Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 9: Chương 9: Khoảng cách mười centimet




Mấy hôm trước còn từ chối cương quyết cứ như có thù hằn sâu đậm lắm, ấy vậy à hôm nay lại dễ dàng đổi ý, tình cảm là một con thú triệu hồi, gọi là đến xua là đi hay sao?

Gia đình Diệp Luân khá giả, từ nhỏ đã được mẹ chiều ra tính công tử, lớn lên cũng luôn là nhân vật trung tâm được mọi người vây quanh, chưa bao giờ bị ai phủ nhận từ chối dứt khoát như thế.

Bấy giờ không biết vì sao, trong lòng cậu chợt dâng lên chút cảm xúc muốn nổi loạn, bèn cười đầy ẩn ý: “Nghiêm túc à?”

“Có bao giờ tôi không nghiêm túc đâu?” Sự kiên trì của Kình Phong còn chưa kéo dài được nửa phút, Diệp Luân vừa cười anh đã không chịu nổi, vội vã dời mắt đi.

Nụ cười của Diệp Luân càng tươi hơn, nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra nó mang ý khiêu khích trắng trợn: “Cảm ơn nhé, nhưng bây giờ tôi không muốn làm phiền cậu lắm.”

Câu này nghe rất kiên cường, giọng điệu của Diệp Luân lại không giống đang nói đùa, bầu không khí bỗng chốc giảm xuống tám độ. Đại ca và Khỉ Còi lén nhìn nhau, cảm thấy hơi lo, không biết nên nói gì mới phải.

Bầu không khí suýt đóng băng, may mà Chu Dật không hề cảm nhận được sự gượng gạo của nó, cậu ta ló đầu ra từ sau lưng Diệp Luân: “Các cậu đừng nghe cậu ấy nói, cậu ấy muốn chung giường với Kình Phong lắm đấy. Lần trước còn nói với tôi là dạng sinh viên Thể thao thể như Kình Phong có thể chất tốt, nhiệt độ cơ thể cao, mùa đông ngủ chung còn tốt hơn chăn sưởi điện nữa đó ưm…”

“Này!” Diệp Luân bị vạch trần, bấy giờ cậu thậm chí còn có ý định muốn bóp chết cậu ta luôn. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không biết vì giận hay vì ngượng, cậu vội quay sang bụm chặt miệng cục cưng Chu, sợ cậu ta cứ nói luyên thuyên mãi, thế là lại vươn tay cù lét cậu ta.

“A a a tôi sai rồi!” Chu Dật không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhột, ngả ngửa ra sau lăn lộn quay cuồng trên giường, tay chân vội vã níu chăn bọc lấy người mình, há to miệng hét: “Tôi không dám nữa đâu, đại hiệp tha mạng há há há…”

Cậu ta ầm ĩ như thế khiến bầu không khí căng thẳng bỗng chốc dịu lại.

Mọi người nhìn phản ứng “thẹn quá hóa giận” của Diệp Luân thì hiểu ra: Sở dĩ ban nãy cậu nói như vậy hoàn toàn là do tính cách trẻ con khi bị ức hiếp thôi, mạnh miệng nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Thế nên mới phản ứng như vậy, không thể xem là thật được.

Đại ca thở phào, vỗ mông đứng lên kêu gọi mọi người: “Nếu Kình Phong đã mở lời thì cứ quyết định vậy đi, số còn lại cứ để tối về dọn tiếp, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Đúng đó…” Nếu cậu ta không nói vậy thì mọi người chỉ biết cấp cứu căn phòng khỏi cơn lũ cũng quên mất: “Phiền thật, chiều còn tiết nữa!”

Chuyện nhỏ như phòng bị ngập nước quả thật cũng chẳng đủ để lấy làm lý do xin nghỉ. Dù trong lòng không muốn đến đâu chăng nữa, mọi người vẫn phải cúi đầu ủ rũ đi học tiếp.

Sau khi tan học, Kình Phong vẫn đến nhà thi đấu tham gia huấn luyện, trước khi đi đã căn dặn Phương Vĩ: Diệp Luân có thể dọn đệm giường theo sở thích của cậu ấy, tối có thể ngủ trước, để lại một nửa giường cho anh là được.

