Nam Thành bước vào những ngày nắng nóng của mùa hè, cả thành phố bị bao
phủ trong một bầu không khí oi bức, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, đâu
đâu cũng nghe thấy những tiếng than vãn của mọi người.
Nhưng ở trong nhà họ Chu thì mát lạnh, vì điều hòa luôn được bật, ngay
cả những chậu cây nhìn cũng xanh mướt hơn những cây ở bên ngoài.
Anh trợ lý trẻ vừa suy nghĩ vừa ngồi nhìn tiểu thiếu gia.
Mấy năm nay việc làm ăn của Chu Xung rất tốt, có thể coi là một doanh
nhân thành đạt.Mà càng thành đạt thì người ta lại càng có những thú vui
mới đẳng cấp hơn, Chu Xung dần dần bỏ đi tác phong của một đại ca xã hội đen ngày trước, xây dựng một hình tượng tốt hơn, không đi la cà các
quán bar mỗi tối nữa, mà bây giờ ngày nào cũng chỉ thích đi đánh gôn
thôi.
Không chỉ ở bên ngoài, mà Chu Xung còn sửa sang lại nhà cửa, ở thư phòng để thêm mấy cây trúc nhỏ đắt tiền, cành lá xanh như ngọc, đặt thành một hàng thẳng tắp.
Chu Tự Hằng vắt chân ngồi trên ghế, tay ôm ghita, điềm tĩnh đánh đàn.Cậu có một gương mặt rất đẹp, đôi mắt sáng như lưu ly, bóng những nhánh
trúc chiếu vào phần giữa hai lông mày, nhìn như một bức tranh đen trắng
tuyệt đẹp.
Anh trợ lý nghĩ, Chu Xung không cần ngày ngày cố gắng làm mọi thứ để phô trương, chỉ cần dẫn tiểu thiếu gia đi cùng ra ngoài là cũng có thể tạo
được danh tiếng rồi.
Mà quả thật Chu Xung cũng hay đưa Chu Tự Hằng ra ngoài với mình, hắn chỉ có một đứa con trai này, yêu thương con như trân bảo, lúc nhìn thấy
người bảo vệ mà hắn chướng mắt nhất ở công ty, hắn cũng sẽ mỉm cười mà
nói: “Đây là Chu Tự Hằng con trai tôi, nó học rất giỏi, năm nào cũng
đứng nhất.” Lúc nói hắn còn quên lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi ra,
vẻ mặt rất vui và tự hào.
Chu Tự Hằng cũng không phụ sự kỳ vọng của bố, mới mười tuổi mà cậu đã
cao lớn hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, thành tích học tập
xuất sắc, Chu Xung còn cho con đi học cưỡi ngựa, học đánh gôn, Taekwondo vân vân.
Anh trợ lý không kìm được mà nhìn Chu Tự Hằng thêm một lúc, trong lòng thổn thức, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Lần đầu tiên anh tới nhà họ Chu, Chu Tự Hằng vẫn chỉ là một cậu nhóc bé
nhỏ kiêu căng mà cũng rất đáng thương, cái mặt bánh bao trắng trẻo, mặc
đồ ngủ khủng long, bước đi nghênh ngang, thế mà dường như chỉ vừa mới
chớp mắt thôi, tiểu thiếu gia đã lớn rồi.
Anh trợ lý vuốt mặt, thanh xuân của mình cũng đã hết rồi.
“Này! Tôi đang gọi chú đấy! Ngồi đó than thở cái gì vậy?!” Chu Tự Hằng
giơ chân đá vào ghế mà anh trợ lý đang ngồi, vẻ mặt có phần mất hứng,
“Tiếp tục đi, chú tới đây để dạy tôi đánh ghita chứ không phải đến để
ngồi không đâu nhé!”
Anh trợ lý mất tập trung, suýt nữa thì ngã lăn ra đất, lập tức lấy lại tinh thần dạy Chu Tự Hằng đánh đàn.
Chu tiểu thiếu gia lớn rồi, trở thành đại thiếu gia rồi.
Thư phòng được thiết kế rất kì công và nhiều nội thất đắt tiền của Chu
Xung lại trở thành nơi vui chơi của Chu Tự Hằng, dưới sàn vương vãi đầy
máy chơi game và mô hình lắp ráp, bừa bộn vô cùng.
Mà lúc này, Chu Tự Hằng lại bảo anh trợ lý dạy ghita trong thư phòng, cũng bởi vì chỗ này là nơi cách âm tốt nhất.
