo không nói, giả ngơ với cậu, thế là cố ý vùng vẫy đôi chân trắng nõn, đường cong từ bắp chân lên trên khiến người ta nhìn mà thèm thuồng.
Kình Phong bị quậy cho đỉnh đầu bốc khói luôn, thật sự không nhịn nổi nữa, anh cúi đầu cắn lên chóp mũi cậu: “Đừng quậy, nếu không sẽ đút sữa cho em uống đấy.”
Diệp Luân trời sinh da mặt mỏng, nhưng lại cực thích nghe người ta nói năng tục tĩu như thế, hễ có cơ hội là sẽ dụ dỗ một phen. Nhưng đến khi Kình Phong nói ra thật rồi, cậu lại mím môi giả vờ ngoan ngoãn dời mắt sang bên cạnh, nhưng cả gáy cũng đã ngượng đến đỏ ửng.
Kình Phong nhìn mà chỉ muốn cười: Không gây chuyện sẽ không phải chết, lý lẽ đơn giản vậy mà nhóc còn chẳng biết.
Sau khi vào cửa cắm thẻ phòng, điều hòa ở giữa phòng sẽ tự động vận hành, hơi ấm phù phù thổi nâng nhiệt độ bên trong lên, cuối cùng dừng ở con số “26” thích hợp.
Trong phòng ấm áp như xuân, dù có để trần cũng không thấy lạnh.
Kình Phong đặt người lên giường lớn, dùng khăn tắm lau khô nước trên người cả hai, thân thể trần truồng của thiếu niên xinh đẹp đều ửng hồng, trông càng trẻ trung nõn nà, mịn màng như một quả đào mọng nước đã chín chỉ chờ người thích đến hái thôi.
Không phải lần đầu tiên trần truồng nhìn nhau, nhưng bản chất Diệp Luân vốn là người rụt rè, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đầy thâm ý, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lăn một vòng trên giường, muốn kéo chăn phủ lên thì ngay sau đó đã bị túm mắt cá chân kéo ngược về phía đối phương.
Diệp Luân hoảng hốt “á” một tiếng, như một bé động vật bị kéo đuôi vậy, dùng cả tay lẫn chân chống lên giường, cố gắng bò về phía trước, cặp mông tròn trịa lắc lư qua lại trước mắt Kình Phong, cám dỗ người ta phạm tội.
Song, nếu so về thể lực, cậu quả thật không phải đối thủ của chàng sinh viên Thể thao thường xuyên nâng tạ, chỉ một hành động nhẹ nhàng thôi đã có thể kéo cậu nằm ngửa ra, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, cơ thể nóng bỏng của đối phương đã đè lên người rồi.
Kình Phong chống hai tay cạnh hai bên má Diệp Luân, cúi đầu hôn cậu, hôn một lần nói một chữ: “Chạy – cái – gì?”
Diệp Luân ngước đầu đón nhận, hai tay nhũn ra choàng lên vai Kình Phong, vừa như nhéo, như gãi, rồi lại như víu lấy, cực giống móng vuốt của bé thú con, ngoan ngoãn đáng yêu cùng cực.
Cậu mắng thầm: Không chạy để chờ bị ** à?
Chàng trai cao to bên trên chẳng chút chần chừ, cơ thể săn chắc đè xuống, dương v*t nóng hừng hực đã ngẩng đầu từ hồi trong phòng tắm, bây giờ càng cương cứng dựng đứng, chĩa thẳng vào khe mông của cậu, cọ xát qua lại thăm dò nơi miệng huyệt, khiến người ta muốn phớt lờ cũng chẳng được.
Sau mỗi lần cửa vào bị chạm, Diệp Luân đều không nhịn được run một cái, mong chờ xen lẫn trong sợ hãi, giọng nói cũng run theo. Cậu lên án anh với vẻ đáng thương: “Anh… anh to quá.”
Đây nào phải lời oán trách chứ, rõ ràng đang khen đấy.
