Đều Trọng Sinh Rồi, Ai Làm Xã Hội Đen!

Chương 31: Chương 31: Tôi Muốn Công Bằng, Mặt Sẹo Chấn Động




Hơn nữa.

Lưu sở gọi một tiếng “đội trưởng Bạch” bọn họ đã hiểu.

Người này là... Người mình!

Mà địa vị tuyệt đối không thấp!

Mặt Sẹo cũng sững người:

Đội trưởng Bạch?

Chờ chút... Lẽ nào...

Quả nhiên.

Ngay sau đó, Lưu Dũng tiến lên nói với người thanh niên cường tráng: “Chào đội trưởng Bạch, tôi là Lưu Dũng!”

“Chào anh!” Bạch Mãnh không tiếp tục nói lời khó nghe, vừa rồi cũng chỉ là đang tức giận nên anh ta mới biết là bật còi cảnh sát để khiến người ta sinh ra tâm lý sợ hãi, từ đó không dám tiếp tục hành hung.

Thấy Bạch Mãnh không tiếp tục truy cứu.

Lưu Dũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy hai người cảnh sát thuộc loại khác nhau nhưng dù cấp bậc và bối cảnh của đối phương đều là người mà anh ta không thể nào sánh bằng, nịnh bợ không đến mức, kết giao rất cần thiết.

Ngay lập tức, Bạch Mãnh chỉ vào Mặt Sẹo nói: “Tên này vừa mới dẫn người mang theo hung khí đi hành hung, nói muốn đánh gãy gân chân Tần Giang, nghe thấy tiếng còi cảnh sát mới vội vàng cất hung khí đi.”

“Tôi có thể làm chứng!” Người thanh niên đội viên gật đầu phụ họa: “Làm chứng với thân phận đội viên đại đội điều tra khu Bắc.”

Có thể làm đội viên điều tra thì có mấy người không căm ghét cái ác như kẻ thù.

Lưu Dũng trực tiếp gật đầu: “Yên tâm, việc này tôi sẽ đích thân giám sát, sẽ cố gắng hết sức xử lý trong phạm vi pháp luật.”

Bạch Mãnh gật đầu hiểu ý trong lời nói của anh ta.

Trước tiên không nói việc này có chứng cứ hay không, có thể khiến Mặt Sẹo nhận tội hay không, cho dù Mặt Sẹo nhận tội thì hôm nay cũng không có người bị thương vong, vậy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm giam, những tên côn đồ này cũng hiểu luật, vừa bị bắt vào thì sẽ có luật sư đến ngay.

“Đem tất cả về!!!”

Lưu Dũng ra lệnh một tiếng.

Mặt Sẹo thấy tình hình này tự nhiên không dám phản kháng, để đàn em ngoan ngoãn đi theo, dù sao chuyện cũng không lớn.

Lúc này.

Tần Giang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa nhìn Mặt Sẹo chuẩn bị bị đưa đi, vô cùng bình tĩnh nói: “Hắc Long, Tần Giang!”

“Mãnh long quá giang là Giang!”

Mặt Sẹo sững sờ một chút.

Sau đó.

Hắn cười nói: “Ha ha... Mặt Sẹo, Ngô Hổ!”

...

Sau khi Lưu sở dẫn đám người Mặt Sẹo rời đi.

Trong phòng bao.

Chỉ còn lại Tần Giang, Bạch Mãnh và những người khác.

Bịch! Bịch!

Bạch Mãnh hai tay chống trước mặt Tần Giang, nhìn thẳng vào mắt Tần Giang, giọng điệu không tốt nói: “Cậu hôm nay hẹn tôi đến đây chỉ vì vậy thôi sao, thay cậu đỡ đao, ngăn cản tên Mặt Sẹo kia!”

Tần Giang đối mặt với tình huống này rất bình tĩnh: “Có đôi khi không nợ ân tình là chuyện tốt, không phải sao?”

Ặc...

