Là ngôi trường tổng hợp nhiều ngành, Đại học H có hơn chục nghìn giảng viên và sinh viên, khuôn viên trường cũng cực kỳ to lớn.
Đừng thấy đi bộ đến đây nhanh vậy mà nhầm tưởng, đó là bởi hai người họ đều có đôi chân dài, sải chân rộng. Nếu đổi giả thiết khác, bảo Kình Phong cõng Diệp Luân đang bất tỉnh nhân sự về cũng được đấy, nhưng về đến phòng thì chắc chắn Kình Phong sẽ mệt chết.
Nghĩ thế, thấy lời đề nghị của ông chủ khá có lý.
“Cũng được.” Kình Phong gật đầu nghe theo: “Bọn em sang bên cạnh ở một đêm vậy.”
“Cậu định làm thế nào?” Ông chủ sang giúp đỡ: “Ôm hay là cõng?”
Kình Phong nhìn thể trạng của cậu chủ Diệp: đừng thấy có vẻ hơi gầy nhưng thực ra bắp thịt không lỏng lẻo chút nào đâu, săn chắc lắm đấy. Thế là gãi đầu: “… Cõng thôi.”
“Ha ha.”
Ông chủ trẻ tuổi khẽ giọng cười tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vươn tay vịn Diệp Luân đang ngả nghiêng, chờ Kình Phong khuỵu gối chuẩn bị xong thì đỡ người dậy, để cậu nằm sấp lên tấm lưng rộng lớn của đối phương.
Hai tay Kình Phong vươn ra sau giữ lại hai chân Diệp Luân, giúp cậu giữ thăng bằng; điều chỉnh xong vị trí rồi mới chậm rãi đứng lên, nâng chân ra khỏi tiệm.
Ông chủ trẻ vốn định đưa họ sang tận nơi, làm người tốt đến cùng, nhưng vừa ra cửa tiệm thì một tên mập chạy như bay từ trong tiệm net đối diện ra, vừa chạy vừa há mồm hô to: “Ông chủ, cho tám tô mì thịt bò sốt tương đỏ đi, mang về nhé!”
Có việc làm ăn rồi, muốn đi cũng không được, ông chủ lộ vẻ khó xử.
Kình Phong thấy thế cũng ngại quấy rầy người ta, vội nói cảm ơn, bảo ông chủ cứ làm việc đi, anh tự xử được.
Ông chủ trẻ rất tốt bụng, dặn dò thêm câu “đi thong thả, đừng ngã đó”, bấy giờ mới xoay người vào tiệm làm việc.
Bảo là cách mấy căn, nhưng thật ra cũng phải đi một lúc mới đến. Vì trên đường có một tiệm KTV cực kỳ hoành tráng, mặt tiền được thiết kế theo hình vòm cung chiếm khá nhiều diện tích.
Kình Phong đi vòng qua cửa chính của nó, đi tiếp về phía Nam, chưa được mấy bước, quả nhiên nhìn thấy một khách sạn cũ. Cửa lớn khép hờ, đèn treo trước sảnh không sáng, chỉ có chiếc đèn nhỏ u ám được đặt trên quầy tiếp tân thôi.
Nhìn vào đã biết loại nghèo, chắc điều kiện không quá tốt.
Kình Phong hơi chê bai, nhưng nghĩ cho Diệp Luân đang “hôn mê không tỉnh” trên lưng mình… do dự một lúc, vẫn gắng gượng đẩy cửa vào trong.
Ông chú ngồi trực trước quầy không thức đêm được, bấy giờ đang nằm nhoài trên bàn ngủ gật. Kình Phong gọi ba lần ông mới mơ màng mở mắt, nhìn anh với vẻ hoang mang: “Chuyện gì?”
…
Nửa đêm nửa hôm đến khách sạn thì còn vì chuyện gì?
Kình Phong nhíu mày, đáp một cách dõng dạc: “Thuê phòng.”
“Ồ.” Ông chú trực đêm ngáp một cái rồi gãi đầu: “Đêm nay đầy hết rồi, không có phòng trống.”
Kình Phong sửng sốt: “Không còn phòng nào sao?” Hôm qua là Chủ nhật mà làm ăn khá vậy à?