Kình Phong cười khẽ, sinh thực khí lại nở căng, lớn hơn trước mắt hai người, Tiểu Diệp Tử hoảng hốt líu cả lưỡi: “Anh anh anh anh… em không muốn nữa.”
Kình Phong vốn chẳng để tâm lời từ chối nũng nịu này của Diệp Luân, anh hạ giọng: “Đừng sợ, anh muốn em.”
Thấy sinh viên Thể thao duỗi thẳng tay lấy tuýp gel bôi trơn chưa mở giấy niêm phong, rồi liên tưởng đến chiếc va li được đặt ở chân giường, bấy giờ Diệp Luân mới nhận ra: Kình Phong đã lên kế hoạch từ trước rồi, hơn nữa còn chuẩn bị chu đáo, cả phòng ngủ cũng không kịp về.
Rơi vào tình thế bắt buộc, đêm nay có nói gì cũng không thoát được…
Diệp Luân hoảng loạn thở dốc, căng thẳng hạ mắt xuống nhìn, thấy sinh viên Thể thao cao to đang trần truồng quỳ giữa hai chân mình, dùng răng mở bịch, cầm bao cao su trên tay trái rồi luồng hai ngón tay vào, sau đó lại nặn một đống lớn gel bôi trơn thoa khắp háng cậu.
Cảm giác xoa nắn cửa huyệt khó hình dung được bằng lời, vừa thoải mái vừa quái dị khiến Diệp Luân “hưm” một tiếng ngã về giường, xấu hổ đến mức nâng cánh tay che lại mắt mình.
Kình Phong cũng đè xuống theo, bàn tay còn lại rảnh rang xoa gáy cậu, cúi đầu trao nhau nụ hôn triền miên. Nhưng bấy giờ động tác trên tay trái vẫn chẳng hề dừng lại, sau khi cảm thấy đã thả lỏng được một ít, bèn cương quyết lần theo bên mép đút ngón tay vào, liên tục mát xa lên vách thịt bên trong.
Bên trong thít chặt khó tưởng, nếu không nhờ gel bôi trơn, e là sẽ khó làm lắm đây. Kình Phong nhẫn nại khuếch trương, động tác trông như thong thả, vững vàng từng bước, nhưng thực tế lúc này tình dục trong anh đã như muốn vỡ òa. Đầu tiên là trán, sau đó là lưng, theo đà tiến độ tăng dần của trò chơi, hai nơi này đã toát ra lớp mồ hôi mỏng trước rồi.
Không biết còn tưởng anh vừa chạy marathon về, nhưng sự thật là anh cảm thấy còn vất vả hơn cả khi chạy hai mươi kilomet marathon nữa kìa.
Nhất là khi thấy cậu chàng trong lòng bắt đầu cắn chặt môi, sau đó khép hờ đôi mắt xinh đẹp, mỗi một tế bào trên người Kình Phong đều đang kêu gào: Không nhịn nổi nữa, làm chết cậu ấy đi.
“Tiểu Diệp Tử…” Sinh viên Thể thao rút ngón tay ra, giọng khản đặc đến gần như không rõ: “Anh vào nhé.”
Chẳng biết Diệp Luân đang choáng ngợp bởi trong cơn sóng tình có nghe thấy hay không, nhưng Kình Phong đã chẳng quan tâm được nhiều thế nữa. Anh đeo bao cao su vừa xé lên phần thân dưới của mình, thoa gel bôi trơn, sau đó nâng hai đùi đã nhũn xuống vì tê dại của Tiểu Diệp Tử lên, vịn quy đầu đã nở căng cương đỏ, nhắm thẳng ngay cửa huyệt lúc khép lúc mở như đói khát lắm, chầm chậm đút vào.
“A…” Kích cỡ và độ cứng của dương v*t đều là thứ mà ba ngón tay không so được, Diệp Luân khẽ giọng rên rỉ, ưỡn thẳng eo theo bản năng, nhưng vẫn chẳng tài nào ngăn cản được vật khổng lồ nọ phá mở tất cả chướng ngại, đưa vào từng chút một.
