Chu Tự Hằng rõ ràng có thể nói tiếng anh lưu loát, có thể nói câu “I
love you” này bằng một chất giọng cực kỳ tình cảm và chân thành, thế
mà không, cậu lại đi dùng âm tiếng Trung để nói câu này, còn giả vờ
ngọng nghe rất buồn cười.
Học sinh trong lớp cười ầm cả lên, đến cả giáo viên tiếng anh đang nổi giận đùng đùng cũng phải bật cười.
Chu Tự Hằng lười biếng đứng nguyên tại chỗ, không hề tức giận vì bị cười,
rất thản nhiên gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Minh
Nguyệt.
Minh Nguyệt không cười, cô bé biết người giáo viên
tiếng anh Chu Tự Hằng vừa nhắc tới chính là mình.cô bé nhớ mang máng là
vào sáng sớm mộthôm nào đó, trước khi Chu Tự Hằng đi Hồng
Kông, cô bé đã dạy cậu một câu tiếng anh.
[I love you]
Khi đó cô bé đâu có hiểu được nghĩa của câu này, sau này học tiếng anh rồi, lúc biết được thì xấu hổ kinh khủng.
Minh Nguyệt giả bộ bình tĩnh, nhưng mặt đã đỏ bừng cả lên, tiếc là cô bé
ngồi đằng trước nên Chu Tự Hằng không nhìn thấy mặt, không thì chắc chắn cậu sẽ vui vẻ huýt sáo trêu chọc: “Minh cô nương đỏ mặt rồi kìa!”
Mạnh Bồng Bồng ngồi cùng bàn Minh Nguyệt nói: “anh trai cậu
bạo thật đấy.” cô bé ôm bụng cười, “Cậu ấy thật sự không hiểu nghĩa của
câu đó là gì sao?”
Em yêu anh.
Minh Nguyệt cứ nghĩ mãi về câu đó, mặt đỏ bừng đáp: “Chắc là…biết.” cô bé nói rất nhỏ như thể không chắc chắn lắm.
không hiểu sao Minh Nguyệt bỗng cảm thấy tim đập nhanh, mặt nóng như thiêu đốt sau khi nghe cậu nói xong.Mặt trời còn chưa lên cao, nhiệt độ cũng thấp,
vậy mà lưng Minh Nguyệt đã rịn mồ hôi.
Cho dù vậy thì cô bé
cũng không cởi cúc áo khoác ra, phần ngực bị ép chặt cũng mặc kệ, lại
nghĩ đến lúc sáng ở bãi gửi xe, Chu Tự Hằng đã càn rỡ nói lung tung với
mình.
[Để anh xoa cho em nhé?]
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, tay nắm chặt cây bút.
Chu Tự Hằng giơ tay lên, nói: “Thưa cô, em trả lời xong rồi, có thể ngồi xuống được chưa?”
Lời nói tuy mang ý xin phép, nhưng thái độ lại có phần xấc xược.Giáo viên
tiếng anh vỗ bàn, đặt sách xuống, chỉ ra bên ngoài nói: “Chu Tự Hằng,
Bạch Dương, nếu không muốn học thì đi ra ngoài cho tôi!” sự nghiêm nghị
của một giáo viên có kinh nghiệm dạy lâu năm đã khiến cho cả lớp học lập tức yên lặng.
Chu Tự Hằng vui vẻ huýt sáo, đá văng ghế rồi
bước đi, rất phối hợp với lời giáo viên nói.Cậu yên vị đứng cạnh
cửa, không thay đổi vị trí, tựa như chỗ này là địa bàn quen thuộc của
cậu vậy.
Bạch Dương cũng chống tay lên bàn rồi đứng lên, vì đột
ngột nên cái ghế bị lắc lư vì trọng lượng của cậu ta, lúc ghế sắp đổ,
Bạch Dương đã kịp thời ưỡn bụng khom lưng giữ lại.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “May vẫn chưa đổ.”
Các học sinh lại được một trận cười thỏa thích.
Bạch Dương rất to béo, tuy gương mặt tròn vo toàn thịt nhưng lại không hề
khó coi, ngược lại còn có phần đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ thật thà.
Giáo viên tiếng anh lại ném một viên phấn tới, Bạch Dương béo nên rất dễ nhắm trúng.
Nhưng Chu Tự Hằng đã nhanh hơn một bước, sau lưng cậu như có mắt, chỉ xoay
người duỗi tay ra là bắt được viên phấn, cứu được cậu
béo đang biết rõ là có phấn bay tới đầu mình, thế mà không dám tránh đi, chỉ đứng yên giơ tay ôm đầu.
“Mày ngu à?” Chu Tự Hằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bị ném nhiều lần như thế mà cũng không biết tránh đi.”
Bạch Dương vui vẻ cười, đứng ra sau lưng cậu muốn trốn, nhưng vì người to
gấp ba lần Chu Tự Hằng nên không thể trốn được, lại ngó ra nhìn
trộm cô giáo rồi rụt đầu về.