“Không còn phòng nào nữa.” Ông chú hơi thiếu ngủ, giọng điệu mang đôi chút khó chịu khi vừa tỉnh giấc, đáp với vẻ mất kiên nhẫn: “Trùng hợp có một nhóm đến thuê cả rồi, các cậu sang chỗ khác hỏi đi.”
Kình Phong là tân sinh viên năm nhất, lần đầu đến nên không rành về con phố này, để tránh phải đi đường vòng, anh chỉ đành mặt dày hỏi thêm: “Cho hỏi gần đây có chỗ nào ở được không?”
“Cậu cứ đi tiếp dọc theo con phố này, khoảng hơn sáu mươi mét là còn một chỗ nữa.” Ông chú đáp với giọng lười nhác: “Chỗ đó nhiều phòng, đắt hơn chỗ tôi một chút. Tấm bảng màu hồng đấy, cực bắt mắt, nhìn vào là thấy ngay.”
Kình Phong cảm ơn rồi lại cõng Diệp Luân quay đầu ra ngoài. Ngước mắt nhìn, quả thật trông thấy tấm bảng trang trí lòe loẹt cực bánh bèo kia.
Nói thật, là một người quê mùa thẩm mỹ lỗi thời, anh không cảm được mấy thứ mang phong cách đáng yêu này cho lắm. Nhưng tình hình hiện tại thì khoảng cách không quá xa, Diệp Luân cũng ngủ đến không biết trời trăng gì nữa, vẫn nên nhanh chóng tìm một chiếc giường nằm xuống thì tốt hơn.
Nhìn từ xa chỉ thấy mảng màu hồng bắt mắt của tấm bảng, đến gần mới rõ chữ: Nhà Của Mèo.
Cái tên cực kỳ đáng yêu, phong cách trang trí ngoài cửa cũng đặc biệt: dưới ánh đèn ấm áp sáng trưng là mấy con búp bê mèo đủ giống loài và động tác được đặt rải rác ở các góc, mang cho người ta cảm giác sôi nổi và ấm cúng.
Ít ra vừa nhìn vào sẽ thấy tốt hơn khách sạn tối tăm như có ma ban nãy nhiều, cũng khó trách giá cao hơn.
Kình Phong đẩy cửa đi vào, giương mắt nhìn quanh, thấy trong sảnh không có người, bèn vươn tay nhấn chuông trên quầy tiếp tân.
“Đến đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, tức thì có người lên tiếng trong phòng nghỉ bên cạnh, chẳng bao lâu sau, một chị gái xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa bước ra đón khách, vừa đi vừa cười thật tươi hỏi: “Khách muốn thuê phòng sao?”
“Ừ.” Kình Phong gật đầu: “Cho hỏi còn phòng không?”
“Cậu chờ chút, tôi xem thử nhé.” Nói đoạn, chị gái cúi đầu lật sổ ghi chép của khách sạn ra, nhân tiện đưa luôn quyển sổ tay giới thiệu sang: “Còn phòng, cậu xem thích phong cách nào, chúng tôi cung cấp ba loại chủ đề là rừng rậm, đại dương, trời sao, giá cả bằng nhau…”
“Ư…”
Chưa nói xong thì bị cắt ngang bởi một tiếng rên mềm mại.
Kình Phong càng thảm hơn, tai anh bị giật cho tê dại bởi tiếng rên như nỉ non này. Vành tai nóng bừng, vội quay đầu nhìn sang:
Có lẽ Diệp Luân trên lưng choàng tỉnh bởi tiếng chuông trong trẻo, bấy giờ cậu đang ngước khuôn mặt mơ màng lên, ánh mắt mê mang chắc chẳng thấy rõ gì, dù có thấy rõ chăng nữa cũng không truyền được vào đầu.
Hoàn toàn dựa theo bản năng, cậu siết hai tay ôm chặt lấy cổ Kình Phong, gác cằm lên gáy anh cọ xát qua lại.
Ngoài miệng vẫn chẳng thèm dừng lại, cứ lầm bầm thủ thỉ mãi, giọng nói rất nhỏ, phát âm cũng không chuẩn, không ai hiểu cậu đang nói gì, chỉ biết đó là ba chữ, lặp đi lặp lại không thấy mệt.