Cảm giác không thoải mái lắm, căng đến kỳ lạ, nhưng cũng không thấy đau vì trước đó đã chuẩn bị khá đầy đủ. Diệp Luân há to mồm thở dốc, mắt lại rưng rưng khiến Kình Phong vừa rung động vừa đau lòng, nhịn không được cúi người hôn lên đuôi mắt cậu, nhưng cũng vì động tác này mà sinh thực khí vào càng sâu hơn, đâm cho Tiểu Diệp Tử hoảng hốt hô: “A…”
Tiếng rên khi trầm khi bổng, âm đuôi còn kéo dài miên man, quyến rũ không nói nên lời, vào tai chàng sinh viên Thể thao thì như liều thuốc kích dục mạnh, khiến anh vốn định vào thật chậm rãi bỗng chốc không nhịn nổi nữa, rút thẳng ra khoảng nửa đốt ngón tay rồi lại dập mạnh vào, chỉ một thoáng, cả phần thân dương v*t đều được bao bọc trong vách thịt nóng bỏng, khiến anh sướng đến mức da đầu tê dại từng cơn.
Toàn thân Diệp Luân như phát sốt, cậu chỉ cảm thấy có một cây thịt nóng phừng đang đi vào cơ thể mình. Thứ ấy vừa thô vừa dài lại còn lớn, nhét đầy cái lỗ chật hẹp của cậu, khiến cậu vừa thoải mái vừa không thoải mái. Vách thịt như một cái miệng nhỏ có ý thức riêng của mình, nó cố gắng muốn đẩy đối phương ra, nhưng đến khi đối phương rút ra thật, nó lại thấy ngứa ngáy chẳng lời nào diễn tả nổi, khát khao được cọ xát thật mạnh mới hòa hoãn lại được.
Lần đầu nếm trải hương vị tình dục, Kình Phong thiếu kinh nghiệm toàn dựa vào bản năng, đút vào hay rút ra đều chẳng có chút kỹ xảo nào, nhưng được ở chỗ mãnh liệt và hoang dại, biên độ nắc ngày càng lớn, sức lực tràn trề, làm đến mức Tiểu Diệp Tử hô hấp của Tiểu Diệp Tử rối loạn cả lên, tội nghiệp van nài: “Chậm… chậm một chút…”
Cơn cực khoái ngày một dâng cao như sóng biển, sinh viên Thể thao hưng phấn đến mức mặt mày đỏ bừng, vờ như không nghe thấy những lời nọ, ngược lại anh còn vươn tay ôm cậu chàng dậy, bảo cậu cúi đầu nhìn nơi kết hợp của hai người.
Diệp Luân ngượng đến mức quay mặt đi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười trầm khàn khi Kình Phong cố ý kề vào tai mình nói: “Bé cưng, mau nhìn nè, em đang ăn anh đó.”
“…”
Rõ ràng là anh ăn bé thỏ con sạch sẽ từ trong ra ngoài, vậy mà còn dùng lời nói để trêu đùa bỡn cợt người ta. Tiểu Diệp Tử giận lắm, cậu ngước mắt trừng anh đầy hung dữ, nhưng do bấy giờ hai mắt sũng nước nên chẳng có sức uy hiếp gì, ngược lại cứ như đang quyến rũ người ta sa đọa.
Kình Phong bị đôi mắt đầy cám dỗ nhục dục này trừng, quả nhiên không kìm nổi nữa, anh ưỡn lưng dập mạnh một cái khiến Diệp Luân chẳng giữ thăng bằng nổi phải víu lấy cánh tay anh, sau đó cơ thể cũng ngả ra phía trước, hai mắt vô thức nhìn xuống rồi như nam châm bị thanh sắt hút vậy, không dời đi được nữa.
Bấy giờ phần đùi trong của cậu dính đầy gel bôi trơn sáng bóng và nhớp nháp, những mảng màu trắng đục đều là tinh dịch, lông mu và bụng dưới đã ướt đẫm trông càng dâm loạn hơn; sinh thực khí cương cứng ngoan ngoãn nép thân lên bụng trên, dưới đó không xa còn có một cây dương v*t thô to hơn đang ẩn mình dưới hai viên tinh hoàn, khi thì xuất hiện lúc lại vùi vào cơ thể cậu theo từng nhịp nắc của Kình Phong, những đường gân nổi lên và đỏ tươi do cương cứng giống hệt một con rồng khổng lồ đang co giật không ngừng.
