Cuối cùng Kình Phong phải cõng người, anh cõng Diệp Luân về phòng 319 một cách vững vàng.
Đại ca và Khỉ Còi cũng say bí tỉ, chỉ rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ, hình như còn chẳng thèm đánh răng, e là hôm sau sẽ tự bị mình hôi chết.
Diệp Luân uống say không quá nghe lời, hơn nữa còn tinh ranh, chỉ muốn nhảy ra ngoài cứu rỗi cả thế giới. Nếu không vì Chu Dật ôm chặt eo Kình Phong liều chết không cho anh ra tay, thì Tiểu Diệp Tử đang muốn lấy quần lót đội lên đầu làm nón ngủ đã bị đánh ngất nhiều lần lắm rồi…
“Hay là vầy đi.” Cục cưng Chu nhăn mặt: “Hôm nay A Luân ngủ với tôi vậy.”
Kình Phong không tin tưởng: “Cậu làm lại cậu ấy không?”
Cục cưng Chu không đáp được, đành giận dữ lau nước mắt.
Kình Phong ra vẻ thương xót: “Nếu cậu ấy nửa đêm bò dậy đánh “phong long”, cậu ngăn cản được không?”
Cục cưng Chu khụt khịt mũi: “Vậy phải làm sao đây? Hay là… tôi ngủ chung với cậu, để cậu ấy ngủ giường tôi?”
Nghe có vẻ cũng ổn, hai chàng trai chung giường là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng khoảnh khắc ấy Kình Phong vẫn thấy hơi hụt hẫng và một chút không muốn, cứ như ngoài Diệp Luân ra, anh đã không quen thân mật quá với chàng trai nào nữa.
“Thôi vậy.” Kình Phong xoa đầu cậu ta: “Cậu cứ ngủ đi, giao cậu ấy cho tôi.”
Chu Dật cũng là một cậu bé, hay nói đúng hơn là cậu ta tin tưởng tuyệt đối vào Kình Phong. Vừa nghe thế, bèn dứt khoát không quan tâm nữa, vui vẻ chạy đi tắm.
Trong mắt cậu ta, chẳng có gì mà không yên tâm cả, dù Kình Phong mang dáng vẻ chỉ muốn một đòn dứt điểm, nhưng chắc chắn sẽ không ra tay thật đâu. Ngược lại Diệp Luân bấy giờ cả IQ và EQ đều đi ngủ mới đáng sợ, không biét cậu sẽ làm ra hành động kỳ lạ gì nữa đây.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu ta nữa rồi (▽)
Cục cưng Chu yên lòng chui vào chăn, đeo tai nghe đàng hoàng, nhấp vào biểu tượng trò chơi.
Bên kia, Kình Phong nhanh chóng xử lý xong cho cả hai, cũng kéo Diệp Luân lên giường nằm.
Cậu chủ Diệp nằm dựa vào tường, Kình Phong thì ngồi bên mép giường giũ chăn ra. Sau khi bước vào tháng Mười một, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều đổi sang chăn dày. Do giường đơn nhỏ quá nên nếu để hai tấm chăn sẽ hơi chật, nên nửa tháng qua họ đều dùng chung một cái.
Kình Phong mở chăn ra, đầu tiên là đắp kín cho Diệp Luân, còn mình cởi dép chuẩn bị nằm lên. Đúng lúc này, đối phương lại đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngác, rồi bảo muốn uống nước.
Không dám để cậu xuống giường, Kình Phong đành mang dép vào, đi rót nước cho cậu uống.
Có lẽ Diệp Luân khát thật chứ không cố ý làm khó anh, cậu tu “ừng ực” hết cả ly. Ngồi ngây ra hai phút, lại yêu cầu: “Tôi muốn xùy xùy.”
Nhìn dáng vẻ không thể tự lo cuộc sống của cậu, Kình Phong nhịn không được trêu: “Cứ xùy đi.”
Dù tinh thần đã không còn tỉnh táo, nhưng bản năng vẫn còn. Bảo sao Diệp Luân cũng không chịu “giải quyết trên giường”, chỉ mơ màng vươn tay qua: “Dìu… dìu trẫm dậy.”
Kình Phong cong mắt lại muốn cười, còn định cầm điện thoại quay lại làm kỷ niệm nữa.
Vịn cánh tay vào nhà vệ sinh, nhân tiện rửa mặt luôn, sau khi về lại giường, cuối cùng bé thỏ con cũng chịu ngoan lại. Ôm góc chăn ngáp to nhiều lần, những sợi tóc rũ xuống tán loạn che đi đuôi mắt ướt át.
