Edit: Ốc sên lười biếng
- ------------------------------------------------------------
Mai Như Ngọc nhìn Tư Không Tịch, giống như óc người bên cạnh đã bị zombie ăn hết.
Hôm nay sau khi quay xong chương trình, Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch bị đạo diễn Ngưu của « Minh tinh biểu diễn » đưa đến phòng ăn riêng của tòa nhà Tân Giang. Sau đó họ nhìn thấy “Đạo diễn xương sườn” Viên Phúc đang ngồi ở đó cười híp mắt chờ họ.
Khi nhìn thấy Viên Phúc, Mai Như Ngọc ngay lập tức cảm thấy không ổn, sau khi nghe “Đạo diễn xương sườn” nói ý đồ của mình, Mai Như Ngọc cảm thấy điều mình lo lắng đã trở thành sự thật.
“Ha ha, Tiểu Ngọc và Tư Không tiên sinh quả thật là mỹ nam hiếm có. Coi trên ti vi đã thấy hai người vô cùng tỏa sáng chói mắt rồi, mà bây giờ được diện kiến trực tiếp lại càng xứng với danh xưng mỹ nam thịnh thế hơn!”
“Khuôn mặt đẹp như vậy nên xuất hiện thường xuyên trước ống kính hơn. Cho nên hai cậu có muốn tham gia show mới của tôi không, tên là « Nhật ký phấn đấu từ không tới có của mỹ nam »?”
Sau khi Viên Phúc khen ngợi tướng mạo của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch liền đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt lấp lánh phấn khích.
Mai Như Ngọc nghe được tên của chương trình này xong liền quả quyết từ chối. Kết quả tên Tư Không Tịch bên cạnh lại mở miệng khen hay.
Mai Như Ngọc cảm thấy Tư Không Tịch Mịch đần độn chết đi được.
“Ủa? Tục Mịch ca, cái tên chương trình nghe thôi cũng thấy troll người ta rồi. Não anh úng nước hay sao mà còn đồng ý?!”
“Anh là tam kinh ảnh đế quốc tế đấy! Nam chính xuất sắc nhất Goldener Bär, Oscara và Golden Mask, Anh tham gia mấy chương trình này là muốn người ta nghĩ rằng mình bị ép tham gia đó à?”
Tư Không Tịch nhìn bộ dáng kinh ngạc của Mai Như Ngọc liền nhớ đến video mấy con Husky giật mình hoảng sợ mà hôm qua hắn coi được, cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa mà cười ầm lên.
Theo như lời chú nhỏ nhà hắn, dạo này cậu ấy càng ngày càng hay cười, giống như là mèo mù vớ được cá rán, chồn hôi bắt được gà. Tính cách quý tộc cao sang lạnh lùng trực tiếp sụp đổ.
Tư Không Tịch cảm thấy chú nhỏ nhà mình nói sai rồi, cho đến tận bây giờ hắn không phải là người lạnh lùng cao ngạo. Chẳng qua những người xung quanh hắn quá nhàm chán nên hắn mới không cười nổi mà thôi.
Nhưng điều thần kỳ là, mỗi lần hắn nhìn thấy Mai Như Ngọc đều có một loại cảm giác muốn bật cười thành tiếng.
Có lẽ hắn không trộm được cá và không bắt được gà, chỉ là sau khi về nước hắn tình cờ đụng phải một người máu mũi từa lưa bôi đầy lên áo sơ mi của hắn mà thôi, người đó còn khẩn trương quá nên giả vờ ngất xỉu. Ấn tượng sâu sắc như vậy, chỉ cần nghĩ tới thôi là thấy vui rồi không phải sao?
Lý do hắn đồng ý tham gia chương trình này, chẳng qua là trong lúc ấy hắn đột nhiên muốn có nhiều thời gian ở cùng cái người có thể khiến hắn mỉm cười nhiều hơn một chút.
Nếu như Mai Như Ngọc không tham gia chương trình này, vậy hắn cũng không có rảnh mà tham gia.
Thế là Tư Không Tịch nhìn thoáng qua Mai Như Ngọc, sau khi thấy cậu quay ngoắt đi liền gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng. Vậy thì tôi không..”
Ngay khi Tư Không Tịch sắp mở miệng từ chối, đạo diễn Viên Phúc vỗ bàn đứng dậy, bắt đầu thể hiện tài năng đa cấp của mình.
“Ấy kìa! Tiểu Ngọc và Tư Không tiên sinh đừng từ chối nhanh như vậy chứ! Từ từ nghe chú nói đã, chương trình này của chú sẽ đỉnh của chóp luôn ấy!”