Thời gian dạy học là đến chiều tối.
Chu Tự Hằng chỉnh đốn tư thế chuẩn, chân giậm xuống đánh nhịp, luyện tập lại bản nhạc mới học.
Anh trợ lý hết giờ nhưng không dám ra về, đành ở lại lắng nghe.
Một lúc sau, Chu Tự Hằng ngẩng lên, cười hỏi: “Này Tưởng Văn Kiệt, hồi
đại học anh học kinh tế đúng không? Xong cũng học luôn ghita à?”
Cậu chỉ thờ ơ hỏi một câu thế thôi, còn chưa đến giai đoạn vỡ giọng nên
tiếng nói của cậu nghe vẫn rất trẻ con, nhưng cũng lên bổng xuống trầm
rất ra dáng người lớn.
Nụ cười của Chu Tự Hằng có mà như không, rất nhạt, cậu có gương mặt
trông như con gái vậy, môi hồng răng trắng, nhưng cặp lông mày thì rất
đen và sắc, làm giảm bớt đi sự non nớt và ngây ngô.
Tưởng Văn Kiệt chính là tên của anh trợ lý, anh đã qua lại nhà họ Chu
bao năm như vậy, thế mà đến tận ngày hôm trước đến dạy đàn cho Chu Tự
Hằng, vị thiếu gia này mới tỏ vẻ chán ghét cầm lấy hồ sơ của hắn đặt
trên bàn, bĩu môi lôi ra đọc: “Tưởng…Cùng họ với hiệu trưởng Tưởng,
Văn…” Đại thiếu gia liếc nhìn anh ta một cái rồi nói tiếp: “Cũng có chút nho nhã đấy, Kiệt...Chả thấy có gì kiệt xuất cả.”
Tưởng Văn Kiệt lúc đó chỉ muốn bỏ đi thôi.
Chu Tự Hằng vừa cười vừa kiêu căng nói: “Văn Kiệt, không tệ! Bố mẹ chú đặt tên giỏi hơn Chu Xung nhiều.”
Tưởng Văn Kiệt dở khóc dở cười, nghĩ đến Chu tổng uy phong lẫm liệt như
vậy mà lại bị con trai chê bai, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn
cười.
Chu Tự Hằng dựa vào lưng ghế, chờ Tưởng Văn Kiệt trả lời.
Tưởng Văn Kiệt hơi ngại ngùng vì đã mải suy nghĩ, tuy đã ra ngoài xã hội nhiều năm, nhưng lúc này vẫn thấy hơi bối rối: “Hồi đó giới trẻ thịnh
hành chơi ghita mà, còn thích nghe nhạc Rock and roll, dân ca, nên chú
cũng thử học theo người ta thôi.”
“Thử học theo?” Chu Tự Hằng nói, “Nhìn chú không có vẻ gì là như vậy cả.”
Thật ra thì, mấy năm nay Tưởng Văn Kiệt làm trợ lý cho Chu Xung, từ
người còn non kinh nghiệm cho đến nay đã trở nên chuyên nghiệp, lúc thì
bê thùng sữa tươi đến nhà cho Chu Tự Hằng vào mùa đông, lúc lại mặc tây
trang đến dự hội nghị, từ một cậu trai trẻ mặt vẫn có mụn cho đến bây
giờ đã trở thành một nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất của công ty, vậy mà Chu Tự Hằng lại không hề nhớ đến anh.
Cho đến buổi họp thường niên của công ty, Tưởng Văn Kiệt có lên đánh một bài ghita, lúc đấy Chu Tự Hằng mới chú ý đến anh, bảo anh đến dạy ghita cho cậu.
Tưởng Văn Kiệt đương nhiên không phải học theo trào lưu, vì anh dành khá nhiều thời gian cho việc học đàn, chứ không hời hợt như mấy nam sinh
khác.
Nghe Chu Tự Hằng hỏi, anh có phần mất tự nhiên, đáp: “Thật ra cũng học rất lâu…”
“Vậy con gái có thích không?” Chu Tự Hằng chưa nghe anh nói xong đã ngắt lời.
Câu hỏi quá trực tiếp khiến cho Tưởng Văn Kiệt rất ngạc nhiên.
