Lúc nhận được điện thoại, Kình Phong đang tham gia huấn luyện thêm với đội trong nhà thi đấu.
Trùng hợp là đang được nghỉ giữa giờ, chuông vừa reo, hơn nửa đồng đội đều nghe thấy, bèn nháo nhào trêu ghẹo: “Thứ Bảy mà còn có người tìm, bạn gái à?”
Tiếng chuông chuyên dụng của phòng 319, Kình Phong không cần nhìn màn hình đã trả lời: “Bạn cùng phòng thôi.”
Vừa thấy cái tên nhảy nhót hiển thị trên cuộc gọi đến, anh cũng hơi ngạc nhiên. Vì anh và cậu chủ Diệp rất hiếm khi liên lạc qua điện thoại, tất nhiên cũng chẳng nói được mấy câu có nghĩa trên wechat.
Đi sang một bên sân, khẽ giọng bắt máy: “Alo.”
“Kình Phong, cậu đang làm gì vậy?”
“Đang huấn luyện trong sân.” Kình Phong lấy khăn lau mồ hôi, thở dốc: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ừm…” Diệp Luân ngập ngừng: “Chỗ tôi có chút vấn đề muốn nhờ cậu giúp, có rảnh không?”
Kình Phong chẳng hề nghĩ ngợi đã dứt khoát: “Được.”
Anh đồng ý nhanh như thế khiến Diệp Luân rất bất ngờ, bật cười nói: “Cậu chưa hỏi tôi muốn nhờ cậu giúp gì đã dám đồng ý à.”
Nhìn xem, cái gọi là chiếm hời còn khoe mẽ…
Kình Phong nhướng mày, lập tức trở mặt: “Vậy tôi đổi ý rồi.”
“Mơ đi.” Diệp Luân bên kia cười: “Đã lên thuyền giặc thì đừng mơ xuống được nhé.”
Nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, chỉ tóm tắt ngắn gọn.
Vừa nghe phải làm người mẫu, Kình Phong không chắc lắm: “Tôi chưa từng làm việc ngành này.”
“Không sao.” Diệp Luân rộng lượng cực kỳ: “Cứ thử xem, không có tài bẩm sinh thì lấy vóc người bù vào.”
Chỉ với vài lời đã quyết định xong. Bên mẹ Diệp đang cần gấp, bấy giờ một đám người đang chờ làm việc, huấn luyện viên phía sau không quyết định được, Kình Phong dứt khoát tìm thầy hướng dẫn để xin nghỉ.
Chẳng kịp về phòng tắm rửa, anh trực tiếp lấy nước lạnh lau người, thay quần áo chạy ra ngoài cổng. Cuối tuần đông người, xếp hàng một lúc mới lên được xe taxi đến địa chỉ mà Diệp Luân gửi sang.
Sau khi biết tin, mẹ Diệp khen Kình Phong không dứt miệng, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là thái độ dứt khoát và nhanh nhẹn của anh. Có lẽ cũng sẽ có người chẳng hỏi han gì đã đồng ý ngay, nhưng sự tích cực và nghiêm túc này thì hiếm có người bạn bình thường nào làm được.
Nếu không xem việc của Diệp Luân như việc của mình, chắc chắn sẽ không làm được đến mức này.
Chưa gặp người, nhưng ấn tượng đầu tiên của mẹ Diệp là: Cậu bạn này là chàng trai tốt!
Từ trường đến phòng làm việc như từ phía Tây chạy sang phía Đông vậy, khoảng cách không ngắn, ngồi xe nhanh nhất cũng cần bốn mươi, năm mươi phút. Sau khi cúp máy, Diệp Luân cứ đứng ngồi chẳng yên, trong lòng cảm động không thôi, cuối cùng dứt khoát mở mấy tài khoản công chúng xem tin tức, lấy tranh ảnh để dời sự chú ý.
Vấn đề được giải quyết, ông chú điều phối viên cuối cùng cũng được giải phóng, thống nhất đặt thức ăn cho các nhân viên.
Vì ở cùng một một tòa nhà nên cơm hộp nhanh chóng được mang đến. Diệp Luân đã quên cơn đói từ lâu, cậu cầm hộp cơm, ăn không rõ mùi vị, cả việc mẹ mình gắp hai miếng sườn trong hộp đi còn chẳng phát hiện.
Mẹ Diệp thấy con trai cứ lơ đểnh, thế là dùng đuôi đũa chọt bên hông hộp cơm, hỏi: “Nghĩ gì đó, ăn cơm đàng hoàng.”
Diệp Luân sững người, gương mặt điển trai đỏ lên một cách đáng ngờ, cúi đầu lùa cơm: “Ồ.”
Hai mẹ con đang ăn thì nghe bên cạnh có người hô to: “Dù của chúng ta để đâu thế, tìm giúp tôi với, tôi ra ngoài một chuyến sang đối diện lấy ít đồ.”
“Cần dù làm gì?” Người bên cạnh hỏi: “Bên ngoài có mưa à?”
“Ừ, vừa rơi thôi, lớn lắm đó.” Người nọ đáp: “Nhưng có vẻ chỉ là mưa rào, chốc nữa là ngừng ngay.”
Diệp Luân nghe thế sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ, tính thời gian thì Kình Phong cũng gần đến rồi.
Lúc anh ra ngoài trời đã âm u, cũng không ở phòng nên tám mươi, chín mươi phần trăm là không mang dù rồi.
Tòa lầu thương mại của phòng làm việc được xây dựng cực kỳ tinh tế, tạo theo hình dạng tháp đôi, trước tháp là một quảng trường có đài phun nước khổng lồ, cực kỳ hoành tráng.