Hơi thở nóng bỏng của Diệp Luân phả lên gáy Kình Phong khiến anh tê dại từng cơn, giày vò đến mức tay Kình Phong sắp nhũn cả ra, suýt đã không ôm nổi cậu, trong lòng sốt ruột, đầu bắt đầu rướm mồ hôi.
Vừa quay đầu đã thấy chị gái nhân viên cũng không nói gì, đang mở to mắt nhìn họ, hàng mi dài lên xuống theo những cái chớp mắt.
Thấy vẻ mặt anh mất tự nhiên, bèn cười hì hì nói: “Người bạn trên lưng cậu đẹp trai quá, bạn của cậu à?”
“À…” Đầu Kình Phong đầy mồ hôi, sắp không biết nói chuyện luôn rồi: “Đúng vậy.”
Chị gái cực kỳ dịu dàng: “Cậu ấy sao vậy?”
Kình Phong bất đắc dĩ: “Uống say mất, gọi không dậy.”
“Vậy tôi đưa thẻ phòng cho cậu, cậu cõng cậu ấy lên ngủ trước, lát nữa xuống đăng ký thông tin nhé.” Nói đoạn, chị gái kéo ngăn tủ sờ soạng, lấy ra một tấm thẻ phòng rồi đưa sang: “Tầng hai phòng 206, ra thang máy rẽ phải phòng thứ ba.”
“Cảm ơn.”
Kình Phong hạ mắt nhìn thẻ phòng trên mặt tủ, không vươn tay lấy, vì hai tay anh còn đang đỡ dưới gò mông thịt đầy đặn của Diệp Luân kia kìa.
Anh nghĩ ngợi một lúc, đang định lên tiếng làm phiền nhân viên mang giúp một chuyến. Chưa kịp nói gì thì cậu chủ nhỏ trên lưng lại giày vò người ta, lần này càng gây sốc hơn, không cảnh cáo trước đã há mồm cắn một ngụm lên phần gáy lõa lồ của Kình Phong, để lại dấu răng chỉnh tề.
Cắn xong thì chép miệng, còn chê bai:
“Cứng quá đi…”
Chị gái trợn mắt há mồm: “0v0?”
Kình Phong sống không còn gì tiếc nuối: “…”
Chết mất thôi, sao lúc trước không ai nói với anh phản ứng sau khi say rượu của Diệp Luân lại tệ như vậy chứ, rốt cuộc đây là tật xấu từ đâu ra vậy, uống say rồi gặp người là cắn à?
Nhưng chỉ cắn người thôi còn chưa đủ.
Diệp Luân nũng nịu ôm cổ Kình Phong bắt đầu cọ xát tiếp, vừa cọ vừa hô: “Bé sói con… ôm cái nào…”
Lần này xem như nói năng rõ chữ rồi, có thể nghe được cụ thể cậu đang nói gì.
Nhưng đến giờ thì cuộc trò chuyện giữa hai người đều có giới hạn cả, Kình Phong chưa bao giờ nghe Diệp Luân nhắc đến người tên “bé sói con” này rốt cuộc là ai. Không chừng là họ hàng thân thích hoặc bạn bè nào đó? … Đâu thể là Chu Dật chứ!
Anh đang hoang mang, chị gái đối diện lại cực kỳ hứng thú, lộ vẻ đã hiểu: “Đây là biệt danh của cậu à? Đáng yêu quá.”
… Hiểu lầm to.
Kình Phong chỉ muốn đỡ trán: “Không phải.”
Chị gái cười rất thấu hiểu, rõ ràng không tin, chỉ tưởng anh đang ngại.
Kình Phong có trăm cái miệng cũng chẳng biện bạch nổi, vừa định giải thích thì cô đã cầm thẻ phòng bước ra khỏi quầy: “Thấy cậu có vẻ không tiện lắm, tôi đưa các cậu lên đó vậy, thang máy ở bên này, đi theo tôi.”
“… Cảm ơn.”
Kình Phong bóp chặt bàn tay đang đặt trên mông Diệp Luân để cõng cậu vững hơn, theo vào thang máy lên tầng hai.
