Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 22: Chương 22: Ảo tưởng quá đẹp không dám nhìn




Edit: Ốc sên lười biếng

- ----------------------------------------------------

Khi Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc mỉm cười với nhau cùng nói một câu y đúc, khán giả có mặt tại trường quay tự dưng cảm thấy mình như bị thồn một đống cơm chó vào miệng. Mà fan của hai người đã không khống chế nổi mà bắt đầu ôm tim nhỏ giọng hét lên.

“ A! Chết mất thôi! A aaaaa chết tiệt! Đây là cái tình yêu thần tiên chết tiệt gì vậy!”

“ Biết ngay là coi trực tiếp tại trường quay bao giờ cũng có lộc ăn mà! Không uổng công tao bỏ tiền mua vé! Á Á Á! Trạm tỷ ơi trạm tỷ à! Chị chụp được ảnh chưa chị? Nhất định phải để ảnh này làm ảnh bìa diễn đàn Thiên Hoa Bản Chi Luyến!”

(* “Trạm tỷ” hiểu theo nghĩa hẹp chính là fan lớn, chụp ảnh chuyên nghiệp, cầm camera chỉ huy fandom “đu idol”, cung cấp hình chụp idol cho fan “giải khát”, đồng thời dùng tài năng chụp ảnh của mình giúp idol thu hút thêm càng nhiều fan.)

Cô gái với mái tóc ngắn, cầm trên tay chiếc máy ảnh đắt tiền, chụp thêm vài tấm ảnh đẹp nữa rồi mới hưng phấn ra dấu OK với bọn họ.

Phong Vân và Lư Ngôn Phương cũng bị lời nói và khẩu khí của bọn họ làm cho sững sờ, nhưng bọn họ đều là những MC dày dặn kinh nghiệm, hơi thất thần một chút liền rất tự nhiên tiếp lời.

“ Aidza! Xem ra hai vị ảnh đế huấn luyện viên này của chúng ta sẽ vô cùng nghiêm khắc đây. Các thí sinh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé!”

“ Tuy nhiên, lời của Tư Không ảnh đế và Mai nam thần rất có lý. Nếu đã bước đến được vòng này, bạn nên dốc toàn lực để chiến thắng! Tôi hy vọng rằng mỗi thí sinh khi đến với 《 Minh tinh biểu diễn 》đều có thể gặt hái được sự trưởng thành và vinh quang.”

Phong Vân tự nhiên hào phóng cười: “Được rồi! Đã đến giờ bốc thăm chia đội rồi!.”

Lư Ngôn Phương nhanh chóng nhanh chóng rút từ trong túi ra một chiếc di động mới, lắc lắc nó trước máy quay: “ Mời tất cả các thí sinh hãy lấy ra chiếc điện thoại di động Xiaohua 9 mới nhất với cấu hình cao cấp, và nhấp vào nút 'bốc thăm'!”

“ Chúng tôi vô cùng cảm ơn sự đồng hành và tài trợ của điện thoại Xiaohua 9!”

Khán giả có mặt cười sảng khoái khi nghe quảng cáo, Mai Như Ngọc ngồi ở ghế cảm thán một tiếng: “Nói thế nào nhờ?! Anh Lư, mấy nhãn hàng tài trợ đều thích nhất MC là anh đấy. Đúng thật là lúc nào cũng có thể chèn quảng cáo vô được.”

Tư Không Tịch nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, thâm thúy liếc nhìn khuyên tai đính đá ruby và cổ tay trái kia của Mai Như Ngọc.

“Cậu cũng vậy.”

Mai Như Ngọc nhìn theo ánh mắt hắn thấy được cổ tay của chính mình, lại cảm giác được ánh mắt nóng bỏng khó lý giải đang nhìn vành tai mình. Lông tơ dựng đứng cả lên, cậu liền duỗi tay che đôi tai mình lại.

“Nói với anh bao lần rồi là đừng có nhìn tôi! Tôi biết tôi đẹp, nhưng tôi có đẹp cũng tùy tiện để cho anh nhìn sao?! Còn nhìn nữa? Còn nhìn tôi liền...!”

Tư Không Tịch nghiêng đầu nhướn mày: “Cậu định uống cạn tôi hay gì?”

Mai Như Ngọc mở to hai mắt vẻ mặt khiếp sợ: “Mé! Đến quảng cáo này anh cũng biết?! Không phải anh luôn ở nước ngoài à?”

