Sau khi hoàn thành tiết học cuối cùng, thầy Vũ để lại câu chúc “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài” ở một góc
bảng đen, mặc dù đã hơn 60 tuổi, nhưng chữ viết của thầy vẫn cứng cáp
như cũ.
Cùng với một góc bên kia là câu “Có chí ắt thành, phá phủ trầm chu, người có công, trời không phụ”, tạo thành một mảng kí ức khó
phai trong lòng mỗi học sinh.
Bảy ngày đếm ngược trôi qua rất
nhanh, bút cũng đã hết mực, giấy nháp cũng chất thành đống, kiến thức
càng ngày càng hiện rõ lên trong đầu, quãng thời gian học tập trước kì
thi của lớp mười hai, thậtsự vô cùng vất vả và căng thẳng.
Nhưng kết quả nhận được lại khiến cho người ta thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì.
Trong lớp 12/1 ban khoa học tự nhiên, chữ số màu đỏ đã chuyển thành số 0.
Chữ số cuối cùng này được đích thân thầy Thành chủ nhiệm viết một cách rất
chậm rãi, sau khi viết xong, ông quay xuống nhìn cả lớp hồi lâu, sau đó
tươi cười trịnh trọng nói: “Chúc các em thi tốt!”
Chu Tự
Hằng đã học thầy Thành ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy thầy
cười sảng khoái đến vậy, các nếp nhăn trên gương mặt dường như cũng giãn ra hết, cậu thầm nghĩ chắc là thầy có rất nhiều lời muốn nói, cũng có
nhiều điều muốn dặn dò cả lớp.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều không thể bằng một câu “Chúc các em thi tốt”.
Địa điểm thi của trường Nhất Trung Nam Thành là khu nhà học của khối 11,
các phòng học của lớp 12 thì không bị trưng dụng, cho nên các học sinh
thi xong có thể quay lại lớp cũ của mình để nghỉ ngơi.
Ngày mùng
bảy tháng sáu, Chu Tự Hằng bước ra khỏi phòng học, trước khi đi, cậu
đứng lại trước con số 0 màu đỏ, lặng lẽ nhìn xuống lớp.
Đối với
bọn cậu thì đời học sinh đã hết, trở thành con số 0, nhưng đối với các
tân học sinh lớp 12 thìthời gian còn lại là 365 ngày.
365 ngày
vừa qua tựa như một giấc mơ đối với Chu Tự Hằng, cậu nhìn xuống lớp học, giờ phút này đãchẳng còn ai, chỉ có sách vở tài liệu là vẫn ở
nguyên trên bàn, ánh nắng buổi sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi nhỏ đang không ngừng bay lượn trong không trung.
Từng hình ảnh lần lượt xuất hiện trước mắt Chu Tự Hằng.
…
Nửa học kì cuối của năm lớp 10, trời mưa không ngớt, thầy Thành bất lực
mắng cậu: “Lần thi này em đứng cuối cùng đấy biết không!”
“Em định sau này sẽ cứ như vậy mà thi đại học à? Hay học xong lớp 11 là bỏ học luôn?”
…
Sau đợt thi tháng của tháng năm, Bạch Dương kinh ngạc vì thấy cậu tăng đến
400 hạng, cứ lải nhải không ngừng, cậu liền cầm quyển sách nện vào đầu
cậu ta một cái, sau đó tiếp tục ngồi đọc thuộc thơ, vừa nhìn Minh Nguyệt vừa nhẩm: “Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết.” (Dịch: cô gáibán rượu bên lò lửa đẹp như trăng, cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết.)
…
Học kì một của lớp 11, điểm thi tháng đầu tiên của cậu làm cho thầy Vũ dạy
Văn tái xanh cả mặt, khôngngừng vỗ bàn để trút giận, bởi vì cậu chỉ được 77 điểm môn Văn, thấp hơn 30 điểm so với điểm trung bình của cả lớp,
cũng bởi cậu đã viết vào trong bài làm vỏn vẹn một câu ‘Ánh nắng
chiều thật đẹp, Vương Bột đã miêu tả rất xuất sắc’.
…
Buổi tối tháng mười hơi lạnh, Minh Nguyệt ngủ say bên cạnh cậu, lúc ấy cậu
còn đang vật lộn khổ sở với đống thơ cổ, chỉ vì một câu “Trăng sáng vằng vặc, bao giờ mới hái?” mà nhớ luôn cả bài Đoản Ca Hành.
