một cái hôn rất kêu giữa bầu không khí vắng vẻ tĩnh lặng, xung quanh
chẳng có ai, chỉ có mỗi Chu Tự Hằng dũng cảm và liều lĩnh hôn Minh
Nguyệt, trong phút chốc, Minh Nguyệt cảm thấy tiết trời lạnh lẽo hôm
nay đã trở nên ấm áp hẳn, lúc Chu Tự Hằng dứt ra, cô bé còn đưa tay che
trán cười khúc khích.
“Thích anh đến thế cơ à?” Chu Tự Hằng vui
lắm, hai tay ôm lấy gương mặt bầu bĩnh của Minh Nguyệt, nhẹ nhàng kéo
kéo, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Minh Nguyệt khiến cho cậu rất thỏa
mãn, hận không thể nhét cô bé vào trong ngực mình.
Thân phận giờ đã thay đổi rồi, nên Chu Tự Hằng có phần không kiềm chế được, cứ động tay động chân với Minh Nguyệt.
“Bây giờ em cực kỳ thích anh.” Minh Nguyệt không hề e ngại mà đáp, chẳng qua lúc nói xong cô bé liền liếc mắt nhìn xung quanh một chút,
thấy không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ mỗi bây giờ thôi á?” Chu Tự Hằng không hài lòng lắm, lại tiến sát vào hỏi.
Minh Nguyệt không trả lời, cô bé kéo tay phải của cậu ra nhìn, thấy có vết
thương thì xụ mặt xuống, mày nhíu lại, chẳng nói câu nào mà chỉ nhìn mãi thôi.
cô bé tuy nhìn chăm chú vết thương, nhưng cũng không quên chu cái miệng ra thổi.
“Có đau không?” Minh Nguyệt thổi một cái rồi đưa tay sờ vào phần da xung quanh vết thương.
“Đau!” Chu Tự Hằng nhe răng trợn mắt gào lên, “Đau lắm ấy!” Cậu giả bộ đáng
thương rồi giơ tay ra gần miệng Minh Nguyệt, “Em thổi cho anh thêm chút
nữa đi.” Cậu không hề thấy đau, nhưng vẫn tỏ ra yếu ớt để được Minh
Nguyệt thương.
Chu Tự Hằng thầm khinh bỉ chính mình, nhưng vốn mặt dày nên cũng kệ.
Diễn xuất lố như vậy mà Minh Nguyệt vẫn ngốc nghếch cho là thật, cô bé cẩn thận nâng tay Chu Tự Hằng lên, nhẹ nhàng thổi.
cô bé có làn da trắng ngần, lúc này đang phồng má lên, nghiêm túc thổi lên
vết thương của cậu, bím tóc lỏng lẻo lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt của cô bé
long lanh ngập nước, hiện rõ sự đau lòng, khiến cho lòng cậu cũng đau
theo.
Cái miệng chết tiệt này!
Chu Tự Hằng thật sự muốn vả cho mình một phát, cậu mím môi, vỗ nhẹ mặt Minh Nguyệt, áy náy nói:
“Được rồi được rồi, anh không đau đâu, gạt em thôi.” Lại đưa ngón cái ra lau khóe mắt cô bé, “Nước mắt sắp chảy ra rồi đây này, bánh bao yếu ớt
ạ.”
Minh Nguyệt không tin lắm, cô bé tức giận nói: “Vậy vết thương này từ đâu mà có hả?”
Hơ! cô nhóc này, bắt đầu muốn quản cậu rồi đấy à?
Nếu là người khác thì Chu Tự Hằng một là sẽ mặc kệ, hai là đạp cho một cước luôn rồi, nhưng vì đây là Minh Nguyệt nên cậu mới không làm vậy, chẳng
qua cậu thật sự không muốn nói ra, nhưng cũng không thể lẩn tránh,
đành nói: “anh đi đánh nhau.”
nói xong cậu ngại ngùng cúi đầu, ánh mắt lén lén lút lút nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt biết nhất định là Chu Tự Hằng không nói thật, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu thì cũng không nỡ tra hỏi thêm, chỉ một lần nữa kéo tay cậu đưa đến gần miệng, nhẹ nhàng hôn lên vết thương một cái, nói:
“Sau này anh đừng bất cẩn như vậy nữa.”
cô bé vừa trách móc vừa cảm thấy rất đau lòng.
Minh Nguyệt hôn không mạnh, thuốc bôi của Chu Xung có vẻ cũng rất tốt, hoặc
có thể vì cậu còn trẻ nên vết thương mau lành, trên mu bàn tay đãbắt đầu lên da non, nhưng lúc được Minh Nguyệt hôn, cậu lại cảm thấy tê dại,
dường như có một dòng điện xông vào trái tim, khiến cho cậu như muốn tan ra.
