Đều Trọng Sinh Rồi, Ai Làm Xã Hội Đen!

Chương 17: Chương 17: Sự chấn động của Tiền Hách, đây mới là đại ca giang hồ




Mãi đến khi!

Đứng ở cửa công ty Hắc Long đèn đuốc sáng trưng, nhìn hai chữ Hắc Long trên biển hiệu mới hoàn hồn.

Lão Vương nói:

“Tần Giang ở bên trong, vào đi!”

Nói xong cũng không đợi Tiền Hách hỏi gì mà trực tiếp rời đi, ông sắp nghỉ hưu rồi nên không muốn dính vào chuyện rắc rối.

...

Rầm!

Tiền Hách đẩy cửa ra dẫn mấy tên đàn em vào bên trong.

Xoẹt!

Bất kể là Tiền Hách hay mấy tên đàn em đều sững sờ, chỉ thấy trong phòng khói thuốc lượn lờ, dưới làn khói thuốc có mấy chục học sinh cá biệt đang hút thuốc nói chuyện phiếm, thấy bọn họ đi vào đều đưa mắt nhìn qua, sắc mặt dần dần lạnh lùng, trong đó có người ngồi ở ban công đi xuống, có người vặn vẹo cổ, có người từ góc lấy ra gậy bóng chày.

Trong đó.

Thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là ba người ngồi ở giữa

Chu Chính ngồi trên ghế sô pha bên trái, tay phe phẩy chiếc quạt xếp, Tứ Cửu ngồi bên phải tay xoay xoay hai quả cầu.

Chính giữa!

Tần Giang bắt chéo hai chân ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, tay phải cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc lư nhìn mấy người.

Sững sờ!

Hoàn toàn sững sờ!

Ực!

Mấy tên đàn em mà Tiền Hách dẫn theo không nhịn được nuốt nước bọt, dù sao đều là học sinh, chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này.

Huống chi cảnh tượng trước mắt thật sự quá giống với hình ảnh đại ca trong phim ảnh mà bọn họ tưởng tượng.

Giờ khắc này:

Trong mắt bọn họ Tần Giang giống như đại ca giang hồ, còn bọn họ chính là những kẻ đến khiêu khích.

Rắc!

Rắc!

A Hào siết chặt nắm đấm bước ra khỏi hàng nhìn Tiền Hách lạnh lùng nói: “Làm sao, đến gây sự à, đúng là chán sống rồi.”

Vừa nói vừa bước từng bước về phía trước.

Những người khác ở hai bên cũng tiến về phía mấy người Tiền Hách, mấy tên đàn em bị dọa đến run lẩy bẩy nói không ra lời.

Tiền Hách nội tâm tuy vô cùng chấn động, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh nhìn Tần Giang nói: “Tôi không phải đến gây sự, nếu muốn đến gây sự tôi cũng sẽ không chỉ dẫn theo mấy người này đến đây.”

“Mà là muốn đến nói chuyện với cậu!”

Nghe vậy.

Tần Giang vẫn thản nhiên lắc ly rượu, mãi đến khi sắp đánh nhau mới phất tay.

Xoẹt!

Theo động tác phất tay của cậu, mọi người ở hai bên đều dừng lại rồi chậm rãi lùi về phía sau, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người.

“Ngồi đi!”

Tần Giang chỉ vào chiếc ghế trước mặt mình.

Tiền Hách cũng không tỏ ra sợ hãi mà sải bước đi tới trước mặt Tần Giang ngồi xuống, mấy tên đàn em phía sau tuy sợ muốn chết nhưng vẫn cắn răng đi theo phía sau.

Thấy vậy.

Tần Giang âm thầm gật đầu.

Tiền Hách! Kiếp trước cũng không phải là nhân vật vô danh, không chỉ ở khu trường học mà ngay cả ở khu Bắc cũng gây ra động tĩnh rất lớn, đáng tiếc vận may không tốt, thế lực chưa kịp phát triển ra khu Bắc đã bị triệt phá hoàn toàn, thật ra kiếp trước Tần Giang có thể nổi lên nhanh như vậy cũng có nguyên nhân là do đã thâu tóm tàn dư thế lực của anh ta, mối quan hệ giữa hai người kiếp trước rất phức tạp.

Nói thế nào nhỉ!

Anh hùng trọng anh hùng, nhưng lại mong đối phương chết!

“Chuyện gì?”

Sắc mặt Tần Giang không chút thay đổi, nụ cười lạnh lùng khiến người ta nhìn vào đã thấy sợ ba phần, trong lòng hoảng hốt.

Cho dù ở trong công ty Hắc Long, người dám nhìn thẳng vào Tần Giang, hơn nữa còn nói chuyện bình thường cũng chỉ có hai người rưỡi: Chu Chính, Tứ Cửu, A Hào, những người còn lại đều rất kính sợ cậu.

Nhưng Tiền Hách vẫn bình tĩnh, trong lòng chỉ kinh ngạc Tần Giang phát triển nhanh như vậy, có thể quang minh chính đại treo biển hiệu ở trường học, hơn nữa còn đặt cho nhóm của mình cái tên rất bá đạo là Hắc Long.

Anh ta bình tĩnh nói:

“Giữa tôi và cậu từng có ước định, chuyện đấu võ đài ở các làng thuộc khu Bắc, chỉ cần Tần Giang cậu còn làm thì tôi sẽ không tranh giành.”

“Cách đây không lâu tôi được biết cậu đã từ chối thôn Ngọa Hổ, bọn họ đã gọi điện thoại cho tôi nhưng tôi không đồng ý.”

“Lần này đến là muốn hỏi thái độ của cậu, nếu như sau này thôn Ngọa Hổ các cậu không làm nữa, vậy thì...”

Lời còn chưa dứt, trong mắt anh ta hiện lên một tia xấu hổ.

Hiển nhiên cũng cảm thấy có chút nuốt lời, lúc trước sau khi thua Tứ Cửu trong trận quyết đấu đã đạt thành thỏa thuận, bây giờ tự mình đến cửa nói chuyện này khiến cho anh ta, một người rất sĩ diện, cảm thấy không thoải mái.

Tần Giang nghe vậy cũng hơi kinh ngạc.

Là đối thủ của nhau ở kiếp trước nên cậu cũng hiểu rõ tính cách của anh ta, rất sĩ diện, trọng tình trọng nghĩa, nói được làm được.

Như vậy...

Xem ra có rất nhiều nguyên nhân, nếu đã như vậy...

Tần Giang vốn không định dính líu đến chuyện đấu võ đài nữa, cũng sẽ không quan tâm Tiền Hách có làm hay không, nhưng cậu cũng không phải là người tốt bụng mà đồng ý ngay, tay trái gõ nhẹ lên ghế sô pha một cách rất nhịp nhàng, từng cái, từng cái một, trong phòng lại rơi vào bầu không khí ngột ngạt quỷ dị, ánh mắt của A Hào và những người khác càng thêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiền Hách giống như bầy sói chuẩn bị xé xác con mồi.

Rầm!

Tần Giang uống cạn ly rượu, nhìn Tiền Hách phía trước cười nói: “Không chỉ thôn Ngọa Hổ, những nơi khác cần tổ chức đấu võ đài đều có thể giao cho anh, từ nay về sau Tần Giang tôi sẽ không làm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.