Bầu trời u ám cuối tháng chín đã đi qua trong một ngày tháng mười, trời
quang mây tạnh, khung cảnh mùa thu mang nhiều màu sắc riêng biệt.
Tờ công văn buộc Weiyan phải dừng hoạt động dưới sự trung gian hòa giải của nhiều thế lực, đã bị thu hồi triệt để.
Buổi sáng thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng họp, server Weiyan
được mở lại, trước mặt các nhân viên, Chu Tự Hằng giới thiệu với mọi
người cổ đông lớn thứ hai của công ty, cũng chính là Chu Xung, bố
của anh.
yêu ai yêu cả đường đi, Chu Xung không chỉ bơm 24 triệu
đô la cho Weiyan, chiếm 15% cổ phần, mà trong khi Weiyan tạm dừng hoạt
động, ông còn mua lại 10% cổ phần mà bên công ty vùng thung lũng
Sillicon đang gấp rút bán tháo, tổng cộng nắm trong tay một số cổ phần
rất lớn.
Các nhân viên thật sự vô cùng kính sợ người đã kéo Weiyan ra khỏi bờ vực sụp đổ này.
“Cuộc sống tựa như một viên socola, chúng ta mãi mãi không bao giờ biết được
viên tiếp theo sẽ có vị như thế nào.” Chu Tự Hằng đứng ở vị trí trung
tâm, nhìn gần 50 nhân viên đang ngồi trước mắt, “Rất vui mừng được thông báo với mọi người, trải qua một khoảng thời gian đầy khó khăn…”
Dáng người anh thẳng tắp, ánh nắng chiếu vào kéo dài cái bóng của anh, khiến cho anh thoạt nhìn giống như một gốc cây đại thụ cao quý và nổi bật.
Mọi ánh mắt đều đang dổ dồn vào anh.
Chu Tự Hằng tuyên bố tin tức tốt đẹp nhất trong ngày: “Weiyan, đã chính thức được hồi sinh!”
Bầu không khí trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, các nhân viên trung thành cho tới bây giờ đều khôngkìm nén được tâm trạng, vừa hạnh phúc hoan hô vừa xúc động chảy nước mắt.
“Trong thời điểm khó khăn nhất, mọi
người đã không rời bỏ Weiyan, không dao động vì lời mời của những công
ty khác, cũng không đệ đơn xin từ chức.” Chu Tự Hằng cúi đầu với tất cả
các nhân viên một lần, “Ngay tại đây, tôi xin thực hiện lời hứa ban đầu
của mình, dùng 3% cổ phần dưới tên tôi để báo đáp mọi người.”
“một lần cuối cùng, xin chân thành cảm ơn.” anh cúi đầu một lần nữa, lần này, mấy vị cổ đông trẻ cũng cùng cúi người theo anh.
Khởi nghiệp là một việc làm vô cùng gian khổ, cuộc sống giống như một trò chơi, thị trường cũng như một ván cờ.
Những lưỡi dao sắc nhọn thường ẩn núp ngay sau lưng, chỉ chờ khi ta không chú ý là đâm ta một nhát, rồi dùng một cái cớ để ngụy trang.Xã
hội không phải là những tòa nhà chọc trời đứng vững, mà là đám cỏ dại
mọc trên bãi bùn, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ rơi vào bẫy, thua triệt
để.
Mà Chu Tự Hằng vẫn chỉ là một người trẻ, tinh lực dư thừa nhưng suy nghĩ còn nông cạn, thiếu kinh nghiệm.
Cũng giống như một con dao hai lưỡi, có mặt tốt nhưng cũng có mặt xấu.
Đội ngũ nhân viên trẻ của Chu Tự Hằng cũng không có kinh nghiệm cạnh tranh
đấu đá, thiếu sót sựphân công quản lý một cách thỏa đáng.
Chu
Xung hào phóng tài trợ tiền, không chỉ mang lại nguồn tài chính cùng bối cảnh hùng mạnh cho Weiyan, mà ông còn đưa tới cho Weiyan một người quản lý mới tài giỏi hiếm có khó tìm.
Sau cuộc họp, Chu Xung đề cử một vị quản lý cấp cao với bề dày kinh nghiệm phong phú cho Chu Tự Hằng – Tưởng Văn Kiệt.