(* Đây là quảng cáo sữa Wangzai của Trung với câu nổi tiếng là “ Còn nhìn nữa tôi sẽ uống cạn bạn“.)

Nói xong Mai Như Ngọc lại trợn trắng mắt lại hung ác: “Ai muốn uống cạn anh! Còn nhìn nữa thì phải trả tiền đấy!”

“Liếc một cái trả 300 nghìn!”

Mai nam thần cho rằng cậu đã nói ra một lời vô cùng vô cùng có tính uy hiếp, nhưng lại phát hiện người bị uy hiếp chẳng những không hoảng sợ, ngược lại còn rất tự nhiên nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Khi Mai Như Ngọc lại định nói điều gì đó gay gắt hơn để nhấn mạnh rằng đây không phải trò đùa, cậu còn người anh họ chỉ cần đóng cửa là thả ra cắn bất cứ lúc nào đấy. Mai Như Ngọc nhìn thấy Tư Không Tịch lộ ra một nụ cười tà mi quyến rũ mà cậu nghĩ vốn dĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt Tư Không Tịch:

“Rẻ vậy! Tôi ra giá gấp 10, cậu cho tôi coi đủ luôn đi.”

Mai Như Ngọc: “......”

Mai Như Ngọc yên lặng quay đầu, cậu đột nhiên cảm thấy so với cái người mặt lạnh này mình có chút lẳng lơ.

Bỏ đi, nhan sắc bất phàm của cậu cũng là để cho người ta ngắm, bị nhìn nhiều một chút cũng không mất đi miếng thịt nào.

Phi!

Nói giống như anh ta thật sự muốn bỏ tiền ra vầy đó.

Lúc này các thí sinh trên sân khấu đã bốc thăm xong trích đoạn phim và nhân vật mình phải biểu diễn.

Lúc bọn họ bốc thăm nhận được kết quả, máy quay còn lia qua từng khuôn mặt, ghi lại biểu cảm của từng người một.

Có thí sinh bốc trúng nhóm có thí sinh mình quen biết hoặc tương đối thích, trên mặt lộ ra nụ cười quyết tâm; nhưng cũng có thí sinh khẩn trương nhìn chằm chằm vào di động trên tay mình, lộ ra nụ cười lo lắng, có chút gượng gạo. Hiển nhiên bốc trúng nhóm có bạn diễn mình không thích cho lắm hoặc đối thủ quá mạnh.

Mai Như Ngọc nhìn “mầm cây nhỏ” của mình, lại phát hiện hắn đang nghiêm túc suy nghĩ. Không vui mừng cũng không lo lắng, nhất thời không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.

“ Được rồi! 36 thí sinh đã bốc thăm xong phân đoạn mình phải biểu diễn. Mời mọi người coi kết quả trên màn hình.”

Phong Vân, các thí sinh trên sân khấu và mọi người đều hướng mắt nhìn về màn hình lớn. Màn hình lớn bắt đầu hiện thị thành viên từng nhóm, phân đoạn biểu diễn của mỗi nhóm cũng như nhân vật mà mỗi thí sinh của 12 nhóm phải diễn.

Sau khi nhìn kết quả hiển thị trên màn hình, mọi người trong trường quay nhỏ giọng kinh hô, bốn vị huấn luyện viên và các thí sinh đều dồn sự chú ý đến một nhóm ——

Nhóm thứ 6 biểu diễn trích đoạn trong《 Quỷ Biện Chi Tội 》, thành viên nhóm gồm có Trương Bân và Tô Nhạc là hai thí sinh đạt “điểm tuyệt đối” được đánh giá cao, thành viên còn lại cũng là người được Chu Nhật Thăng, Tư Không Tịch, Mai Như Ngọc cho điểm tuyệt đối - Lưu Bán Tuyết.

Có thể nói nhóm này là nhóm có thực lực mạnh nhất trong 12 nhóm, có thế gọi là Tu la tràng.

(* Tu la tràng chỉ tình huống mà có ít nhất 3 người trở lên vướng vào một mối quan hệ phức tạp, không anh sống thì tôi chết)

“Xem ra mọi người đều chú ý tới nhóm thứ 6 trong danh sách. Chậc chậc!Tôi cũng rất mong chờ màn biểu diễn này.”