Chu Tự Hằng nhìn đôi môi hồng của Minh Nguyệt, không biết
nghĩ gì mà lại nhẹ liếm đôi môi khô khốc của mình, “Ừ” một tiếng, sau
lại thấy chưa đủ chân thành nên bổ sung thêm: “anh biết rồi.”
đã không còn sớm, Chu Tự Hằng ngồi lên xe đạp, vỗ vào chỗ ngồi đằng sau, nói: “Em lên đi, sắp muộn học rồi.”
Chỉ nói không thôi thì chưa đủ, cậu còn kéo tay Minh Nguyệt, ấn cô bé ngồi xuống, sau còn bắt cô bé vòng tay ôm eo mình nữa.
Minh Nguyệt xấu hổ giãy dụa: “Chu Chu anh buông tay em ra.”
“không buông!” sự chống cự của Minh Nguyệt đối với Chu Tự Hằng mà nói thì hoàn toàn không nhằm
nhò gì, cậu thậm chí còn vui vẻ náo loạn cùng Minh Nguyệt một chút, cuối cùng mới nghiêm túc dặn dò: “Bắt đầu từ hôm nay, em phải ôm eo anh lúc
ngồi xe đạp.”
Cậu đã muốn Minh Nguyệt ôm eo mình lâu rồi, từ ngày đầu tiên đạp xe chở cô bé đi học đã nghĩ đến rồi cơ, bây giờ vất vả lắm mới được danh chính ngôn thuận, sao cậu có thể thỏa hiệp được cơ chứ?
“Đây là mệnh lệnh của bạn trai đấy nhé.” Chu Tự Hằng giữ chặt tay cô bé không chịu buông.
Thấy cậu bá đạo như vậy, Minh Nguyệt đành ậm ừ cho qua, ngoan ngoãn vòng tay ôm eo cậu.
cô bé nghe lời rồi, Chu Tự Hằng lại bắt đầu được voi đòi tiên: “Hôm nay gió
lớn lắm, em áp mặt vào lưng anh đi, đừng để bị cảm lạnh.” Cậu quay lưng
về phía Minh Nguyệt mà nói nên Minh Nguyệt không nhìn thấy nét mặt của
cậu, nhưng ngước lên thì trông thấy dúm tóc trên đầu cậu đang dựng lên
rồi đung đưa trước sau.
Nhìn xem cậu ta đắc ý chưa kìa!
Minh Nguyệt nào có chuyện không biết là Chu Tự Hằng đang kiếm cớ chứ, cô bé
đập một phát vào lưng cậu, áp mặt vào nói: “Rồi rồi, em nghe
lời anhhết! anh mau đi đi, sắp muộn học rồi.”
Mặt của cô bé dán
chặt vào lưng cậu, giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu, Chu Tự Hằng cầm tay Minh
Nguyệt nhét vào túi áo đồng phục của mình: “Em phải làm như vậy nè.” Túi áo đồng phục khá rộng nên thừa sức để cô bé đút tay vào.
Đợi Minh Nguyệt ổn định rồi, Chu Tự Hằng mới để chân lên bàn đạp, huýt sáo rồi nói: “đi thôi ~”
Chú bảo vệ nhìn thấy hai người, quen miệng nói: “Cậu Chu đi thong thả nhé.”
Ngoài dự đoán của chú bảo vệ, hôm nay Chu Tự Hằng lại vui vẻ quay đầu vẫy tay đáp: “Chào chú nhé!” Cậu hét rất to, làm chú bảo vệ sững sờ nhìn, Minh
Nguyệt thì càng áp chặt mặt vào lưng cậu hơn, còn véo eo cậu nữa.
Xấu hổ chết đi được!
Chu Tự Hằng cầm tay lái bằng một tay, tay còn lại đút túi áo, bao lấy tay
Minh Nguyệt, hỏi: “Thế mà đã ngượng rồi, sao tối qua lại còn đứng ở bãi
gửi xe chờ anh?”
Tay của Minh Nguyệt rất nhỏ, lại mềm nữa, khiến cậu cứ muốn nắm mãi.
Chu Tự Hằng giống như một cái lò sưởi vậy, được cậu chắn phía trước nên
Minh Nguyệt không bị gió lùa, tay cũng không lạnh, trong lòng cô bé xấu
hổ lắm nhưng vẫn để mặc cho Chu Tự Hằng nắm tay, nghĩ một lát
rồi nhỏ giọng đáp: “Bởi vì em nghe anh nói…” Minh Nguyệt dừng lại,
bớt đi mấy chữ, “Cho nên em mới muốn nhanh được gặp anh.” Tay cô bé khẽ
ngoắc ngoắc lòng bàn tay Chu Tự Hằng.