Tưởng Văn Kiệt năm nay đã bốn mươi, nhưng vì có vẻ ngoài phong độ tuấn tú nên nhìn trẻ hơn tuổi, phong thái vẫn điềm đạm nhã nhặn như ngày
nào, trên người là bộ vest màu xanh đậm được đặt may riêng, chỉ cần đứng im và mỉm cười là cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy an tâm và tin
tưởng.
“Đây là thư ký Tưởng.” Chu Xung nói với con trai, “Chắc không xa lạ gì nữa nhỉ?”
Tất nhiên là Chu Tự Hằng không hề xa lạ gì với Tưởng Văn Kiệt, ngược lại còn cực kì thân quen.
Tưởng Văn Kiệt vẫn luôn là trợ lý đắc lực của Chu Xung, có mặt trong cuộc
sống của Chu Tự Hằng từ khi còn bé cho đến thời niên thiếu, hôm nay Chu
Xung lại tiến cử hắn tới đây, tạo cơ hội cho Tưởng Văn Kiệt được tiếp
tục tham gia vào cuộc sống của Chu Tự Hằng khi đã trưởng thành.
“Cháu chào chú Tưởng.” Chu Tự Hằng đưa tay ra, chủ động chào hỏi Tưởng Văn Kiệt.
một tiếng gọi này đưa Tưởng Văn Kiệt về lại những ngày tháng xa xưa, nhiều năm
trước, có một cậu bé con mặc đồ ngủ khủng long gọi hắn là “Chú trợ lý”,
có một cậu bé đã chạy trốn trong đêm mưa, gọi hắnlà “Thư ký Tưởng”, đến
thời niên thiếu nổi loạn thì lại gọi hắn là “Hừ, là chú đấy à”.
Bây giờ, tiểu thiếu gia năm nào đã khôn lớn, trở thành đại thiếu gia, khiêm tốn lễ phép gọi hắn là “Chú Tưởng”.
Tưởng Văn Kiệt bắt tay Chu Tự Hằng, thấy cậu nhóc này còn cao hơn mình nửa cái đầu.
Chu Xung vui vẻ cười, nói: “Chú Tưởng của con mấy năm nay đang làm tổng
giám đốc cho một công ty con của Thịnh Quang, đạt được rất nhiều thành
tựu, vốn là bố định điều chú ấy về lại tổng công ty, nhưng chú ấy
nghe nói gần đây con đang khởi nghiệp nên chủ động ngỏ lời với
bố, nói muốn qua đây giúp đỡ con.”
Chu Xung chỉ bộc lộ bản tính
gian manh xấu xa của mình với con trai đã ở bên nhau nhiều năm thôi, chứ làm bộ đứng đắn thì không ai bằng, trước mặt mọi người trong công ty,
ông nói mấy lời kia mộtcách rất trơn tru, giọng điệu rất nhã nhặn và đầy tính nghệ thuật.
So với một Thịnh Quang tỏa sáng như ánh mặt
trời ban trưa, thì Weiyan chỉ như một nhánh cây trôi trênsông,
là một con đom đóm không dám đọ ánh sáng với mặt trăng.
Chỉ cần
là quản lý cho tổng công ty Thịnh Quang thôi cũng nhận được đãi ngộ tốt
hơn rất nhiều so với chức tổng giám đốc của Weiyan rồi.
Chu Tự
Hằng hiểu rõ, việc Tưởng Văn Kiệt chủ động xin chuyển công tác chỉ là
lớp vỏ ngụy trang, thậtra Chu Xung đã bày mưu tính kế hết cả rồi.
Nhưng lúc này Weiyan đúng là đang rất cần một người dẫn đường giàu kinh
nghiệm để chỉ đạo cả đội, Chu Tự Hằng liền thuận nước đẩy
thuyền, nói với Tưởng Văn Kiệt: “Vậy thì phải cảm ơn chú Tưởng rồi.”
“Đây là chuyện nên làm mà.” Tưởng Văn Kiệt mỉm cười đáp.
Tưởng Văn Kiệt là một người có con mắt nhìn xa trông rộng, không hề ái ngại
tình trạng hiện giờ của Weiyan, một mặt hắn cho rằng
Weiyan sẽ có một tương lai rất sáng lạn trong thời đại
internet hiện nay, mặt khác hắn cũng biết là Chu Xung chỉ có một đứa con trai, sau này tất cả tài sản mà Chu Xung có đều sẽ được Chu Tự Hằng
thừa kế, mà hắn từ xưa đến nay vẫn luôn được Chu Xung giao cho một trọng trách, rằng sau này hắn phải trở thành cánh tay phải đắc lực của Chu Tự Hằng.