Chu Tự Hằng đang trong thời kì phát triển chiều cao, khuôn mặt bụ bẫm
trẻ con đã mất đi, trở nên góc cạnh hơn, cậu ngồi rung đùi, trên đầu có
một nhúm tóc dựng thẳng lên, thỉnh thoảng lại lay động.
Cậu nhóc này rất kiêu căng tự đại, nói năng như người lớn, cộng thêm
việc sống trong gia đình bố đơn thân nên suy nghĩ có phần già dặn hơn.
Tưởng Văn Kiệt suy nghĩ rồi đáp: “Có vẻ rất thích, con gái thường thích
những người đẹp trai và lạnh lùng.” Anh lấy góc độ của một sinh viên ra
để trả lời, những cô gái trẻ thường theo đuổi sự lãng mạn, buổi tối ngồi đánh đàn ghita trên bãi cỏ trông cực kì ngầu.
“Đẹp trai? Lạnh lùng?” Chu Tự Hằng đá một cái vào ghế Tưởng Văn Kiệt đang ngồi, “Chú nhìn tôi thấy thế nào?”
Cậu bé mới mười tuổi, không thể nào đạt đến mức độ đó được, nhưng vì
không muốn làm cậu tức giận, nên Tưởng Văn Kiệt đành dối lòng giơ ngón
cái lên.
Chu Tự Hằng được khen ngợi thì rất vui.
“Vậy chú nói xem tôi nên đánh bài gì?” Chu Tự Hằng lại hỏi.
Vấn đề này Tưởng Văn Kiệt không trả lời được, Chu Tự Hằng mới học được
ba ngày, chỉ nhận biết được nốt nhạc và thang âm, sao có thể đánh một
bản nhạc được?
Tưởng Văn Kiệt hỏi: “Còn phải xem là cháu muốn đánh cho ai nghe nữa.”
Chu Tự Hằng tự dưng đỏ mặt, nhúm tóc trên đầu cũng lắc lư theo, hai mắt nhìn xuống đất.
Ấp úng mãi cậu mới nói: “Cho bạn cùng bàn nghe.”
A, bạn cùng bàn, là cô gái nhỏ kia.
Tưởng Văn Kiệt hiểu ra rồi, trong đầu nghĩ ngay đến cô bé nhà bên, miệng khẽ mỉm cười.
Cô bé đó vừa ngoan lại vừa lễ phép.
“Vậy đánh luôn bài ‘Bạn cùng bàn’ đi, mấy cô bé thích nghe lắm.” Tưởng
Văn Kiệt nói xong liền đánh thử một đoạn nhạc dạo, kèm theo hai câu hát.
Mặc dù Chu Tự Hằng trưởng thành sớm, nhưng không thể hiểu hết được hàm
nghĩa trong những câu hát, chỉ cảm thấy tên bài hát rất phù hợp với yêu
cầu của cậu, liền gật đầu nói: “Được, ngày mai chú bắt đầu dạy luôn nhé, tôi phải học xong trước khi khai giảng năm học mới.”
“Khai giảng á?” Tưởng Văn Kiệt bấm đốt ngón tay tính thời gian, không khỏi kinh ngạc.
“Tôi nói khai giảng là khai giảng, sao anh hỏi lắm thế!” Chu Tự Hằng không biết xấu hổ mà tức giận, hậm hực quát lên.
Tưởng Văn Kiệt lại hỏi thêm một câu mà anh đã muốn hỏi từ trước: “Sao
cháu không đi học lớp cấp tốc đi?” Cứ thích tìm đến mình làm gì cơ chứ!
Còn không phải vì sợ Tiểu Nguyệt Lượng phát hiện ra cậu đi học ghita hay sao! Cậu phải vào thư phòng học là vì cái gì chứ? Để cách âm không cho
nhà bên nghe thấy chứ còn gì!
Lại một lần nữa bị đâm vào chỗ đau, Chu Tự Hằng tức tối nói: “Anh trợ lý này, anh đang muốn quản tôi đấy à?!”
Anh trợ lý không dám nói nữa.
Mấy ngày sau, Tưởng Văn Kiệt đều đặn đến ngồi điều hòa dạy đàn, còn được tổng giám đốc Chu Xung động viên khích lệ, cảm thấy nhiệt độ ở Nam
Thành đã giảm xuống rồi.
Chu Tự Hằng rất thông minh, đầu óc linh hoạt, tay cũng nhanh, thật sự đã học xong được bài “Bạn cùng bàn” trước ngày khai giảng.