Đi được thêm vài bước, chẳng bao xa đã đến trước cửa phòng 206. Đến tận khi chị gái nhân viên giúp quẹt thẻ mở cửa, Kình Phong mới hoàn hồn từ trong mớ suy nghĩ rối nùi, nhớ ra vấn đề quan trọng:
“Cho hỏi, chị đặt cho bọn em là phòng giường đơn hay là giường đôi ạ?”
Chị gái đẩy cửa ra, cắm thẻ vào khe điện trong phòng rồi mới quay đầu cười hì hì đáp: “Chỗ chúng tôi là khách sạn tình nhân, nên chỉ có giường đôi thôi~”
Khách… khách sạn tình nhân?
Kình Phong nghe từ này thì toàn thân lung lay sắp ngã.
Phản ứng đầu tiên đó là đổ tội lên đầu ông chú đang ở phía xa ban nãy, đúng vậy, trên con đường này nhiều khách sạn như thế, chú già không thể chỉ một chỗ không dành cho tình nhân à?
Đổ lỗi xong, suy nghĩ thứ hai chính là rút lui:
Hay chúng ta đổi chỗ khác vậy.
Có lẽ chị gái nhân viên thấy vẻ ngập ngừng của anh, vội xoa dịu bầu không khí: “Chủ đề của khách sạn chỉ là mánh khóe thôi, thực ra cũng chẳng khác gì khách sạn bình thường cả, anh em bạn bè đều ở được. Vả lại giường cũng lớn, hai chàng trai ngủ không thành vấn đề đâu.”
Cô không nói còn đỡ, vừa nói đến chữ “hai chàng trai”, bỗng chốc lại liên tưởng đến mấy hình ảnh mười tám cộng.
Nhưng nghĩ lại thì giường ký túc xá nhỏ như thế mà hai người họ cũng đã chen chúc rồi đấy thôi, hai đùi đụng nhau còn chẳng có chuyện gì, bây giờ ngủ giường đôi càng không có vấn đề.
Huống chi giờ đã khuya lắm rồi. Ban nãy ở dưới sảnh có nhìn đồng hồ, hơn ba giờ rưỡi sắp bốn giờ, nếu không ngủ nữa thì xem như thức trắng cả đêm nay.
Bảo là khó xử, nhưng thực ra hoàn toàn chẳng còn con đường nào khác. Kình Phong xốc lại tinh thần, quyết tâm bước vào phòng.
Bố cục và cách trang hoàng của khách sạn tình nhân khác hẳn với khách sạn bình thường, đong đầy lãng mạn. Chị gái giúp họ chọn chủ đề “trời sao”, tường được sơn màu lam sẫm điểm xuyết chấm sao, mặt trăng và dải ngân hà; ga giường bao gối chăn đệm cùng một bộ được gấp ngay ngắn xếp chồng lên nhau, trông vô cùng thoải mái.
Kình Phong đi đến trước giường, cong lưng đặt Diệp Luân lên, chỉ trong khoảng thời gian lên lầu ngắn ngủi mà cậu chủ Diệp lại ngủ mất rồi, có thể thấy hành vi quấy nhiễu ban nãy là mộng du, giày vò người ta thôi.
Kình Phong thấy cậu ngủ xiêu vẹo quá, còn tốt bụng giúp điều chỉnh tư thế, kéo chăn đắp kín. Sau đó mới đứng dậy đi theo chị gái, bước nhẹ chân ra cửa, xuống lầu, làm thủ tục đăng ký.
Vì Diệp Luân không mang ví tiền nên chỉ có thông tin cá nhân của mỗi Kình Phong. Chị gái nhìn ngày tháng năm sinh của anh, còn hỏi với vẻ tò mò: “Cậu là sinh viên năm nhất à, lần đầu đến sao?”
Kình Phong là một chàng trai ngay thẳng, bèn gật đầu, mặt hơi ngại ngùng.
Chị gái cười híp mắt, lúc trả chứng minh thư còn tiện tay đưa thêm một tấm thẻ sang: “Tặng cậu một tấm thẻ hội viên, sau này nếu có nhu cầu thì thường xuyên ghé thăm nhé, giảm mười lăm phần trăm cho cậu luôn.”
