Hai giờ chiều, Minh Nguyệt tiếp tục quay về phòng tập múa, trước khi
chia tay, cô lại một lần nữa tặng cho Chu Tự Hằng một nụ hôn.
Minh Nguyệt cao 1m71, thế mà kiễng chân lên rồi cũng chỉ hôn được cằm của Chu Tự Hằng.
cô biết là bạn trai mình rất cao, nhưng hôm nay mới có một phát hiện mới.
“Râu của anh hơi cứng đấy.” Minh Nguyệt vịn cổ Chu Tự Hằng, cánh tay trắng
muốt quấn lấy cậu, giống như dây leo bám vào thân cây vậy.
Chu Tự Hằng ôm eo Minh Nguyệt, làm cho cô mất thăng bằng mà ngã nhào vào lòng
mình, đối với lời nói của cô, cậu đáp: “anh muốn mình trông thành thục
hơn một chút.”
hiện giờ cậu đang dẫn theo các đồng đội tiến nửa
bước vào thị trường IT cạnh tranh khốc liệt, “trênmiệng không có râu,
làm việc không tốn sức” là một câu tục ngữ tôi luyện bản thân, ý nghĩa
trong đó quả thực không phải là không có lý.Hồi đại học cậu có thể ngây
ngô đứng ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng, nhưng khi đã lựa chọn bước vào
xã hội rồi thì nhất định phải thay đổi.
Cho nên cậu bắt đầu để
râu, không chỉ hi vọng rằng vẻ bề ngoài của mình sẽ tạo lòng tin cho
người khác, mà còn muốn dùng chính sự chững chạc để thay đổi tâm thái
của bản thân.
Nhưng mà…
“Em thấy khó coi lắm à?” Chu Tự Hằng hỏi ý kiến Minh Nguyệt, trong lòng hơi có phần thấp thỏm lo âu.
Minh Nguyệt nắm giữ một lá phiếu phủ quyết đối với cậu, nếu
như cô không bằng lòng thì tất cả mọi lý do cậu đưa ra đều không quan
trọng nữa.
Minh Nguyệt lại chăm chú nhìn cậu một lúc.
Cậu
chỉ mới để râu cách đây không lâu, trên môi chỉ có một chút ria màu xanh nhạt, sờ vào hơi đau tay, giống như đang tỏ rõ chủ nhân của chúng
là một người có nội tâm kiên định và cố chấp.
“Nhìn rất đàn ông.” Minh Nguyệt giơ ngón cái với Chu Tự Hằng, còn tinh nghịch gọi: “Chào Chu tổng.”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào, phối hợp với động tác gật đầu khom lưng, nhìn cô thật giống như một nữ thư ký xinh đẹp.
Chu Tự Hằng đưa tay vuốt mái tóc dài của cô thư ký.
*
Minh Nguyệt không phải là người duy nhất, sau khi về đến kí túc xá, Trần Tu
Tề người cùng lập nghiệp với Chu Tự Hằng cũng gọi cậu một tiếng “Chu
tổng”.
Chỉ khác một điều là thái độ của Trần Tu Tề khi gọi rất
nghiêm túc, hơn nữa còn đưa cho Chu Tự Hằng một bản hợp đồng có đóng
dấu, nói: “anh đã đăng kí quyền sử dụng vĩnh viễn cho cái tên Weiyan,
nhưng đáng tiếc là phải thêm chữ ‘The’ vào.”
Tên miền là nền tảng cho trang web, có cái tên thì mới có thể tiếp tục lấn sâu vào thị
trường, cũng như việc xây nhà vậy, trước hết phải có quyền sử dụng đất
cái đã.
Chu Tự Hằng xem bản hợp đồng, tên miền là “The Weiyan”,
vì trước đó đã có người đăng kí cái tên “Weiyan” rồi nên không thể lấy
trùng, quyền sử dụng tên miền chỉ mất có 20 tệ một năm, có người để ý
đến điều này nên đã dùng một số tiền lớn mua vào rất nhiều tên miền, giữ để đợi ngày lên giá rồi sẽbán cho những người cần mua.
Trần Tu Tề cảm thấy hơi hụt hẫng.
Chu Tự Hằng vỗ vai anh nói: “Em tin là rất nhanh thôi chúng ta sẽ xóa được tiền tố ‘The’ đi.”