Kình Phong không để bụng chuyện nhỏ nhặt, Diệp Luân cũng không phải kẻ thích chiếm ổ người ta, cậu làm việc gì cũng có chừng mực cả: Đổi ga giường mới, mua một gối đầu nhỏ mới đặt bên cạnh gối đầu của Kình Phong, rồi thêm hai cái chăn lông nữa. Những thứ khác vẫn giữ nguyên chỗ cũ, không hề động đến.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Diệp Luân khoanh chân ngồi trên giường vỗ gối, bông vải mới, vỗ nhiều chút sẽ to và mềm hơn, ngủ cũng dễ chịu hơn.

Cậu vừa vỗ vừa ngơ ngác chán chường nhìn gối Kình Phong, bộ gối bông vải màu xanh xám trông còn rất mới, cũng rất sạch, mộc mạc hệt như chủ nhân của nó vậy, không được điểm xuyết bất kỳ hoa văn sặc sỡ nào.

Hình dáng không lớn, nhìn vào hơi nhấp nhô, Diệp Luân thấy hiếu kỳ, bèn cầm lên sờ một lượt, phát hiện bên trong không phải bông vải hay lông vũ, mà là những hạt đậu nành.

Gối đầu cứng một chút sẽ có ích cho việc bảo vệ xương cổ, người trẻ tuổi bây giờ hay cúi đầu lắm, mười người thì có đến tám, chín người mắc bệnh về vai gáy. Diệp Luân vọc điện thoại lâu, phần vai gáy cũng sẽ đau và mỏi, bấy giờ vừa nhìn cái gối này đã thấy thoải mái, thật sự rất muốn thử một chút.

Bấy giờ đã không còn sớm nữa, Kình Phong vẫn chưa về, người khác bận rộn một ngày đã uể oải lắm rồi, ai nấy đều nằm trên giường chơi game hoặc xem phim.

Diệp Luân quay đầu lại liếc nhìn, thấy Chu Dật đang quay lưng về phía mình, bèn nhanh chóng đặt gối xuống, nằm lên hưởng thụ vài giây, đoạn trở người vùi mặt vào gối hít sâu một hơi… sau đó ngồi bật dậy như được sạc pin.

Nếu lúc này cục cưng Chu trùng hợp quay đầu, sẽ phát hiện gương mặt trắng nõn của Diệp Luân đã ửng đỏ một cách mất tự nhiên.

Hỏng rồi hỏng rồi… Diệp Luân ôm ghì cái gối bông của mình, che lại nửa khuôn mặt đang ngượng…

Gối của Kình Phong chỉ mới dùng hơn nửa tháng, hương xà phòng trên đó đã tan đi hết, chỉ còn lại mùi dầu gội đầu tươi mát của con trai trộn với mùi mồ hôi nhàn nhạt. Không khó ngửi chút nào cả, ngược lại còn mang khí khái đàn ông khiến người ta không kìm được liên tưởng đến những hình ảnh đậm chất nhục dục nào đó…

Ví dụ như chàng sinh viên chuyên Thể thao ướt đẫm người sau khi tắm xong vào lần đầu gặp gỡ.

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều viết rõ chữ “chàng trai mạnh mẽ”.

Diệp Luân là một “công tử bột” tiêu chuẩn, cũng chẳng phải ngưỡng mộ hay đố kỵ gì, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một chút trạng thái mất cân bằng tâm lý. Đây là bản năng sinh tồn của giống đực, không cai được.

Nhưng cậu nghĩ thoáng lắm, hoa có trăm sắc đỏ, người với người cũng khác nhau, không thể ép buộc tất cả chàng trai đều giống như Kình Phong được. Thời đại bây giờ, đẹp trai chính là thị trường, ai thèm quan tâm cơ bụng của bạn có đủ tám múi không đâu chứ.

Nhưng nhắc đến…

“Lần trước quên đếm rồi.” Diệp Luân sờ cằm lẩm bẩm: “Cậu ấy có mấy múi nhỉ?”

Giọng của cậu rất nhỏ nhưng không đến nỗi chẳng nghe thấy, Chu Dật ngủ giường bên vểnh tai lên, vừa cắn ngón tay vừa oán trách:

Múi gà gà viên gì ở đây? Đêm hôm khuya khoắt rồi sao còn nhắc đến thứ phản nhân loại này nữa, người ta còn đang tuổi lớn, đói quá đi…

Thông thường Kình Phong huấn luyện đến khoảng mười giờ là xong, từ nhà thi đấu về cần mười mấy phút.