“Cái show « Nhật ký phấn đấu từ không tới có của mỹ nam » chính là chương trình hội tụ một dàn mỹ nam lớn. Sau đó nhóm mỹ nam này sẽ được đưa đến một chốn bồng lai tiên cảnh, cách biệt với thế giới bên ngoài, xây dựng mọi thứ từ con số không! Không phải bây giờ ai cũng nói cả thế giới đều đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài hay sao, miễn có khuôn mặt đẹp thì cái gì cũng có? Show này của chú chính là tát lệch mặt bọn họ!”
“Trong show « Nhật ký phấn đấu từ không tới có của mỹ nam », tất cả khách quý đều là mỹ nam! Nhưng đẹp đâu có mài ra ăn được đâu! Chốn bồng lai tiên cảnh chẳng có cái mẹ gì hết, mọi người đều phải tự cấp tự túc hết. Show này của chú không phải là nơi đánh bóng tên tuổi, mà là nơi khắc họa rõ nét nhất tính cách con người và tôi luyện kỹ năng sinh tồn mỗi cá nhân!”
“Thử nghĩ mà xem, một show chỉ tập trung vào tính cách và nỗ lực của con người, không đánh giá gương mặt có phải rất kích thích không?”
Đạo diễn Viên Phúc hào hứng nói về kế hoạch của mình, cả người gầy gò run lên như nạn dân bị đói đang đợi sự tán đồng và đánh giá cao của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch.
Nhưng câu trả lời mà ông nhận được lại là một cái trợn mắt của Mai Như Ngọc.
“Cháu nghĩ mọi người xem sẽ thấy rất hào hứng, nhưng nếu cháu tham gia thì sẽ không thấy hào hứng mà tự chuốc họa vào thân“.
Mai Như Ngọc vươn ngón thay thon dài mảnh khảnh, chỉ vào mũi mình nói: “Chú nhìn thấy không?”
Viên Phúc Đạo diễn trừng mắt nhìn: “Cái gì cơ?”
Mai Như Ngọc: “Cháu là người đứng đầu danh sách mỹ nam thịnh thế có làn da trắng mịn.”
Đạo diễn Viên Phúc: “Hả?”
“Vẻ đẹp và làn da trắng hơn trứng gà của cháu không cần phải đến chốn bồng lai tiên cảnh để phấn đấu làm cái quỷ gì cả. Đi đóng phim không phải ngon ăn hơn sao?”
Nói xong cậu chỉ tay về phía Tư Không Tịch đang ngồi bên cạnh: “Mặt của anh ta, cháu nhìn thấy là chảy máu mũi. Với giá trị nhan sắc trên trời như vậy, dùng khuôn mặt ấy đi đóng phim tất nhiên là phải ngon ăn hơn rồi đúng không chú?”
“Tại sao chúng cháu đang sống trong một thế giới tốt đẹp hoàn mỹ, cứ nhất định phải đến cái chốn bồng lai tiên cảnh chả có cái vẹo gì của chú để bắt đầu mọi thứ từ con số không làm gì?”
Đạo diễn Viên Phúc nghẹn lời, cấp tốc xuất đại chiêu: “Tiểu Ngọc, cháu từng hợp tác với chú rồi, chắc chắn là biết chương trình của chú từ xưa đến nay không có gì ngoài tiền, không thiếu đầu tư! Chỉ cần cháu và Tư Không ảnh đế đây đồng ý tham gia chương trình làm khách quý thường trú, cát-xê 8 con số! Không cần nói nhiều! Thế nào, lý do này có đủ hay không?”
Mai Như Ngọc nghe thấy tiền cát-xê suýt chút nữa thì đồng ý luôn, cũng may cuối cùng cậu vẫn tự ép bản thân bình tĩnh lại.
“... Chú đừng dùng tiền mua chuộc cháu. Cháu không phải người tùy tiện, thấy tiền thì sáng mắt.”
Đạo diễn Viên Phúc cạn lời, hợp tác với nhau ba lần rồi còn không hiểu thằng nhóc này như nào hay sao?
“Đúng! Đúng! Đúng! Tiểu Ngọc nhà chúng ta là dòng nước trong vắt trong làng giải trí, nào có dung tục như vậy? Chẳng qua là 'số 8 to hơn số 5' xíu xiu thôi, nhưng cháu cảm thấy thế nào?”
Mai Như Ngọc giả vờ trừng mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thật ra gần đây cháu cảm thấy cuộc sống ở thành phố quá ồn ào phức tạp, cháu đang muốn tìm một chốn bồng lai tiên cảnh để thư gian đầu óc.”
