Đẹp Trai Là Số 1

Chương 3: Chương 3: Son Môi




Quá trình quan sát chưa kết thúc, một y tá đưa thuốc đến phòng bệnh của Tô Căng Bắc nhỏ giọng nói với y tá trong phòng:

- Tôi thấy Từ Gia Vỹ đi về phía này đấy.

Y tá kinh ngạc:

- Thật à?

- Thật à?

Giọng nói cất cao này là đến từ Tô Căng Bắc.

Y tá đưa thuốc thấy Tô Căng Bắc hỏi mình, nhất thời kích động, mặt đỏ lên:

- Phải, hình như nói là muốn tới thăm cô…

Tô Căng Bắc chớp chớp đôi mắt hoa đào mỹ lệ, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Chu Thời Uẩn hơi nhíu mày, duỗi một ngón trỏ đè vai cô lại, trầm giọng:

- Đừng lộn xộn.

Tô Căng Bắc đương nhiên biết bây giờ không thể lộn xộn, nhưng, hình tượng bây giờ của cô quá thảm rồi.

- Túi xách của tôi đâu?

Tô Căng Bắc nhìn quanh quất, phát hiện túi xách của mình đang trên ghế sofa, mà người hiện đang đứng gần cái túi nhất chính là vị bác sĩ áo trắng này, thế là cô rất thuận miệng nói:

- Trong túi xách của tôi có túi trang điểm, lấy son môi trong đó ra giúp tôi!

Ánh mắt Chu Thời Uẩn cực kỳ lãnh đạm nhìn cô, không thể hiểu nổi sao cô lại đột nhiên sai khiến mình.

- Son môi! Son môi!

Tô Căng Bắc kéo vạt áo của Chu Thời Uẩn.

Trán anh khẽ cau, nhìn y tá bên cạnh, ánh mắt đó hiển nhiên là bảo cô ấy lo liệu chuyện này.

Y tá ngẩn ra rồi vội vàng xoay người lấy một túi nhỏ màu đen khỏi túi xách, rồi lại lấy một thỏi son môi trong túi nhỏ ấy:

- Là… cái này à?

Tô Căng Bắc gật đầu khẳng định, cô đón lấy son môi, nhanh chóng thoa lên hai lần. Thế là, đôi môi vốn mất đi màu sắc lập tức trở nên xinh đẹp, màu sắc ấy khiến gương mặt hơi tái của cô tăng lên chút kiều diễm.

- Gương.

- Đây.

Y tá ngoan ngoãn đưa cho cô.

Tô Căng Bắc mím môi, đưa tay chỉnh sửa lại tóc, làm xong hết những thứ này, cô mới yên tâm để gương xuống. Hà Địch ở bên cạnh không nói gì, xoa trán theo thói quen.

Chu Thời Uẩn nhìn cô quậy, suốt quá trình hành động của cô, mặt anh đều không cảm xúc…

Một phút sau, Từ Gia Vỹ được trợ lý của cậu ta dìu vào.

Thấy Từ Gia Vỹ đi với cái chân bị thương, lòng Tô Căng Bắc tan vỡ, ôi cục cưng đẹp trai của cô sao thành thế này chứ!

- Sao cậu lại tới đây?

Tô Căng Bắc vờ như mình mới biết:

- Mau ngồi mau ngồi, vết thương của cậu vẫn chưa khỏe, sao lại đi lung tung chứ.

Trợ lý của Từ Gia Vỹ chuyển ghế dựa đến cho cậu, đỡ cậu ngồi xuống.

Từ Gia Vỹ khoát tay:

- Em không sao, tới thăm chị thôi.

Cậu mím môi, nhìn Tô Căng Bắc thương tích đầy mình thì vô cùng áy náy:

- Chị Căng Bắc, lần này là em liên lụy chị, nếu không phải em tìm chị giúp đỡ thì chị cũng sẽ không thế này.

Mắt Tô Căng Bắc sáng lên, ánh mắt nhìn Từ Gia Vỹ như sói xám nhìn cừu non:

- Chuyện này không trách cậu, có điều, nếu cậu thực sự rất áy náy thì nhớ qua thăm tôi nhiều nhiều, một mình tôi ở đây buồn chết được.

- Đương nhiên đương nhiên, ngày mai em bảo trợ lý của em làm nhiều món ngon đem đến cho chị.

Tô Căng Bắc cười dịu dàng, khuôn mặt tái nhợt vì nụ cười ấy mà rực rỡ:

- Vậy cậu giúp tôi ăn nhé? Cậu xem này, tay phải của tôi cũng bị thương rồi, không cầm đũa nổi.

Từ Gia Vỹ nhìn nụ cười của cô, xấu hổ gãi gãi gáy:

- Vậy em giúp chị, chị cũng là vì em mới thành ra như vầy, nên làm mà…

Chu Thời Uẩn khép tập tài liệu lại, nhìn dáng vẻ cười quyến rũ hút hồn của người nào đó, bình thản nói:

- Cô Tô, tay phải của cô chỉ bị thương nhẹ, có thể ăn cơm bình thường.