Kình Phong nói “cảm ơn”, giọng khá lễ phép, nhưng trong lòng lại nghĩ ngược lại:
… Không có lần sau nữa đâu… không đến nữa đâu.
Làm thủ tục xong, Kình Phong định lên lầu về phòng thì như đột nhiên nhớ ra điều gì, chị gái bảo anh chờ một lát.
Kình Phong không hiểu, cũng ngại quay đầu đi nên đành lúng túng đứng trong sảnh chờ.
May mà tuy chị gái trông có vẻ xảo quyệt nhưng tính cách lại rất tốt, không bày trò gì cả. Chẳng bao lâu sau đã ra khỏi phòng nghỉ bên cạnh, cầm một ly sữa trong tay với tư thế cẩn thận.
“Đúng lúc chỗ tôi còn, nên pha một ly sữa tươi mật ong.” Chị gái vừa đi vừa nói: “Để giải rượu, cậu mang lên cho bạn học của cậu uống đi, cẩn thận kẻo bỏng.”
Kình Phong vươn tay nhận, có đôi chút ngạc nhiên và một chút cảm động, nên khi cảm ơn lần nữa, anh nói còn chân thành hơn mấy lần trước.
Không biết chị gái có để ý đến chi tiết này không, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ, cô xua tay: “Mau lên trên đi, nghỉ ngơi sớm.”
Kình Phong cầm ly sữa, lén ngáp một cái trong thang máy. Thực ra anh cũng vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ là so với Diệp Luân “gục ngã” thì trông anh “tỉnh táo” hơn nhiều.
Về đến phòng 206, quẹt thẻ đi vào. Kình Phong nghĩ bụng: Cảm ơn trời đất, cuối cùng đã được lên giường ngủ rồi.
Vừa mở cửa thì thấy Diệp Luân rõ ràng đã ngủ không biết từ khi nào lại lọ mọ bò dậy.
Phòng không bật đèn, cậu bèn mượn ánh trăng ngoài cửa sổ để mò mẫm đến trước tủ quần áo. Lúc Kình Phong vào, cậu cũng đang kéo cửa tủ ra.
Kình Phong cắm thẻ mở đèn, tưởng cậu đã tỉnh táo bèn hỏi: “Sao lại dậy nữa rồi, làm gì vậy?”
Diệp Luân không nhìn anh, cúi đầu cởi dây nịt vang lên tiếng sột soạt, hướng “chim” vào tủ áo: “Ừm… xùy xùy.”
“!!!”
… Tưởng tủ áo là bồn tiểu, say bí tỉ rồi!
Kình Phong hoảng sợ nhảy dựng lên, suýt đã làm đổ ly sữa trong tay, anh bất chấp tất cả sải bước thật nhanh sang, kéo mạnh cánh tay của Diệp Luân.
Anh đã ngăn cản kịp thời, Diệp Luân vẫn chưa kịp cởi quần xuống, trông cậu mơ mơ màng màng đứng còn chẳng vững. Kình Phong kéo như thế khiến cậu lảo đảo theo sức kéo, sau đó va thẳng vào vai trái của anh…
Tay trái của Kình Phong đâu có để không, anh còn đang cầm ly sữa tươi mật ong ấm kia kìa, thế là Diệp say rượu chẳng uống được giọt nào, tiếng “ào” vang lên, nửa ly sữa đổ lên người cả hai, nửa còn lại thì đổ thẳng xuống đất.
Nhiệt độ sữa không cao, chưa đến mức bỏng, Diệp Luân say bí tỉ không ý thức được sữa vẩy lên người, còn đang đòi hỏi: “Ưm… thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh…”
Cậu cứ như đã nhắm chuẩn tủ áo vậy, một mực quay đầu đi về phía đó, Kình Phong bên cạnh thấy thế sốt ruột đến mức chảy đầy mồ hôi lạnh. Tiện tay đặt ly sữa lên bàn, một tay không đủ, dứt khoái dùng cả hai tay ôm eo Diệp Luân, giữ chặt cậu từ sau lưng.