“Được rồi! Tiếp theo sau đây mời các thí sinh của chúng ta đứng dậy đi đến phòng huấn luyện sau hậu trường, học thuộc kịch bản và lời kịch của từng nhân vật!”

“Bốn vị huấn luyện viên sẽ nhanh chóng theo các bạn vào sau.”

Các thí sinh xếp hàng đi vào phòng huấn luyện sau hậu trường, lúc này cửa phòng huấn luyện đã được mở ra. Màn hình lớn chia làm hai phần chiếu đồng thời cả hai phòng huấn luyện số 1 và số 2.

Cả hai phòng huấn luyện đều rộng như nhau, bốn phía trên tường đều gắn những tấm gương lớn, hai hàng ghế đều được xếp gọn gàng hai bên. Ngoài ra thì trong phòng cũng không còn đạo cụ nào khác.

Dựa theo trình tự phân nhóm, 18 thí sinh từ nhóm 1 đến nhóm 6 sẽ chuẩn bị trong phòng huấn luyện số 1, những thí sinh còn lại từ nhóm 7 đến nhóm 12 chuẩn bị trong phòng huấn luyện số 2.

Thời gian 2 tiếng chuẩn bị đã bắt đầu đếm ngược, các thí sinh cũng không dám chậm trễ, từng nhóm bắt đầu luyện kịch bản.

Mặc dù khán giả tham gia ghi hình không được nhìn thấy trực tiếp, nhưng ba máy quay trong mỗi phòng tập cũng cho phép họ nhìn thấy hình ảnh của những thí sinh mà mình muốn xem. Lúc này ê-kíp chương trình cũng bắt đầu phát trái cây và đồ ăn nhẹ cho khán giả. Hầu hết những người đến tham gia ghi hình đều là fan, chủ yếu là những người trẻ tuổi, vừa ăn vừa nhỏ giọng thảo luận cũng không cảm thấy nhàm chán.

Chu Nhật Thăng, Thạch Thanh, Tư Không Tịch cùng Mai Như Ngọc cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi. Sau đó trạm tỷ ngồi hàng đầu tiên lại chụp ngay được Mai Như Ngọc hào hứng nhận lấy thùng gà rán và ly coca lớn từ tay anh họ trợ lý nhà mình.

Nhìn có vẻ như Mai nam thần có một tình yêu sâu sắc với gà rán và coca vậy.

Mai Như Ngọc còn cầm cả nhà thùng gà rán đi một vòng quanh bục huấn luyện viên, Chu Nhật Thăng nghĩ một chút cuối cùng cầm lấy một cái đùi gà gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Nhưng đại mỹ nữ Thạch Thanh kiên định mà cự tuyệt loại thực phẩm rác nhiều calo này. Đến khi Mai Như Ngọc “ý tứ” đặt cả thùng gà rán trước mặt Tư Không Tịch, cô nàng còn nói với cậu đừng dạy hư Tư Không ảnh đế.

“Như Ngọc, em tự mình ăn đi. Tư Không ảnh đế chắc chắn là không quen ăn mấy thực phẩm rác như này. Người định cư ở nước ngoài lâu đều tương đối thích ăn cơm Tây hơn.”

Mai Như Ngọc vốn dĩ chính là làm bộ một chút mà thôi, tuy rằng cảm thấy Thạch Thanh nói gà rán là “thực phẩm rác” cậu có chút muốn trừng mắt nhìn, nhưng cậu muốn thu hồi lại thùng gà rán này lại hơn. Ngay lúc đang định bê cái thùng đi thì lại nhìn thấy Tư Không Tịch vươn tay lấy một miếng cánh gà mà cậu đã nhìn trúng ngay từ đầu.

Mai Như Ngọc: “......”

Thạch Thanh: “......”

Nụ cười trên mặt hai người dần dần ngưng đọng lại.

Tư Không Tịch chỉ cắn một ngụm đã giải quyết xong nửa cái cánh gà, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ thanh lịch tao nhã của một quý tộc đang dùng bữa. Xong khi cắn miếng thứ hai chậm rãi nhai kỹ, hắn nhả ra hai cái xương gà sạch sẽ không dính tý thịt nào.