Cho nên Tưởng Văn Kiệt rất vui vẻ đón nhận nhiệm vụ này.
Chu Tự Hằng có qua có lại, đưa Tưởng Văn Kiệt ngồi vào ghế giám đốc điều hành vẫn còn đang để trống.
“Giám đốc dự án của công ty cháu chắc chú cũng quen đấy.” Chu Tự Hằng dẫn
Tưởng Văn Kiệt đi mộtvòng văn phòng công ty, cũng tự mình giới thiệu
người mà chính anh đã tiến cử, “Chính là anh họ cháu, Trần Tu Tề.”
Hai người đi tới bên ngoài phòng làm việc của Trần Tu Tề, không che kín như phòng tổng giám đốc, Trần Tu Tề chọn mặt kính thủy tinh để tạo cảm giác thông thoáng, chỉ dùng rèm sợi kim tuyến để che.
Trong phòng chỉ ngập một màu trắng thuần khiết, chỉ có trên bàn máy tính là
đặt một chậu hoa sặc sỡ với những chiếc lá xanh mượt đầy sức sống.
Lúc này Trần Tu Tề đang tập trung xử lý một lỗi nhỏ khi hệ thống được mở
lại, không phát hiện ra bên ngoài có người đang nhìn mình.
Tưởng
Văn Kiệt vô cùng ngạc nhiên với lời giới thiệu của Chu Tự Hằng, Chu Tự
Hằng đã từng rất bài xích người mẹ kế Tô Tri Song, sau đó cũng bài xích
luôn cả cháu của Tô Tri Song là Trần Tu Tề, thế mà hôm nay hai người lại có thể hợp tác trong hòa bình, thậm chí còn giúp đỡ lẫn nhau.
Tưởng Văn Kiệt tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng hiển nhiên là Chu Xung không thể bình tĩnh như thế được, ông liếc nhìn
con trai, sau đó cúi đầu xoa hai tay vào nhau, theo thói quen lục lọi
người, đây là biểu hiện khi ông căng thẳng và muốn hút thuốc.
Nhưng cuối cùng ông cũng không kịp hút, vì Chu Tự Hằng lại tiếp tục giới thiệu đồng đội của mình:
“Mấy đứa trong nhóm cháu đứa nào cũng có một điểm thú vị, ví dụ như Chung
Thần của tổ lập trình, nó vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại cực kì không thích ai động chạm đến vấn đề tuổi tác với nó.Sầm Gia Niên của phòng thị
trường thì luôn bị trêu là thanh niên độc thân, vì đến bây giờ nó vẫn
chưa yêu ai.Tiết Nguyên Câu của phòng hành chính thì…”
Chu Tự
Hằng khẽ cười, nhìn vẻ ngoài anh tuấn của Tưởng Văn Kiệt, nói: “Có thể
nó sẽ hỏi chú là có con gái hay cháu gái không đấy.”
Tưởng Văn
Kiệt giật giật khóe môi, trong lòng dâng lên cảnh giác cao
độ, không muốn trả lời vấn đề này, lại hỏi Chu Tự Hằng: “Vậy giám đốc
Trần thì sao? Có gì phải chú ý không?”
Chu Tự Hằng thường được ca tụng là chính nhân quân tử, nhưng thật ra vẻ ngoài của anh hoàn
toàn không giống với tính cách thật bên trong, nếu đem so sánh thì Trần
Tu Tề mới thật sự là chính nhân quân tử, không chỉ có một lối sống lành
mạnh, tư tưởng đứng đắn, mà Trần Tu Tề còn là một cậu thanh niên rất văn minh và lễ phép.
“Giám đốc Trần là người rất dễ gần.” Chu Tự Hằng đáp.
anh giơ tay chỉ vào chậu hoa trước mặt Trần Tu Tề: “Chỉ cần chú đừng có động vào bảo bối của anh ấy là được.”
Xét thấy Tưởng Văn Kiệt vừa mới vào công ty, Chu Tự Hằng liền quyết
định nói hết bí mật của công ty ra với hắn: “Cái chậu hoa đó là cục cưng của Trần Tu Tề, còn có cả tên cơ, gọi là Tiểu Ái, không biết là ai
tặng anh ấy nữa.”