…
Những kí ức đó bỗng hiện lên rõ ràng ngay khi Chu Tự Hằng phải rời khỏi lớp
học để bước vào phòng thi, sự cố gắng từng chút từng chút đó, không chỉ
được thời gian ghi nhận, mà cũng làm cho cậu khắc cốt ghi tâm.
Cậu cũng từng quá mệt mỏi mà nằm gục xuống ngay trên bàn, cũng đã từng quá
áp lực mà vo viên mấy tờ bài thi rồi ném đi, cũng đã từng ủ rũ buồn
phiền mà la hét trên ban công.Nhưng cuối cùng cậu vẫn cố bò dậy để tiếp
tục đọc sách, nhặt lại tờ bài thi rồi xem lại lỗi sai, sau khi la hét
chán rồi thì lại bình tâm, lên tinh thần tiếp tục phấn đấu.
Bàn
học trong phòng hơi xô lệch, lối đi rất hẹp, Chu Tự Hằng từ trên bục
giảng đi về chỗ ngồi của mình, trước khi rời đi, cậu cầm lấy cuốn vở ghi chép của mình, mở nó ra một lần cuối.
trên trang sách có vẽ một vầng trăng, bên cạnh là dòng chữ “Mình là người giỏi nhất”.
Vầng trăng kia là hình ảnh thu nhỏ của Minh Nguyệt, còn dòng chữ chính là mục tiêu và động lực của cậu.
Chu Tự Hằng đưa tay ra, đón lấy ánh mặt trời rực rỡ.
Ánh sáng vừa chói lọi nhưng cũng rất hiền hòa, tựa như tâm trạng của cậu lúc này vậy.
Mang theo tâm trạng đó, cậu trải qua hai ngày thi tốt nghiệp vô cùng thuận
lợi, bốn môn thi dường như không gây khó khăn gì cho cậu cả, Chu Tự Hằng làm bài rất tốt, viết liền một mạch, thậm chí còn có thừa thời gian để
kiểm tra lại một lần.
Tiếng chuông báo hết giờ làm bài thi
tiếng anh vang lên, cũng đồng nghĩa với việc thời gian của năm học
cuối đã hoàn toàn kết thúc.
Đánh xong cuộc chiến gian khổ nhất,
Chu Tự Hằng thở hắt ra một hơi, cậu cảm thấy bản thân đã tạo
được một dấu chấm trọn vẹn cho năm học cấp ba này, không thẹn với lòng,
cũng không thẹn với mồ hôi công sức mà mình đã bỏ ra.
Chu Tự Hằng tìm được Minh Nguyệt ở đầu cầu thang, tuy vẫn còn rất đông người xung
quanh, nhưng vì vui sướng quá nên cậu đã không kìm được mà hôn lên
trán cô bé một cái, lại hôn hai má mỗi bên mộtcái, cuối cùng
chụt nhẹ một cái lên môi, sau đó huýt sáo một tiếng.
Nghe thấy tiếng huýt sáo, chứng tỏ cậu làm bài thi rất tốt, điều này khiến cho Minh Nguyệt rất an tâm.
Những người xung quanh không để tâm đến bọn họ, chỉ một lòng hô hào la hét
vì đã thi xong, rất nhiều học sinh còn xé nát cả sách rồi đứng trên hành lang ném xuống, dưới sân chẳng mấy chốc đã tràn ngập giấy tờ và sách
vở.
Thế nhưng cảnh hai người thân mật vẫn có người nhìn thấy.
Thầy Thành đứng ở cầu thang chờ từng học sinh ra về, ông không ngồi trong
phòng điều hòa mà lại đứng ở chỗ nắng nhất bên ngoài, vì quá nóng nên
tay còn cầm quạt giấy để quạt.
Minh Nguyệt trông thấy thầy chủ
nhiệm thì ngượng lắm, cúi đầu kéo áo Chu Tự Hằng, ý đồ muốn che mặt mình lại: “Thầy…nhìn thấy rồi kìa…”
“anh biết.” Chu Tự Hằng chẳng sợ gì cả, cậu cầm tay Minh Nguyệt nói, “Nhưng bọn mình tốt nghiệp rồi mà.”
Cậu quay người nhướn mày với thầy chủ nhiệm, sau đó nở một nụ cười thật tươi.