Khuôn mặt của đạo diễn Viên Phúc Đạo như nở hoa, “Đúng đúng đúng! Chốn bồng lai tiên cảnh của chú chính là nơi để cháu đến thư giãn đầu óc!”
Thế là, Tư Không Tịch và đạo diễn Ngưu cạn lời chứng kiến Mai Như Ngọc từ kiên quyết từ chối đến tốt bụng đồng ý và bây giờ là vui vẻ thảo luận kế hoạch với đạo diễn Viên Phúc.
Đạo diễn Ngưu gắp một miếng sườn nhỏ nhét vào mồm, nói với Tư Không Tịch: “Trước đây có người nói với tôi, Mai Như Ngọc có thể nổi tiếng là nhờ vào khuôn mặt của cậu ta. Tôi còn hỉ mũi coi thường. Cậu coi bộ dáng của thằng nhóc này bây giờ đi, không phải là đang dựa vào khuôn mặt của mình hay sao? Cậu ta căn bản không biết xấu hổ!”
Tư Không Tịch gật đầu mỉm cười: “Cậu ta dựa vào trí tuệ.”
Đạo diễn Ngưu: “...” Còn cậu thì mất trí rồi.
Mai Như Ngọc trò chuyện vui vẻ với đạo diễn Viên Phúc, còn người bị mất trí - ảnh đế Tư Không Tịch cuối cũng cũng trở thành một phần trong cuộc nói chuyện ấy.
Thế là dạo diễn Viên Phúc hài lòng ký hợp đồng với hai vị khách quý đến tham gia chương trình « Nhật ký phấn đấu từ không tới có của mỹ nam ». Người tự giác cho rằng chương trình của mình sẽ hot - đạo diễn Viên kể tất tần tật về kế hoạch trương trình cho Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc trong bữa cơm này, giống như không còn gì để luyến tiếc nữa vậy.
“À phải rồi! Dù sao chúng ta sắp thành người một nhà rồi, để chú kể sơ trước cho các cháu đôi nét về chương trình nhé.”
“Bây giờ các chương trình phát sóng trực tiếp rất hot, chú cảm thấy show truyền hình mà quay xong rồi chỉnh sửa mới phát sẽ làm giảm đi sức hấp dẫn tương tác với khán giả cũng như thu hút người coi. Vì vậy « Nhật ký phấn đấu từ không tới có của mỹ nam » đang tính đến khía cạnh phát trực tiếp.”
“Có thể phát trực tiếp trên các nền tảng trực tuyến cả ngày, sau đó chỉnh sửa xử lý nội dung đã quay được ngày hôm ấy rồi biên tập lại và chiếu trên truyền hình sau.”
“Như thế thì chúng ta có cả phần phát sóng trực tiếp và phát lại. Không chỉ tăng độ nhận diện của các cháu trên phương tiện truyền thông, mà các cháu còn kiếm được những khoản tiền donate trực tuyến khổng lồ đấy!”
(* Donate qua các nền tảng live stream hiện giờ thay vì hiện số tiền thì một số app quy định định sẵn khoảng bao nhiêu tiền = sticker, để người donate có thể tặng người live stream. Ví dụ như “tặng 1 kim cương“. 1 kim cương = 500 nghìn...)
Mai Như Ngọc nhai lấy lấy nhai để miếng sườn trong miệng, liên tục khen ngợi đạo diễn Viên Phúc Đạo là đạo diễn tài giải có một không hai.
Nhưng sau khi ăn xong cậu lại lắc đầu nói: “Donate trực tuyến có hay không không quan trọng, bọn cháu không phải hot boy mạng, không cần dựa vào tiền donate trực tuyến để sống. Nếu như có fan donate thì tổng hợp lại tất cả tiền donate quyên góp phát triển giáo dục y tế ở miền núi đi. Dù không nhiều nhưng cũng có thể coi là lan tỏa năng lượng tích cực.”
Đạo diễn Viên Phúc nghe vậy thì bật cười, gật đầu: “Rất tốt. Cứ làm như thế đi.”
Sau đó Viên Phúc lại nhìn Mai Như Ngọc lần nữa rồi nói: “Thằng nhóc này thực ra rất có lòng thương người nha.”
Mai Như Ngọc cũng không cho rằng mình có lòng thương người, chẳng qua cậu cảm thấy làm như vậy tốt hơn mà thôi. Cho dù là fan hay idol, thậm chí là những người đang chờ được quyên góp kia.
Tư Không Tịch cắn miếng cá trắng giòn, cảm thấy tim mềm đi một chút.
