Tô Căng Bắc kéo Lưu Đình Đình qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Cô còn giữ địa chỉ và số điện thoại của tôi mà hôm qua tôi đưa cô chứ?
- Ừ.
- Tốt, sau này muốn tìm tôi thì cứ gọi điện thoại, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi.
Tô Căng Bắc nói:
- Còn nữa, tôi để hết mấy mỹ phẩm dưỡng da trong phòng cô đấy, con gái nhất định phải bảo dưỡng da dẻ mình thật tốt.
- A... những thứ đó quá đắt, tôi không cần đâu.
- Cô nhận và giúp đỡ tôi lâu như vậy mà tôi còn không đưa cô tiền thuê nhà nữa kìa, cứ nhận đi nhé.
Tô Căng Bắc rất muốn để lại đây thêm nhiều thứ nhưng khi cô tới, trong túi xách chỉ có chừng đó thứ đáng tiền.
Đành chịu thôi, những đứa trẻ đáng yêu và những thôn dân giản dị kia chỉ có thể đợi sau khi cô về mới nghĩ cách giúp họ được.
- Nhớ nhé, sau này cô nhất định phải liên lạc với tôi đấy.
Lưu Đình Đình nghẹn ngào:
- Tôi biết rồi.
Mọi người lên xe.
- Anh Thời Uẩn! Anh Thời Uẩn, đợi em với!
Cách đó không xa, Dương Tư Tư kéo hành lý chạy tới.
Trương Triều ngẩn người:
- Tư Tư, làm gì thế?
- Bác sĩ Trương, kỳ thực con đã tìm công việc part-time nghỉ hè ở thành
phố của anh Thời Uẩn, ngày mốt phải đến báo danh rồi nên con muốn đi
chung với nhóm anh Thời Uẩn.
- Sao, sao con không nói sớm?
- Con quên mất...
Trương Triều khó xử nhìn mọi người, trong xe có ghế trống nhưng anh ngại không mở lời được, không phải vì đây là đội y tế, cũng không phải vì ngại đi
nhờ xe mà vì anh hiểu quá rõ tâm tư của Dương Tư Tư.
Tìm công việc part-time lại tới thành phố của Chu Thời Uẩn để tìm, đó không phải là thành phố mà Dương Tư Tư học đại học.
- Tư Tư, hay là con ở lại thêm vài ngày đi, em trai cũng nhớ con mà.
Dương Tư Tư nói:
- Bác sĩ Trương, con đã hứa với bên công việc part-time rồi, con phải đi.
Bác sĩ nào đó nói:
- Trùng hợp quá, chỗ chúng ta có ghế trống này, tiện thể đi cùng luôn.
Lâm Thanh Duy cố sức ho khan, bác sĩ kia nhìn cậu, tầm mắt hai người gặp
nhau rồi lập tức cùng nhìn về phía Tô Căng Bắc, bác sĩ kia phản ứng
lại... ơ, hình như mình mở miệng rất không đúng lúc.
Dương Tư Tư yêu kiều hỏi:
- Bác sĩ Lâm, em có thể đi nhờ xe của các anh không?
Lâm Thanh Duy lúng túng.
Lúc này, Tô Căng Bắc luôn không lên tiếng cười khẽ:
- Có gì không được chứ, chỗ chúng ta có ghế trống mà, Tư Tư à, em đúng là một cô gái hiểu chuyện.
Không ai tiếp lời, chỉ có Tô Căng Bắc lên tiếng khiến sắc mặt Dương Tư Tư khó coi, cô nhìn Chu Thời Uẩn nhưng anh đang lật xem tài liệu trong tay,
dường như ngay cả việc cô tới, anh cũng không để ý.
Dù không thèm “lòng tốt” của Tô Căng Bắc, nhưng cô bắt buộc phải đi nên vẫn trèo lên xe.
Mặt Tô Căng Bắc vẫn luôn đầy ý cười nhưng Lâm Thanh Duy bên cạnh bỗng dưng run rẩy, cảm giác như hổ cười vậy.
_____________
Chờ mọi người về đến thành phố thì đã hơn bảy giờ tối.
Mọi người ngồi xe về bệnh viện, trả đồ lại xong, ai về nhà nấy. Xe Chu Thời Uẩn đậu ở bệnh viện nên tiện thể lái xe về.
Lúc chỉ còn lại Chu Thời Uẩn, Tô Căng Bắc và Dương Tư Tư, Tô Căng Bắc hỏi:
- Em đi làm ở đâu, tụi chị đưa em đi.
Ánh mắt Dương Tư Tư nhìn Chu Thời Uẩn, vẻ mặt hơi lúng túng:
- Ngày mai mới bắt đầu làm, hôm nay em không có nơi nào để đi.