Điều kiện tiên quyết để mua được địa chỉ mới chính là trang web phải phát
triển thuận lợi và thu được lợi nhuận, Chu Tự Hằng rất có tự tin, Trần
Tu Tề gật đầu, xoay người đi vào phòng máy.
Vì có bạn cùng phòng
ủng hộ nên địa điểm làm việc được chuyển tới phòng trống rộng rãi ở kí
túc xá, phòng khách thì dùng làm phòng họp, lúc này Sầm Gia Niên và Tiết Nguyên Câu đang cùng nhau chuyển mấy cái ghế dựa và một cái bảng đen
vào phòng.
Căn phòng trống bỗng rực rỡ hẳn lên, Tiết Nguyên Câu
trèo lên cái thang để lắp rèm cửa sổ, vì là lần đầu làm việc này nên
Tiết Nguyên Câu cảm thấy hơi bỡ ngỡ, loay hoay một lúc rồi lại
nghỉ một lúc, mãi sau mới lắp xong được, lảo đảo đi xuống thang.
Cậu kéo áo phông lên lau mồ hôi trên mặt, lại thử chức năng của cái cửa sổ lá sách (cửa chớp), cuối cùng huýt sáo tự khen ngợi bản thân.
Chu Tự Hằng cũng cảm thấy Tiết Nguyên Câu rất đáng khen.
Sau khi vào đại học, Tiết Nguyên Câu còn không ngủ quen trên chiếc giường
phản cứng, thế mà bây giờ lại có thể quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới phòng ốc một lần, là người giúp đỡ tích cực nhất cho việc sửa sang
phòng thành phòng làm việc, quần quật suốt cả một buổi sáng.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào mái tóc đen của Tiết Nguyên Câu.
Độ dài của tóc vừa phải, lỗ khuyên đã tịt, cậu ta mặc một chiếc quần jean
rách cùng với chiếc áo phông trắng và áo sơ mi kẻ caro bên ngoài, đeo
kính đen và đi giày thể thao, là phong cách đại trà của sinh viên đại
học.
Chu Tự Hằng bỗng nhiên nghĩ rằng có thể Tiết Nguyên
Câu đã rất lâu rồi không yêu đương, mấy lời cậu ta hay nói về
con gái chắc chỉ là cho vui thôi.
Cuộc sống của cậu ta giống như
thể từ xa hoa trụy lạc biến thành mộc mạc giản dị, mặc dù thành tích học tập vẫn không có tiến bộ, nhưng môn học nào cũng đủ điểm để qua, đối
với Tiết Nguyên Câu mà nói thì như vậy đã là quá giỏi rồi.
Tựa
như ngày xuân đến, vạn vật hồi sinh, cỏ cây xanh tốt, Tiết Nguyên Câu
như một gốc cây đang từ từ lớn dần, tự cắt bỏ đi những cành lá nghiêng
lệch, mạnh mẽ vươn thẳng tới bầu trời.
Chu Tự Hằng bỗng xuất thần.
Tiết Nguyên Câu chủ động gọi: “Hằng ca…”
“Gì?” Chu Tự Hằng hỏi.
Tiết Nguyên Câu vịn tay vào thang, dáng vẻ do dự, trong lòng có rất nhiều
lời muốn nói nhưng vì quá căng thẳng nên không tài nào mở miệng
được, một lúc lâu sau cậu ta mới lựa lời nói: “À…Hằng ca,
nhóm anh đã xin xong giấy phép ICP chưa?”
ICP là giấy phép cung
cấp thông tin trên thiết lập trang tin điện tử trên Internet, nói nôm na là giấy phép hoạt động website, giấy này sẽ do các công ty tự chuẩn bị, trước khi bắt đầu xây dựng trang web sẽ đến các cơ quan có thẩm quyền
để xin cấp.
Giọng Tiết Nguyên Câu hơi run, còn không ngừng lau mồ hôi, Chu Tự Hằng nhìn cậu ta, đang định nóithì thấy Chung Thần ôm máy
tính đi từ ngoài vào.