Chu Xung nhìn ngón tay đầy vết chai của con thì xót lắm, trên mu bàn tay còn có vết bị thương vì dây đàn, nói: “Chỉ là một bản nhạc thôi mà, sao phải khổ thế con! Ngày nào bố cũng nghe con đánh đàn mà muốn nổ tung
hai lỗ tai luôn! Khó nghe chết đi được!”
Chu Tự Hằng nghe vậy cũng không giận, cậu ngồi xuống ghế salon ăn táo,
nói: “Con đánh đàn trong thư phòng mà bố cũng nghe thấy, vậy thì cửa
cách âm nhất định là hàng giả rồi!”
Nói xong lại cười nhạo bố: “Chu tổng, không phải ngài bị người ta lừa đấy chứ?”
Chu Xung không dám nói là mình nghe lén Chu Tự Hằng luyện tập, chỉ giả bộ tức giận rút thuốc ra hút.
Chu Tự Hằng ăn táo xong thì lại lau tay rồi đi tập đánh đàn tiếp, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Minh Nguyệt rồi.
Cậu đã tính toán xong, vào hôm đó sẽ có rất nhiều người đến dự sinh nhật của Minh Nguyệt, cậu muốn ở trước mặt mọi người đánh một bản nhạc tặng
Minh Nguyệt, chắc chắn Minh Nguyệt sẽ cực kì ngưỡng mộ cậu cho xem.
Chu Tự Hằng chỉ mới tưởng tượng đến ánh mắt sùng bái của cô bé thôi là đã thấy vui rồi, trong lòng rất ấm áp.
Năm nay Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt lên lớp bốn.
Thời kì này đã bắt đầu có sự phân biệt giới tính giữa nam và nữ, không
biết người nào khởi xướng mà ở trên bàn học tự nhiên có một đường kẻ
ngăn cách gọi là “Vĩ tuyến 38”, dần dần được mọi người rất ủng hộ.
Mấy bé trai thì không ưa mấy cô bé yếu ớt, mấy cô bé cũng chẳng thích mấy cậu con trai đáng ghét.
Ngay cả một cục tẩy thôi cũng không được vượt qua ranh giới vĩ tuyến 38.
Các cô bé vây quanh Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: “Minh Nguyệt, cậu phải
tách Chu Tự Hằng ra đi, kẻ vĩ tuyến 38 trên bàn ý, không thì bọn tớ sẽ
không chơi với cậu nữa.”
Minh Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi.” (Editor: Ý cô bé là “Được thôi, không chơi với tớ nữa cũng được.” đó )
Mấy cô bạn vui lắm, đang định cầm tay Minh Nguyệt thì lại nghe cô bé
nói: “Mình sẽ không kẻ đâu, nếu kẻ thì Chu Chu sẽ không vui.”
Mấy cô bé nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, còn nói thẳng Minh Nguyệt là đồ ngốc.
“Chu Tự Hằng rất tốt với tớ, tớ không thể làm vậy được.” Minh Nguyệt hơi buồn, nhưng cuối cùng cô bé vẫn chọn đứng về phía Chu Tự Hằng, bố cô bé luôn dạy cô bé là phải biết ơn những người đối tốt với mình.
Minh Đại Xuyên là người trọng tình cảm và ân nghĩa, năm hắn học đại học, người nào đã từng cho hắn dù chỉ một ít tiền để đỡ đần học phí, hắn
cũng sẽ đáp trả lại gấp nhiều lần.
Sau này, hắn lại dùng phương thức vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng để giáo
dục con, hi vọng con gái hắn sẽ trở thành một người lạc quan và lương
thiện.
Cùng lúc Minh Nguyệt đang bị vây quanh, Chu Tự Hằng cũng bị đám đàn em quấn lấy.
“Đại ca, anh và Minh Nguyệt phải vạch rõ quan hệ đi, con trai chúng mình không thèm chơi với bọn con gái!”
“Đúng ạ!”
“Đúng ạ!”
“…”
Chu Tự Hằng cảm thấy cái vĩ tuyến 38 kia quá trẻ con, đang định phản bác thì đám đàn em lại ồn ào: “Đại ca, anh là đại ca của bọn em mà, phải
làm gương tốt chứ!”
Chu Tự Hằng nhất thời rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cầm lấy viên phấn.
Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, im lặng không nói.
Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, sau đó kẻ một đường “Vĩ tuyến 38” thẳng tắp trên bàn.