Dương Tư Tư nghĩ muốn vào ở trong nhà Chu Thời Uẩn, nhiều năm trước cô từng
cùng Trương Triều và Tiểu Nguyên đến đó, khi đó Tiểu Nguyên bệnh, họ đã ở trong nhà anh. Cô nghĩ, quan hệ giữa anh và Trương Triều tốt như vậy,
sẽ không thể nào bỏ mặc một cô gái như cô không chỗ ở trong đêm tối.
Vẻ mặt Tô Căng Bắc hiểu rõ:
- A... cô không có chỗ ở à, thế thì khó cho Chu Thời Uẩn rồi.
Anh nhìn Tô Căng Bắc, hơi nghi hoặc, khó sao? Tìm một khách sạn là được mà.
- Ôi vậy tôi nghĩ xem.
Tô Căng Bắc giống như rất nghiêm túc suy tính:
- Nhà chúng tôi chắc chắn không được rồi, vậy thì khách sạn nhé.
Dương Tư Tư sững sờ:
- Hai người, hai người chưa kết hôn mà.
Tô Căng Bắc:
- Phải, nhưng chúng tôi sống chung. Tôi cho rằng cô chắc chắn ngại ở nhà chúng tôi nên tôi và Thời Uẩn sẽ giúp cô đi thuê phòng.
Dương Tư Tư cắn chặt môi, giãy giụa lần cuối:
- Tôi, một mình tôi, không dám ở.
- Không sao không sao, phòng năm sao, rất an toàn.
Tô Căng Bắc cười hì hì kéo Chu Thời Uẩn:
- Đi thôi đi thôi, chúng ta lái xe đưa cô ấy.
Anh gật đầu với cô:
- Được.
Xe chạy về hướng khách sạn, dọc đường Tô Căng Bắc ngâm nga hát, rất nhàn
nhã. Chu Thời Uẩn thỉnh thoảng liếc nhìn cô, ánh mắt đong đầy ý cười.
Ở ghế sau xe, sắc mặt cô gái nào đó rất kém.
Đến cửa khách sạn, vì Tô Căng Bắc không tiện xuống xe nên chỉ có thể để Chu Thời Uẩn đưa Dương Tư Tư vào.
Tô Căng Bắc ở trong xe đợi một lát, thấy anh ra khỏi khách sạn, sau đó
Dương Tư Tư cũng đuổi theo ra. Hai người đứng ở cửa khách sạn, Dương Tư
Tư đưa tay kéo lấy cánh tay anh, bờ vai run rẩy chắc là đang khóc.
Tô Căng Bắc chống cằm thưởng thức, nói thật thì nhan sắc Dương Tư Tư rất
được, tuy là cô gái vùng núi nhưng da dẻ trắng trẻo mịn màng, đúng là
khiến người ta nhìn mà thích.
Lúc này, miệng Dương Tư Tư cử động
nói gì đó, do khoảng cách quá xa nên Tô Căng Bắc không nghe được. Sau
đó, cô thấy Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn về phía cô rồi nói một câu.Sắc
mặt Dương Tư Tư tức khắc trắng bệch, bàn tay kéo chặt tay anh từ từ
buông lỏng. Chu Thời Uẩn không nhìn cô ấy nữa, xoay người đi về phía Tô
Căng Bắc.
Anh lên xe, bình tĩnh lái xe đi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng Dương Tư Tư càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất.
- Nè, hai người nói gì thế?
- Cũng không có gì, cô ấy nói cô ấy thích anh.
Tô Căng Bắc trợn mắt há mồm:
- Khụ... em còn chưa chết đâu, em tưởng cô ấy sẽ uyển chuyển chút, không
ngờ lại trực tiếp như vậy. Chu bảo bối, cô ấy đến thành phố này tìm công việc, thế sau này có phải sẽ thường xuyên tìm anh không, em biết, cô ấy là người nhà của Trương Triều nên anh ngại không từ chối được, hay là
vầy nhé, về sau chuyện của cô ấy cứ giao cho em, em bảo Hà Địch đi sắp
xếp.
- Không đâu.
- Hả? Không gì?
- Sau này cô ấy sẽ không đến tìm anh nữa.
- Tại sao?
Tô Căng Bắc rõ ràng không tin:
- Câu cuối cùng anh nói với cô ấy là gì vậy?
Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói:
- Anh nói “Người phụ nữ ngồi trong xe kia rất hung dữ, nếu em còn tiếp tục thích anh thì cô ấy sẽ đuổi tận giết tuyệt.”
- Hả?
Tô Căng Bắc:
- Nói vớ vẩn gì thế, em là loại người đó à?