Hôm nay đội có cuộc họp nên về hơi trễ một chút, lúc về đến phòng thì đã hơn mười giờ rưỡi, mọi người gần như đều đang trong trạng thái nhũn người ngủ, nghe thấy anh về cũng không ai lên tiếng chào hỏi.

Đúng là không được bạn cùng phòng yêu thích mà.

Kình Phong thở dài, trở tay đóng cửa lại, bước nhẹ vào trong rồi đặt túi thể thao lên bàn, thấy giường của mình còn trống thì hỏi với vẻ phiền muộn: “Diệp Luân đâu rồi?”

Cục cưng Chu đã buồn ngủ lắm, nghe anh hỏi cũng chẳng có hơi sức trả lời, chỉ hừ hừ rồi lầm bầm vài từ đơn, sau đó không còn âm thanh nữa.

Kình Phong thấy thế cũng không gặng hỏi. Lấy quần áo cần thay trong tủ ra, xoay người đi vào phòng tắm, định tranh thủ thời gian tắm cho nhanh rồi lên giường ngủ.

Cửa phòng vệ sinh khép hờ, bên trong sáng đèn, anh vươn tay đẩy cửa theo thói quen, bỗng chốc sững sờ…

Diệp Luân đang đánh răng chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu trắng viền xám, để lõa nửa người trên và đôi chân thon dài siêu thẳng, đứng một cách tao nhã bên bồn rửa tay.

Nghe tiếng động thì quay mặt lại nhìn thấy Kình Phong, cũng sửng sốt.

Phòng của nam khá thoải mái, dù có lõa thể chăng nữa cũng bình thường, huống chi là Diệp Luân còn mặc quần lót, chỗ nên che cũng được che kín kẽ mà.

Lúc này mà xoay người đi mới kỳ lạ đấy. Kình Phong do dự một lúc, cuối cùng vẫn không làm ra chuyện ngu ngốc. Tầm mắt bất giác lướt qua trước ngực Diệp Luân rồi nhìn sang một bên, hỏi với giọng trầm khàn: “Cậu sắp xong chưa?”

“Xong ngay!” Diệp Luân ngậm bọt trong miệng đáp với giọng không rõ, quay đầu lại tiếp tục đánh răng.

Kình Phong thuận miệng “ừ” một tiếng, cúi đầu đi vào, trong lòng như bị ma nhập mà cứ nghĩ mãi từ “màu hồng, màu hồng…”, đi đường suýt nữa đánh tay với bước chân cùng hướng như rô-bốt.

Đặt quần áo thay lên cái giá sắt bên cạnh, Kình Phong vươn hai tay ra sau lưng, dùng ngón tay móc lấy rồi cởi chiếc áo thun đã đẫm mồ hôi, ném vào thau giặt dưới chân.

Đang do dự nên tắm trước hay giặt đồ trước thì Diệp Luân phía sau đã xong.

“Tôi ra trước nhé, cậu từ từ tắm giặt.”

“Hửm?” Kình Phong bưng thau lên, quay đầu nhìn một cái: “À, được, làm phiền đóng cửa giúp.”

Diệp Luân đáp một tiếng rồi xoay người ra ngoài. Lúc ra đến cửa thì bước chân chậm dần lại, cuối cùng dứt khoát dừng luôn. Cậu đứng trước cửa suy nghĩ vài giây, sau đó vẫn hạ quyết tâm, vươn tay kéo cửa đóng “cạch” lại.

Bản thân cậu cũng biết hiệu quả cách âm của ván gỗ dỏm tệ cỡ nào, nhưng ngoài không gian phòng tắm nhỏ hẹp ra, cậu quả thật không có cách nào tốt hơn để tạo cơ hội tiếp xúc riêng với Kình Phong cả.

Diệp Luân xoay người lại, hạ giọng gọi chàng trai cao to đang chuẩn bị mở nước tắm rửa: “Kình Phong.”

Người nọ nghe tiếng quay đầu, thấy Diệp Luân vẫn đang trần trụi đứng bên kia thì hơi ngạc nhiên; ngay sau đó lại phát hiện mình bị nhốt trong phòng, không biết nên hưng phấn hay nên sợ hãi nữa đây, tóm lại khoảnh khắc ấy, anh thấy sự căng thẳng lan khắp toàn thân.

