Nếu xét theo bản năng của đàn ông, thì Kình Phong cũng muốn “tới” luôn lắm chứ, nhưng tình hình không hợp.
Công khai “liếc mắt đưa tình” nhau giữa ban ngày ban mặt, không muốn bị thấy cũng khó.
Tuy Khỉ Còi và đại ca đã leo lên giường trên, nhưng bên cạnh còn có nhóc con đang hăng hái nhìn kia kìa.
Ban đầu cục cưng Chu đang xem tiểu thuyết, bị tiếng động giường đối diện làm ồn không tập trung được, bèn dứt khoát xoay người bò dậy, rướn đầu sang hỏi: “Các cậu đang chơi gì vậy, tôi cũng muốn tham gia!”
Kình Phong nghe thế hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ bụng Chu Dật chỉ cần cúi đầu liếc một cái thì tình bạn giữa mình và Diệp Luân xem như kết thúc.
May mà đèn trần đã tắt, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ngủ nhỏ. Ánh sáng khá mờ, nếu không đến gần nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
“Tham gia gì mà tham gia.” Diệp Luân cũng bị Chu Dật chọc cười, biết đùa giỡn hơi quá bèn thôi, xoay đi xuống khỏi người Kình Phong, ngồi dựa vào tường, vỗ mặt giường: “Không thấy giường nhỏ vậy à? Cậu mà qua nữa là sập đó.”
“Vậy sao!” Chu Dật gãi ót, dáng vẻ tiếc nuối lắm.
Và ngay dưới mắt cậu ta, Kình Phong đang nằm lặng lẽ vươn tay, cứng người kéo chiếc chăn bông bị dồn thành một cục sang đắp lên bụng và đùi mình.
Vừa đắp xong, tầm mắt của Chu Dật đã dõi theo: “Còn anh Phong sao rồi, vẫn ổn chứ?”
“Ừm…” Không ổn chút nào.
Kình Phong sờ trán với dáng vẻ chết không gì luyến tiếc nữa, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rần, bên dưới căng phát đau nhưng lại không giải tỏa được, đành xua tay: “Chỉ cần anh trai cậu ngoan chút thì không sao.”
“Này này.” Đúng là vô duyên vô cớ kiếm chuyện, Diệp Luân giận đến bật cười, giơ châm giẫm lên đùi anh: “Ý cậu là sao hả, lại là lỗi của tôi, cậu đây cũng vô tội lắm chứ.”
Nếu là ngày thường, Kình Phong rất thích những động chạm nhỏ này của Diệp Luân, như thế sẽ kéo gần quan hệ giữa hai người. Nhưng tình huống bây giờ đang nguy cấp, bất cứ tiếp xúc dư thừa gì cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền chết lý trí, thế nên bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nghênh ngang thêm một lần.
Vươn tay túm lấy bàn chân lõa lồ của Diệp Luân, ra sức kéo xuống; cậu chẳng hề đề phòng nên ngã ra sau, cái ót đặt đúng lên chiếc gối bông mềm mại của mình.
Chưa kịp phản ứng, Kình Phong lại túm chăn xõa tung ra rồi đắp kín từ đầu xuống chân cậu. Giọng nói cách một lớp vải nghe khá trầm thấp: “Đừng ồn nữa, ngủ đi.”
Ngủ thì ngủ, đừng quấn chặt người ta như vậy chứ…
Lúc Diệp Luân kéo chăn, cảm thấy bên cạnh mình có tiếng động. Đến khi ló được đầu ra ngoài, vừa quay mặt sang, quả nhiên thấy Kình Phong đã nghiêng người hướng mặt ra ngoài, đắp chăn không động đậy nữa.
“Các cậu ngủ thật à?” Chu Dật giường đối diện nhìn đồng hồ, vẻ mặt không vui: “Mới tắt đèn thôi mà, game không?”
