Tần Giang càng nhíu mày hơn, ấn tượng về Lục Dao càng tệ hơn.
Mẹ kiếp.
Cứu cô một mạng, cô lại dám nói tôi nhỏ?
Nói với ai đấy!
Nhìn thấy sắc mặt Tần Giang không tốt, Lục Dao vội vàng nói: “Cậu có kế hoạch gì cho tương lai của mình chưa?”
“Cao đẳng cũng có thể học lên đại học.”
“Ít nhất là: Ở trường học cho tốt một nghề, sau này ra ngoài cũng có thể có một kỹ năng.”
“Tổng thể tốt hơn... Tổng thể tốt hơn...”
Mặc dù cô ấy không nói hết nhưng ý trong lời nói rất rõ ràng, khuyên Tần Giang đừng tiếp tục lăn lộn nữa.
Tần Giang thầm nghĩ, cậu đã hiểu ra không biết là do lần trước vô tình cứu cô ấy, hay là do thân phận giáo viên, cô ấy định khuyên cậu đừng nên tiếp tục lăn lộn nữa, cho nên mới vừa xem tin tức, vừa nói về kế hoạch tương lai.
Lại đánh giá Lục Dao một lần nữa.
Phải thừa nhận rằng Lục Dao rất xinh đẹp, trên người có mùi sách, nhưng cậu không có thời gian để lãng phí cho cô ấy, cậu phải nhanh chóng kiếm được thùng vàng đầu tiên mới có thể phát triển tiếp.
“Loại người này!”, Tần Giang lẩm bẩm: “Mặc dù nói người tốt thường gặp phiền phức, không được, mình không có thời gian để dây dưa với cô ta, phải giải quyết một lần cho xong.”
Chỉ thấy.
Tần Giang cười nham hiểm.
Thấy vậy, Chu Chính đang ăn cơm cũng dừng lại, hắn ta biết Tần Giang cười một tiếng là có nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo.
Quả nhiên.
Chỉ thấy Tần Giang nhìn Lục Dao với vẻ trêu chọc: “Cô đang lấy thân phận gì để lên kế hoạch cho tương lai của tôi vậy, chẳng lẽ muốn theo đuổi tôi à?”
“Được rồi! Tôi cho cô một cơ hội.”
“Như vậy...”
“Ngoài trường có một khách sạn 7 ngày...”
Cạch!
Đôi đũa trong tay Lục Dao rơi xuống khay cơm, vẻ mặt tức giận nhìn Tần Giang đột nhiên đứng dậy: “Cậu... cậu...”
Sau đó, dưới ánh mắt trêu chọc của Tần Giang, cô ấy tức giận bỏ đi, cô bạn thân thấy vậy vội vàng đuổi theo:
“Lục Dao, sao vậy... Cậu ta bắt nạt cậu à?”
“Tớ đã nói với cậu rồi, cậu ta không phải người tốt, không cần thiết phải so đo với loại người cặn bã này, không để ý đến cậu ta là được rồi.”
...
Gần đó.
Không ít học sinh thấy vậy liền nhỏ giọng bàn tán:
“Ghê thật, đúng là nhân vật cấp đại ca của trường, ngay cả giáo viên cũng có thể chọc tức bỏ chạy.”
“Nhỏ tiếng thôi, nếu bị nghe thấy thì cẩn thận bị bắt rùa” (giải thích: bắt rùa là một trò chơi của đám côn đồ trong trường, là sau khi tan học sẽ chọn ra những người mà chúng không ưa rồi đánh hội đồng, ở nhiều nơi có trường dạy nghề, trò này thịnh hành vào khoảng 10 năm trước).
...
Lúc này.
Tần Giang nhìn Lục Dao rời đi cũng không để ý, trước đây cậu muốn tạo dựng mối quan hệ với cô nàng cá biệt Bạch Lộ, Lục Dao chỉ là thêm vào thôi, cậu hỏi: “Tình hình của Bạch Lộ gần đây thế nào?”
“Bạch Lộ? À... Anh Giang, anh đang nói đến cô nàng đầu gấu đó à?”, Vương Ngao chậm chạp một lúc mới phản ứng lại rồi nói: “Gần đây cô ta gần như ngày nào cũng đến trường tìm anh Giang, đã làm theo lời anh dặn không đuổi đi, cũng không để ý đến.”
Tần Giang gật đầu: “Được rồi, không cần phải quá cố ý.”
Mặc dù chỉ là tiện tay giúp đỡ nhưng cậu đã ra tay thì phải có hồi báo, cứu người không thể cứu không công.
Dù sao:
Cậu cũng không phải là thánh mẫu!
Lúc này, Chu Chính đi đến bên cạnh Tần Giang, nhỏ giọng nói: “Hàng ở phía Nam đã đến, người được cử đi kiểm tra hàng rồi, hàng bình thường.”
Tần Giang: (¬_¬)
Câu này nghe quen tai nhỉ?
Không phải chứ, chỉ là mua đi bán lại làm ăn chân chính, sao anh lại nói giống như là chuyện gì mờ ám vậy.
“Triệu tập anh em lại, ai có năng lực thì tự mình đi một huyện, ai không có năng lực thì hai người đi một huyện, nói cho bọn họ biết chiều mai xuất hàng, phải nhanh, đánh nhanh thắng nhanh.”
“Vâng!”, Chu Chính gật đầu rời đi sắp xếp, thực ra những việc này đối với hắn ta mà nói đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ đến để báo cáo mà thôi.
Hắn ta hiểu đạo lý trên dưới, theo hắn ta, nếu muốn một tập thể quật khởi thì con sói đầu đàn phải có địa vị tối cao.
Kẻ nào vượt quá giới hạn... Thì phải bị trục xuất!
...
Ngay sau đó.
Tần Giang lại dặn dò Vương Ngao vài câu rồi xoay người rời đi, cậu rất thích trạng thái hiện tại, lẩm bẩm: “May mà lúc trước đã không chọn rời đi, nếu không đi học đại học rồi mới khởi nghiệp cũng không dễ dàng.”
“Loại chuyện chỉ cần đưa ra quyết sách là có người đi làm việc này mới là việc mà người trọng sinh nên làm, đã trọng sinh rồi thì ai còn đơn thương độc mã nữa!”
...
Huyện Vân!
Một quán net nào đó.
Không gian bên trong không lớn lắm, nhưng lại có hai ba mươi máy tính, trước mỗi máy tính đều có học sinh đang say sưa chiến đấu.
Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng:
“Chủ quán, cho một bát mì tôm, thêm xúc xích thêm trứng!”
“Chủ quán, cho một chai Coca, chai lớn nhé.”
“Chủ quán cho một bao Hồng Tháp Sơn...”
Chủ quán bưng mì gói vừa mới pha xong đi qua đi lại.
Rầm!
Cửa quán net bị đẩy ra, hai thanh niên đầu vàng mặt mày bặm trợn, rõ ràng không phải là học sinh ngoan, xách theo một túi đồ lớn đi vào.
Thấy vậy.
Chủ quán cũng không hề ngạc nhiên.
Có mấy học sinh ngoan có thể đến quán net chứ, những người có thể lên mạng trong quán net phần lớn là mấy đứa đầu gấu, chẳng ra gì.