“Các công tác chuẩn bị này Hằng ca của
chúng ta đã sớm nghĩ đến rồi.” Chung Thần thở hổn hển ôm cái
máy, không quên đáp lời, “Còn đăng kí cả với cục Công Thương nữa, nhóm
bọn em không phải dân chuyên nên Hằng ca đã nhờ một công ty bên ngoài
giải quyết toàn bộ giấy tờ, có lẽ khoảng hơn mười ngày nữa là xong
thôi.”
Từ trước đến giờ Chung Thần vốn ít nói, thế mà bây giờ lại như một cái máy hát được lên dây cót vậy.
Chung Thần rất bội phục Chu Tự Hằng về khả năng lo liệu mọi chuyện, hơn nữa
bản thân cũng biến thành một chú chó nhỏ theo sau Chu Tự Hằng rồi.
Chu Tự Hằng hoàn toàn nghiêm túc với việc mình làm, không phải đang chơi đùa.
ads by ants ads by ants Chu Tự Hằng nghe Chung Thần nói xong thì gật đầu với Tiết Nguyên Câu, nói:
“Đúng vậy.” Cậu nhận lấy cái thang trong tay Tiết Nguyên Câu, khiêng ra
ngoài cửa rồi hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa không?”
Tiết Nguyên Câu đi theo cậu ra ngoài.
Ở gần người giỏi thì bản thân cũng có thể trở nên giống họ, Tiết Nguyên
Câu rất hiểu đạo lý đó, trong phòng kí túc này, Chu Tự Hằng và Chung
Thần đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Sầm Gia Niên thì làm mưa làm gió
trong hội sinh viên, trước mắt chỉ còn mỗi cậu là vô tích sự.
Nếu như không muốn bản thân bị thụt lùi quá xa, cậu nhất định phải dựa vào những người giỏi như Chu Tự Hằng.
Hành lang dài truyền đến tiếng gió, xung quanh yên ắng không bóng người, Chu Tự Hằng dựa vào tường, đợi Tiết Nguyên Câu lên tiếng.
“Em…Muốn
hỏi anh xem là…Nhóm anh có cần thêm người không?” Tiết Nguyên
Câu đã nói ra được ý chính nên những câu sau liền ra khỏi miệng rất dễ
dàng, “Em biết trình độ của em kém, không thể gõ code cho các anh,
cũng không biết làm việc gì khác, nhưng mà…Nếu bình thường các anh có
việc vặt gì cần giúp thì có thể bảo em làm.”
Tiết Nguyên Câu nắm
chặt quả đấm sau lưng: “Ví dụ như mấy việc đóng dấu hoặc đưa cơm chẳng
hạn, nếu công việc bận rộn quá thì em sẽ mang cơm cho các anh, hay
là đi phát tờ rơi quảng cáo hoặc xét duyệt tin tức cho trang web, mấy
việc này em có thể làm được.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn Chu Tự Hằng không chớp mắt, mồ hôi chảy xuống từ mái tóc đen.
Dáng vẻ vô cùng căng thẳng.
Chu Tự Hằng không làm ra vẻ mừng rỡ, chỉ nghiêm túc hỏi lại Tiết Nguyên
Câu: “Cậu làm mấy việc đó thì đúng là sẽ giúp đỡ cho bọn anh rất nhiều,
nhưng bản thân cậu thì sẽ thu hoạch được điều gì?”
Vấn đề này, Tiết Nguyên Câu chưa từng nghĩ tới.
Nhưng cậu trả lời rất nhanh: “Em muốn được tiếp xúc nhiều với những người
giỏi, không biết có học được gì hay không, nhưng em tự nguyện làm, hơn
nữa em thật sự rất ngưỡng mộ anh, Hằng ca.”
Cậu không muốn làm một công tử ăn bám bố mẹ, ăn không ngồi rồi nữa.
nói xong những lời này, Tiết Nguyên Câu lặng yên chờ đợi Chu Tự Hằng trả lời.
một lúc lâu sau, Chu Tự Hằng nói: “Lương thử việc 1500 đồng, sau một tháng lên làm chính thức thì3000 đồng, được chứ?”
Trong hành lang chỉ quanh quẩn tiếng nói của cậu.
Tiết Nguyên Câu ngẩn người, mãi sau mới phản ứng lại được, ngập ngừng đáp: “Dạ…Được ạ.”