Sáng sớm ở Nam Thành rất
rét, gió thổi mang theo hơi lạnh của tuyết, nhưng trong lòng Chu Tự
Hằng thì vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu.
Dường như những chuyện không vui đều đã tan biến hết, qua một đêm ngủ say thì đã ổn cả rồi.
Đến cổng trường, đang chuẩn bị dừng xe thì Bạch Dương cũng vội vàng đạp xe
đến, cậu ta mặc một cái áo bông đỏ rực, đội mũ quả dưa, nom rất
có không khí đón năm mới.
“Đại ca!!!” Bạch Dương há to mồm gọi, bánh
xe trượt qua vũng nước đọng, làm bắn tung tóe lên ống quần của Mạnh Bồng Bồng đang vừa đi vừa đọc sách gần đó.
Từ trước đến nay Mạnh Bồng Bồng luôn không bỏ qua một chút thời gian nào để học, sau khi trở thành thủ khoa trong các trường cấp hai ở Nam Thành, cô bạn này càng chăm chỉ học hơn, bài tập mà Minh Nguyệt phải mất ba ngày mới làm xong, Mạnh
Bồng Bồng thì chỉ mất một lúc thôi.
không cẩn thận làm bắn nước
bẩn lên quần lớp trưởng, Bạch Dương sợ hãi nhảy vèo xuống xe, cả người
lảo đảo, tay giữ lấy cái mũ quả dưa, nhút nhát đứng trước mặt Mạnh Bồng
Bồng.
Mấy năm qua kiểu tóc của Mạnh Bồng Bồng vẫn không hề thay
đổi, vẫn là mái tóc dài ngang vai, cô bé có một làn da trắng nõn, tóc
đen dài, chân tay thẳng tắp.
cô bé không nói lời nào, chỉ liếc
mắt nhìn, Bạch Dương thì sợ hãi mềm nhũn cả chân, cắn môi, bàn tay mập
mạp xoắn xoắn áo, nói: “Lớp trưởng…”
“Mình không phải lớp trưởng, mà là cán sự học tập.” Mạnh Bồng Bồng bình thản đáp, sau khi lên cấp
ba, cô bé dứt khoát từ chối vị chí lớp trưởng và tự mình nhận làm
cán sự học tập, một chức vụ vừa dễ dàng mà lại thích hợp hơn với cô bé.
Bạch Dương nghe xong thì không dám mở miệng nói gì nữa.
Chu Tự Hằng dừng xe rồi nhưng vẫn không chịu buông tay Minh Nguyệt ra, cứ
thế dắt cô bé đến gần hai người kia, Bạch Dương thấy vậy liền nhút nhát
đứng trốn sau lưng Chu Tự Hằng, sau lại suy nghĩ lại, đi đến trốn sau
lưng Minh Nguyệt.
Bạch Dương to béo nên nhìn cậu ta đứng trốn đằng sau Minh Nguyệt mà buồn cười cực kỳ.
Minh Nguyệt không nhịn được mà bật cười, Bạch Dương nghe vậy thì hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
“Sợ mà không biết chạy đi!” Chu Tự Hằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cậu không thích Mạnh Bồng Bồng, vì ngày nào cô bạn này cũng ngồi giảng bài cho Minh
Nguyệt, làm Minh Nguyệt không còn thời gian mà để ý tới cậu!
Minh Nguyệt giật tay Chu Tự Hằng ra rồi nắm tay Mạnh Bồng Bồng, chào hỏi nhau mấy câu rồi cùng nhau đi vào trường.
Chu Tự Hằng trợn mắt há mồm, Bạch Dương thì âm thầm cảm tạ trời đất.
“Mẹ nó!” Tự dưng bị người khác chen ngang, Chu Tự Hằng tức giận dậm chân,
bê xe đạp vứt vào trong bãi để xe, không quên trừng mắt nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương rụt rè lấy cái bánh bao thịt trong túi ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị dâu thật tốt!”
“Lo mà ăn bánh bao của mày đi!” Chu Tự Hằng tức giận véo tai Bạch Dương quát.
Cậu đút hai tay vào túi quần, suy nghĩ một chút lại rút tay ra rồi đút vào túi áo, để một lúc rồi lại đưa tay lên mũi ngửi.
Hình như vẫn còn vương lại một chút mùi của Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng thoáng mềm lòng, khoác vai Bạch Dương đi vào trường.
Bạch Dương lén liếc nhìn Chu Tự Hằng, thấy thần sắc cậu vẫn giống như thường ngày thì mới yên lòng, tiếp tục ăn bánh bao.
Trời bắt đầu vào đông nên càng ngày càng lạnh, trong lớp học mở máy sưởi,
hơi nước bốc lên làm mờ cửa sổ, mặc dù hôm qua tuyết rơi, nhưng hôm
nay không có một học sinh nào đến muộn, ai nấy đều ổn định chỗ ngồi từ
rất sớm, giáo viên chưa vào mà tất cả đã giở sách ra đọc rồi.