Kình Phong mặc áo ba lỗ bên cạnh cuối cùng cũng được nằm xuống. Vừa nghiêng đầu đã phát hiện bạn cùng giường không yên tĩnh ngủ mà cứ ngơ ra nhìn mình mãi, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Luân không đáp. Đầu tiên là nhìn mặt anh, sau đó lại nhìn cánh tay và lồng ngực lộ ra bên ngoài của anh, rồi dời mắt xuống đến vùng bụng bằng phẳng, bấy giờ vẻ mặt mới có chút thay đổi, cứ như thấy gì quái lạ lắm vậy.
Kình Phong khó hiểu: Chưa thấy ai có vóc dáng đẹp à, có gì mà quái lạ?
Nào ngờ không biết Diệp Luân trúng bùa mê thuốc lú gì, cậu bỗng vươn tay vén chăn của anh lên, đôi mắt xinh đẹp cũng trợn to theo, hỏi với giọng kinh ngạc và sợ hãi: “Đuôi cá của cậu đâu rồi?”
Kình Phong: … Hả?
Quả nhiên người say không biết lý lẽ là gì.
Do không chắc cái mà cậu nói là đuôi “cá nướng” nhiều xương hay là đuôi “người cá” không đi được, nhất thời Kình Phong không biết nói gì.
Rõ ràng do không có gì để nói đó…
Nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới đáp câu thành khẩn rằng: “Bị cậu ăn mất rồi.”
Diệp Luân càng kinh ngạc hơn.
Có lẽ đang nghĩ một cái đuôi cá to to to to to như thế mà sao bản thân cậu lại ăn hết được?
Vả lại ăn xong không bị gì chứ?
Có trúng độc không ta, hoặc bị hóc xương, hay sẽ xảy ra những thay đổi kỳ lạ nào đó?
Bé thỏ Diệp càng nghĩ càng sợ, vội vã vén chăn lên, nhanh chóng cởi cái quần ngủ của mình trước khi Kình Phong kịp ngăn cản, dè dặt kiểm tra lại chân mình từ đầu đến đuôi… ừm, vừa dài vừa thẳng lại trắng, ít lông, bắp chân thon thả, đùi đàn hồi, sờ vào cực đã.
Vừa sờ vừa hỏi: “Vậy sao tôi chưa mọc đuôi cá vậy?”
Kình Phong trợn tròn mắt, gân xanh trên trán lại bắt đầu giật mạnh, nghĩ trong đầu: Cậu có cái mốc xì ấy! Rốt cuộc nhóc này bị gì vậy hả, sao mỗi lần uống say là thích cởi quần vậy?
Cởi thì thôi đi, còn tự sờ một lượt là sao, cố ý quyến rũ người khác à?
Nghĩ thế, cả Kình Phong cũng bắt đầu khâm phục sức chịu đựng của mình. Không ngờ anh có thể nhịn đến đỏ cả mắt, nghiêm túc nén ngọn lửa trong lòng ra lệnh cho Tiểu Diệp Tử đừng quậy nữa, mau mặc lại quần vào.
Nhưng nếu ngoan ngoãn vâng lời thì đã chẳng phải là Diệp Luân rồi.
Cậu ném quần ngủ xuống chân giường, miệng vừa hô “nóng quá” vừa kéo áo, trông như còn muốn cởi nốt luôn cái áo.
Kình Phong sợ toát mồ hôi, bèn vươn tay ngăn cản cậu, đè chặt cánh tay cậu lại không cho động đậy.
Diệp Luân say bí tỉ rồi, toàn thân đều mềm nhũn, chẳng tài nào giãy ra được, thế là vươn chân đá anh. Đầu tiên là đá lên chân, không xi nhê thì chuyển sang đá eo, bị tránh đi thế là đá lên bụng.
Bụng của sinh viên Thể thao không yếu ớt như trong tưởng tượng, nơi ấy cơ bắp cuồn cuộn, dù có bị chiếc xe nhỏ đâm vào cũng chẳng gây tổn thương nặng cho nội tạng. Thế nên cái chân mềm nhũn của Diệp Luân cứ như đá lên tấm sắt vậy, chẳng ảnh hưởng gì đến Kình Phong cả, ngược lại bản thân cậu còn bị ngửa ra sau do lực tác động ngược lại.