Bạch Mãnh sững người, lại một lần nữa nhìn sâu vào Tần Giang.

Tần Giang: “Nói xem anh tìm tôi làm gì?”

Bạch Mãnh thở hổn hển: “Để em gái tôi rời khỏi đội của cậu, để nó về trường học cho đàng hoàng.”

Tần Giang: “Anh làm anh trai ruột mà không làm được chuyện này lại để tôi làm, hơn nữa giữa tôi và anh không có giao tình thì dựa vào cái gì.”

Người thanh niên đội viên: “Ai cho cậu lá gan đó, anh có biết đội trưởng Bạch là ai không?”

Tần Giang: “Đội trưởng điều tra!”

Người thanh niên đội viên: “Biết rồi mà cậu còn dám?”

Tần Giang: “Tôi phạm pháp sao? Không phạm pháp thì tại sao không dám?”

Người thanh niên đội viên: “Người trẻ tuổi...”

Tần Giang: “Nếu không có gì để nói, vậy thì đừng nói nữa..”

Lời này vừa nói ra.

Tứ Cửu đang ăn cơm bỗng nhiên đứng dậy bê bàn lên định lật, chiếc bàn vốn vô cùng nặng nề dưới sức mạnh to lớn của nó phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, đĩa phát ra tiếng leng keng.

Một bên.

Chu Chính phe phẩy chiếc quạt xếp, sắc mặt mỉm cười.

Ra ngoài lăn lộn phải như vậy!

Quạ... chưa bao giờ ăn cơm!

Lật bàn mới thể hiện khí phách!

Khóe mắt Tần Giang giật giật, đoán chừng Tứ Cửu không ít lần xem phim xã hội đen cùng với Chu Chính.

Bạch Mãnh lập tức giữ bàn lại: “Tần Giang, cậu muốn làm gì? Có yêu cầu gì thì nói...”

Tần Giang nói: “Tôi có thể để em gái anh về trường học, còn việc bảo cô ấy rời khỏi công ty Hắc Long thì cần cô ấy tự nộp đơn xin nghỉ.”

“Công ty của tôi không có thói quen đuổi người!”

“Hơn nữa em gái anh làm cũng không tệ!”

“Làm việc ở công ty đàng hoàng thì có gì sai!”

“Anh nói xem... có phải không?”

“Cái đó của cậu cũng gọi là công ty sao!”

Người thanh niên đội viên càng thêm tức giận nói.

Bạch Mãnh ngăn anh ta lại hỏi: “Cần tôi làm gì?”

Tần Giang: “Khi tôi bị đối xử bất công thì hãy thay tôi thực thi công lý, tôi muốn... công bằng!”

Trong lòng Bạch Mãnh kinh ngạc, vốn dĩ anh ta cho rằng Tần Giang sẽ nói ra những yêu cầu vô lý, thậm chí là bảo mình làm ô dù cho cậu ta, nếu đối phương nói như vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, ngược lại sẽ lái xe đưa em gái về, nhưng yêu cầu của Tần Giang thấp hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.

Công bằng sao?

Bạch Mãnh: “Được! Đây là trách nhiệm của tôi, duy trì công bằng, thực thi công lý!”

“Hợp tác vui vẻ!” Tần Giang không tiếp tục nói chuyện nữa, dẫn Tứ Cửu, Chu Chính rời đi ngay tại chỗ.

...

Trong phòng bao!

Người thanh niên đội viên nhìn ba người Tần Giang rời đi: “Đội trưởng Bạch, chúng ta hôm nay bị lợi dụng như vậy mà cứ bỏ qua sao?”

Bạch Mãnh lắc đầu không nói thêm gì.

Tuy rằng hôm nay Tần Giang mượn thế lực của anh ta để trấn áp Mặt Sẹo, nhưng thực chất lại khiến anh ta trả được ân tình một cách dễ dàng.

Từ xưa đến nay, nợ ân tình là khó trả nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.