Chu Tự Hằng ném viên phấn vào thùng
rác, tạo thành một đường vòng cung rất hoàn mỹ như đang ném bóng rổ:
“Học tập đi nhé.” Cậu dạy dỗ Bạch Dương, Bạch Dương cực kì nể phục, chỉ
thiếu là chưa vỗ tay cho cậu thôi.
Cậu và Bạch Dương một trước một sau đi ra cửa.
Giáo viên tiếng anh ổn định lại tâm trạng rồi tiếp tục cầm sách dạy học,
thầm than tại sao số mình lại đen thế, lại bốc thăm trúng vào lớp của
Chu Tự Hằng.
Hành lang trống trải, xung quanh các phòng học truyền đến tiếng lật sách.
Ra khỏi lớp rồi, Chu Tự Hằng thích đứng ở đâu là việc của cậu, mà chỗ cậu
chọn chính là ngay cạnh cửa sổ gần bàn của Minh Nguyệt.
“Đại ca,
khi nào thì đi bar đây?” Bạch Dương bị phạt đứng cùng, nhưng cậu ta lại
rất thích thú, dựa theo lệ cũ thì bọn họ có thể danh chính ngôn thuận
bùng học rồi.
Vì bị Bạch Dương chặn mất ánh sáng nên Chu Tự Hằng lập tức đẩy ra, ghét bỏ nói: “Cút đi chỗ khác, chờ anh mày nhìn xong đã.”
Cửa sổ thủy tinh sáng loáng, thị lực của Chu Tự Hằng cực kì tốt, cậu nhìn
thấy góc mặt nghiêng trắng nõn căng bóng của Minh Nguyệt, còn hơi ửng
hồng nữa.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy rất phấn khích, không nhịn được mà huýt sáo.
cô giáo tiếng anh liếc nhìn, sau đó trừng mắt với Chu Tự Hằng, lại lạnh lùng quét mắt một lượt nhìn cả lớp.
Mạnh Bồng Bồng lén chọc nhẹ vào tay Minh Nguyệt, nói: “anh trai
cậu đang huýt sáo với cậu kìa.” cô bé liếc nhìn Chu Tự Hằng đang hớn hở, lại nhìn Minh Nguyệt vẫn giữ yên lặng, nói: “Hai anh em cậu chẳng giống nhau gì cả.”
Bước vào trung học cũng là thời điểm hormone phát
triển mạnh, thiếu nữ thiếu nam bắt đầu có những rung động tình cảm, chỉ
cần trong lớp có mộtcặp nam nữ nào hơi thân mật một chút là cả
lớp sẽ xôn xao ngay.
Nhưng dù có vậy thì Chu Tự Hằng vẫn ngày
ngày đưa đón Minh Nguyệt đi học, các học sinh cũng không quá để ý, vì
Minh Nguyệt luôn gọi cậu là anhtrai, địa chỉ hai bên gia đình cũng giống nhau, cho nên ai cũng cho rằng hai gia đình có quan hệ thân thiết.
“Phải công nhận là anh cậu đối xử tốt với cậu thật đấy.” Mạnh Bồng Bồng
cười nói, “Trong trường mình thấy cậu ta chỉ tốt với hai người thôi.”
Mạnh Bồng Bồng khi cười nhìn vô cùng thanh tú, là cô bé xinh xắn và khéo
léo, mà Minh Nguyệt còn cảm thấy cô bạn này cực kì giỏi, bởi vì Mạnh
Bồng Bồng chưa từng để tuột hạng nhất khỏi tay mình.
Như thể trong thế giới của Mạnh Bồng Bồng, chỉ có mỗi hạng nhất mà thôi.
Mạnh Bồng Bồng rất thông tuệ, đồng thời cũng rất lý trí.
Minh Nguyệt hỏi: “Hai người?” Vừa nói dứt lời thì cô bé lại suy
nghĩ một chút, một người không cần nói cũng biết là ai rồi, cho nên lại
hỏi lại: “mộtngười nữa là ai?”
“Bạch Dương đó.” Mạnh Bồng Bồng ôm đầu miêu tả dáng vẻ nhút nhát của cậu ta, “Dê béo tội nghiệp.”
Minh Nguyệt bỗng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời phát hiện lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, lúc đặt câu hỏi cũng gần như nín thở rồi.
cô bé đang căng thẳng.
Cảm xúc này không hiểu vì đâu mà đến, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô bé.
“Bạch Dương cũng thật đáng yêu.” Mạnh Bồng Bồng nói, nhưng ngay sau đó giáo
viên tiếng anh lại bắt đầu giảng bài, cho nên cô bạn này lại lập tức
tiến vào trạng thái “không để ý thế sự bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách
thánh hiền”.