Thảo nào trong mấy phim AV, ống kính cứ quay thẳng mãi nơi giao hợp của diễn viên. Cảnh tượng vừa dâm loạn vừa trắng trợn, vừa phóng đãng vừa lộ liễu trước mặt, dù là người đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ cương ngay, càng khỏi nói đến Diệp Luân đang đóng vai chính, bỗng chốc máu nóng dồn lên đầu, toàn thân nhạy cảm khác thường, chỉ bị sinh viên Thể thao sờ vài cái thôi đã không nén được phun ra vài giọt tinh dịch trắng đục.
“A… chỗ đó… đừng…”
Tiểu Diệp Tử rên mãi, Kình Phong vừa nghe đã biết cậu đang sướng, thế là càng hung mãnh dập vào nơi đó. Thiếu niên trong lòng giãy giụa cực mạnh như chiếc bè cô độc không nơi nương tựa phải nhấp nhô theo cơn sóng khoái cảm, chẳng mấy chốc đã rơi vào cõi đê mê.
Kình Phong cực thích dáng vẻ này của cậu, hai mắt khép hờ, đôi môi hé mở, ngón tay run rẩy để lộ sự yếu ớt chẳng tài nào che giấu nổi, khiến người ta chỉ muốn giam cầm cậu trong lòng để yêu thương. Nhưng cái gai đang mọc ngang trong tim anh lại không chịu buông tha, cứ mãi chọc vào tim nhắc nhở sự tồn tại của mình, rằng Tiểu Diệp Tử của anh rồi cũng sẽ đi thôi, hoặc gần, hoặc xa, cuối cùng cũng sẽ rời khỏi, điều này khiến Kình Phong cứ thấp thỏm bất an.
Từ nửa tháng trước đến nay, anh vẫn luôn kìm nén, nhưng tư thế giao hợp của cơ thể đã phóng đại sự thấp thỏm trong lòng, khiến anh không dằn lòng được nữa ôm chặt chàng thiếu niên, lời nỉ non bên gáy như tiếng thở dài: “Đừng đi… đừng dọn đi…”
Diệp Luân nghe thế ngước mặt lên một cách khó hiểu, tóc mái mướt mồ hôi xõa lung tung trên trán, trông càng trẻ trung hơn.
Cậu lắc đầu, thật nhẹ nhưng lại đầy khẳng định.
Kình Phong chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, cơ thể thỏa mãn nhường nào thì sự trống rỗng trong linh hồn càng rõ rệt nhường ấy: “Bé cưng, đừng tra tấn anh.”
Diệp Luân nhếch môi một cách dịu dàng, vươn tay sờ bụng mình, nơi ấy bị phồng lên một độ cong nhỏ vì đang nuốt trọn vật cứng thô to của chàng sinh viên Thể thao. Cậu cười hỏi: “Rốt cuộc là ai đang tra tấn ai?”
Kình Phong cũng hiểu, ngược lại, anh rất hiểu, mọi lời nói vòng vo của Diệp Luân chẳng qua đều muốn khẳng định rằng cậu đã quyết định sẽ dọn đi, dù anh có khuyên cũng chẳng được.
Sinh viên Thể thao đổi cách dụ dỗ, nhưng Tiểu Diệp Tử cũng chỉ mạnh miệng hô “đừng mà”, cuối cùng bị Kình Phong bất đắc dĩ đè xuống nắc mạnh, từng cú thúc đều vừa sâu vừa hoang dại, dường như muốn đâm xuyên vào máu vào xương, xé người cậu ra nhai nuốt vào bụng mới cam lòng.
