Khi một người thật lòng yêu ai, ta có thể nhìn ra điều đó từ ánh mắt của người ấy.
Mà Chu Tự Hằng thì lại có một đôi mắt to và sáng, lớn lên ở thành cổ Giang Nam nên khí chất cũng vô cùng điềm đạm, ánh mắt cậu sâu thẳm và trong
veo như bầu trời quang tươi đẹp ở Nam Thành.
Minh Nguyệt yên lặng đứng một chỗ, nghe những âm thanh được tạo ra từ những ngón tay của Chu Tự Hằng.
Chiếc đàn ghita này là loại cổ điển, âm thanh khá hay, Chu Tự Hằng gác chân
lên, thử đánh hai tiếng rồi bắt đầu vào đoạn nhạc dạo, ngẩng đầu lên
nhìn Minh Nguyệt.
Rất tự nhiên, Minh Nguyệt nhìn thấy được hình bóng của mình trong đôi mắt ấy.
Minh Nguyệt mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, hơn nữa còn cực kì bạo dạn làm động tác hôn gió với Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng cũng cười theo, bắt đầu cất giọng, tiếng hát dịu dàng như tiếng nước chảy róc rách của mùa xuân, đây vốn là ca khúc thuộc thể loại Rock and roll, được ca sĩ hát với cảm xúc cực kì đau thương, nhưng bây giờ
Chu Tự Hằng lại như đang thủ thỉ tâm sự với người mình yêu vậy, trong
ánh mắt không che giấu được tình cảm đang trào dâng.
Cậu hát: “Đều là lỗi tại em, đã yêu tôi quá dễ dàng, khiến cho tôi bất tri bất giác thỏa mãn với sự hư vinh khi được yêu…”
Thần thái của cậu rất tự đắc và vui vẻ, nụ cười xen lẫn sự kiêu ngạo, giống như một cậu con trai bị bạn gái làm hư vậy.
Cậu vẫn tiếp tục: “…anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao
quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn được đi cùng em
đến bạc đầu.anh thừa nhận mọi sai lầm đều do lời ước hẹn, sự ngọt ngào
như đường như mật, thốt ra làm rung động lòng người, trái tim dù sắt đá
đến đâu cũng trở nên mềm yếu…”
Chu Tự Hằng hát tới đây, hai
mắt không hề chớp mà nhìn Minh Nguyệt, giọng ca cũng rất chân thành, như muốn thông qua lời bài hát để biểu đạt tâm tình của mình với cô.
Minh Nguyệt là một cô gái dễ xấu hổ, không thích những cái gì quá khoa
trương và náo nhiệt, thậm chí còn cực ít tham gia các hoạt động tập thể, vốn cô không thích việc tỏ tình trước đám đông, nhưng nếu người tỏ tình là Chu Tự Hằng thì cô sẽ hoàn toàn đón nhận.
Minh Nguyệt không tự chủ được mà đi đến gần cậu, cho đến khi cái bóng của hai người chồng lên nhau.
Nữ chính trong câu chuyện tình đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ của mình rồi,
“Đều tại vầng trăng gây họa” đã đánh bại được “Ánh trăng nói hộ lòng
tôi”, người xem đứng than thở, đồng thời cảm thấy Chu Tự Hằng yêu được
hoa khôi học viện múa Bắc Kinh không phải là không có nguyên nhân.
“Cậu này học đại học sân khấu điện ảnh Bắc Kinh hay học viện hí kịch trung
ương đấy? Đẹp trai thế này mà sao chưa từng nhìn thấy mặt nhỉ?” Đám đông bắt đầu bàn luận rối rít.
Luôn luôn sẽ có một hai người biết
chuyện, lập tức lên tiếng giải thích: “Dân Thanh Hoa đấy, không dựa vào cái mặt để kiếm cơm đâu.”
không dựa vào cái mặt để kiếm cơm…
Đám đông bỗng yên lặng hai giây, sau đó lại chăm chú nhìn cặp đôi đang đứng ở vị trí trung tâm, chấp nhận tổn thương rồi kéo nhau đi về, sân kí túc nhanh chóng trở nên vắng vẻ, màn tỏ tình cũng theo đó mà kết thúc, Chu
Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt rời đi.
Cậu sinh viên tỏ tình thất
bại thì phải ở lại thu dọn đống nến xếp thành hình trái tim kia, còn cả
ruy băng buộc vào bóng bay nữa, thậm chí còn có một bó hoa hồng chưa kịp mang ra, rất nhiều người cảm thấy thương cho cậu ta, đồng thời cũng
kiên định sẽ không theo đuổi Minh Nguyệt nữa.