Chu Tự Hằng nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc tưới nước chăm sóc chậu hoa của Trần Tu Tề thường ngày, không nhịn được mà bật cười.
anh chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Chu Xung có lẽ lại biết được nội tình, thở
dài, nhỏ giọng nói: “Đấy là món quà mà người mẹ đã qua đời để lại cho
nó.”
Chu Xung nhìn góc mặt nghiêng của Trần Tu Tề, hồi lâu sau
mới dời mắt đi, “Tiểu Ái là tên của mẹ thằng bé, tên đầy đủ là Tô Tri
Ái, mẹ nó có trồng một chậu hoa cảnh, trước khi vào đại học, Trần Tu
Tề đã cắt một phiến lá để tự trồng một chậu.”
Chu Xung thở dài: “Bố cũng chỉ nghe dì Tô của con nói mấy câu thế thôi.”
Chu Xung lại sờ túi áo, ông chậm rãi đi về phía ban công, buồn rầu hút thuốc.
Chu Tự Hằng nhất thời không biết phải nói gì, chỉ ngẩn người nhìn chậu cây của Trần Tu Tề.
thì ra, Trần Tu Tề với vẻ ngoài tỏa sáng như ánh mặt trời ấy, cũng giống như anh, là một đứa trẻ mồ côi mẹ.
Lòng Chu Tự Hằng bỗng chốc cồn cào dậy sóng.
một lúc sau, anh sải bước, dẫn Tưởng Văn Kiệt tới một phòng làm việc
trống, không cần phải nhiều lời, Tưởng Văn Kiệt cũng nhận ra là Chu Tự
Hằng muốn giấu diếm chuyện này cho Trần Tu Tề.
Vết thương lòng là một dấu ấn không thể nào phai mờ.
không một ai có thể dễ dàng chạm vào nó.
Tưởng Văn Kiệt hiểu điều này, một mặt đánh giá phòng làm việc, mặt khác lại
cùng trao đổi bàn bạc với Chu Tự Hằng, chuyển chủ đề liên tục, bất chợt
nhắc tới một chuyện vui.
“Nghe nói cháu đã cầu hôn cô bé Minh Nguyệt rồi hả?” Tưởng Văn Kiệt để cặp công văn xuống, cười nóivới Chu Tự Hằng.
Cả buổi sáng Chu Tự Hằng đều thể hiện ra dáng vẻ của một người già hơn
tuổi, như thể biến thành mộtcon người khác, không hề giống với hình ảnh
của tiểu thiếu gia Chu Tự Hằng trong kí ức của Tưởng Văn Kiệt, thế mà
lúc này, hắn lại phát hiện ra hai tai của Chu Tự Hằng đã đỏ rực cả lên
rồi.
Giống hệt như khi còn bé.
Tuy tai đã đỏ rực, nhưng nét mặt lại không thừa nhận, vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo.
Đáng yêu cực kì.
Chu Tự Hằng nói “Vâng”, ngón tay ấn nhẹ lên cà vạt, bên dưới được
cài một chiếc kẹp cà vạt khắc hình con ngựa, dáng vẻ của anh lúc này
trông vô cùng anh tuấn và phong độ, ánh mắt lại dịu dàng, giống như cảnh đẹp ngày thu, ánh vàng cam ấm áp chiếu xuống mặt hồ tạo thành những tia sáng lấp lánh.
Thanh mai trúc mã, hai nhóc vô tư.
Tưởng
Văn Kiệt bồi hồi cảm thán, trong đầu lại lần lượt hiện lên những hình
ảnh thời niên thiếu của Chu Tự Hằng, mà hắn là một trong số những người
đứng xem, cũng là một trong số những người tham dự vào cuộc sống của cậu bé ấy.
Lúc dạy ghita cho Chu Tự Hằng, hắn vẫn còn rất trẻ, lúc
này Chu Tự Hằng sắp thành gia lập nghiệp, thìhắn cũng đã già đi.Tưởng
Văn Kiệt sờ lên chỗ ria mép đã được cạo sạch, cười nói: “Vậy hai đứa
định bao giờ thì tổ chức? Chu tổng có vẻ sốt ruột lắm rồi đấy.”