Chu Thời Uẩn cười nhạt:
- Ừ, em là loại người đó đấy. Cho nên sau này cô ấy chắc chắn sẽ không đến tìm anh nữa.
-..
- Được rồi, trước tiên đến chỗ Hà Địch đón Ô Đồng nào.
Cửa khách sạn xa xa, Dương Tư Tư thẫn thờ đứng đó, cô nghĩ, cả đời này cô cũng sẽ không quên câu Chu Thời Uẩn nói với cô.
..
“Cả đời này anh chỉ có thể ở bên Tô Căng Bắc, cũng chỉ yêu một mình cô ấy.
Vì thế, em thích anh cũng vô dụng, trừ cô ấy, anh không nhìn thấy bất kỳ ai khác.”
______
Trước đó Tô Căng Bắc đã gọi điện thoại
thông báo cho Hà Địch là sẽ tới đón Ô Đồng nên Hà Địch đã mở cổng thật
sớm để chờ tống khứ cái con “mèo quý tộc” này.
Nuôi nó nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu câu Tô Căng Bắc nói với cô trước khi đi “mấy ngày này vất vả cho chị rồi” là ý gì. Nó không hổ là mèo nhà quý
tộc, cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ lười biếng, cực kỳ kén ăn... Vì để hầu hạ
tốt cho nó mà cô đã bỏ ra không ít công sức.
Thấy bóng dáng hai người, Hà Địch vội vàng đứng dậy đón họ vào nhà.
- Căng Bắc, Căng Bắc, cuối cùng em cũng về rồi.
- Ô Đồng đâu?
- Ở trong ổ đấy.
Tô Căng Bắc vỗ vai cô:
- Cám ơn.
Dứt lời, cô bước tới bế Ô Đồng lên:
- Tiểu bảo bối, chúng ta về nhà rồi nè.
Ô Đồng thấy Tô Căng Bắc như thấy được người thân, nịnh nọt dụi dụi vào
lòng cô, Hà Địch ở bên cạnh nhìn mà vô cùng xúc động, mấy ngày nay, con
mèo mập này căn bản không cho cô cơ hội ôm nó.
- Hà Địch, vậy tụi em về trước đây.
Hà Địch:
- Được được được, Căng Bắc, em cũng biết “Thành nguy cơ” sắp chiếu rồi,
em về đúng lúc kịp buổi chiếu đầu, ngày mốt chị qua đón em, em chuẩn bị
nha.
- Em biết rồi.
- Ừ.
Hai người mang theo Ô Đồng lái xe về nhà, trên xe, Chu Thời Uẩn nhận một cuộc điện thoại.
- Tố Oánh?
Vì điện thoại để ở ngoài nên Tô Căng Bắc cũng nghe giọng hốt hoảng của Thiệu Tố Oánh:
- Anh hai! Không hay rồi!
- Chuyện gì?
- Em nghe người nhà nói hôm qua anh cả hôn mê!
Giọng Thiệu Tố Oánh nghẹn ngào:
- Anh hai, hôm nay em mới biết, hiện em đang chạy về đây!
Chu Thời Uẩn chợt ngớ người:
- Cái gì...
- Làm sao đây anh hai, anh cả sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Em đừng hoảng.
Chu Thời Uẩn nói vậy nhưng ánh mắt anh lại hơi cuống:
- Anh về ngay.
- Vâng!
Cúp điện thoại của Thiệu Tố Oánh, Chu Thời Uẩn nhìn Tô Căng Bắc. Tô Căng Bắc lúc này cũng đang kinh hãi:
- Đừng nhìn nữa, chúng ta về nhà mau!
Sau cuộc gọi của Thiệu Tố Oánh, tâm tư hai người đều hỗn loạn, đặc biệt là
Chu Thời Uẩn, anh cau mày thật chặt, hiển nhiên vô cùng lo lắng cho tình huống của Chu Chính Hiến.
Xe lái thẳng đến sân bay, Tô Căng Bắc
đã mua xong vé máy bay nhanh nhất. Sau khi hai người xuống xe, Chu Thời
Uẩn vừa đi vừa gọi điện thoại.
Bên kia điện thoại tút tút rất nhiều tiếng mới có người bắt máy.
- A lô.
- A Diễn, anh tôi sao rồi?
Đầu bên kia, Giang Diễn hơi sững sờ, giọng điệu có chút kỳ lạ nhưng Chu Thời Uẩn quá quan tâm nên loạn, không hề nghe ra:
- Nhị thiếu gia, không phải cậu đang ở Quý Châu ư, sao lại biết việc này...
- Tôi vừa về. A Diễn, trước kia đã nói sức khỏe anh cả không có gì đáng ngại, sao đột nhiên lại hôn mê?
- Chuyện này... khụ khụ, nhị thiếu gia, cậu đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.