Kình Phong đã bắt đầu đọc thuộc lòng phương trình Hóa trong đầu rồi, không đáp.
Diệp Luân ôm chăn, hơi do dự: “Cắt điện không có wifi.”
“Dùng 4G thôi.” Cục cưng Chu phấn khởi: “Cậu đủ lưu lượng không, không đủ thì tôi tặng cậu.”
“4G chán lắm, lúc nào cũng lag.” Nói đoạn, Diệp Luân bỗng ngáp một cái, tức thì cơn buồn ngủ ập đến, cậu lười bò dậy lấy điện thoại: “Ngủ đi ngủ đi, ngày mai kéo cậu.”
“Được!” Cục cưng Chu còn nhỏ nhưng rất hiểu lẽ phải, cũng không dính người. Vừa nói “ngủ ngon” vừa nằm lại lên giường.
Diệp Luân chớp mắt nhìn ván giường phía trên, rồi quay sang nhìn bóng lưng của Kình Phong, muốn bắt chuyện nhưng không biết phải nói gì mới phải.
Dứt khoát không nói luôn, cậu nghiêng người quay mặt vào tường, dém kỹ góc chăn, ngủ!
Cậu chủ Diệp không có tâm sự, khoan khoái nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã say giấc.
Nhưng Kình Phong thì trằn trọc khó ngủ. Nhiệt độ trên người anh tản đi cực chậm, ban đầu tưởng rằng chí ít cũng phải hơn không giờ, nhưng cơn mệt mỏi tinh thần nhấn chìm tình dục, khiến người ta khó lòng kháng cự.
Thế là cứ để bên dưới cương đau như vậy, anh thiếp đi trong cảm giác khó chịu xen chút mệt mỏi, lông mày nhăn lại cứ như cậu nhóc không được cho kẹo.
Và giấc ngủ này cũng chẳng yên ổn.
Có lẽ hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Kình Phong mơ rất nhiều lần.
Mơ thấy tiết Thể dục hồi cấp hai, lần đầu tiên chạm vào quả bóng rổ, ngay cả cảnh ba bước lên rổ cơ bản nhất cũng phải luyện tập rất lâu; mơ thấy căn nhà cũ của ông nội, nơi huyền quan[17] có đặt một pho tượng Quan Công, mà hồi nhỏ Kình Phong nghịch ngợm nên đã từng đổi tượng Quan Công thành Ultraman[18], lúc ông nội thắp nhang mới phát hiện, kết quả là bị đánh nhừ tử…
[17] Huyền quan: khu vực/lối đi nối từ cửa chính vào phòng khách.
[18] Ultraman: là chương trình truyền hình của Nhật Bản về nhân vật hư cấu siêu anh hùng.
Còn mơ thấy đó là một buổi chiều sau khai giảng không bao lâu, anh vừa tắm xong, đang định tranh thủ vào lớp học. Vừa lau tóc thì chợt nghe thấy có người gõ cửa phòng.
Kình Phong trong mơ đi qua mở cửa, anh biết rõ người đứng bên kia là ai, nhưng vào khoảnh khắc mở cánh cửa ấy ra, anh vẫn hơi ngạc nhiên:
Có một thiếu niên mặt mũi cực kỳ đẹp trai đứng bên ngoài, tóc đen mun, mắt sáng ngời, làn da trắng nõn, đều rất quen thuộc. Chỉ khác biệt ở chỗ cậu đã thay đồ…
Đồng phục bóng rổ không tay màu đen mang số 7, sau lưng còn có hàng chữ phiên âm từ tiếng Trung: Kình Phong.
Đồng phục chơi bóng khá thiếu vải, xương quai xanh xinh đẹp và cánh tay thon thả đều lộ ra ngoài, nét đẹp thanh tú lại mang chút khêu gợi.
Đáng tiếc là trong mơ không tồn tại logic, nên sau khoảnh khắc ngỡ ngàng ngắn ngủi, phản ứng đầu tiên của Kình Phong đó là: “Sao cậu lại mặc áo đội của tôi?”