Điều này cũng có nghĩa nếu muốn từ ngoài đường vào tòa nhà thì phải đi thêm một đoạn đường khá dài. Ngày thường có lẽ cứ bước đi nhàn nhã là đến, nhưng mưa rồi thì phiền phức đây.
Diệp Luân nghĩ thế, chẳng màng ăn cơm nữa, cậu vội đặt hộp cơm xuống, chạy đi tìm ông chú điều phối viên mượn dù.
Mẹ Diệp thấy cậu đang ăn ngon lành lại đột ngột nhảy dựng lên thì chẳng hiểu mô tê gì, vội hỏi với theo: “Con trai, con làm gì vậy, không được lãng phí thức ăn!”
“Đón người.” Diệp Luân chẳng thèm quay đầu, vừa chạy vừa nói: “Lát nữa về ăn tiếp!”
“Nhóc, đến nơi rồi.” Bác tài nghiêng đầu nói với vị khách ngồi ghế sau.
Kình Phong đang xem điện thoại, trên đường anh tranh thủ nhập từ khóa tìm kiếm: Kỹ năng chụp ảnh người mẫu. Lướt nhanh bài viết liên quan, đến tận khi được nhắc mới phản ứng lại một cách chậm chạp.
“Xin lỗi, cảm ơn chú.” Anh lấy ví ra trả tiền, nghiêng người mở cửa.
Ngay sau đó, giọt mưa mát lạnh hắt vào khe cửa.
Dù bác tài đã săn sóc dừng dưới một cái cây lớn trên vỉa hè để chắn lại nhiều giọt nước mưa, nhưng vẫn có một ít xuyên qua khẽ lá, rơi “tách” xuống mu bàn tay.
Kình Phong hơi giật mình: Trên đường tập trung quá không phát hiện, trời mưa rồi.
Không có dù, chỉ đành hứng mưa đẩy cửa xuống xe, đứng trên vỉa hè ngửa đầu nhìn tòa tháp đôi, cố gắng phân biệt xem cái nào là tòa A mà Diệp Luân đã nói. Kình Phong không phải người bản địa, sau khi khai giảng cũng cực ít ra ngoài dạo phố nên chỉ dừng ở mức nghe kể về những khu phố thương mại ở đây thôi, nói một cách nghiêm túc thì đây là lần đầu tiên đến.
Anh nhìn một lúc lâu, khoảng cách hơi xa nên không thấy bảng hướng dẫn nào, bèn dự định đến gần rồi tính tiếp.
Vừa định nâng chân, bỗng, anh trông thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa.
Chỉ hình dáng mơ hồ đã cho người ta cảm giác rằng: Đó là một thiếu niên rất đẹp.
Không liên quan đến nhan sắc, chỉ khí chất thôi, phong độ và tao nhã, cẩn thận lại phóng khoáng, như một cây trúc xanh biếc sừng sững dưới mưa, che chiếc dù đen bình thường nhưng lại thu hút ánh nhìn của mọi người.
Diệp Luân ra khỏi tòa nhà, bước đi chậm rãi men theo quảng trường đài phun nước, đứng ở vị trí khá dễ thấy. Có lẽ cậu chỉ vì để tiện cho Kình Phong thấy mình thôi, nhưng không ngờ người nhìn cậu không chỉ là chàng chàng sinh viên Thể thao bên đường.
Những người đi ngang qua đều bất giác liếc sang, tưởng tượng ra một cảnh tượng tươi đẹp và lãng mạn.
Dần dà Diệp Luân cũng cảm nhận được sự thay đổi này. Cậu không muốn làm tiêu điểm tập trung ánh sáng, lại sợ sẽ bỏ lỡ người mình đang chờ nên đành hạ thấp dù xuống che đi gương mặt tuấn tú, chỉ để lộ chiếc cằm xinh và đôi môi đỏ hồng.
Kình Phong nhìn một lúc, nghĩ bụng: Như vậy ngược lại càng quyến rũ, làm người ta ảo tưởng nhiều hơn, khiến người ta muốn xông đến cắn một ngụm.
Nghĩ thế, anh không chút do dự xông đến.
Tất nhiên là không cắn một ngụm rồi, chỉ xuất hiện trước mặt Diệp Luân như một cơn gió, khom lưng trốn vào dưới tán dù của cậu.
Diệp Luân đang nhìn quanh, đột nhiên bị bóng đen trước mặt dọa giật mình, đến khi thấy rõ người nọ là ai thì mắt sáng lên: “Tôi đang tìm cậu đấy.”
Trên người và tóc Kình Phong đều dính nước mưa, trông nhếch nhác vô cùng, nhưng vẻ mặt anh lại rất vui: “Sao cậu ra đây?”
Diệp Luân nhún vai: “Mua ít đồ, tiện đường.”
Vừa nghe đã biết là mượn cớ, Kình Phong cũng không vạch trần, chỉ gật đầu xem như nhớ ơn, đoạn hỏi: “Đường bị kẹt xe, đến muộn, có kịp không?”
Diệp Luân cúi đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt nhẹ nhàng trông như đã quen lắm rồi: “Kịp, không sao, chụp không xong thì thức trắng thôi.”
Kình Phong nhướng mày, có vẻ muốn đổi ý.
Diệp Luân chuẩn bị tích trữ sức lực, thấy tên này mà bỏ chạy là vươn tay túm lại ngay, nói sao cũng không cho phép “người mẫu nam hàng đầu” trước mặt chạy thoát.
Nào ngờ ngay sau đó, Kình Phong lại vươn tay cầm cán dù một cách nghênh ngang, che trên đầu hai người; tay phải choàng qua vai Diệp Luân, đưa cậu đi vào tòa nhà phía sau.
Ngoài miệng tổng kết bằng một câu hời hợt: “Vậy cậu phải ra tiền ăn khuya mới được.”