Sau khi quấn hai cái xương gà vào khăn giấy rồi lau khô ngón tay, Tư Không Tịch mới lịch sự nhìn về phía đại mỹ nữ Thạch Thanh gật đầu:

“Thật ra tôi rất thích ăn gà rán. Lúc còn ở nước ngoài cũng thường xuyên ăn.”

Thạch Thanh ngượng ngùng cười khan, nhìn hai cái xương gà sạch sẽ không còn dính tý thịt nào kia là đã hiểu rồi. “Không ngờ Tư Không ảnh đế cũng bình dân như vậy.”

Tư Không Tịch lại quay đầu nhìn Mai Như Ngọc, thì phát hiện người này đã ôm thùng gà rán chạy mất, giống như sợ hắn ăn thêm miếng nữa vậy.

Xì!.

Sau khi nghỉ ngơi, bốn vị huấn luyện viên bắt đầu đi vào hai phòng huấn luyện sau hậu trường.

Dựa theo thứ tự huấn luyện viên, Chu Nhật Thăng và Thạch Thanh sẽ đến phòng huấn luyện số 1 trước, Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc sẽ đến phòng huấn luyện số 2 trước.

Nhưng lúc đi trên đường vào hậu trường, Thạch Thanh nhìn người anh cả Chu Nhật Thăng bên cạnh, lại nhìn Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc đứng chung một chỗ như có vạn ánh đèn sân khấu đang rọi vào người, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Cô cố ý đi lùi lại hai bước, kéo tay Mai Như Ngọc lại.

Trong ánh nhìn khó hiểu của Mai Như Ngọc, cô nhỏ giọng nói: “Như Ngọc à, em cũng biết phim 《 Mưu lược Thanh cung 》 của chị hai ngày nữa là chiếu rồi. Bây giờ chỉ thiếu chút nhiệt thôi. Không bằng em đổi với chị đi, em qua phòng huấn luyện số 1 với chú Chu. Để chị với Tư Không Tịch hướng dẫn cùng với nhau được không?”

Mai Như Ngọc có chút ngạc nhiên khi nghe thấy những lời này, những nghĩ lại thì đúng là phim truyền hình mới của Thạch Thanh sẽ được phát sóng vào tuần tới. Mà chuyện đổi phòng cũng không phải là chuyện lớn gì, cũng không ảnh hướng lắm.

Hơn nữa, cậu và Tư Không Tịch cùng đi phòng huấn luyện số 2 không cẩn thận có khi còn phải đối diễn với nhau. Đối diễn với Tư Không Tịch cũng không có vấn đề gì, nhưng chẳng may phải nhìn vào mắt nhau lâu một chút, cậu có thể, có lẽ, aaa không muốn thừa nhận ——

Nếu là trước mắt bao nhiêu người lại chảy máu mũi vì Tư Không Tịch, cậu không muốn sống nữa.

Vì thế Mai Như Ngọc gật gật đầu.

Thạch Thanh lộ ra nụ cười tươi rói. “Vẫn là Như Ngọc thương chị nhất.”

Sau đó Thạch Thanh bước nhanh về phía trước hai bước, tười cười nhìn Chu Nhật Thăng và Tư Không Tịch nói:

“Mới nãy Như Ngọc nói muốn chú Chu một nhóm đi đến phòng huấn luyện số 1 trước, vừa hay tôi cũng muốn đến phòng số 2 coi thử. Vậy tôi cùng Tư Không ảnh đế cùng đến phòng số 2 trước đi, xin Tư Không ảnh đế chiếu cố nhiều hơn nhé.”

Mai Như Ngọc vốn còn đang cười liền: “......?”

Nụ cười trên mặt Mai Như Ngọc nháy mắt ngưng trệ, nhưng ngay sau đó trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Mà đối diện với cậu, Tư Không Tịch nhìn Mai Như Ngọc đang nở nụ cười vô cùng giả dối, đôi mắt như viên ngọc đen của hắn hiện lên vẻ u ám.

Hắn cũng chậm rãi mỉm cười.

Hắn nghiêng người cúi nhìn Thạch Thanh, nhỏ giọng trầm thấp nói: “Được.”

Người vốn đã nhìn ra chân tướng từ đầu nhưng đột nhiên cảm giác được bầu không khí trở nên hơi quai quái - anh cả Chu Nhật Thăng chậm rãi lui về phía sau một bước. Muốn trốn thoát khỏi Tu La Tràng này!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.