Thiếu niên xinh đẹp nọ kéo áo, dáng vẻ đương nhiên rằng: “Gì của cậu chứ, cái này là của tôi.”
Kình Phong bất đắc dĩ: “Sau lưng còn có hàng chữ tên tôi kìa.”
Diệp Luân nghiêng mặt đi, vẫn cố phủ nhận: “Không có, cậu đừng nói bậy.”
Bé sói con trong mơ là một anh chàng khá thật thà, anh rất xem trọng bộ đồ dù đã rách rồi, bèn kéo cánh tay Diệp Luân muốn cậu cởi ra, nhìn cho rõ có phải có tên mình hay không.
Bé thỏ Diệp ngượng lắm, giãy giụa đủ kiểu, liều chết không cho cởi.
Kình Phong bị cậu tránh mãi mà thấy phiền, bèn siết hai cánh tay lại ôm người vào lòng, nào ngờ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nơi anh chạm vào sao mà trơn mịn quá, vừa mềm vừa “mẩy”, bóp sướng chết được; sờ thêm mới phát hiện, bên dưới của chiếc áo chơi bóng chẳng có gì cả.
Cú “plot twist” này quá chấn động, thiếu niên xinh đẹp không mặc quần.
Kình Phong váng đầu hoa mắt bởi pháo hoa đang nổ tung trong đầu, nổ cho hồn xiêu phách lạc, đến khi hoàn hồn thì cảnh tượng lại thay đổi lần nữa.
Ký túc xá ấm áp đã biến mất, đổi sang nhà thi đấu quen thuộc.
Đang buổi chiều nhưng điều kỳ lạ là trong nhà thi đấu lại chẳng có ai, chỉ có mỗi Kình Phong ngồi bệt dưới đất dựa vào ghế nghỉ ngơi, bấy giờ còn đang ôm Diệp Luân đang nửa trần truồng vào lòng.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa thủy tinh hắt lên người thiếu niên, tạo nên quầng sáng thần thánh.
Không biết đối phương đã bò dậy từ bao giờ, ngồi trên đùi Kình Phong mặt đối mặt với anh, một tay choàng qua cổ anh, tay còn lại cứ kéo vạt áo chơi bóng xuống mãi, cố gắng che đi bờ mông tròn vểnh của mình.
Miệng thì bất mãn than vãn: “Trả quần đây.”
Kình Phong chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu: “Cái gì?”
Nằm mơ tốt ở chỗ đó, chẳng cần phải viết mở đầu, hướng đi của câu chuyện cứ luôn khó hiểu một cách quái lạ. Và anh lúc này cũng chẳng có khái niệm gì về “quần” cả.
“Ban nãy trong phòng nghỉ ngơi đó, tôi thấy rồi, là cậu lấy đi.” Cậu chủ Diệp hùng hồn rằng: “Dù sao cũng là trách nhiệm của cậu, cậu phải chịu. Hoặc là trả quần lại cho tôi, hoặc là cậu cởi quần cậu ra đưa tôi mặc.”
Sao nghe vào thấy cũng có lý phết nhỉ?
Kình Phong suýt đã mềm lòng, nhưng bản năng nhắc nhở anh: “Trong tủ tôi có đồ dự phòng, tôi lấy cho cậu.”
Nói đoạn, anh muốn đứng lên nhưng lại bị bé cưng to xác trên người mình nhấn giữ.
Thiếu niên xinh đẹp híp mắt không tin: “Muốn chạy à, không có cửa đâu. Cậu không cho thì tôi tự cởi.”
Rốt cuộc giấc mơ này là sao, chẳng đề cập đến gì cả, chỉ biết cởi đồ thôi. Có thể thấy ngày thường Kình Phong đã rất nhiều lần suy nghĩ bậy bạ như vậy, nên nằm mơ cái là không dằn lại nổi.