Chu Xung có sốt ruột thì cũng vô ích thôi, quan trọng là phải nghe ý kiến của Minh Đại Xuyên.
Chu Tự Hằng rầu rĩ nói: “Chỉ sợ chú Minh chưa chịu thả người thôi ạ.”
Minh Đại Xuyên cũng đã biết chuyện cầu hôn, nhưng mỗi lần Chu Xung gọi điện
để nói về chuyện cho hai đứa đi đăng ký thì Minh Đại Xuyên lại buồn bực
cúp máy, trắng trợn thể hiện ý nghĩ không muốn thả con gái đi.
Nhưng con gái Minh Nguyệt của ông thì lại hận không thể gả sớm hơn, buổi trưa hôm Tưởng Văn Kiệt mới nhậm chức, hắn đã thấy Minh Nguyệt ra ra vào vào phòng làm việc của Chu Tự Hằng, hai đứa tình cảm như vợ chồng son,
khăng khít không thể tách rời.
Cùng với sự ngọt ngào đó, hôm nay
Weiyan lại chào đón một thực tập sinh đến làm việc, chính là Mạnh Bồng
Bồng cùng bạn trai của cô là Bạch Dương.
Sau một lần động chạm
đến chính trị, Weiyan trở nên cẩn thận trong mọi hoạt động,
tuy không phải lỗi của mình nhưng vẫn phải đề phòng.
Chu Xung tận dụng các mối quan hệ để liên hệ với một luật sư nổi tiếng ở Nam Thành,
gọi là luật sư Mạnh, đến làm cố vấn pháp luật cho Weiyan.
Luật sư Mạnh dẫn theo những đồng đội của mình, mở ra một hướng đi mới cho
Weiyan, đồng thời con gái của ông là Mạnh Bồng Bồng, đang là thực tập
sinh, cũng tham gia giải quyết cùng.
rõ ràng là dựa vào cha mẹ,
nhưng không một ai dám coi thường Mạnh Bồng Bồng, mặc dù cô còn chưa tốt nghiệp khoa Luật ở Bắc Đại, nhưng cũng đã thực tập hai năm ở một văn
phòng luật sư nổi tiếng ở Bắc Kinh, việc học trên trường cũng cực kì
xuất sắc, luôn giữ vững hạng nhất.
Chỉ có điều kinh nghiệm của cô còn hơi ít, luật sư Mạnh quyết định nhân cơ hội này chỉ dạy cho con gái.
“Vốn mình không có ý định đi theo luật sư Mạnh đâu.” Mạnh Bồng Bồng nói với
Minh Nguyệt, mặc dù không có người ngoài, nhưng cô vẫn quen gọi bố là
luật sư Mạnh, vì nếu chưa ra khỏi công ty thì quan hệ của hai người vẫn
là cấp trên và cấp dưới.
Mạnh Bồng Bồng vốn đang rất ổn định với
công việc ở văn phòng luật sư, nhưng hôm nay cô đến Weiyan, nguyên nhân
chủ yếu là: “Nhân viên chính thức của văn phòng luật sư cần phải có
trình độ học vấn cao, mà sau khi tốt nghiệp mình sẽ kết hôn, không muốn
ra nước ngoài học cao học đâu.”
đã qua mấy năm mà Mạnh Bồng Bồng vẫn lý trí như vậy, suy nghĩ rất kĩ càng.
Minh Nguyệt bị câu “Tốt nghiệp rồi kết hôn” của cô bạn làm cho kinh sợ.
Tiến độ của cô và Chu Tự Hằng có thể coi là khá nhanh so với thế hệ trước,
mặc dù chuyện kết hôn còn đang bị vướng mắc vì Minh Đại Xuyên, nhưng
cũng coi như đã xác định danh phận trước rồi.Nhưng côthật sự không ngờ
là Mạnh Bồng Bồng, người luôn một lòng với công việc, thế mà cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mạnh Bồng
Bồng đã từng một lần nói rằng “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”, giống
như bố mẹ cô ấy vậy, chỉ luôn giữ thái độ đúng mực và tôn trọng lẫn
nhau.
Minh Nguyệt ngồi ở phòng nghỉ, bóc một gói khoai tây chiên
ra nhai rôm rốp, đến khi cắn luôn cả ngón tay mình thì mới hoàn hồn,
hỏi: “Bạch, Bạch Dương cầu hôn cậu rồi hả?”
cô mở to mắt, cẩn thận tìm kiếm dấu vết của chiếc nhẫn trên người Mạnh Bồng Bồng.