“Đây là tủ áo, tủ áo.” Kình Phong chảy đầy mồ hôi: “Nhà vệ sinh ở bên kia.”
Diệp Luân choáng váng lắm rồi, còn nghe được tiếng người đã vô cùng khó khăn. Nhưng nghe rồi thì có ích gì chứ?
Cậu cố chấp chỉ vào cái tủ nhựa tam giác trước mặt: “Không phải, ở đây.”
“… Đó là tủ áo.”
“Tôi mặc kệ, tôi cứ xùy ở đây đấy!”
“…”
Bấy giờ Kình Phong thật sự có suy nghĩ muốn chém người, nghĩ trong đầu rằng: Dứt khoát giơ tay đánh ngất luôn cho rồi.
Nhưng không được…
Đầu tiên là anh không nỡ, có xuống tay hay không thì bây giờ chuyện quan trọng là giúp cậu chủ Diệp cứu rỗi bàng quang, không thể kéo dài nữa. Nhỡ ngất rồi cậu ấy tè lên giường thì sao?
Kình Phong thở dài trong lòng, anh cũng thật sự hết cách, với một tên say rượu, biết nói lý lẽ gì đây chứ, họ đâu thể cứ đứng cãi nhau trước tủ áo đến khi trời sáng.
Thế nên cách duy nhất: một nhát dứt điểm.
Diệp Luân còn đang nỉ non “cậu bỏ tôi ra”, ngay sau đó trói buộc trên người đã biến mất. Cậu chủ nhỏ sửng sốt, chưa phản ứng kịp thì chàng trai cao to phía sau đột nhiên lách người lên trước, khom lưng xuống…
Cảnh tượng trước mắt Diệp Luân lập tức thay đổi.
Cậu bị Kình Phong chẳng nói chẳng rằng ôm eo đặt trên vai, nhấc bổng lên.
Tư thế này thật sự… quá phản nhân loại.
Diệp Luân bị Kình Phong khuân trên vai, máu dồn xuống não, hoa mắt choáng váng, dạ dày lại cuộn trào từng cơn. Nhưng tiếc là bấy giờ tay chân cậu không có sức, muốn phản kháng cũng chẳng được, chỉ biết nhũn người ra để người ta khuân đi như bao cát thôi.
May mà phòng khách sạn không lớn, từ cuối giường đến nhà vệ sinh cũng chỉ khoảng mười mấy bước chân, ngay khi Diệp Luân thấy mình khó chịu thì cảnh tưởng lại đảo ngược, cậu được đặt xuống một cách nhẹ nhàng.
Kình Phong đỡ eo cậu, đổi hướng khác, chỉ vào bồn cầu: “Đây, chẳng phải cậu muốn đi vệ sinh à? Hướng về phía nó, đừng để lệch đấy.”
Bấy giờ Diệp Luân còn đang cảm thấy khó chịu, không lên tiếng, cũng không có động tác khác, chỉ cúi đầu nhìn bồn cầu với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Hồi lâu sau mới hỏi một câu mà mình nghĩ mãi không ra: “Tại sao lại lệch?”
Kình Phong đỡ trán.
Anh cực kỳ cực kỳ không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng Diệp Luân đã quay đầu nhìn anh với vẻ mặt cậu mà không nói thì tôi sẽ không làm đâu.
Đấu tranh mười giây, Kình Phong thua thảm hại, chỉ đành đáp với vẻ mặt vô cảm: “Nếu cậu không vịn, không nhắm chuẩn thì sẽ lệch.”
“Ồ.”
Diệp Luân đáp một tiếng, may mà không đưa ra thêm yêu cầu vô lý như “cậu vịn giúp tôi đi”, chỉ dời tầm mắt về, quay đầu lại chiến đấu tiếp với cái quần của mình.
Kình Phong luôn đứng phía sau cậu, tay phải đỡ eo, giúp cậu giữ thăng bằng.
Thấy lúc này Diệp Luân gần như đã ổn, anh không muốn tiếp tục đứng đây nhìn nữa, bèn hỏi: “Cậu tự đứng vững được không? Tôi buông tay nhé.”