Anh ưỡn thẳng lưng giữ khí thế, tạo thành tình huống “đứng hai bên bờ nhìn nhau” với Diệp Luân: “Chuyện gì?”

Diệp Luân nâng bước đến gần, làn da mịn màng được nhuộm màu tối hơn dưới ánh sáng vàng vọt. Cậu đứng ngược sáng, không rõ nét mặt, nhưng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng, đùa rằng: “Có phải cậu… có thành kiến gì với tôi không?”

Cậu chủ họ Diệp chín chắn chững chạc rất tinh ý, luôn cho người ta cảm giác là một người thâm sâu, nhưng thực tế lại không như vậy. So với việc vòng vo mãi, thật ra cậu thích thẳng thắn hơn, có chuyện gì cứ nói, mấy chuyện hai mặt diễn sâu gì đó phiền phức lắm, không thích hợp người lười như cậu.

Hiển nhiên Kình Phong không ngờ cậu lại trực tiếp như vậy.

Người thường sẽ không dễ dàng lôi vấn đề dễ gây tranh cãi thế này ra trước mặt để bàn luận, nhưng Diệp Luân lại nói thẳng đuột, cậu cần câu trả lời chính diện, không thể khiếp sợ, cũng không được tránh né, huống chi sợ sệt cũng chẳng phải tính cách của cậu.

Vả lại câu hỏi này rất dễ trả lời, cứ nói thật là được, Kình Phong nhún vai: “Không có.”

Diệp Luân không hài lòng với câu trả lời, vẫn gặng hỏi sít sao: “Vậy trước đây chúng ta từng gặp mặt nhau chưa, hoặc tôi đã bất cẩn làm mích lòng cậu?”

Cái này thì đi xa quá, là chuyện không thể nào xảy ra.

Kình Phong tiếp tục giữ bình tĩnh: “Cũng không có.”

Diệp Luân nhướng mày, khoanh tay lại, nụ cười cũng đổi sang ẩn ý khác: “Vậy tại sao cậu cứ lạnh nhạt với tôi vậy?”

Trời sinh Kình Phong đã là một người ngoài lạnh trong nóng, không giỏi diễn đạt, việc động khẩu hoàn toàn không phải thế mạnh của anh, Diệp Luân nói trúng phóc tim đen như thế khiến anh bỗng chốc không biết đáp sao.

Chỉ đành im lặng.

Diệp Luân vẫn không bỏ qua: “Tôi rất biết điều, tôi cũng biết mình chỉ mượn ở tạm, đã quấy rầy cuộc sống và học tập của các cậu. Nhưng trong một ngày hai mươi bốn giờ, quá lắm thì cậu chỉ có sáu giờ đồng hồ ở trong phòng thôi, nếu không hẹn trước thì chúng ta gần như còn chẳng thấy mặt nhau. Nếu đã vậy,” Diệp Luân cố ý tạm dừng một lúc, nhìn Kình Phong với vẻ mặt nghiêm túc, “tại sao cậu lại cứ tỏ ra khó chịu và nhạy cảm như vậy?”

Khó chịu và nhạy cảm, từ này cực có ý nghĩa, hợp lý một cách kỳ lạ trong tình huống này, ngay cả ý nghĩa của nó cũng trở nên thâm thúy hơn.

Kình Phong chỉ ăn nói vụng về thôi chứ EQ không thấp. Chỉ với tính từ đơn giản, anh đã đoán được cái vẻ khi gần khi xa và lúc nhiệt tình lúc lạnh nhạt của mình đã bị Diệp Luân để ý.

Cậu chỉ không rõ nguyên nhân của việc rối rắm này là gì thôi. Không giống như “ghét” trong dự đoán ban đầu lắm, vì “không thích” và “thích” đều giống nhau, là thứ không che giấu được, và “không muốn gặp” và “không dám gặp” thì nhìn từ bên ngoài đều mang trạng thái hoàn toàn khác biệt.

Nên lúc này Kình Phong không thể hoảng loạn được: “Cậu cả nghĩ rồi. Tôi không có thành kiến gì với cậu.”

“Vậy à?”

Diệp Luân bật cười, giọng điệu của cậu rõ ràng là không tin.