May mà sau lưng cậu là tường chứ không phải khoảng không, không bị ngã vỡ đầu. Nhưng cú va này cũng đủ ê ẩm, mặt tường lạng băng, cậu vừa chạm vào đã bị lạnh đến giật nảy người, khẽ giọng “á” một tiếng.
Kình Phong giật mình, vội vươn tay bụm miệng ngăn cậu hét to quá sẽ làm ồn những người khác.
Nhưng bụm phía trên rồi, Diệp Luân lại vươn chân đá anh, cánh tay thì không chịu yên mà cứ lắc, xoa, sờ mãi, giữ được phía trên thì không giữ được phía dưới, tay chân luống cuống đến mức sắp phát điên.
“Đừng ầm ĩ nữa.” Dưới ánh đèn tường u ám, Kình Phong trợn trừng mắt nhìn Tiểu Diệp Tử một cách hung dữ: “Ầm ĩ nữa là hôn cậu đấy.”
Lần trước cũng thế, có vẻ như anh chàng thật thà Kình Phong chỉ biết mỗi câu uy hiếp này thôi.
Và lần này cũng vậy, dù Diệp Luân đang mơ màng nhưng cũng biết phân biệt đâu là “miệng hùm gan sứa”, hoàn toàn chẳng để tâm đến dáng vẻ giả vờ hung hãn của bé sói con.
Biết Kình Phong thuộc tuýp lời nói ra như người khổng lồ còn hành động lại như kẻ lùn tịt[20], thế là cậu lại há mồm định nói: “Ú… á…”
[20] Lời nói ra như người khổng lồ còn hành động lại như kẻ lùn tịt: là câu nói của Lenin, ý chỉ những người chỉ thể hiện qua lời nói, suy nghĩ, đặt mục tiêu lớn chứ không thực hiện.
Chỉ kịp phát ra âm đầu tiên, ngay sau đó đã bị chặn lại.
Quả nhiên Kình Phong không hôn, anh với lấy áo gối của Diệp Luân cuộn bừa lại rồi nhét vào miệng cậu chàng. Đoạn kéo chăn ra quấn hết phần mặt và người cậu, chỉ để đôi chân dài trơn bóng trắng trẻo lộ ra ngoài, còn đá nhẹ vài cái.
Một chuỗi động tác này cực kỳ thô lỗ, nhưng thực tế lại chẳng dùng sức gì, nhẹ nhàng cực kỳ. Kình Phong rất cẩn thận, thật ra Diệp Luân trong chăn cũng không khó chịu, chỉ là hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn nên mới không giãy giụa ngay thôi.
Khoảng hai phút sau, Diệp Luân chịu không nổi nữa mới kéo chăn ló đầu ra, mái tóc rối tung trông như tổ chim vậy.
Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ ngước mắt nhìn sang bên cạnh. Thấy Kình Phong đang duỗi thẳng người nằm ngửa, hai mắt nhắm lại, môi mím chặt quyết tâm giả vờ ngủ, có thể thấy là không muốn quan tâm đến cậu nữa.
Diệp Luân cũng không lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn đường nét nghiêng của khuôn mặt Kình Phong, nằm sấp trên giường không động đậy gì.
Kình Phong nghe thấy bên cạnh chợt yên tĩnh lại. Tiểu Diệp Tử không lên tiếng, tất nhiên anh cũng sẽ không phá hỏng bầu không khí im lặng, bỗng chốc trong phòng ngủ trở nên rất thích hợp để ngủ.
Song, hai người đều rõ rằng chắc chắn đối phương vẫn chưa ngủ.
Ngay khi Kình Phong cảm thấy may mắn vì vở kịch ầm ĩ đêm nay đã khép lại, thì bên cạnh lại vang lên tiếng sột soạt, nghe cứ như Diệp Luân lại lọ mọ bò dậy nữa.
Sao thế, còn muốn đi vệ sinh à?
Kình Phong chưa kịp mở mắt đã thấy có một cơ thể ấm áp kề sát vào cánh tay mình, sau đó thì môi anh nóng lên…
Anh trợn trừng mắt nhìn chàng thiếu niên xinh đẹp đang ở gần ngay trước mắt mình, bấy giờ cậu đang chép miệng chê: “Chẳng có mùi vị gì cả.”
Kình Phong sững sờ hồi lâu.
Chìm trong sự thật “Diệp Luân hôn trộm mình” chẳng thể hoàn hồn lại được.
Phần thưởng này quả thật quá lớn quá lớn, còn khiến tim người ta đập nhanh và mạnh hơn hàng vạn lần lúc lăn giường trong mơ. Cảm giác chạm trong một giây thoáng qua ấy vừa nhẹ lại khó phân biệt, thế nhưng sự kích thích vì vượt qua ranh giới đề phòng khiến da đầu anh tê dại, cổ họng co thắt.