Nhưng Minh Nguyệt thì vẫn chưa bình tâm lại được.
cô bé có thể cảm giác được là Chu Tự Hằng đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt
nóng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu thẳng vào mặt cô bé.
cô bé chợt nhớ ra là thường ngày, Chu Tự Hằng cũng rất hay nhìn mình,
lúc thì nhướn mày cười lưu manh, lúc lại gãi đầu cười để lộ hàm răng
trắng, hoặc có khi thì đắc ý xen lẫn kiêu ngạo…
Thế còn bây giờ, cái nhìn của Chu Tự Hằng là có ý gì?
Minh Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh nắng chiếu vào mặt cậu, khiến cô bé không nhìn rõ nét mặt, chỉ có thể
thấy gương mặt góc cạnh của cậu thiếu niên cao gầy, sắc nét như một bức
tranh thủy mặc.
Chu Tự Hằng hơi ngạc nhiên, sau đó lại dựa cả người vào cửa sổ, mỉm cười nhìn cô bé.
Minh Nguyệt giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ, lập tức thu hồi tầm mắt, yên lặng ngồi đọc sách tiếng anh.
“Đại ca, anh nhìn xong chưa?” Bạch Dương vất vả lắm mới đợi được đến khi tâm trạng của Chu Tự Hằng trở nên tốt hơn, cậu ta tươi cười, cố gắng mở to
mắt hỏi.
Chu Tự Hằng chống khuỷu tay vào cửa sổ, nói: “Mày thấy tao nhìn xong chưa hả?” Cậu nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.
Cậu vỗ vai Bạch Dương nói: “Giống như lúc mày ăn một cái gì đó ý.” Vì tâm
trạng tốt nên cậu rất kiên nhẫn giải thích với Bạch Dương.
Bạch
Dương suy nghĩ một chút, nhăn mặt nói: “Sao mà giống được chứ, nếu
em không ăn thì sẽ chết, còn anh không nhìn chị dâu thì cũng có chết
được đâu.”
một câu nói làm hỏng hết cả tâm trạng, Chu Tự Hằng chỉ hận không thể một cước đạp bay cậu ta.
Tiếng chuông tan học đúng lúc này thì vang lên, giáo viên tiếng anh thu lại
sách rồi đi ra ngoài, Bạch Dương vẫn sợ hãi trốn sau lưng Chu Tự Hằng,
Chu Tự Hằng bĩu môi nói: “cô giáo đi cẩn thận nhé.” Sau đó kéo Bạch
Dương đi vào lớp.
Giáo viên tiếng anh tức giận bước đi.
“Chào lớp trưởng.” Bạch Dương bắt chuyện với Mạnh Bồng Bồng, thậm chí còn cúi chào, nhưng vì quá mập nên còn làm rung cả bên bàn của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không tức giận, còn rất tự nhiên trò chuyện với Bạch Dương, cười tươi đứng dậy kê lại bàn học.
Nhưng cô bé còn chưa kịp làm gì thì Chu Tự Hằng đã dùng một tay kê cái bàn lại vị trí cũ rồi.
Minh Nguyệt vô tình đụng phải đầu ngón tay cậu.
[Để anh xoa cho em nhé?]
Câu nói kia giống như một bóng ma cứ lởn vởn trong đầu cô bé, làm cho cô bé bối rối cắn chặt môi.
Chu Tự Hằng không biết cô bé đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mặt cô bé trắng trắng mềm mềm, rất muốn véo một cái.
“anh đi chơi đây, tan học đứng chờ anh nhé.” Việc bùng học chẳng làm Chu Tự Hằng xấu hổ, cậu cứ thoải mái nói thế ngay trong lớp, cả lớp cũng đãquá quen với điều này rồi.
Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lại theo thói quen dặn dò: “anh chú ý an toàn nhé.”
Chỉ có Bạch Dương là thương lượng với Mạnh Bồng Bồng: “Lớp trưởng, chuyện
hai bọn mình bùng học có thể đừng nói với giáo viên được không?”
Mạnh Bồng Bồng rất nghiêm túc đáp: “không thể.”
Chuyện này không biết đã nói đến bao nhiêu lần, Bạch Dương rõ ràng rất nhát
gan, sợ cô giáo cực kỳ, thế mà luôn thích trốn học đi chơi.
Chu Tự Hằng không ưa dáng vẻ này của Bạch Dương, cậu vừa đi vừa nói: “không đi thì tao mặc kệ mày!”
Bạch Dương vội vàng bám theo sau, trông chẳng khác gì một quả bóng lăn theo chân cả, “Đại ca, chờ em, chờ em với!”
Hai người rất nhanh đã biến mất ở cuối hành lang.
“Cậu vẫn còn nhìn Bạch Dương đấy à?” Mạnh Bồng Bồng trêu chọc nói, “Yên tâm đi, cậu ta sẽ không bị ngã cầu thang đâu.”
Minh Nguyệt giật mình, không biết phải trả lời như thế nào, hai tai nóng rực cả lên.
không phải cô bé nhìn Bạch Dương, mà là nhìn cái người đi trước Bạch Dương, lộ ra nửa
cái đầu và một lọn tóc đen vểnh cao kia kìa.
Chủ nhân của chúng nó, tên là Chu Tự Hằng.