Thầy Thành cũng cười lại rồi giơ ngón cái với cậu, còn nghịch ngợm lắc lắc
cổ tay, dáng vẻ không hề giống với mọi ngày.Trong hai ngày thi, ông
mặc một bộ quần áo màu đỏ, đến giày cũng màu đỏ luôn, nhìn cực kì
đáng yêu.Hoạt động xé sách ném đi vẫn còn đang tiếp diễn, không có ai ra ngăn bữa tiệc vui vẻ cuồng loạn này, những trang giấy cứ thế rơi lả tả
xuống sân.
Minh Nguyệt không ném sách, nhưng cô bé phát hiện là Mạnh Bồng Bồng cũng đang tham dự trò vui này cùng mọi người.
Là một học sinh chăm ngoan học giỏi nổi tiếng trường Nhất Trung, lúc này Mạnh Bồng Bồng đứng ở bên trái hành lang, ném hết đống sách vở dày cộp và vở bài
tập xuống sân, không phải là từng tờ từng tờ, mà là từng quyển từng
quyển một, gương mặt trắng trẻo cười rất tươi.
Minh Nguyệt cảm
thấy nụ cười đó hẳn là xuất phát từ nội tâm của Mạnh Bồng Bồng, ngay cả
nét mặt cũng lộ ra sự nhu hòa dưới ánh nắng chiều, gánh
nặng trên lưng cô bạn này dường như đã được rũ bỏ hết, khiến cho Mạnh
Bồng Bồng trở nên hoạt bát và đáng yêu hơn nhiều.
Bạch
Dương thì lại đứng dưới sân, Mạnh Bồng Bồng ném xuống quyển nào là cậu
lại nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy quyển đó, dáng vẻ vừa vội vàng lại vừa vui sướng.
Sách vở từ bên trên rơi xuống quá nhiều, Bạch
Dương không để ý nên người bám đầy giấy tờ, nhưng cậu không vội
phủi đi mà chỉ chăm chăm đi thu gom lại sách của Mạnh Bồng Bồng, sau đó
nhìn lên cười với cô bé một cái, nụ cười của cậu rất đẹp, mang
theo sự trong sáng ngây ngô, khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Việc học của lớp 12 quá căng thẳng nên Bạch Dương không thể mập trở lại
được, thậm chí còn gầy đithêm chút nữa, cậu và Chu Tự Hằng thuộc hai
kiểu khác nhau, Chu Tự Hằng thì tác phong mạnh mẽ, ngũ quan tinh tế,
Bạch Dương lại hiền lành nhát gan, gương mặt thanh tú ưa nhìn.
Nhưng cả hai đều có một điểm chung, đó là cực kì cố gắng nỗ lực, Minh Nguyệt tin rằng Bạch Dương sẽnhận được tin tốt.
Tài liệu học tập của Mạnh Bồng Bồng nhiều quá, mà cô bé lại thong thả ném từng quyển một, cho nên mất rất nhiều thời gian.
Nhưng Bạch Dương thì vẫn rất vui vẻ mà nhặt lại hết, còn coi nó như bảo bối mà ôm chặt trong lòng.
“Động tác của Bạch Dương nhanh thật đấy.” Minh Nguyệt đứng nhìn khoảng mười phút rồi nghiêm túc đánh giá.
“Nó nói là sẽ cất giữ tài liệu học tập của Mạnh Bồng Bồng, coi như đồ gia truyền để lại.” Chu Tự Hằng nói, sau đó lại không khỏi tự khen mình: “anh còn hơn
nó, anh đã từng vượt tường để vào học viện múa Bắc Kinh đấy nhé.”
Minh Nguyệt cúi đầu cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi Chu Tự Hằng:
“Sách vở của anh thì sao? Có mang về không hay cũng ném đi?”
Chu
Tự Hằng lắc đầu nói: “Bố anh bảo mấy quyển sách này không được ném đi,
ông ấy sẽ lái xe đến đây để mang đống sách về, nhân tiện đón bọn mình
luôn.”
Chu Xung bỏ công bỏ việc vì kì thi tốt nghiệp của con
trai, hai ngày thi hắn chỉ mặc áo may ô quần đùi, chân đi dép lê,
trời thì nóng bức nhưng vẫn đứng bên ngoài cổng trường để chờ đưa cơm
cho con, thỉnh thoảng cũng có ra nói chuyện với các phụ huynh khác, vừa
buôn dưa lê vừa cắn hạt dưa.