Sau khi chấn áp
được tình hình, Chu Tự Hằng cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo, còn giữ
lại một phần khiêm tốn nói với Minh Nguyệt: “Lâu rồi anh không đánh đàn, cảm thấy như mới tập ý.”
Tưởng Văn Kiệt là thầy giáo dạy ghita
vỡ lòng cho cậu, sau đó thì cậu tự luyện tập một mình, nhưng sau khi
bước vào năm cấp ba bận rộn với đống bài vở thì cậu chỉ có hứng thú vào
mấy cái bộ đề thi mà thôi.
Lúc đàn Chu Tự Hằng có đơn giản hóa mấy chỗ phức tạp, nhưng vì xử lý rất lưu loát nên không làm gián đoạn giai điệu của ca khúc.
“Nếu tự chấm điểm thì anh sẽ chỉ cho mình 60 điểm thôi.” Chu Tự Hằng hơi tiếc nuối và áy náy nói.
Cậu vốn có yêu cầu rất cao vào bản thân.
“Em thì chấm cho anh 100 điểm.” Minh Nguyệt giơ ngón trỏ lên nói, thái độ rất chân thành, “anh đánh nghe hay lắm.”
Cơ bản là rất dễ nghe, mà quan trọng là Minh Nguyệt rất thích cái người đánh đàn.
“Em bị ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ rồi.” Chu Tự Hằng vỗ nhẹ trán cô, lại cúi xuống hôn cô mộtcái.
Minh Nguyệt ngượng ngùng lè lưỡi nói: “Chắc là vậy đó.”
Mặc dù Chu Tự Hằng không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, nhưng màn tỏ tình của cậu thì đãđược truyền khắp cái trường múa này chỉ trong có
vài giờ ngắn ngủi, cho nên lúc Minh Nguyệt trở về kí túc xá thì lập tức
bị bạn cùng phòng Chương Chi Vi trêu chọc: “Bạn trai cậu chỉ
bằng một chiêu đã có thể gạt được hết tất cả những tên con trai có ý đồ
theo đuổi cậu, đẹp trai chết mất!”
cô đứng trên lầu kí túc xá nhìn hết mọi việc, hai phe đối chọi, kết cục bi thảm.
Chu Tự Hằng toàn thắng, cậu đã dùng tư thái mạnh mẽ và cao ngạo của mình để tuyên bố chủ quyền.
“Bình thường nhìn bạn trai cậu có vẻ điềm đạm ít nói, thế mà đến thời điểm
quan trọng thì lại bá đạo kinh người!” Chương Chi Vi khoanh chân
ngồi trên ghế, vừa ăn hoa quả vừa nhồm nhoàm nói: “Người ta là hot boy
khoa âm nhạc, đánh có một bài để tỏ tình mà đã bị xử tơi tả
rồi, không hiểu nếu mà cậu phải múa đôi với một tên con trai thì Chu Tự
Hằng sẽ còn tàn bạo đến mức nào nữa đây.”
Chương Chi Vi chỉ nghĩ
đến rồi nói đại thôi, nhưng Minh Nguyệt thì lại nghiêm túc suy nghĩ về
chuyện này, cô rất hiểu tính của Chu Tự Hằng, nếu mà có chuyện
đó thật thì khả năng Chu Tự Hằng nổi giận là cực kì lớn.
Minh Nguyệt gật đầu, ấp úng nói: “anh ấy…đúng là…ừm…hay ghen lắm.”
Giống như tất cả những cô gái học múa khác, tư thế khi đứng của Minh Nguyệt
nhìn cực kì đẹp, vòng eo mảnh mai tinh tế, dù không lên tiếng cũng đủ
làm cho người ta chú ý, huống hồ cô còn có một gương mặt cực kì xinh đẹp nữa.
Chả trách mà bạn trai lại hay ghen.
Chương Chi Vi lại gặm một miếng táo, dáng vẻ tiếc hận ai oán nói: “Đúng là đều tại vầng trăng gây họa mà.”
không biết phụ huynh phải ưu tú đến mức nào thì mới có thể sinh hạ và nuôi nấng
ra một cô con gáiđáng yêu như vậy, ngay cả Chương Chi Vi cô nhìn mà cũng muốn ôm về nhà nuôi quá đây này.
Chương Chi Vi nhìn Minh Nguyệt rồi thầm nghĩ như vậy, và ngay ngày hôm sau thôi, cô đã được nhìn thấy bố mẹ của Minh Nguyệt.