Nụ cười của Tô Căng Bắc cứng đờ, từ từ nhìn chòng chọc vào vị bác sĩ đeo khẩu trang bên cạnh nghe đồn là rất lợi hại.

Chu Thời Uẩn hờ hững đối mắt với cô, hoàn toàn không tự giác là mình đang phá hủy tình thú của người khác. Tô Căng Bắc nghiến răng nghiến lợi:

- Nhưng bác sĩ à, tôi cảm thấy tay tôi khi cầm đũa sẽ rất đau.

- Ồ, vậy cô có thể thử dùng nĩa, dùng nĩa sẽ không đau.

Dứt lời, anh hơi dừng lại, sau khi mặt Tô Căng Bắc đen như đêm ba mươi, anh liền bổ sung:

- Hơn nữa, khớp tay của cô bây giờ nếu có thể hoạt động nhiều sẽ giúp ích cho việc hồi phục.

Tô Căng Bắc híp mắt, cười khan ha ha hai tiếng:

- …Như vậy à, đúng là cảm ơn bác sĩ.

- Không cần.

Chu Thời Uẩn hơi gật đầu:

- Vậy, cô nghỉ ngơi nhiều.

Dứt lời, anh đi về phía cửa phòng bệnh, ra ngoài.

Ở phía sau, Tô Căng Bắc trừng anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Câu đó không thể đợi lát nữa hẵng nói sao? Nhất định phải nói lúc Vỹ Vỹ nhà cô đang ở đây sao? Như vậy thì bảo cô kiếm cớ để Vỹ Vỹ nhà cô đút cơm cho cô thế nào đây?

Từ Gia Vỹ thấy sắc mặt cô không tốt bèn nói:

- Chị Căng Bắc? Chị không khỏe à?

- Hả?

Tô Căng Bắc lấy lại tinh thần:

- Không có, tôi bây giờ rất khỏe!

- Thế thì tốt thế thì tốt.

Từ Gia Vỹ lại ngồi trò chuyện với cô một lát, sau đó sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên đi về.

Đối với người luôn thích điệu đà làm dáng như Tô Căng Bắc mà nói, nằm trên giường nhiều ngày liên tục là một chuyện rất khổ sở. Cô thật nhớ những ngày tháng mang giày cao gót đi dạo shopping trong các cửa hàng, hoặc lên trên bục sân khấu tươi cười rạng rỡ.

Một ngày nọ, Tô Căng Bắc vô cùng buồn chán nằm sải lai trên giường nghe điện thoại:

- A Ảnh, lúc cậu tới nhớ đem cho mình ít hạt dẻ, bằng không thì bắp rang bơ cũng được.

- Không phải cậu sợ mập nhất ư, sao còn ăn mấy thứ này?

- Mình rảnh mà, bây giờ nằm trên giường, ăn gì đó giết thời gian, ai da, cậu cứ đem cho mình đi.

Tiết Ảnh xách một bao lớn đi đến hành lang phòng bệnh bên này, vừa đi vừa nói:

- Mình đến tầng của cậu rồi, mình vào để đồ trước rồi lát nữa xuống mua cho cậu.

- Được được, A Ảnh, vẫn là cậu tốt nhất, Hà Địch cứ không cho mình ăn.

- Rồi rồi, đừng huyên thuyên nữa, mình đến rồi, cúp máy trước đây.

- Ừ.

Tiết Ảnh cúp điện thoại, xách túi đồ bước nhanh về phía trước. Lúc quẹo qua một khúc quanh, cô không cẩn thận va phải một người, túi trên tay rơi xuống, đồ bổ mang cho Tô Căng Bắc bên trong rơi ra ngoài.

Tiết Ảnh sững người, vội vã ngồi xuống nhặt.

- Xin lỗi.

Người va phải cô cũng ngồi xuống nhặt giúp cô.

- Không sao không sao, tại tôi đi gấp quá.

Tiết Ảnh xin lỗi ngước mắt lên nhưng vừa nhìn liền ngây người tại chỗ. Từ góc độ của cô, vừa vặn nhìn thấy hàng mi dài mảnh và cả chiếc cằm tinh tế của người trước mặt.

Tiết Ảnh hơi mở to mắt, người này mặc đồ bác sĩ… bác sĩ của bệnh viện này đẹp trai như vậy sao?

Chu Thời Uẩn cầm túi lên đưa cho cô trong lúc cô còn sững sờ, vừa đúng mực vừa xa cách lặp lại một lần:

- Xin lỗi.

- Không sao…

Tiết Ảnh vội vàng nhận lấy.

Lúc này, y tá ở cách đó không xa gọi với sang:

- Bác sĩ Chu, bệnh nhân giường 101 có tình huống.

Người đàn ông trước mặt khẽ gật đầu với cô, đi về cuối hành lang.

Tiết Ảnh thầm líu lưỡi, trước đây cô luôn thấy trên mạng là bác sĩ nước ngoài nhiều trai đẹp, không ngờ hôm nay ở trong nước cô lại gặp một người rất đẹp, còn ở ngay bên cạnh nữa.