Ngón tay của Mạnh Bồng Bồng rất trắng, chỉ có lớp chai mờ, trừ chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay ra thì không còn món trang sức nào khác.
Lúc này đang là cuối thu, Mạnh Bồng Bồng rút một sợi dây đen được
đeo trên cổ và giấu trong áo ra, trong đó có xâu một chiếc nhẫn rất đơn
giản, phần hoa văn điêu khắc không rõ nét cùng với tên của Mạnh Bồng
Bồng.
Chiếc nhẫn được làm từ đầu đạn.
Minh Nguyệt một lần
nữa kinh sợ, cô ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, một người nhát gan lại
tham ăn như Bạch Dương, bây giờ cũng đã học được cách lấy lòng con gái,
thậm chí còn dũng cảm cầu hôn côgái lạnh lùng Mạnh Bồng Bồng nữa chứ.
thật sự là khiến cho người ta phải thay đổi cách nhìn.
Bạch Dương khiến cho Minh Nguyệt muốn tự đâm hai mắt mình quá!
Cho nên sau khi Mạnh Bồng Bồng rời khỏi phòng nghỉ, Minh Nguyệt liền lập
tức chạy vào phòng làm việc của Chu Tự Hằng, đem chuyện quan trọng này
hồi báo với anh.
Lúc ấy Chu Tự Hằng đang xét duyệt lần cuối phiên bản mới của Weiyan, anh có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, ngược lại
còn nói cho cô biết tin tức mấu chốt: “Là anh dạy cho Bạch Dương
đấy.” anh vẫy tay với Minh Nguyệt rồi vỗ lên đùi mình: “Em ngồi lên
đây, anh có việc muốn nhờ em giúp.”
Minh Nguyệt luôn đáp ứng mọi yêu cầu của anh, thẹn thùng một lúc, cô liền đi tới ngồi lên đùi anh.
Ngồi xong, cô lại tự nhiên quên sạch chuyện của Mạnh Bồng Bồng, lực chú ý
tập trung hết lên Chu Tự Hằng, hỏi: “anh có việc gì cần em giúp vậy?”
Cuối thu, Minh Nguyệt mặc một cái váy len, tóc dài xõa xuống đầu vai,
mặt không son phấn, làn da mềm mại trắng nõn, Chu Tự Hằng ôm eo cô, khẽ
cọ đầu vào bả vai cô một chút.
anh rất hay như vậy,
vừa không chút dấu vết ăn đậu hũ của Minh Nguyệt, vừa bình
tĩnh nói chuyện với cô: “Weiyan mới mở hệ thống xác thực, anh cũng đăng
kí một cái.”
Chu Tự Hằng mở trang web ra, tên xác thực của anh là CEO của Weiyan, nhưng avatar lại để hình mặt trăng.
“anh nên để ảnh của anh làm avatar ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều người khen anh đẹp trai.” Minh Nguyệt nêu ý kiến.
Chu Tự Hằng không thích khoe khoang giống Chu Xung, nói: “anh chỉ cần em
thường xuyên khen anhđẹp trai là được rồi.” anh tỏ ra cực kì đứng đắn,
tỏ rõ thân phận hoa đã có chủ.
Quay về vấn đề chính, Chu Tự Hằng nói với Minh Nguyệt: “Em giúp anh đăng dòng trạng thái đầu tiên đi.”
“anh có thể tự đăng mà.” Minh Nguyệt ngờ vực nói.
Chu Tự Hằng không chút do dự đáp: “anh đang ôm em mà, không còn tay để gõ
chữ nữa.” anh nói rất trơn tru, ánh mắt còn cực kì chân thành.
Minh Nguyệt không còn cách nào khác là đồng ý: “Vậy anh muốn đăng cái gì nào?”
Chu Tự Hằng đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, anh nói: “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài.”
Minh Nguyệt có phần hiểu được ý của anh, cô gõ câu đó rồi đăng lên, sau đó hỏi: “anh đang nói Weiyan sao?”
“Vừa là nói Weiyan, cũng vừa là nói chúng ta.” Chu Tự Hằng cầm tay cô, ngửi
mùi hương trên mái tóc đen dài, “anh mong chúng ta sẽ được ở bên nhau
dài lâu, sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”