“Tôi..Tôi...” Liễu Như Yên nhìn Vương Thao: “Tôi muốn gặp Tần Giang, để tôi gặp Tần Giang, tôi có lời muốn nói với anh ấy.”
Đến nước này.
Liễu Như Yên cũng phát hiện vừa rồi nói chuyện với Tần Giang có vấn đề.
Không những không khiến Tần Giang tiếp tục nịnh nọt mình, ngược lại kích thích tâm lý phản nghịch trong lòng đối phương, cho nên cô định gặp Tần Giang nói một số lời xuống nước.
Vương Thao không thèm để ý xoay người rời đi, cũng không quên dặn dò bảo an: “Đừng để cô ta vào nữa.”
“Anh đừng đi, tôi muốn gặp Tần Giang!” Liễu Như Yên đứng dậy muốn tiếp tục xông vào sân trường.
Lần này bị bảo an ngăn lại: “Khuôn viên trường học, không phận sự miễn vào, cô mau đi đi!”
Cho dù Liễu Như Yên nói như thế nào bảo an vẫn lắc đầu không cho vào.
Hô... Hô...
Liễu Như Yên cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sắc mặt cũng dịu xuống nói: “Tần Giang, xem như anh giỏi!”
“Anh không để tôi yên ổn, anh cũng đừng hòng sống tốt, làm việc cho người ta mà tưởng mình ghê gớm lắm sao?”
Cô nhìn bảo vệ nói: “Tôi hỏi một chút, công ty Hắc Long kia do ai mở, lãnh đạo trường học sao?”
“Tôi muốn tố cáo: Tần Giang từ nhỏ đã thích đánh nhau, trộm cắp vặt là chuyện thường, tôi muốn tố cáo lên lãnh đạo để kiểm tra sổ sách, biết đâu Tần Giang đã biển thủ công quỹ.”
Cô nghĩ đến Tần Giang ăn mặc rõ ràng không rẻ, xem ra cũng không thiếu tiền, trong hiểu biết của cô, người làm bảo kê chắc chắn không thể kiếm được nhiều như vậy trong thời gian ngắn.
Như vậy...
Rất có thể là tham ô tài sản của công ty!
Cô muốn tố cáo cho dù không thể đánh chết Tần Giang cũng phải khiến anh ta sống dở chết dở.
Bảo vệ lão Vương nhìn Liễu Như Yên với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, chỉ vào công ty Hắc Long nói: “Công ty Hắc Long chính là do Tần Giang mở, cô tố cáo cậu ấy! Ha ha... Cô gái trẻ, cô đi nhanh đi, thời buổi này làm gì chẳng được, cô xinh đẹp như vậy cần gì phải thế, đừng lãng phí tuổi thanh xuân.”
Hiển nhiên.
Ông ta cũng chú ý tới tất cả mọi chuyện xảy ra trước cửa công ty Hắc Long.
Cũng nhìn ra Liễu Như Yên rất có thể có quan hệ với Tần Giang, nhưng cùng với một câu bạn bè ngay cả lão Vương bảo vệ cũng thấy cạn lời.
Bạn bè mà cô vừa đến đã bắt người ta xin lỗi rồi nhận lỗi, bạn bè mà cô còn quản lý rộng như vậy và vênh váo như thế.
Làm sao.
Cô là mỹ nữ thì người khác phải nhường cô à!
“Đi... Đi mau!”
Bảo vệ lão Vương không nhịn được đuổi đi.
Chuyện này...
Liễu Như Yên bị đuổi đi, sắc mặt ngây dại, khiếp sợ rời đi.
Tần Giang!
Vậy mà lại là ông chủ công ty Hắc Long, người không coi trọng mấy trăm nghìn hợp đồng này!
Đùa gì vậy!
Mới có bao lâu mà anh ta đã phát đạt như vậy!
Trong phút chốc.
Có chút hối hận dâng lên trong lòng cô.
Trực giác mách bảo cô dường như đã đánh mất thứ gì đó, đặc biệt là khi nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt của Tần Giang khiến cô có một suy đoán: Rất có thể đối phương thật sự sẽ không làm chó săn cho mình nữa.
Hơn nữa thật sự sẽ đòi lại tiền của mình!
Hối hận, không cam lòng!
Đau khổ, phẫn nộ!
...
Vô số cảm xúc cứ thế nảy sinh.
Cuối cùng, lòng kiêu hãnh khiến cô không thể quay đầu lại, đương nhiên dù có quay đầu lại cũng chẳng có tác dụng gì: “Tần Giang! Đừng tưởng rằng mất đi tôi, anh sẽ thiệt hại gì? Sớm muộn gì tôi cũng khiến anh phải hối hận.”
Vút!
Cô cầm lấy điện thoại gọi:
“Tôi muốn xem phim!”
“Được thôi!”
Trong điện thoại truyền đến câu trả lời phấn khích: “Em đang ở đâu, anh đến đón em ngay, được... Em chờ anh nhé.”
Bụp!
Cúp điện thoại.
Gã phú nhị đại đang vận động kịch liệt ném cho cô gái trên xe ít tiền rồi đuổi xuống, dùng khăn ướt lau mặt lái xe rời đi:
“Con mồi, cắn câu rồi.”
...
Bên trong công ty Hắc Long.
Tần Giang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, sắc mặt bình tĩnh.
Vốn dĩ hắn cho rằng khi mình trùng sinh trở về nhìn thấy người tình trong mộng năm xưa sẽ có chút gợn sóng trong lòng, nhưng mà hắn phát hiện khi thật sự nhìn thấy chỉ có sự khinh thường và chán ghét.
Đồng thời.
Hắn cũng không để tâm đến chuyện vừa rồi.
Dù sao hai người sẽ không còn gặp nhau nữa, còn việc cô ta đang tìm một kẻ si tình mới, hay có thể gả vào hào môn cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn không phải là nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết, trùng sinh trở về không ngừng vả mặt bạch nguyệt quang, sau đó lại dây dưa không dứt với bạch nguyệt quang, ngẫu đứt tơ còn liền, cuối cùng trà xanh bạch nguyệt quang lại biến thành kẻ yêu mình say đắm.
Loại tình tiết ngu ngốc này.
Lúc trước khi hắn đọc tiểu thuyết đã vô cùng phản cảm!
Hiện tại bản thân trải qua nên tự nhiên không có bất kỳ ý nghĩ gì, bạch nguyệt quang thậm chí còn không bằng một bãi phân chó, những kẻ có thể chấp nhận được cũng thật là đói đến mức không kén chọn, không sợ bẩn.
Trọng sinh cũng phí hoài cho bọn họ!
Vương Thao trở về nói: “Vừa rồi Diệp Trạch lại đến, đã ra giá đến năm mươi vạn nhưng em đã đuổi thẳng cổ cậu ta.”
“Ừm!”
Tần Giang bình tĩnh gật đầu.