Còn cậu chủ Diệp cũng chủ động hơn hiện thực nhiều, hở tí là đòi cởi quần, bấy giờ cậu cởi dây quần, kéo quần của Kình Phong xuống. Đồng phục chơi bóng mà, mọi người cũng biết, đây là loại khá rộng rãi, kéo một phát xuống ngay.
“Này!” Kình Phong giật mình tim nảy mạnh, sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, anh vươn tay ngăn cản.
Song, động tác của Diệp Luân còn nhanh hơn cả anh, vươn tay đã bắt ngay được vật quan trọng.
Còn nhân tiện sục vài cái.
Không trơn, khô lắm, cảm giác cũng chẳng sung sướng gì, nhưng cây gậy sinh mệnh đang bị bé thỏ Diệp nắm trong tay khiến Kình Phong không nhịn được buột miệng: “Mẹ!”
Diệp Luân vốn đang ngoan ngoãn cúi đầu, nghe thế ngước mắt liếc anh với vẻ trách móc: “Không được chửi thề, sẽ dạy hư em trai tôi.”
Kình Phong khó nói nên lời: “…”
Mẹ nó, đã giờ phút nào rồi mà cậu còn để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này hả?
Dưới sự chơi đùa của Diệp Luân, nó thay đổi cực nhanh, cũng cực rõ ràng. Kích thước của Kình Phong khá nổi bật trong bọn con trai, lúc mềm đã phồng lên một bọc lớn rồi, có thể thấy rõ hình dáng của nó khi anh mặc quần jean bó sát.
Sau khi dần ngóc đầu thì càng hùng vĩ hơn, một tay khó mà bao trọn.
Diệp Luân lớn nhường này mà chưa nắm qua “chim” của người khác bao giờ, cậu nhất thời hiếu kỳ, theo bản năng muốn so thử.
Thế là Kình Phong mở trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt mình vén chiếc áo đồng phục của anh lên miệng cắn giữ, để lộ phần bụng phẳng và trắng, lỗ rốn nhỏ nhắn xinh xắn và cả phần dưới nõn nà.
Sau đó cậu đến gần hơn, vịn “người anh em” trắng hồng xinh xắn của mình kề sát lên vật hùng vĩ của sinh viên Thể thao, “hello” một cách đầy ngây thơ.
Cảnh tượng quá ghê gớm, quá ướt át, vẻ mặt của thiếu niên xinh đẹp lại cực kỳ nghiêm túc, cứ như đang giải mấy đề Toán khó vậy.
Mà hai bên vừa chạm nhau, Kình Phong trong mơ đã không chịu nổi kích thích như vậy nữa, anh giật nảy mình, choàng tỉnh.
Bấy giờ đã nửa đêm, trong phòng tối đen, ánh trăng mờ ảo rọi sáng một góc ban công.
Kình Phong nằm trên giường há mồm thở dốc, toàn thân nhũn ra, cảm thấy dù có bị ma rượt chạy tám con phố cũng chẳng mệt thế này.
Người mệt, tim càng mệt.
Anh những tưởng mình có thể từ chối, nhưng cuối cùng vẫn thất bại ê chề.
Khác với vẻ ngoài hoang dại, xét về bản chất, thật ra Kình Phong là một anh chàng tinh tế và tình cảm. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã trót phải lòng Diệp Luân rồi, mãi đến nhiều tháng sau, vào chính lúc này, tình cảm ấy chẳng những không vơi đi, mà ngược lại còn sâu đậm hơn qua những lần tiếp xúc và hiểu biết về cậu, rồi ấp ủ ở nơi sâu hơn nữa.
Chỉ là anh luôn đè nén, luôn khống chế nó, anh chọn cách phớt lờ, và cố gắng sắm tốt vai diễn bạn cùng phòng đơn thuần.