Minh Đại Xuyên tự lái xe tới, dù đường xa nhưng hắn vẫn giữ được dáng vẻ
tuấn tú đoan chính của mình, giờ hắn cũng hơn 40 tuổi rồi, nhưng tóc vẫn đen nhánh, khí chất thành thục điềm đạm.Giang Song Lý thì vẫn xinh đẹp
như ngày nào, làm nghề giáo nhiều năm khiến cho cô vừa mang khí chất của người trí thức, lại vừa giữ được sự dịu dàng đằm thắm.
một nhà
đứng cùng một chỗ, phải nói là một hình ảnh cực kì đẹp mắt,
rất rõ ràng một điều là Minh Nguyệt toàn chọn những nét đẹp nhất của bố
mẹ, đã thế càng lớn lại càng đẹp hơn.Trong suy nghĩ của Minh Đại
Xuyên thì sinh nhật mười tám tuổi của con gái là một ngày rất quan
trọng, Giang Song Lý thì lại am hiểu việc đối nhân xử thế, sau khi mở
tiệc chiêu đãi các bạn cùng phòng của Minh Nguyệt xong, cô lại tổ
chức một bữa nữa vào buổi tối, mời Mạnh Bồng Bồng, Bạch Dương và Chu Tự
Hằng đến tham dự.
Chu Tự Hằng đến rất sớm, hoặc có thể nói là hôm nay cậu gần như chỉ ngồi chờ ở nhà hàng, vì tiệc sinh nhật được đặt
ở một nhà hàng thuộc quản lý của tập đoàn Thịnh Quang của Chu Xung.Chu
Tự Hằng một mặt thì mong đợi vào sinh nhật 18 tuổi của Minh Nguyệt, mặt
khác lại căng thẳng khi sắp phải gặp bố vợ.
Có thể vì cậu đã từng làm mấy chuyện không đứng đắn với Minh Nguyệt, nên lúc thấy Minh Đại
Xuyên cậu bỗng cảm thấy hơi chột dạ, chỉ cần nghĩ đến gương mặt và
giọng nói lạnh lùng của bố vợ là cậu đãtoát mồ hôi hột rồi.Mang theo tâm trạng đó, nên hôm nay biểu hiện của Chu Tự Hằng rất khiêm tốn, thái độ
cực kì đàng hoàng đứng đắn, không dám động tay động chân với Minh
Nguyệt.
Nếu đem so sánh thì thái độ của Minh Đại Xuyên đối với Mạnh Bồng Bồng và Bạch Dương tốt hơn nhiều so với Chu Tự Hằng.
Hôm nay Mạnh Bồng Bồng tự tay làm cho Minh Nguyệt một cái bánh ngọt, để cho Bạch Dương cầm.
Minh Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra chút gì đó bất thường.
Sau một kì nghỉ hè, Mạnh Bồng Bồng lại nuôi tóc dài, chất tóc của cô chắc khỏe,
đen nhánh lại bóng mượt, mái tóc ngắn ngang tai khiến cho cô trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi để tóc dài chạm vai, đuôi tóc hơi xoăn,
nhìn cô trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Về nguyên nhân cô thay đổi, Minh Nguyệt không hỏi.
Chu Tự Hằng thì lại thẳng thắn hơn, cậu ôm vai bá cổ Bạch Dương tra hỏi,
bộc lộ khí chất đại ca, cậu em Bạch Dương lập tức tự giác khai báo,
miệng ngượng ngùng cười, nhưng cũng rất vui sướng, nói với Chu Tự Hằng:
“Đại ca, em với Mạnh Bồng Bồng đang yêu nhau.”
Bạch Dương sờ đầu, cậu đen đi rất nhiều so với trước, làn da biến thành màu lúa mạch khỏe
khoắn, thân thể cũng cường tráng, dáng vẻ không còn nhút nhát rụt đầu
rụt cổ như xưa nữa, trông nam tính và mạnh mẽ lắm rồi.
Nghĩ đến là một chuyện, nhưng nghe chính miệng Bạch Dương thừa nhận lại là một chuyện khác.
Chu Tự Hằng giơ ngón cái với Bạch Dương tỏ vẻ tán thưởng, lại vỗ lưng Bạch
Dương động viên: “Cố gắng đưa được Mạnh Bồng Bồng về nhà nhé.”
Chu Tự Hằng là người luôn kiên định với châm ngôn “Người nào không lấy kết
hôn làm mục đích yêuđương thì đều là kẻ không ra gì”, cậu nói với Bạch
Dương, nhưng cũng là tự nói với mình, mong muốn sớm đưa được Minh Nguyệt về chung một nhà.
Cậu mỉm cười với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cũng bắt gặp nụ cười của cậu, lập tức ngọt ngào cười lại.
Chu Tự Hằng có thiết kế một trang web để tặng cho Minh Nguyệt, khi truy
cập, trên màn hình sẽ hiệnlên hình ảnh mưa trái tim và mưa ánh trăng,
cuối cùng xuất hiện dòng chữ “anh yêu em” bằng nhiều ngôn ngữ khác
nhau.sự lãng mạn của Chu Tự Hằng khiến cho Minh Nguyệt vô cùng cảm động, cứ ngắm mãi mà không thấy chán.