Minh Nguyệt ngồi học thuộc lòng một bài thơ cổ, giọng cô bé tựa như chim sơn ca, vô cùng dễ nghe.
Mạnh Bồng Bồng thích nhất là nghe giọng Minh Nguyệt, cảm giác rất sướng cái
lỗ tai, Mạnh Bồng Bồng ngủ ít, giấc ngủ cũng không được chất lượng lắm,
lúc bị mất ngủ, cô bé lại nghĩ không biết có thể mang Minh Nguyệt về nhà để cô bạn này hát ru mình ngủ không nhỉ.
Minh Nguyệt hôm
nay không được tập trung lắm, thỉnh thoảng cô bé lại nhìn xung quanh,
miệng luôn mỉm cười, hai mắt cong lại như vầng trăng.
Khi Minh
Nguyệt cười nhìn rất cuốn hút, khiến các bạn học nam trong lớp đều phải
ngoái đầu nhìn, sau đó lại làm bộ không để ý, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Minh Nguyệt tựa như một đóa hoa đang nở rộ, tỏa ngát hương thơm, mà hôm
nay, cô bé còn tươi cười ngọt ngào hơn ngày thường rất nhiều.
Mạnh Bồng Bồng cảm thấy có gì đó không đúng, cô bé liếc nhìn Chu Tự Hằng một cái, khẽ mím môi.
Theo thời gian, Mạnh Bồng Bồng đã sớm phát hiện Minh Nguyệt và Chu Tự
Hằng không phải chỉ là anh em hàng xóm bình thường, thật ra hai người họ gắn bó và thân thiết hơn thế rất nhiều.
Minh Nguyệt rất nhạy cảm, thoáng chốc đã nhận ra cái nhìn khác lạ của Mạnh Bồng Bồng dành cho mình.
“Cậu tức giận vì chuyện hồi sáng sao?” Minh Nguyệt hỏi, cô bé đang nhắc đến
chuyện Bạch Dương làm bắn nước lên quần Mạnh Bồng Bồng.
Mạnh Bồng Bồng lắc đầu, cô bé không bao giờ để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt đó, thời
gian ấy thà tranh thủ ngồi học bài còn hơn, với lại…dáng vẻ đáng thương
của Bạch Dương làm cho cô bé không nỡ giận.
“Cậu với Chu Tự Hằng, hai người…” Mạnh Bồng Bồng nói thầm, giọng nhỏ đến mức Minh Nguyệt phải cố gắng lắm mới nghe thấy.
Minh Nguyệt hiểu ý của cô bạn, cô bé cũng không muốn trốn tránh vấn đề này,
rất thẳng thắn mà gật đầu, mím môi cười đáp: “Bọn mình đang quen nhau.”
Nghe được đáp án từ Minh Nguyệt, Mạnh Bồng Bồng vô cùng ngạc nhiên
với sự can đảm của cô bạn này, ở ngôi trường Nhất Trung có thể nói là
đứng nhất nhì thành phố, chuyện yêu sớm thật sự là một cú sốc lớn.
Tuy là thế nhưng hàng ngày Minh Nguyệt vẫn nhận được rất nhiều thư tình,
Mạnh Bồng Bồng lại không cảm thấy Chu Tự Hằng là lựa chọn tốt nhất,
thành tích học của cậu ta quá kém, cái này ai cũng biết, kể cả chuyện
cậu ta dựa vào quan hệ để vào được trường này cũng vậy.
Thậm chí có thầy cô còn khẳng định là Chu Tự Hằng sẽ trượt đại học.
Mạnh Bồng Bồng nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại thích cậu ta?”
Sao lại thích à? Minh Nguyệt không đáp, chỉ le lưỡi cười, đã ở bên nhau
mười mấy năm rồi, lý do để thích cậu thật sự rất nhiều, nhưng đây là bí
mật của hai người họ, cô bé không muốn nói ra.
Minh Nguyệt lại liếc nhìn ra đằng sau, thấy Chu Tự Hằng đang nhướn mày, dịu dàng cười nhìn mình.
Mạnh Bồng Bồng chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như Chu Tự Hằng, liền nhíu
mày nói: “Cậu…có phải là bị vẻ đẹp của cậu ta mê hoặc không?”
Minh Nguyệt buồn cười lắm, nhưng không thể nói ra được lý do nào khác, đành
gật đầu: “Đúng vậy, mình bị mê vẻ đẹp trai của cậu ấy đấy.”
Mê đến mức thần hồn điên đảo, đầu choáng mắt hoa, thế nên mới bằng lòng đi theo người ta.