Kình Phong nhìn chằm chằm gương mặt đẹp không tỳ vết của Diệp Luân, hai tay siết chặt, anh nghe thấy giọng nói đã trở nên máy móc của mình: “Cậu tưởng sẽ là mùi vị gì?”
Diệp Luân nghiêng đầu một cách ngây thơ, cong hai chân lõa lồ, lắc lư qua lại: “Ngọt nhỉ?”
Ánh mắt Kình Phong nhìn cậu trở nên thâm sâu hơn, đây là dấu hiệu cho thấy anh đang giằng co vô cùng gian nan với lý trí của mình. Kể từ khi khai giảng đến giờ, anh luôn tìm đủ mọi cách để giữ khoảng cách an toàn với Diệp Luân, tuy hiệu quả không khả quan lắm, nhưng anh vẫn có thể vỗ ngực tự hào rằng: Mình cũng đã cố gắng lắm rồi.
Những bé nhóc cố gắng đều xứng được nhận thưởng.
Ít ra thì trong cái đêm mà Diệp Luân đang mơ màng, không có ấn tượng sâu đậm gì như hôm nay, thì anh cũng có thể buông thả một chút, cho bản thân mình chút bồi thường và an ủi.
Một khi lửa đã bén thì sẽ bốc lên hừng hực.
Đột phá bức tường chống lửa trong lòng, động tác của Kình Phong cũng trở nên to gan và càn rỡ hơn. Anh nghiêng sang ôm siết eo Diệp Luân, kéo người vào trong lòng mình.
Cơ thể trẻ trung có sự dẻo dai và cảm giác rất đặc biệt, mùi hương của biển hòa với hương cồn nhàn nhạt khiến lòng người mê say.
Họ mặc rất ít, lại dựa sát vào nhau, bàn tay thô to như đang tuần tra trên làn da mịn màng.
Ánh mắt rực lửa và chăm chú của Kình Phong cứ như muốn nuốt luôn Diệp Luân vào bụng, khiến cậu hoảng hốt chưa từng có, nghiêng mặt đi không dám nhìn vào mắt anh nữa. Có ý muốn tránh ra nhưng cánh tay đang kìm chặt trên eo không cho phép cậu động đậy dù chỉ một chút.
Trong bầu không khí im lặng, Diệp Luân càng thêm bất an, bản năng của động vật mách bảo cậu rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra. Nó khiến cậu vừa mong chờ, lại có đôi chút sợ hãi chẳng hiểu vì sao, mà mong chờ điều gì, sợ hãi điều gì thì lại không tài nào nói rõ được, chỉ biết mọi cảm giác này đều bắt nguồn từ người bên cạnh mình. Cậu và Kình Phong quen biết nhau lâu như thế rồi, chưa từng phát hiện rằng hóa ra khi đối phương nghiêm túc thì khí chất lại mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng vào.
Chỉ có thể lặng lẽ nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại vờ như không thấy.
Lần này đổi sang Diệp Luân nghe tiếng đoán hành động, nhiệt độ nóng bỏng với sức lực mạnh mẽ ngày càng gần, hơi thở phả từ đuôi tóc đến trên tai, rồi xuống vành tai, cuối cùng là khóe môi. Kình Phong vươn đầu lưỡi liếm một cái lên môi cậu.
Và sau đó cắn lên cằm cậu nói: “Tôi không ngọt, cậu ngọt.”
Diệp Luân chưa bao giờ gặp chịu dao động cảm xúc nào mãnh liệt đến mức này, cậu hít thật sâu, toàn thân run mạnh lên, má, vành tai và gáy bỗng chốc đỏ bừng, ngượng đến mức tưởng chừng sắp nhỏ ra máu.
Cậu nghiêng mặt nhìn Kình Phong với vẻ không dám tin, rồi ngơ ngác liếm môi để lộ đầu lưỡi nhỏ xinh phấn hồng, hỏi một cách chậm chạp: “Thật không? Tôi nếm không ra.”
Vì cậu là một cậu chàng ngốc nghếch.
Kình Phong nghĩ thế, nhưng ngoài mặt lại chợt trở nên dữ tợn, trong mắt cũng như đang tóe lửa.
Anh không nói nhảm thêm nữa, trực tiếp dùng hành động chứng minh, bèn cúi đầu bắt lấy cánh môi của Diệp Luân.