“Em có mong ước gì trong ngày sinh nhật không?” Chu Tự Hằng hỏi nhỏ.
Vẫn chưa đến lúc thổi nến, Minh Nguyệt rất thoải mái nói cho cậu biết: “Em
mong rằng anh có thể thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển để thi đấu giải
ACM.” Mặt cô ửng hồng, ngón tay túm lấy làn váy.
Minh Nguyệt chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Chu Tự Hằng, tâm nguyện quý giá trong ngày sinh nhật cũng dành tặng cho cậu.
Nhưng Chu Tự Hằng lại gạt bỏ ngay: “Cái đó em không cần ước.”
không cần sao? Minh Nguyệt giật mình sửng sốt, ngơ ngác nhìn Chu Tự Hằng, bộ dạng có phần tủi thân.
Chu Tự Hằng vuốt ve cặp lông mày đang nhăn lại của Minh Nguyệt, ghé vào
tai cô nói: “anh mong rằng em sẽ ước là, sớm ngày được gả cho Chu Tự
Hằng, người đã yêu em từ lâu lắm rồi.”
Cậu cắn nhẹ vành tai cô, bởi vì quá vui sướng mà cười ra tiếng: “Em ước điều đó nhé, có được không?”
Cậu cực kì vô sỉ và mặt dày, nhưng vì suy nghĩ của cậu cũng giống với Minh Nguyệt, nên cô gật mạnh đầu đồng ý: “Được ạ.”
Trong nhà hàng, tiếng đàn dương cầm không ngừng lặp lại ca khúc chúc mừng
sinh nhật, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý bắt đầu mở hộp bánh gato ra.
Sau khi thổi tắt nến, Minh Nguyệt nhắm mắt lại, thành tâm ước nguyện, ước
xong thì cực kì xấu hổ, cảm thấy tuy mình mới chỉ là một cô gái 18 tuổi
thôi, nhưng đã muốn được lấy chồng sớm rồi.
Dưới gầm bàn, Chu Tự Hằng nhẹ nhàng nắm tay Minh Nguyệt.
Hành động này đã bị Minh Đại Xuyên nhìn thấy.
Cho nên sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật, Minh Đại Xuyên gọi Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt vào nóichuyện riêng.
“Hôm nay con 18 tuổi, bố có món quà muốn tặng cho con.” Minh Đại Xuyên nói xong liền rút một phong thư từ túi áo vest ra.
Chiếc phong bì màu nâu, chỗ người nhận có ghi tên Minh Nguyệt, người gửi là Minh Đại Xuyên.
Nhiều năm trước, Minh Nguyệt cũng từng nhận được một bức thư giống như vậy,
lúc này đây, Minh Đại Xuyên lại tiếp tục đưa cho cô bức thư thứ hai.
“Khi con tròn 18 tuổi, bố có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng cuối cùng bố quyết định đưa cho con thứ này.” Minh Đại Xuyên vuốt mái tóc dài của con gái, nói luôn trước mặt Chu Tự Hằng.
Minh Nguyệt quan sát sắc mặt bố một lúc rồi mới cẩn thận mở phong bì ra.
Bên trong không có giấy viết thư, mà là một món đồ rất nhẹ.
một cái thẻ ngân hàng và một hộp bao cao su.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngưng đọng, ánh đèn sáng rực chiếu vào
hai món đồ, khiến Minh Nguyệt cảm thấy như đang cầm một thứ nặng ngàn
cân, ngón tay khẽ run lên.
Chu Tự Hằng ngồi trên ghế salon mềm
mại, nhưng toàn thân lại cứng ngắc, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt
nghiêm nghị của Minh Đại Xuyên vừa mới quét qua cậu, Minh Đại Xuyên cố ý gọi cả cậu vào đây, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Con đã 18
tuổi, bắt đầu phải tự bước đi trên con đường của mình, trên đường
con sẽ gặp rất nhiều chuyện, mà bố thì lại không thể kịp thời ở bên quan tâm và bảo vệ con được.Bố đã suy nghĩ rất lâu, cũng có rất nhiều việc
muốn dặn dò, nhưng bố cảm thấy có hai việc là quan trọng nhất.”
Minh Đại Xuyên dịu dàng nhìn con gái, nhẹ nhàng nắm tay con, để cho Minh
Nguyệt cầm chắc cái thẻ ngân hàng và hộp bao cao su trong lòng bàn tay.
“Bức thư thứ hai bố gửi con, là muốn dạy cho con biết một điều, đó là con
phải luôn giữ được lòng tự trọng, biết yêu thương và trân trọng bản thân mình.”