Diệp Luân nghĩ ngợi, hoặc có lẽ là chẳng nghĩ gì, chỉ đơn giản đang ngơ ngác thôi, sau đó gật đầu: “Được.”
Kình Phong không vội rút về, chỉ hơi thả lỏng ra, thấy Diệp Luân thật sự đứng vững được mới chậm rãi thu tay, xoay người đi đến trước bồn rửa mặt xử lý vấn đề của mình.
Ly sữa tươi mật ong ban nãy đổ hơn một nửa lên người anh, áo quần ướt một mảng lớn dán vào da, tỏa ra hương sữa ngọt ngấy.
Dù đã buồn ngủ lắm rồi nhưng Kình Phong vẫn không thể ngủ với mùi mật ong đầy người như thế. Anh nhanh nhẹn cởi áo thun, định tắm rửa sơ qua.
Nhưng trước đó còn một vấn đề quan trọng, vác Diệp Luân ra ngoài.
Tại sao lại là “vác”?
Vì trong lúc anh cởi áo, Diệp Luân đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử “đi vệ sinh”, còn có thói quen tốt đó là dội nước, rửa tay.
Vốn nên mặc quần lại đàng hoàng, ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng được một nửa thì cậu chủ nhỏ đột nhiên không làm nữa, vươn tay đóng nắp bồn cầu, xoay người đặt mông ngồi xuống, đặt tay lên đùi, ngước cằm thừ người.
“…”
Kình Phong nhìn chuỗi động tác này, thật sự không hiểu nổi và cũng cạn hết lời… nghĩ bụng cậu cứ muốn tìm một chỗ để suy ngẫm cuộc đời mà sao không chọn chỗ tốt một chút, cứ phải ngồi lên nắp bồn cầu là sao.
Nhưng anh cũng biết rõ là đừng nói lý với người say rượu, thích ngồi ở đâu thì ngồi ở đó thôi.
Vấn đề duy nhất là: buồng tắm được cửa thủy tinh ngăn cách ở ngay bên cạnh bồn cầu, Diệp Luân ngồi vững vàng ở đó, anh làm sao mà tắm?
Hay là… khỏi tắm nữa?
Kình Phong sờ cằm nghĩ.
Dù vậy cũng không thể để cậu chủ Diệp ở đây không màng.
“Aiz…” Không biết đã là lần than thở thứ mấy trong đêm nay, Kình Phong chỉ thấy cả đêm này đã dùng hết tiếng thở dài cả năm của mình, nhưng anh biết làm sao chứ? Cũng chỉ có thể buông xuôi đi đến, quỳ xuống trước mặt Diệp Luân, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, hỏi: “Cậu không ngủ à, đang nghĩ gì thế?”
Diệp Luân im lặng nhìn lại, ánh mắt trong trẻo, nét mặt ngày càng tủi thân. Lúc lâu sau mới đáp một câu lạc đề: “Áo của tôi cũng ướt rồi.”
“Là sữa bò ban nãy.” Nhắc đến chuyện này, Kình Phong cũng nhớ ra: “Mặc không thoải mái à? Hay là cởi ra nhé.”
“Ừ.” Diệp Luân hé miệng đồng ý nhưng vẫn không động đậy, còn nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt.
Nếu là ngày thường thì tám mươi, chín mươi phần trăm Kình Phong sẽ chịu không nổi, hoặc là vồ đến, hoặc là hoảng loạn bỏ chạy. Đêm nay lại hơi khác biệt, vì Diệp Luân đã say nên sức tấn công ít nhất cũng giảm tám mươi phần trăm rồi, nhìn vừa ngây thơ vô hại lại ngoan nữa.
Trông cứ mềm mềm, nếu không nhờ có cánh tay chống thì không chừng đầu đã đập xuống đất rồi.
Cậu nhìn Kình Phong với đôi mắt sáng long lanh, ngay khi đối phương đang định nói gì đó để xua tan bầu không khí nguy hiểm khó diễn tả bằng lời, Diệp Luân lại đột nhiên có phản ứng…
Vừa dùng giọng mềm mại gọi “bé sói con”, vừa dang rộng hai tay ôm choàng lấy cổ Kình Phong, vùi vào chiếc ôm của anh, sà vào lòng anh.