Nhưng cậu không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, chẳng mấy chốc đã đổi sang cái khác. Chiêu dứt điểm lần này khiến người ta khó lòng đỡ nổi.

Cậu vẫn mang dáng vẻ đó, hỏi một cách tùy ý với dáng vẻ tự tin và tự hào: “Nhìn tôi xấu lắm à?”

Là một chàng trai được ông trời thiên vị, là hot boy trường không ai dám phủ nhận, cậu thốt ra câu hỏi này khiến Kình Phong không tài nào trả lời được, dứt khoát mỉm cười, dùng ánh mắt hỏi ngược lại: Cậu nói xem?

“Vậy sao cậu luôn không chịu nhìn tôi?”

Diệp Luân nhìn chằm chằm anh, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào ở Kình Phong: “Đừng phủ nhận, trong lòng cậu rõ ràng, lời tôi nói là thật. Cậu đã nhiều lần… không đúng, lần nào cũng dời mắt đi, tôi không thể nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn cả.”

Kình Phong bỗng chốc hơi buồn cười, đồng thời cũng chợt dâng lên cơn xúc động không rõ nguyên nhân, anh chỉ muốn buột miệng nói thẳng với cậu chàng “xin được quan tâm” này rằng: Cậu rất đẹp, vả lại còn cực kỳ đẹp, thế nên có người cứ thấp thỏm lo sợ, không dám nhìn cậu thêm nữa.

Lời nói đã chui một cách trắc trở đến bên môi nhưng Kình Phong vẫn dằn xuống không nói, cũng chính vì không có gì để nói nên cứ kìm nén tạo ra dáng vẻ khó chịu.

Anh cảm thấy Diệp Luân không có lý chút nào, người ta không nhìn là vì có nguyên nhân riêng của người ta, vậy mà cậu còn không hài lòng, nằng nặc đòi học theo mấy bé thỏ trong hoạt hình, nhảy tung tăng đến trước mặt người ta đòi được khen ngợi.

Vậy thì được thôi, chẳng phải muốn nhìn thẳng vào cậu sao? Có gì khó đâu chứ!

Thế nên mới nói xúc động là ma quỷ, là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Kình Phong bị lòng hiếu thắng làm mụ mị đầu óc, hành động kế tiếp của anh hoàn toàn không qua suy nghĩ…

Anh quả quyết bỏ đi kế hoạch tắm rửa ban đầu, ném vòi sen xuống đi thẳng đến gần Diệp Luân. Lần đầu tiên không hề dè dặt chút nào, tùy ý đi thẳng đến chỗ cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt hung hãn như cọp như sói, sắc bén như đao như kiếm khiến cậu lùi đến tận cửa, chạm phải cánh cửa mới dừng.

Hai người đều không mặc áo, hơi nóng hừng hực từ lồng ngực lõa lồ của Kình Phong truyền sang tạo thành đối lập rõ ràng với nhiệt độ cơ thể thiên mát của Diệp Luân.

Anh nâng tay phải chống lên cánh cửa, dù rằng trong lòng rất khinh thường cái chuyện chơi trò “kabe-don[4]” để tỏ vẻ đẹp trai này, nhưng bấy giờ dùng nó lại cũng khá có ý nghĩa chiến lược, ít ra thì nhất thời Diệp Luân không còn đường để lùi nữa.

[4] Kabe-don: hành động dồn người khác vào vách tường thường thấy trong truyện tranh hoặc hoạt hình thiếu nữ.

Chỉ có thể giương mắt nhìn cánh tay tràn trề sức mạnh của anh, rồi quay mặt lại nhìn Kình Phong với ưu thế chiều cao hơn nửa cái đầu, cố ý bày ra dáng vẻ huênh hoang cúi đầu nhìn xuống, dùng khoảng cách cực hạn chưa đến mười centimet nhìn thẳng vào mắt cậu.

Khoảng cách quá gần, hơi thở gần như hòa vào nhau, đôi bên đều cảm nhận được nhịp tim mất kiểm soát của nhau đang vang “thình thịch” trong phòng tắm.

Bầu không tĩnh lặng vẫn kéo dài trong hồi hộp, khoảng nửa phút sau mới nghe Kình Phong mở miệng nói một cách thong thả, còn cố ý gằn giọng xuống nghe đầy nguy hiểm:

“Bây giờ thì sao, đã hài lòng chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.