Có điều, vị bác sĩ đó đẹp thì có đẹp, nhưng hơi thở người sống chớ lại gần cũng rất rõ ràng, loại khí chất trong trẻo lạnh lùng từ xương tủy ấy khiến cô không dám nói nhiều thêm câu nào.

Trong phòng bệnh.

Tô Căng Bắc ăn đồ Tiết Ảnh mang đến, hỏi:

- A Ảnh, Hạ Lộ có a lô cho cậu không, cậu không nói với cô ấy là mình gặp chuyện đấy chứ?

- Mình chưa nói, cậu dặn mình đừng nói mà.

- Ừ, vậy thì tốt, mình sợ cô ấy lo, cậu thấy đó, giờ cô ấy đang quay phim ở tây bắc, nếu vì mình mà cô ấy cứ đòi về thì sao đây?

Tô Căng Bắc nói:

- Bộ phim đó tốt lắm, cô ấy không thể sơ suất được.

- Đúng là vậy nhưng khi các phóng viên công bố thì cô ấy cũng biết mà.

- Bên đó tín hiệu kém, cô ấy lại bận, không thấy đâu, cậu đừng nói là được.

- Được rồi được rồi, nghe cậu hết.

Tô Căng Bắc cười thỏa mãn, ánh mắt nhìn Tiết Ảnh rất “từ ái”.

Tiết Ảnh và Hạ Lộ đều là bạn thân của cô, Tiết Ảnh là bạn học cấp ba của cô, là người ngoài showbiz. Hạ Lộ là bạn đại học của cô, là một diễn viên. Tiết Ảnh và Hạ Lộ quen biết nhau qua cô, sau đó, ba người họ tạo thành một nhóm bạn thân. Lần tai nạn giao thông này, Tô Căng Bắc không giấu được Tiết Ảnh ở ngay trong cùng thành phố nhưng vẫn có thể giấu Hạ Lộ đang đóng phim ở nơi xa.

- Nè, cậu nói trong điện thoại là người bị tai nạn chung với cậu là Từ Gia Vỹ?

- Phải, Vỹ Vỹ nhà mình bị thương chân, thảm lắm.

Tiết Ảnh liếc cô:

- Chính cậu thành ra thế này rồi, rốt cuộc ai thảm hơn ai chứ.

Tô Căng Bắc nhướng mày:

- Chuyện này không thể so sánh được, Vỹ Vỹ bị thương tim mình đau, cậu hiểu không?

- Hiểu hiểu.

Tiết Ảnh lắc lắc đầu.

Cô đã không còn lạ dáng vẻ này của Tô Căng Bắc nữa, từ hồi cấp ba cô ấy đã có thái độ mê đắm đối với những thứ đẹp, đặc biệt là giày cao gót, mỹ phẩm và gương mặt đàn ông.

Nhưng sự mê đắm của cô ấy luôn có thời hạn, đẹp đến đâu đi nữa cô ấy cũng chỉ duy trì sự yêu thích trong một thời gian ngắn. Chẳng hạn như nửa năm trước, cô ấy còn thích ca sĩ hip hop nọ của Đài Loan mà bây giờ đã chuyển sang si mê tiểu thịt tươi mới thăng cấp Từ Gia Vỹ rồi.

- Nè, Từ Gia Vỹ kia đẹp đến vậy hả?

Tô Căng Bắc liếc cô, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói “Tiết Ảnh, cậu mù à”.

Tiết Ảnh ngó lơ:

- Dù sao mình không quá thích người trông trẻ con như vậy.

- Phải phải phải, vị Cao kia nhà cậu là tốt nhất.

Tiết Ảnh mới kết hôn một tháng trước, đối tượng là bạn trai văn phòng mà hai người quen biết được hai năm, ngày kết hôn, Tô Căng Bắc và Hạ Lộ đều đi làm phù dâu, còn lên cả hot search.

Tiết Ảnh nhắc tới chồng mới cưới cũng là vẻ mặt ngọt ngào:

- Lão Cao nhà mình ở trước mặt hiệp hội nhan sắc như cậu chắc chắn là không lên nổi mặt bàn. Ôi đúng rồi, vừa nãy ở bên ngoài mình thấy một bác sĩ đẹp trai lắm, cậu thấy chưa?

- Mình luôn nằm ở đây, cậu bảo mình đi đâu thấy chứ.

- Ha ha, chuyện này đối với cậu mà nói đúng là tiếc nuối, à, bác sĩ kia tên gì nhỉ, hình như nghe người khác gọi anh ấy là bác sĩ Chu.

Tô Căng Bắc hơi khựng lại:

- Bác sĩ Chu, bác sĩ chủ trị của mình?

- Hả, bác sĩ phụ trách ca của cậu họ Chu à, vậy cậu chắc gặp rồi, đẹp trai không?

Tiết Ảnh cảm thấy khó mà tưởng tượng.

Tô Căng Bắc sờ sờ cằm, nhủ:

- Suốt ngày đeo khẩu trang, mình đúng là chưa thấy cụ thể tướng tá anh ta ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.