Diệp Luân lần đầu quan hệ, nào chịu được sự hung mãnh như thế, nước mắt sinh lý không kiểm soát được ứa ra, men theo hai má chảy xuống cằm rồi lại bị Kình Phong thè lưỡi liếm đi, động tác dịu dàng quyến luyến, kìm nén một cách dè dặt khiến cậu đau lòng.
Cảm giác được người khác nâng niu sao mà rung động quá, hốc mắt Diệp Luân nóng lên, cơ thể run co giật vì cơn cực khoái khiến cậu không chịu đựng nổi nữa. Và quả thật cậu cũng đã khóc nấc: “Kình Phong… Kình Phong, em thích anh…”
Lời bày tỏ quá đỗi muộn màng, thốt ra rồi mới nhận thấy không khó như tưởng tượng. Còn Kình Phong thì sững sờ, ngước mắt, trong ánh mắt đang nhìn Diệp Luân chan chứa tình yêu sâu đậm tưởng chừng như không bao giờ vơi.
Anh muốn cười, cũng rất muốn khóc, vẻ mặt rối rắm khó tả, cuối cùng chỉ hóa thành hành động ôm chặt thiếu niên vào lòng, vừa đặt nụ hôn dịu dàng lên đỉnh đầu cậu, vừa nói: “Ngốc, anh yêu em… anh yêu em.”
Sau đó thì không ai nói gì nữa, Diệp Luân đỏ mắt đưa tặng mình vào lòng đối phương, lắc hông tiếp nhận từng nhịp đong đưa, trong miệng phát ra chuỗi tiếng rên khe khẽ, trong hành động phóng túng ẩn chứa nét ngượng ngùng.
Kình Phong duỗi một tay ra phía trước an ủi cậu bé bị lạnh nhạt, tay còn lại nâng cánh mông, eo dùng sức dập mạnh thực hiện cú tấn công cuối cùng.
Cả cây dương v*t lại hoàn toàn chôn vào trong, tinh hoàn nặng trĩu va từng hồi lên háng tạo ra những tiếng vang dâm loạn; huyệt nhỏ từ màu phấn hồng ban đầu dần trở nên sưng đỏ như quả cây chín mọng, tỏa ra hương thơm đầy cám dỗ.
Trước cao trào, Kình Phong khom người xuống áp sát lên người thiếu niên, để da thịt nóng bỏng của cả hai tiếp xúc theo cách thân mật nhất.
Diệp Luân thì nâng hai chân kẹp chặt lấy eo anh, ngửa đầu rướn người liếm mồ hôi dưới cằm anh, trong miệng là vị mồ hôi mằn mặn của chàng trai. Ngay từ lần đầu gặp Kình Phong, cậu đã muốn làm thế rồi.
Hôm ấy, trong hành lang trước cửa phòng 319, kẻ yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ sau một lần gặp gỡ quá đỗi bình thường ấy luôn không chỉ có mỗi một người.
…
Tối đêm bình an, Diệp Luân bị Kình Phong đè xuống làm thật nhiều lần, thử một lượt hết mấy tư thế hiếm thấy quái ác.
Trong đó thì kiểu làm tình từ bên hông là phản nhân loại nhất, tra tấn đến mức sáng hôm sau Tiểu Diệp Tử còn không đi đường nổi, cứ cảm thấy giữa hai đùi mình có quả bóng da vô hình nào đó chen giữa, cố gắng thế nào cũng không khép lại được.
Chàng sinh viên Thể thao nào đó tự biết đuối lý, mặc cậu oán trách mắng chửi, mát-xa cho cậu suốt cả tuần, ngoan ngoãn chờ đến cuối tuần mới bắt cóc Tiểu Diệp Tử vào Nhà Của Mèo, tiếp tục cắn từ đầu xuống chân thêm lần nữa.
Do tình dục quá độ nên đã mấy tuần liền Diệp Luân đều trong trạng thái mỏi tay nhũn chân, mông đau hông cũng đau, cuối cùng vẫn là Kình Phong xung phong giúp cậu dọn đồ về phòng mới.