Rất rõ ràng, trong lòng của Chu Xung, con trai vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Thế nào mà lại đến mang sách về, nhân tiện đón Chu Tự Hằng luôn?
Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: “Tại sao không được ném đi?”
Tại sao ư?
Chu Tự Hằng xếp lại đống sách theo thứ tự từ to đến bé, nghe vậy thì chỉ
vỗ nhẹ bìa sách, nghiêm túc nói: “Bố anh nói muốn giữ lại hết sách và vở ghi của anh, sau này đưa lại cho cháu nội, vì kiến thức chính là nguồn
tài nguyên quý giá.”
Minh Nguyệt nhìn thấy hình bóng mình trong
đôi mắt sáng như lưu ly của Chu Tự Hằng, cho nên cô bé rất tự nhiên mà
tự liên tưởng tới mình khi nghĩ tới hai từ “cháu nội”, cô bé xoắn xoắn
ngón tay, cố gắng che dấu cảm xúc ngượng ngùng trong lòng, lí nhí nói:
“Chú Chu…lo xa thật đấy…”
Chu Tự Hằng mặt dày hơn bố nhiều, sắc mặt cậu không thay đổi, nói: “anh cảm thấy là mình còn lo xa hơn cả bố cơ.”
Cậu nghiêm túc mím môi, nói tiếp: “Sách vở của em cũng cất cẩn thận
luôn đi, bởi vì anh không chắc là sau này con của chúng
mình sẽ là một đứa con trai nghịch ngợm hay là một cô con gái xinh đẹp
đáng yêu như em nữa.”
Tinh trùng quyết định giới tính thai nhi, trong sách Sinh có sơ đồ miêu tả rất rõ về quá trình này.
Cho nên Chu Tự Hằng nói cũng có lý.
Nhưng Minh Nguyệt thì không thể nào bình tĩnh được, đầu óc cô bé trở nên trống rỗng.
“Sau này con của chúng mình…”
“Sau này con của chúng mình…”
“Con của chúng mình…”
Sao anh ấy lại có thể…tính đến cả chuyện sinh con rồi?
Chu Tự Hằng nhìn gương mặt đỏ hồng của Minh Nguyệt, yết hầu khẽ giật, trước khi đánh mất sựnghiêm túc, cậu cố nói cho hết lời: “Nếu là con trai
giống anh, anh sẽ luôn bảo ban con cố gắng học hành, nếu là
con gái thích múa giống em, vậy thì phải nhờ em dạy cho con rồi, đem tất cả những kĩ năng nhảy múa và vở ghi của em cho con hết.”
“nói mấy chuyện này…không phải vẫn còn quá sớm sao?” Minh Nguyệt ấp úng nói, mặt đỏ bừng cả lên.
“không sớm.” Chu Tự Hằng đã thu dọn xong sách vở, lấy dây buộc lại, một tay cầm sách một tay nắm tay Minh Nguyệt.
Tay của cậu rất lớn, còn tay cô bé lại nhỏ, một tay thì mạnh mẽ, một tay
lại mềm mại, hoàn toàn trái ngược nhưng lại rất phù hợp.
“Lúc học tiết Sinh anh đã luôn nghĩ đến vấn đề này rồi, cho
nên anh còn không dám nhìn em, bài học này anh còn học rất kĩ, tiếc là
trong đề thi lại không có.” Giọng điệu của cậu thậm chí còn tỏ ra rất
tiếc nuối.
Minh Nguyệt không rút tay ra khỏi tay cậu, cô bé có
thể cảm nhận được là Chu Tự Hằng đang nghịch ngợm, ngón tay cứ cọ cọ
vuốt vuốt tay cô bé.Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “May là không có trong đề thi, vì em không giỏi phần đó lắm.”
cô bé rõ ràng
là nói dối, sự kết hợp của trứng và tinh trùng là phần quan trọng cần
ghi nhớ, sao lại có chuyện không học được chứ?
Nhưng Chu Tự
Hằng không vạch trần cô bé, còn thuận theo nói: “không giỏi vấn đề đó
cũng không sao, sau này em sẽ tự mình cảm nhận được thôi mà.”
Cậu cúi đầu ghé sát vào tai cô bé, không để cho mọi người nghe được, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ của con anh ạ.”
Minh Nguyệt rút tay ra rồi chạy trối chết, tim đập thình thịch không có dấu hiệu chậm lại.