“Nói với anh em, ngắn thì vài ngày, dài thì nửa tháng, chúng ta có thể giành được bảy triệu lợi ích.”
“Trong khoảng thời gian này, bất kỳ ai tham gia bảo vệ nhà máy đều được hưởng lương gấp ba, bất kỳ ai lập công sẽ được thưởng riêng, đồng thời còn có thể được thăng chức.”
Hắn biết, sau khi hành động tối hôm qua thất bại, đám người kia sẽ không bỏ cuộc mà sẽ làm tới cùng, hơn nữa muốn quản lý cấp dưới thì tuyệt đối không thể chỉ dựa vào vẽ bánh vẽ, những lợi ích thiết thực nhất định phải có.
Hơn nữa, nếu muốn một tập thể phát triển thì nhất định phải có sự phân chia giai cấp, như vậy mới có thể khơi dậy tính tích cực của những người bên dưới.
“Anh Giang yên tâm!”
Vương Thao vỗ ngực cam đoan: “Chỉ cần anh em chúng ta còn một người, sẽ không có ai có thể phá được nhà máy hóa chất.”
Nói xong, anh ta vô cùng phấn khởi rời đi!
...
Tần Giang rửa mặt xong, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Sự tích lũy ban đầu, luôn luôn đi kèm với gió tanh mưa máu!”
…
Mấy ngày tiếp theo, bên ngoài nhà máy hóa chất sóng gió nổi lên không ngừng, Diệp Trạch đã thử rất nhiều cách, đánh lén, tấn công trực diện, điều hổ ly sơn... vân vân, nhưng đều không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến bản thân mất hết mặt mũi.
Đồng thời!
Chuyện nhà máy hóa chất sắp bị phá dỡ cũng không thể giấu được nữa!
Tin tức bảo vệ sắp được nâng cấp cũng nhanh chóng lan truyền!
...
Bốp!
Diệp Kế Khai đập bàn, lần đầu tiên nổi giận với Diệp Trạch: “Cháuu làm ăn kiểu gì vậy, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được.”
“Cứ như vậy mà còn muốn làm doanh nhân nổi tiếng, lãnh đạo thanh niên, cháu lãnh đạo cái gì chứ, ngay cả một nhà máy hóa chất nhỏ bé, một đám côn đồ địa phương cũng không xử lý được...”
Những lời mắng chửi của ông ta vô cùng khó nghe.
Mấy ngày nay, ông ta bận rộn bàn bạc với các cổ đông của trường về việc mở rộng trường học, tuyển sinh, căn bản không có thời gian để ý đến một nhà máy hóa chất nhỏ bé, vốn tưởng rằng sau một thời gian dài như vậy, Diệp Trạch đã giải quyết xong, nào ngờ không những không giải quyết được mà còn tự làm mất mặt mình.
Thậm chí:
Vừa rồi trong cuộc họp cổ đông, đã có người công khai chế giễu ông ta.
Diệp Kế Khai tức giận nói: “Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị các trường khác cười nhạo chết mất, uy nghiêm của tôi trước mặt các cổ đông trong trường cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng...”
Diệp Trạch không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu.
Một lúc lâu sau.
Nhìn thấy Diệp Kế Khai mắng mệt rồi ngồi xuống, hắn ta mới nói: “Chú, chú không biết những người đó khó đối phó đến mức nào đâu, bọn họ hoàn toàn là những tên côn đồ vô lại, xe của đội phá dỡ chỉ cần lái đến nhà máy hóa chất là bọn họ liền nằm ngay xuống gầm xe.”
“Hơn nữa, bọn họ đông người quá, cháu đã nhiều lần muốn dùng vũ lực nhưng chưa kịp xông vào nhà máy hóa chất đã bị đánh bật ra.”
“Mưu kế gì cháu cũng đã dùng hết rồi, dương đông kích tây, điều hổ ly sơn, nhưng bọn họ hoàn toàn không hề nao núng.”
“Cháu cũng không dám gây ra chuyện gì lớn...”
Hắn ta càng nói càng thấy ấm ức.
Rõ ràng là trong khoảng thời gian này, hắn ta đã bị hành hạ đến mức kiệt sức, trước đây làm ăn đều thuận buồm xuôi gió, cho dù có gặp chút khó khăn thì chỉ cần nhờ đến các mối quan hệ phía sau là có thể dễ dàng giải quyết.
Lần này lại đụng phải Tần Giang, cùng với một đám học sinh côn đồ dưới trướng, bọn họ không sợ uy hiếp, không quan tâm đến lai lịch của hắn ta, chỉ cần dám xông vào nhà máy hóa chất là đánh thật.
“Thôi được rồi!”
Diệp Kế Khai nhìn vẻ mặt ấm ức của Diệp Trạch, xua tay nói: “Cháu còn quá trẻ, chưa từng tiếp xúc với những tên côn đồ không biết lý lẽ này, tám phần là đội phá dỡ thấy cháu còn trẻ nên cũng không ra sức làm việc, dù sao bọn họ cũng được tính lương theo ngày.”
“Cháu à... Cháu cần phải được tôi luyện nhiều hơn nữa, phải hiểu rõ rằng thương trường như chiến trường, tình trạng đôi bên cùng có lợi chỉ là bề nổi, trong bóng tối chỉ có sự bẩn thỉu và đen tối.”
Nói xong.
Ông ta cầm điện thoại lên gọi ra ngoài:
“Alo, lão Tôn, đội phá dỡ mà ông cử đến cho tôi là loại đội nào vậy, nhiều ngày như vậy rồi mà không có chút tiến triển nào cả.”
“Sao, giờ bắt đầu qua mặt tôi rồi à? Thấy cháu tôi còn nhỏ nên bắt nạt nó à? Được lắm, các người giỏi lắm!”
Nói xong.
Ông ta cũng không đợi đối phương nói gì mà cúp máy luôn.
Bốp!
Hành động dứt khoát, bá đạo vô cùng!
Rất nhanh.
Điện thoại vang lên, tiếng chuông reo liên hồi, rõ ràng là đối phương đang gọi lại.
Nhưng Diệp Kế Khai không nghe máy, mà bình tĩnh châm một điếu thuốc, thong thả hút, Diệp Trạch ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, hắn hiểu rằng Diệp Kế Khai đang dạy cho mình kinh nghiệm.
Cứ như vậy.
Hết một điếu thuốc, chuông điện thoại reo rồi tắt, tắt rồi lại reo, Diệp Kế Khai mới chậm rãi bắt máy:
“Ai đấy...”
“Lão Tôn à... Có chuyện gì vậy?”
“Ông sai rồi à? Không, ông không sai, tôi sẽ bảo kế toán chuyển tiền công của đội phá dỡ cho ông ngay...”