Nhưng cảnh trong mơ đã xé toạc lớp ngụy trang của anh mất rồi.
Nếu không có việc ngoài ý muốn này, có lẽ bản thân anh cũng chẳng biết sâu thẳm trong lòng anh khát vọng đến nhường nào, anh khao khát Diệp Luân, không chỉ vỏn vẹn ở việc ngủ cạnh nhau.
Không biết do di chứng sau khi nằm mơ hay do sắc trời tối om đã khơi lên ngọn lửa tàn, khiến tình dục bỗng chốc tuôn trào.
Bất giác, Kình Phong không tài nào kiểm soát được xúc động muốn tiếp cận của mình. Anh khẽ khàng xoay người dựa sát vào lưng bạn cùng giường, nhiệt độ truyền đến qua lớp vải mỏng, và cả hương thơm đặc biệt như đại dương mênh mông nữa.
Đó là mùi hương của Diệp Luân.
Nhạt lắm, gần như không ngửi thấy được, nhưng lại khiến người đê mê.
Trong bóng tối, có thể cảm nhận được bờ vai lõa lồ dưới cằm mình. Rõ ràng Kình Phong không muốn làm những động tác quá đáng như thế, nhưng một khi chạm phải rồi thì anh không muốn rời đi nữa, trước khi xốc lại tinh thần, bờ môi anh đã tự động nhấn xuống.
Một chiếc hôn ngắn ngủi thôi nhưng lại đầy quyến luyến. Vì đã phải đợi chờ quá lâu, để rồi cả sự dịu dàng cũng trở nên không mấy chân thật.
Mà bé thỏ Diệp bấy giờ vẫn đang say giấc, chẳng nhận ra gì cả.
Sự im lặng để mặc của cậu như đang cổ vũ Kình Phong, sinh viên Thể thao nắm áo cậu kéo thật nhẹ, còn mình thì hôn dọc theo đường cong cơ thể cậu. Đầu lưỡi mềm mại men theo sống lưng hõm vào trượt dần xuống, thật chậm, nhưng chẳng hề ngừng nghỉ phút giây nào, đến tận khi không kéo được nữa, bấy giờ mới dừng lại một cách đầy tiếc nuối.
Kình Phong hôn thật mạnh lần cuối cùng, lùi về sau.
Dưới ánh trăng, có thể thấy được đường nước bọt lấp lánh kéo thành chuỗi dài điểm xuyết trên làn da nõn nà, trông dâm loạn mà lại vô tội.
Anh ngơ ngác nhìn nó biến mất dần, trong lòng băn khoăn lắm, vừa muốn tiếp tục, lại cảm thấy cần phải thức dậy tắm rửa để bình tĩnh lại.
Đang đấu tranh tư tưởng thì Diệp Luân bị anh lén lút để lại dấu bỗng làm ra một động tác vào ngay thời điểm quan trọng thế này. Hai chân cậu kẹp chặt lấy tấm chăn, cọ sát qua lại, trán cũng dụi lên gối, miệng còn lẩm bẩm:
“Bé sói con…”
Trái tim Kình Phong hẫng một nhịp, anh không dám động đậy, chỉ ngước mắt nhìn vào gáy cậu.
Yên lặng khoảng nửa phút, Diệp Luân lại nói với giọng chê bai: “Cái quái gì đây, xấu hổ quá… không gọi…”
Đang nằm mơ gì? Gọi ai?
Kình Phong vô cùng tò mò nhưng không dám hỏi ra tiếng. Anh không nghe rõ mấy câu sau, bèn ỷ Diệp Luân chưa tỉnh, to gan kề sát vào.
Vừa dựng tai lên thì nghe một câu rõ ràng không hề mong muốn, nhưng tiếng gọi ấy vẫn ngọt ngào mềm mại, từ trên trời giáng xuống rồi đi thẳng vào tim anh:
“Kình Phong… anh trai tốt ơi…”