Chu Tự Hằng rũ bỏ nét mặt nghiêm túc, mỉm cười đưa tay ra với Tiết Nguyên
Câu: “Hoan nghênh cậu gia nhập công ty trách nhiệm hữu hạn kĩ thuật mạng Weiyan, chức vụ nhân viên chủ quản hành chính.”
Cậu nhân viên hành chính mới nhậm chức đầu óc choáng váng bắt tay Chu Tự Hằng.
“Em chính là…Nhân viên hành chính sao?” Hai mắt Tiết Nguyên Câu sáng rực,
tháo kính xuống rồi vỗ mặt mình, “Còn là chủ quản nữa ạ?”
“Công ty hơi nhỏ, mong cậu đừng để ý.” Chu Tự Hằng vỗ vai Tiết Nguyên Câu.
“không không, em không để ý gì đâu ạ.” Tiết Nguyên Câu lắc đầu, lại hỏi: “Em có phải
viết mấy cái gì mà hợp đồng thỏa thuận hay hợp đồng bảo mật
gì không ạ? không không không, việc gấp nhất bây giờ là anh kí cho
em một bản hợp đồng lao động đi.”
Có chữ kí thì mới có hiệu lực.
Tiết Nguyên Câu nói rất nghiêm túc, Chu Tự Hằng trước tiên sẽ viết trước cho cậu một bản hợp đồng viết tay, theo bản năng cậu sờ vào túi áo sơ mi,
nhận ra mình không mang theo bút, nhưng mà…
Trong túi cậu có cái gì đó.
Chu Tự Hằng ngạc nhiên lấy tờ giấy trong túi rồi mở ra, bên trong là những nét chữ rất đẹp.
Nét chữ duyên dáng này là của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng đã rất quen thuộc rồi.
Tờ giấy được xé từ vở ghi, Minh Nguyệt còn vẽ một vòng hoa để bao xung quanh đoạn văn nữa.
“Ngày 28 tháng 12 năm 2006, sinh nhật tròn 20 tuổi của Chu Tự Hằng, trong ngày này anh đã kiếm được 5000 nhân dân tệ;
Ngày 7 tháng 4 năm 2007, ngày diễn ra cuộc thi chung kết ACM thế giới, anh đã kiếm được 1500 USD, khoảng một vạn nhân dân tệ;
Ngày 2 tháng 5 năm 2007, anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp;
Trước đó, anh đã kiếm được số tiền tổng cộng là một vạn năm ngàn nhân dân tệ, em tin là sau này anhsẽ còn kiếm được gấp nhiều lần một vạn năm ngàn
nữa.”
Bên dưới là chữ kí của Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng sững sờ đứng im tại chỗ.
không hiểu vì sao mà khóe mắt lại cay cay.
Cậu gấp tờ giấy lại, cất vào trong túi áo.
Từ sau ngày hôm ấy, dù là mặc áo sơ mi nào thì cậu cũng sẽ để tờ giấy đó
trong túi áo.Mang theo sựđộng viên và khích lệ ấy, phiên bản Weiyan 10
chính thức được ra mắt vào đầu tháng sáu, trong thời gian này, các hình
thức quảng bá tuyên truyền cũng được tiến hành luôn, phục vụ tất cả các
khách hàng trên cả nước.
Đối tượng chính mà Chu Tự Hằng hướng tới là những sinh viên đại học, poster quảng cáo được dán trêncác bảng
thông báo trong trường, hơn nữa còn chạy cả quảng cáo trên máy tính nữa.
sự thật chứng minh là quyết định này cực kỳ đúng đắn, lưu lượng người dùng
tuy không tăng trưởng kịch liệt nhưng phát triển rất ổn định, đến đầu
tháng tám, trong gần hai tháng ngắn ngủi, Weiyan đã có 35 vạn người đăng kí sử dụng, trong đó có một nửa là học sinh sinh viên.
Đây thật sự là một con số rất đáng mừng, cũng thật khó tin.
Thị trường trong nước là một mỏ vàng cực lớn, nhưng không chỉ có một người đến đào vàng.
Chu Tự Hằng còn chưa kịp ăn mừng thắng lợi với các đồng đội thì đã gặp phải khó khăn đầu tiên trêncon đường gây dựng sự nghiệp.
Cùng lúc đó, vị trí múa chính vốn do Minh Nguyệt đảm nhận lại bị giao cho một người khác.