Nay bé sói con cũng suy nghĩ thông suốt rồi, khoảng cách nảy sinh cái đẹp, ở riêng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Dù sao thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể vác người về lại phòng 319 hoặc vác ra khách sạn tình nhân, hay ra hẳn bên ngoài thuê nhà sống chung… Với vóc người của công tử bột Diệp Luân, phản kháng là chuyện không có tương lai rồi.
Là một sinh viên Thể thao điểm thể lực max, điểm vũ lực max, khí chất bạn trai cũng max nốt, Kình Phong phát biểu: tôi chẳng sợ gì cả.
Hôm dọn phòng, mấy người bạn cùng phòng khác đều không xuất hiện, trong phòng 608 chỉ có hai người họ.
Sau khi xắn tay áo vùi đầu làm việc, hết quét dọn vệ sinh rồi đến sửa soạn sắp xếp, vẻ mặt và động tác của anh đều cực kỳ nghiêm túc; Diệp Luân toàn thân tê mỏi, bèn ngồi dựa lên chiếc ghế bên cạnh, vừa chỉ huy vừa tìm đề tài trò chuyện.
Trò chuyện một lúc thì nhắc đến kế hoạch trong tương lai, Kình Phong nói ra dự định muốn tiếp tục thi vào trường quân đội để nhận đào tạo chuyên sâu, dù sao thì ngành chế tạo bánh xích xe tăng không được phổ biến, cũng không đổi ngành được. Lúc bị gặng hỏi thì lỡ lời, bấy giờ Diệp Luân mới biết hóa ra bố mẹ mình đã liên lạc riêng với Kình Phong từ trước, còn bí mật thương lượng chuyện giúp anh vào quân đội, kế thừa cơ nghiệp vĩ đại của bố Diệp.
Tiểu Diệp Tử chẳng hay biết gì, nghe mà trợn mắt há mồm, sững sỡ hồi lâu mới hoàn hồn, buột miệng: “Em không muốn làm vợ quân nhân đâu.” Chọc cho Kình Phong cười to không ngừng, vươn tay xoa đầu cậu.
Tương lai còn xa lắm, họ mới học năm nhất đại học, còn tận ba năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, có thể suy nghĩ từ từ. Dù sao thì bất kể đi con đường nào, trong bức tranh tương lai đều có khắc tên của nhau.
Nhưng vẫn có một chuyện cần trù tính trước, Tiểu Diệp Tử không yên tâm, hỏi: “Vậy người nhà anh thì sao? Có ý kiến gì với chuyện chúng ta bên nhau không?”
Kình Phong đang rửa tay bên trong, nghĩ một lúc mới nói: “Bố mẹ anh đều là dân trí thức, nghĩ thoáng lắm, nhưng ông nội thì hơi khó, chắc sẽ đánh gãy chân anh.”
Diệp Luân: “…”
Hậu quả nghiêm trọng như vậy, anh đừng nói ra nhẹ nhàng vậy chứ?
Kình Phong ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa bất lực của cậu chàng thì chỉ thấy đáng yêu vô cùng tận, thuận thế kéo người ôm vào lòng, hỏi: “Vậy còn em, lúc đó còn cần anh nữa không?”
Tiểu Diệp Tử bĩu môi, lộ vẻ ghét bỏ: “Để em suy nghĩ xem…”
Chưa dứt lời đã bị sinh viên Thể thao đè lên chiếc giường phía sau, một tay nắm chiếc cằm nhỏ xinh, tay kia vỗ yêu lên cặp mông vểnh: “Mông không đau nữa hửm? Có gan nói lại một lần nữa xem.”
Diệp Luân nhao nhao cầu xin, lăn thẳng vào lòng anh, vừa cọ vừa nói với giọng mũi: “Cần…”
Nói xong sợ đối phương không nghe thấy, còn ngẩng đầu trịnh trọng lặp lại lần nữa: “Chỉ cần mình anh thôi.”
Kết quả là đổi lại nụ cười dịu dàng của Kình Phong, và một nụ hôn chan chứa tình cảm sâu đậm hơn cả nụ cười ấy.
~HẾT~