“À phải rồi. Mấy khách mời khác của chương trình còn có Tần Lãng, Âu Dương Tấn và Mã Kiêu, thêm hai sao nam đang nổi gần đây được phía đầu tư nhét vào ngoại hình cũng khá. Tổng cộng có bảy người, đến lúc ấy mọi người chắc phải cùng nhau sống chung một chỗ, chắc không vấn đề gì chứ?”
Giọng Viên Phúc rất nhẹ nhàng, nhưng ông vừa dứt lời người vừa nãy còn đang vui tươi hớn hở -Mai Như Ngọc liền sầm mặt.
Mai Như Ngọc cắn nát sụn sườn rộm rộp trong miệng, cao giọng nói: “Vì sao có cả thằng ngốc Tần Lãng kia vậy? Mặt như cái đế giày mà cũng được gọi là mỹ nam á?!”
“Đạo diễn Viên, chú chẳng lẽ không biết tên đần độn Tần Lãng luôn đố kỵ nhan sắc của cháu, nhân khí của cháu, danh tiếng của cháu. Cậu ta đố kỵ đến hai con mắt đỏ hỏn luôn rồi. Chú thả cháu với cậu ta chung một chỗ là để cháu treo tên đần độn đó lên chém hay gì?”
Viên Phúc không ngờ Mai Như Ngọc lại có phản ứng như thế lớn, nghĩ đến số tiền lên đến 8 con số mà Tần Lãng rót vào đầu tư, trong lòng có chút đau xót.
“Thật ra ngoại hình của Tần Lãng cũng rất anh tuấn, thư sinh mà đúng không? Chú cũng nghe nói cháu từng hợp tác với cậu ta rồi, cùng không nghe nói hai người có mẫu thuẫn gì lớn mà?”
Mai Như Ngọc liếc mắt, có thể nói 90% những lần cậu và Tần Lãng hợp tác với nhau đều do tên thiếu gia nhà giàu ngu ngốc kia tự bỏ tiền tiến tổ ké fame cậu không?
Nếu biết trước tên đần độn kia có thể so đo với cậu đến mức này, năm đó cậu sẽ không mắng cậu ta trong cuộc tụ họp của hội con nhà giàu ác như vậy.
Quên đi, dù sao Tần Lãng đã đến rồi thì có đuổi cũng không đi.
Tự cậu ta tìm ngược, đến lúc ấy đừng trách cậu hạ thủ không lưu tình.
Mai Như Ngọc tiếp tục ăn cơm, nhưng đôi đũa Tư Không Tịch cầm trong tay lại dừng lại.
Hắn cảm thấy cái tên “Tần Lãng” hơi quen tai, không phải lần đầu tiên nghe thấy. Trí nhớ của ảnh đế không sai, nhanh chóng nhớ ra ai đó từng đăng bức ảnh “Tư Không tuyến 18 mặt dùi cui”, chú nhỏ nhà hẳn còn đề cử gọi là “Tư Không Lãng” hay “Tư Không Tấn Lôi“.
Từ đó nhớ ra bức ảnh liên quan tới cái đàn dương cầm mà bọn họ chụp cho tạp chí khiến dân mạng dậy sóng truy tìm tung tích “người đàn ông thần bí“.
Trong cái hot search đó, hình như có fan đoán “người đàn ông thần bí” là Tần Lãng, còn có dan CP của hô Tần Lãng và Mai Như Ngọc gọi là “Lãng Hoa Hồng Mai” CP?
Ngày thường Tư Không Tịch cũng không lướt Weibo, nhưng trong thời gian hơn nửa tháng hắn về nước, phàm là hot search của hắn với Mai Như Ngọc hắn đều coi hết.
Vì thế khi Mai Như Ngọc đang vui vẻ ăn uống, Tư Không Tịch đột nhiên mở miệng.
“Có thể giới thiệu một chút về Tần Lãng cho tôi không? Hình như cậu và cậu ta rất thân quen?”
Rõ ràng giọng nói rất dịu dàng ôn hòa, nhưng Mai Như Ngọc lại đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần.
Câu chuyện nho nhỏ của tác giả:
Mai Như Ngọc: Có sát khí!!!
Tư Không Tịch: *Mỉm cười* Tần Lãng đúng không?
Tần Lãng:????
- ------------------------------------------------------------
Trùi ui bị thích Tần Lãng ấy, bỏ tiền túi ra để chung show, chung phim với em Ngọc:)))) Cái tên CP cũng hay hơn với anh Tịch. Nói vậy thôi vì tôi có ý kiến với mẻ tác giả đặt tên CP á. Không ship thuyền ma nha quý dzị!
Nhớ vote và để lại dấu răng nghen, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.